Suy nghĩ một lát, Thiên Lân nói:
- Hôm nay nơi này toàn là những người đi du ngoạn, chúng ta hay là âm thầm đi tìm Băng Tuyết lão nhân để nghe ông ấy kể chuyện xưa.
Tiết Quân vừa nghe liền đồng ý đầu tiên:
- Được, được đó, ta thích nhất là nghe kể chuyện xưa.
Lâm Phàm phản đối:
- Không được, hôm nay sư phụ ở đây, chúng ta nếu như bỏ đi, sư phụ nhất định sẽ truy hỏi.
Linh Hoa bất lực nói:
- Thế thì làm sao bây giờ?
Hắc Tiểu Hầu kiến nghị:
- Chúng ta cứ đi một lúc rồi quay về trước khi sư phụ lại, hẳn phần lớn sư phụ sẽ không hỏi đến.
Đào Nhâm Hiền tán thành:
- Tiểu Hầu nói đúng, thời gian lúc ăn tết này, sư phụ sẽ không quá nghiêm khắc.
Lâm Phàm hơi chần chừ, bốn người Linh Hoa vội vàng thuyết phục, cuối cùng năm người cùng nhất trí, Thiên Lân dẫn đầu âm thầm rời khỏi nơi đó đi về động huyệt của Băng Tuyết lão nhân.
Một lúc sau, sáu đứa Thiên Lân liền đến đó, mọi người đi thẳng vào trong huyệt động lúc trước, nhanh chóng gọi tên Băng Tuyết lão nhân.
Nhìn sáu đứa bé trước mắt, Băng Tuyết lão nhân cười nói:
- Hôm nay trên kia náo nhiệt, các con sao lại chạy đến đây với ta vậy?
Trong sáu đứa, Tiết Quân là nóng nảy nhất, giành nói trước:
- Bọn con đến đây để nghe ông kể chuyện xưa.
Băng Tuyết lão nhân vừa nghe liền cười, trẻ con quả thật ngây thơ khả ái.
- Được, ta sẽ kể chuyện xưa cho các con. Nhưng lần này muốn kể chuyện thế nào mới hay đây?
Nói rồi ánh mắt quét qua sáu người, rồi dừng lại ở Thiên Lân.
Phát hiện ánh mắt của Băng Tuyết lão nhân, Thiên Lân mở miệng nói:
- Bây giờ là lễ tuyết tan, ông hãy kể chuyện xưa có liên quan đến lễ tuyết tan đi.
Băng Tuyết lão nhân mỉm cười trả lời:
- Được, chúng ta hãy cùng nhau bàn về chuyện xưa liên quan đến lễ tuyết tan. Trước hết, lễ tuyết tan là một ngày hội lưu truyền trên Băng Nguyên đã lâu, thể hiện một loại tình cảm vui sướng và chờ đợi vào ngày hè.
Ban đầu trên vùng Băng Nguyên, có rất nhiều chỗ tuyết đóng quanh năm. Tuy cảnh sắc vui thích, nhưng lại thiếu đi cảnh tượng trăm hoa đua nở, vạn vật sinh trưởng phồn vinh ở trung thổ, không khỏi khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng mỗi khi mùa hè đến, băng tuyết tan ra, đất Bắc Quốc cũng sẽ sinh trưởng khá nhiều hoa cỏ thực vật, phối hợp với khí hậu ấm áp có phần giống với trung thổ.
Nhưng mùa hè nơi này chỉ thoáng qua, người dân Bắc Quốc vì thế luôn nhớ đến nó, nên hàng năm vào lúc này liền chúc mừng lẫn nhau để biểu đạt tình cảm nhớ mong.
Lâu thật lâu, điều này hình thành một ngày hội và lưu truyền cho đến hiện nay.
Lâm Phàm nói:
- Chuyện này ta đã nghe cha kể qua, đại khái cũng giống như ông kể.
Linh Hoa nói:
- Ta cũng có nghe qua, bất quá không thích nghe, ông đổi cái khác đi.
Băng Tuyết lão nhân cười ha hả nói:
- Đừng gấp, câu chuyện xưa này còn chưa hết, chầm chậm nghe đi các con sẽ thấy rất có ý nghĩa.
Lễ tuyết tan ban đầu lưu hành ở vừa biên giới, nơi tình trạng đóng băng không nghiêm trọng.
Nhưng đến sau này, nó từ từ lan vào bên trong vùng Băng Nguyên, cho đến một ngàn một trăm năm trước thì truyền đến Đằng Long cốc, trở thành một loại phong tục tập quán của nơi này.
Trước kia, người dân sinh sống trong Đằng Long cốc, mỗi khi hè đến, liền đi ra khỏi sơn cốc đến một số thung lũng tuyết lân cận làm một số chuyện. Các con có biết lúc đó bọn họ làm chuyện gì hay không?
Hắc Tiểu Hầu giành nói trước:
- Ta biết, bọn họ đi săn thú.
Băng Tuyết lão nhân cười lắc đầu đáp:
- Không đúng!
Lâm Phàm nói:
- Bọn họ đi tìm thức ăn.
Băng Tuyết lão nhân vẫn lắc đầu như cũ đáp:
- Không phải.
Linh Hoa nói:
- Bọn họ đi hái thuốc.
Băng Tuyết lão nhân lắc đầu không đáp. Tiết Quân hét lên:
- Không phải đi săn, không tìm thức ăn, không hái thuốc, vậy bọn họ đi làm cái gì vậy?
Băng Tuyết lão nhân cười nói:
- Rất đơn giản, bọn họ đi tìm nhân sâm.
Linh Hoa không phục nói:
- Nhân sâm cũng là thuốc, ta đoán đúng rồi.
Băng Tuyết lão nhân giải thích:
- Con nói hái thước tuy có hàm chứa nhân sâm trong đó, nhưng nhân sâm bọn họ đi tìm chính là loại nhân sâm ngàn năm vô cùng khó kiếm.
Trong thế giới băng tuyết của Bắc Quốc, nhân sâm là loại dược phẩm và thuốc bổ rất phổ thông. Nhưng người bình thường chỉ tìm được nhân sâm bé nhỏ khoảng mười năm, trăm năm.
Nhân sâm thật sự chính là loại có năm trăm năm tuổi trở lên, bình thường không dễ bị người tìm thấy. Bởi vì bọn chúng đã có ý thức, sẽ chủ động ẩn giấu chính mình.
Cho nên, trên vùng Băng Nguyên phủ tuyết, muốn bắt được nhân sâm ngàn năm là chuyện vô cùng khó khăn. Chỉ có lợi dụng lúc băng tuyết tan, tìm được vị trí bọn chúng sinh trưởng mới có thể thật sự bắt được bọn chúng.
Lâm Phàm kinh dị nói:
- Thế năm xưa có người nào đào được nhân sâm ngàn năm chưa?
Băng Tuyết lão nhân trả lời:
- Có, hơn nữa không chỉ một gốc, đến hiện nay còn bảo tồn trong Đằng Long cốc.
Linh Hoa la lên:
- Không chỉ một gốc, thế thì bao nhiêu? Ai là người đào được vậy?
Băng Tuyết lão nhân trầm ngâm nhớ lại một lát, sau đó trả lời:
- Ai người đào được ta không biết, bất quá hẳn có ba gốc, đều đã trên ngàn năm. Ngoài ra, nghe nói năm đó có người thấy được một gốc huyết sâm, đáng tiếc tìm cả vài trăm năm mà không biết tung tích ở đâu.
Thiên Lân rất hiếu kỳ, hỏi tới:
- Huyết sâm là thứ gì vậy, có khác biệt gì với nhân sâm?
Băng Tuyết lão nhân cau mày trả lời:
- Theo ta biết được, huyết sâm thuộc về một loại nhân sâm, bề ngoài nhìn thì thấy toàn thân đỏ như máu, dược tính tương phản hoàn toàn với nhân sâm, hơn nữa rất thần kỳ.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Nhân sâm đỏ như máu? Làm sao có khả năng đó, từ trước đến giờ chưa từng nghe
Hắc Tiểu Hầu nói:
- Đúng thế, nhân sâm đều màu trắng, sao lại có được màu đỏ máu. Chuyện xưa này của ông không phải để dọa người ta đó chứ?
Băng Tuyết lão nhân cười ha hả nói:
- Chưa biết chuyện thế nào đừng vội ra kết luận.
Về chuyện huyết sâm vừa kể, hoàn toàn không phải lời đồn mà là chuyện có thật, nhưng huyết sâm vô cùng hiếm thấy, quý hơn cả nhân sâm ngàn năm, cho nên người từng thấy qua rất ít, chuyện về nó cũng không nhiều.
Theo ta biết được, huyết sâm bị người ta phát hiện sớm nhất cách nay khoảng một ngàn sáu trăm năm, ở trong Tuyết Lang cốc. Người phát hiện huyết sâm lúc đó là một nhân sĩ tu đạo của trung thổ, để tìm được huyết sâm, ông ta đã ở trong Tuyết Lang cốc được hai trăm năm, nhưng cuối cùng tuy tìm được nhưng lại không bắt được, bởi vì huyết sâm đã thành tinh, giao chiến kịch liệt với ông, khiến người tu đạo bị trọng thương bỏ chạy.
Tiết Quân nghe vậy cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp:
- Sau đó thế nào?
Băng Tuyết lão nhân cười nói:
- Sau đó, người tu đạo quay về trung thổ, tìm kiếm sư huynh đệ đồng môn quay lại Tuyết Lang cốc, kết quả lại cũng không thấy được hành tung của huyết sâm.
Mãi đến sau đó năm trăm năm, ở trên Thiên Hà bình nguyên, huyết sâm lại tái hiện nhân gian, bị một người tên là Tư Không Vô Kỵ nuốt mất, nhờ đó tu vi người này tăng hẳn, không đến trăm năm đã có danh tiếng nổi khắp Băng Nguyên, cuối cùng khai sáng một môn phái ở Thiên Hà băng nguyên có tên là Thiên Tà tông.
- Ồ, thật sự như vậy sao?
Trừng to mắt, Lâm Phàm thất kinh la lên.
Bên cạnh, Linh Hoa, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền vẻ mặt đều rất kinh ngạc, rõ ràng chuyện này khiến người ta quá bất ngờ.
Băng Tuyết lão nhân cười híp hai mắt, điềm nhiên nói:
- Tự nhiên là thật, không tin thì về hỏi sư phụ các con đi.
Năm đứa Lâm Phàm giật mình cười cười, cúi đầu không dám nói nhiều.
Thiên Lân vẻ mặt bất động, khẽ cười nói:
- Có ý nghĩa, tiếp theo còn có gì chăng?
Băng Tuyết lão nhân liếc nó, nói tiếp:
- Còn có. Đó là tám trăm năm trước, môn hạ Đằng Long cốc đi đến Thiên Đao phong cách nơi này khoảng hai trăm dặm cũng phát hiện được tung tích của huyết sâm.
Nhưng Thiên Đao phong đó vị trí đặc biệt, mười năm hiếm có được một năm có xuất hiện việc tuyết tan. Hơn nữa cho dù xuất hiện cũng chỉ tối đa trong ba ngày, vì thế lần đó môn hạ Đằng Long cốc cuối cùng không có được kết quả gì.
Ngoài ra, bốn trăm năm trước, môn hạ Đằng Long cốc lại phát hiện được hành tung của huyết sâm, vị trí còn ở vùng lân cận, nhưng liên tiếp chờ đợi năm mươi năm đều không có kết quả, cuối cùng cũng đành quên đi.
Lâm Phàm nghe vậy tiếc nuối nói:
- Vì sao không tiếp tục tìm kiếm? Chỉ cần nỗ lực hẳn có thể bắt được huyết sâm đó.
Băng Tuyết lão nhân lắc đầu nói:
- Có rất nhiều chuyện phải nói đến cơ duyên. Người vô duyên cho dù đặt vào trong tay cũng không có phúc hưởng thụ.
Lâm Phàm không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi không đồng ý, trong lòng ngầm nói: “Đợi sau này ta lớn lên, nhất định sẽ bắt cho được huyết sâm đó.”
- Băng Tuyết lão nhân, chuyện xưa của huyết sâm đã kể rồi, hay là ông kể thêm cho bọn con những chuyện truyền kỳ xưa kia khác trên vùng Băng Nguyên được không?
Đào Nhâm Hiền vẻ mặt mong chờ nhìn ông già lên tiếng.
Linh Hoa, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu nghe đều hét lên còn muốn, khuôn mặt hồn nhiên hiện lên vẻ khao khát.
Băng Tuyết lão nhân đưa tay vuốt đầu bọn trẻ, hiền hòa cười nói:
- Được, chúng ta cùng nói thêm chuyện khác, nhưng các con phải đáp ứng với ta không đem những chuyện ta kể đi nói lại cho người khác, có được chăng?
- Có thể được, chúng con nhất định bảo mật cho ông.
Cả năm đứa trẻ đồng lòng đáp lời, cuối cùng cũng nhịn không được phải cười.
Thiên Lân không hề mở miệng, nó chỉ yên lặng nhìn, vẻ mặt tỏ ra rất trầm tĩnh.
Băng Tuyết lão nhân mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Lần này, chúng ta cùng nói về chuyện cũ có liên quan đến sói tuyết và gấu Bắc Cực.
Mọi người đều biết, động vật trên vùng Băng Nguyên không nhiều loại, trong đó hình dáng to lớn nhất, uy mãnh nhất phải kể đến gấu Bắc Cực. Bọn chúng thân thể cao trượng tám, cân nặng ngàn cân, chính là bá chủ của Băng Nguyên, thường sống đơn độc.
Khác với gấu Bắc Cực, sói tuyết hình dáng không lớn nhưng số lượng rất nhiều, chính là chủng tộc lớn nhất, hung tàn nhất ở Băng Nguyên.
Khi sói tuyết gặp phải gấu Bắc Cực, các con đoán xem kết quả cuối cùng sẽ như thế nào?
Lâm Phàm buột miệng thốt lên:
- Nhất định là gấu Bắc Cực thắng rồi.
Hắc Tiểu Hầu cãi lại:
- Sói tuyết số lượng nhiều, gấu Bắc Cực nhất định không đánh lại.
Tiết Quân chần chừ nói:
- Ta đoán bọn chúng đều bị thương.
Linh Hoa dịu dàng nói:
- Bọn chúng gặp nhau cũng không nhất định phải đánh nhau.
Đào Nhâm Hiền gật đầu nói:
- Linh Hoa nói đúng, bọn chúng có khả năng đều sợ nhau, không xốc đến đánh nhau.
Băng Tuyết lão nhân cười ha hả, liếc nhìn Thiên Lân không nói gì, sau đó nói:
- Bọn chúng đã gặp nhau rồi thế nào cũng xông đến.
Lâm Phàm khẳng định:
- Thế thì nhất định là gấu Bắc Cực thắng rồi.
Hắc Tiểu Hầu cãi lại:
- Không nhất định, phải xem đánh nhau ở nơi nào mới được.
Linh Hoa nói:
- Có gì phải cãi nhau, nghe Băng Tuyết lão nhân nói không phải là sẽ biết sao?
Thấy Linh Hoa mở miệng, mấy đứa bé liền lập tức im ngay, đưa mắt nhìn ông lão.