Trong hẻm núi đầy băng, nhiệt độ thoáng cái đã hạ xuống mười lần, hoa tuyết giữa không trung chớp mắt đã hóa thành hạt băng, điều này khiến những người đang quan sát đều biến hẳn sắc mặt.
Hắc Ưng vẻ mặt âm hiểm, tay phải dựng đứng trước ngực, vừa ngầm thi pháp quyết, vừa chống cự lại luồng khí lạnh đang ép gần đến.
Khi bước thứ ba của Thiên Lân đã hạ xuống, đang chuẩn bị bước thứ tư, tay phải của Hắc Ứng múa lên nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã đánh ra vài trăm bóng quyền, tất cả đan xen lẫn nhau, ngưng tụ thành một con chim ưng đen do ánh sáng tạo thành bắn thẳng vào huyệt mi tâm của Thiên Lân.
Tiếng gào thét phá không đến điếc tai kinh hồn, hệt như quỷ sứ gào rít mô tả uy lực của một chưởng này.
Thiên Lân ánh mắt âm lạnh, hừ khẽ một tiếng nói:
- Một chưởng mạnh mẽ lợi hại, xem ra ngươi nhất định nhớ kỹ, chỉ đáng tiếc, điều này với ta còn yếu kém một chút.
Còn đang nói, tay phải của Thiên Lân đảo chuyển một cái cùng với một chùm hào quang trắng như tuyết, vừa hay đón lấy một chiêu đó của Hắc Ưng.
Lúc này, khí cực lạnh đông kết mọi thứ, không những ngưng đọng bóng chưởng ảo hóa đọng lại của Hắc Ưng, còn hữu hiệu giảm chậm uy lực của một chưởng đó.
Như vậy, Thiên Lân thuận tay xuyên qua tầng tầng bóng chưởng, đánh thẳng vào tay phải của Hắc Ưng.
Một tiếng trầm đục vang lên trong không gian ngưng đọng, mang theo sức mạnh chấn động, với tốc độ nhanh kinh người hất tung băng tuyết ngưng đọng bốn bề.
Ở trung tâm, bàn tay của Thiên Lân và Hắc Ưng ép chặt vào nhau, quanh bàn tay hào quang lóe lên, lúc thì hiện ra màu xám tro, lúc lại chuyển màu sắc trắng bạc, hai bên đối kháng kịch liệt vô cùng.
Cục diện giằng co giữ được một lúc, rồi làn sáng màu trắng bạc nhanh chóng đẩy lùi làn sáng màu xám tro.
Cứ như thế, chỉ thấy cánh tay phải của Hắc Ưng bắt đầu đóng băng, rồi thỉnh thoảng run lên vài cái đánh nát những khối băng rơi xuống mặt đất đầy tuyết truyền lại âm thanh thánh thót.
Giận dữ nhìn Thiên Lân, Hắc Ưng vẻ mặt nặng nề, toàn thân gia tăng chân nguyên nhưng cũng không cách gì ngăn cản được sự xâm nhập của luồng khí lạnh đó.
Thấy vậy, Hắc Ưng giận dữ vô cùng, hắn vốn tự phụ, không thể nào nghĩ ra được, bản thân đường đường là thiếu chủ của Ma Ưng môn, lại chống không lại Thiên Lân.
Nhìn thấy vẻ giận dữ kinh hãi trong ánh mắt của Hắc Ưng, Thiên Lân vẻ mặt hơi cười cười, đồng thời gia tăng tốc độ tấn công hắn, gia tăng thúc dục luồng khí lạnh vô cùng kia, chuẩn bị đóng băng hắn ở nơi này.
Bên ngoài, người quan sát vẻ mặt khác nhau, đa số đều kinh ngạc trước thực lực của Thiên Lân, Ứng Thiên Tà lại lộ ra sát cơ.
Tân Nguyệt quan sát tình hình này, lập tức đổi ý, án hmắt như đao sắc trừng trừng Ứng Thiên Tà. Ánh mặt như thực thể đó mang theo sức mạnh trấn áp vô hình, khiến thân thể hắn run run lên, lập tức khiến hắn phải dời sự chú ý từ Thiên Lân chuyển sang Tân Nguyệt.
Bốn mắt nhìn nhau, Tân Nguyệt ánh mắt lạnh đến ép người.
Đối với người muốn gây thương tích cho Thiên Lân, nàng không hề lưu tình chút nào.
Ứng Thiên Tà cảm nhận được sự cảnh cáo trong ánh mắt của nàng, lập tức quay đầu né tránh ánh mắt của nàng, trong lòng càng lúc càng hận Thiên Lân.
Thời gian chớp mắt trôi qua.
Thiên Lân đang giao chiến đã đến lúc tối hậu, chỉ cần thêm một chút nữa liền có thể đóng băng hoàn toàn thân thể của Hắc Ưng ở nơi này.
Nhưng đúng lúc đó, trên bầu trời từ xa đột nhiên lóe sáng, tiếp theo đó là tiếng vang to như sấm, âm thâm liên miên không ngừng tuôn đến, khiến chín người trong Hôi Hùng cốc chấn động trong lòng.
Lùi lại vài thước, Thiên Lân bỏ qua công kích, quay đầu nhìn về phía xa, cau mày nói:
- Kỳ quái, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy sao có thể phát sinh tình hình được?
Tân Nguyệt đến bên hắn, hơi lo lắng nói:
- Hôm nay dường như không được tốt, hay là chúng ta phải cẩn thận hơn.
Thiên Lân hiểu được ý của nàng, lập tức không nói thêm gì, kéo tay nàng bay thẳng về phía xa xa.
Quanh đó, những người quan sát hơi chần chừ, sau đó cũng đuổi gấp theo.
Ngay lập tức, Hắc Ưng đánh tan băng lạnh quanh người, trừng mắt nhìn theo hình bóng bay đi xa, gào lên giận dữ:
- Thiên Lân, bổn công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Một chiêu bại trận, Hắc Ưng ghi hận trong lòng.
Lại thêm ganh ghét Thiên Lân và Tân Nguyệt, lúc này hắn đã lập chí đánh bại Thiên Lân.
Vì yêu mà thành hận là chuyện vô cùng thường gặp.
Nhưng đối với Hắc Ưng, hắn cừu hận Thiên Lân, cuối cùng sẽ khiến bản thân mình có kết cục thế nào?
Gió lạnh thấu xương, tuyết lớn tung bay.
Một bóng hình cô độc đứng trên đỉnh núi băng, nhìn về phương xa.
Không biết đã qua bao lâu thời gian, dần dần thu nhỏ lại.
Lúc này, một tiếng thở dài vang vọng trên đỉnh núi băng.
- Si nhi à, ngươi vì sao mãi không thể quên được? Lẽ nào đây là định mệnh của ngươi chăng?
Trên đỉnh núi, hình bóng cô độc quay đầu lại, để lộ một khuôn mặt anh tuấn lại lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên nụ cười hơi cô đơn.
- Sư phụ, sư phụ ở với con đã mấy năm, sư phụ có thể làm được đến mức tứ đại giai không chăng?
Tiếng thở dài sâu kín, trong gió tuyết vang lên âm thanh già nua:
- Hỏi rất hay, vi sư năm đó kỳ thật cũng là thiếu nhiên cao ngạo, coi thường mọi thứ, nhưng ngươi và vi sư có mạng vận không giống nhau.
Thiếu niên anh tuấn hơn hai mươi tuổi, lạnh lẽo nói:
- Nếu không giống nhau, sư phụ hà tất phải khổ sở cưỡng cầu đây? Đồ nhi mấy ngày gần đây tâm tình bất định, rất muốn trở về nhìn một chút.
Thanh âm già nua từ hư không truyền đến:
- Đi đi, mạng vận thuộc về con, vi sư muốn thay đổi cũng không thay đổi được, ba ngày sau sẽ là ngày Băng Tuyết thịnh hội, đến lúc đó vi sư sẽ ở Đằng Long cốc chờ con, nhớ không được chậm trễ đó.
Thiếu niên anh tuấn đáp:
- Sư phụ an tâm, đồ nhi biết rồi, bây giờ sư phụ bảo trọng, con đi trước đây, ba ngày sau sẽ gặp lại.
Dứt lời bóng người loáng lên, chớp mắt đã như luồng sáng, nói đến đã không còn thấy đâu nữa.
Giây lát, trên đỉnh núi một bóng người hạ xuống, chỉ thấy đó là một lão hòa thượng mập mạp, cổ đeo một chuỗi phật châu, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Nhân duyên đời trước, mạng trời dây dưa, cả đời này thật là …
Thanh âm đến đây dừng lại, hòa thượng vẻ mặt kỳ quái, thật ra ông muốn nói gì vậy, vì sao đột nhiên dừng lại?
Bên ngoài Đằng Long cốc, gió tuyết liên miên, hơn hai mươi vị nhân sĩ tu đạo tập trung lại, ở xa xa nhìn về phía Đằng Long cốc.
Đây là những người may mắn sống sót trong nhóm nhân sĩ tu đạo thứ ba, bọn họ kinh hoàng bất an lại không đành bỏ đi, vì thế tụ tập cùng với nhau, ở bên ngoài Đằng Long cốc, thỉnh thoảng quan sát và để ý tình hình bên trong.
Trước mắt, cửa vào Đằng Long cốc có một võ đài cao được xây dựng trong tiếng trống chiêng, người phụ trách là Trương Trọng Quang, Đinh Vân Nham hỗ trợ bên cạnh.
Chỉ thấy tình hình như vậy, những người tu đạo rất mơ hồ, rõ ràng bọn họ hoàn toàn không rõ tình hình của Băng Tuyết thịnh hội.
Trong nhóm người, Sát Phật Thiên Nộ chăm chú nhìn rất lâu, không khỏi tự nói:
- Kỳ quái, bọn họ lúc này xây dựng đài cao, lẽ nào còn muốn luận võ cao thấp với chúng ta?
Bên cạnh, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân hừ lạnh nói:
- So võ? Ngươi cho Đằng Long cốc là người ngu ngốc à.
Thiên Nộ trừng hắn một cái, quát to:
- Nếu như ngươi thông minh, thế thì ngươi cho ta biết bọn họ xây đài cao làm gì vậy?
Cao Vân cười lạnh đáp:
- Ba phái Băng Nguyên cứ mười năm lại cử hành Băng Tuyết đại hội một lần, diễn ra trong ba ngày, ngươi nói bọn họ xây dựng cái này làm gì?
Thiên Nộ sửng sốt một lúc, cau mày nói:
- Nói như vậy, ba ngày sau ba phái tập trung, chúng ta muốn đoạt Phi Long đỉnh càng thêm phiền phức hơn?
Cao Vân không nói, hừ nhẹ hai tiếng, rõ ràng đồng ý với câu nói của hắn.
Quanh đó, những người tu đạo nghe vậy, cùng nhau bàn luận, một bộ phận dự tính quay về, một bộ phận dự tính hành động sớm, thử thăm dò tình hình thế nào.
Như vậy, chỉ thấy bảy vị tu đạo xoay người bỏ đi, mười một vị bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Sát Phật Thiên Nộ và Cao Vân không hề lỗ mãng, bọn họ đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng từ xa quan sát.
Cửa vào Đằng Long cốc, Đinh Vân Nham thấy mười một vị tu đao bay thẳng đến, khuôn mặt toát ra vẻ cảnh giác, trầm giọng nói:
- Đại sư huynh, xem những người này quả thật là không chờ được nữa rồi.
Trương Trọng Quang cười nhẹ một tiếng, đáp lời:
- Bọn họ không ngại ngàn dặm mà đến, tự nhiên không thể tay không rời đi được.
Ngay lúc dứt lời, cửa vào khe núi bay ra mười bóng hình, dẫn đầu là Lý Phong và Mạc Ngôn, bọn họ dẫn bốn đệ tử dừng lại ở bên ngoài cốc.
Lạnh lẽo nhìn người mới đến, Lý Phong trầm giọng nói:
- Các vị lần nữa coi thường cảnh cáo của bổn cốc, không biết các vị thật ra muốn thế nào đây?
Trong nhóm người bay đến, có một người đàn ông áo xám tro trả lời:
- Bọn ta đến vì Phi Long đỉnh.
Lý Phong đáp:
- Phi Long đỉnh căn bản chỉ là hư ảo không thật, các vị chớ mượn cơ hội làm hồ đồ.
Người đàn ông áo xám đó hừ giọng nói:
- Ngươi nói không có thì không có, cho bọn ta là ngu đần.
Lý Phong vẻ mặt trầm xuống, quát lên:
- Nói như vậy, các vị không từ bỏ ý đồ chăng?
Người đàn ông áo xám rống to:
- Không sai, chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy đến, ngươi muốn chúng ta tay không quay về thì làm không được.
Lý Phong gật đầu nói:
- Rất hay, nếu như vậy, các vị hãy tỏ rõ bản lĩnh, chúng ta cũng không cần phải lãng phí miệng lưỡi, ra tay đi.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, khí lạnh bay lên, Phi Tuyết kiếm quyết của Đằng Long cốc mang theo từng mảng hoa tuyết tràn ngập khắp không trung.
Mạc Ngôn thấy vậy cũng không nói gì, trong lúc hình bóng lấp loáng đã triển khai một trận chém giết vô tình.
Mười người đấu với sáu, nhóm người đến nhân số chiếm ưu thế rất mạnh.
Nhưng người tu đạo lấy thực lực làm đầu, Mạc Ngôn và Lý Phong đều là cao thủ trên Băng Nguyên, làm sao người bình thường có thể so đo được.
Lại thêm Lý Phong và Mạc Phong vài lần cảnh cáo, trong lòng đã không còn kiên nhẫn, lúc này lại gặp đối phương ương ngạnh, lửa giận trong lòng thiêu đốt tự nhiên ra tay vô tình, không bao lâu cả mười một địch nhân đều bị tiêu diệt toàn bộ, bản thân cũng có hai đệ tử bị thương.
Thu tay lại, Lý Phong nhìn Thiên Nộ và Cao Vân xa xa, trầm ngâm nói:
- Hai ngày qua, biến ảo vô thường, hai trăm vị nhân sĩ tu đạo hiện nay còn được nhiều ít?
Mạc Ngôn đáp:
- Chỉ còn lại hạng không dễ đối phó.
Lý Phong cười khổ nói:
- Đúng thế, những địch nhân chúng ta phải đối mặt tiếp theo đầy nguy hiểm, lúc đó có nhiều ít người có thể bình yên vô sự đây?
Mạc Ngôn nhìn ông, giọng quái dị nói
- Có lẽ Băng Nguyên đã bình an quá lâu rồi.
Bên này, Cao Vân lạnh nhạt nói:
- Một lũ ngu si, quả thật là muốn chết.