Tiếu Tam Sát không vui, hừ giọng nói:
- Tiểu tử thúi, ở trước mặt ta sao có thể để ngươi nói đi là đi.
Dứt lời người đã bay đi, Tiếu Tam Sát đang dùng tốc độ cực nhanh để đuổi theo.
Bốn phía, mọi người không nói thêm câu nào, vội vàng đuổi theo, một hàng người cứ như vậy truy theo Thiên Lân, hướng về phía vùng đất mục tiêu của bọn họ.
Trong lúc tiến lên, Thiên Lân thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy mọi người đuổi sát không ngừng, trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngầm nói:
- Đã lâu rồi không chơi trốn tìm, hôm nay cùng bọn chúng chơi.
Có quyết định rồi, Thiên Lân đổi hướng chếch đi nho nhỏ, trong lúc bất ngờ dẫn cả đoàn người đó đến một ngã ba.
Khoảng chừng một khắc sau, Thiên Lân đến trên một ngọn núi tuyết, hình bóng bất ngờ biến mất không còn thấy.
Tiếu Tam Sát hơi tức giận, hắn đuổi theo một mạch không ngờ lại đuổi không kịp Thiên Lân, điều này khiến hắn ngoài sự khó chịu còn không tránh khỏi kinh ngạc.
Dừng lại trên không trung ngọn núi tuyết, Tiếu Tam Sát nhìn khắp xung quanh, không phát hiện được chút tung tích nào của Thiên Lân, thế thì Thiên Lân ẩn núp ở nơi nào?
Những người còn lại chậm hơn một bước, khi đến gần nhìn khắp chung quanh, sau đó đều dừng lại trên ngọn núi tuyết để tìm kiếm tung tích của Thiên Lân.
Tiếu Tam Sát nhìn một lúc, quá thất vọng cũng hạ mình xuống, trong lòng tính toán Thiên Lân biến mất thế nào.
Thiên Lân đột nhiên không thấy khiến mọi người rất hoang mang.
Nhưng sau khi mọi người tìm kiếm và suy tư, ngọn núi tuyết vốn an bình đột nhiên lở tuyết, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai lập tức chôn tất cả mọi người vào trong băng tuyết.
Giữa không trung, Thiên Lân âm thầm hiện ra, nhìn kiệt tác của mình, khóe miệng âm thầm hiện ra nụ cười.
Thiên Lân sở dĩ làm như thế này, không chỉ nhằm trêu đùa, mà còn muốn thử thăm dò một chút xem trong những người này có bao nhiêu cao thủ.
Thiên Lân nhanh chóng có được kết quả.
Chỉ thấy dưới vùng tuyết phủ, trước tiên bay ra hai người, chính là hai người mà trước đó Thiên Lân đã lưu ý.
Bọn họ vừa thấy Thiên Lân giữa không trung, lập tức ánh mắt biến đổi, dường như ý thức được gì đó.
- Tốc độ rất nhanh. Hai vị quả thật ẩn giấu rất tốt.
Vẻ mặt cười tà dị, Thiên Lân dùng ánh mắt biết rõ nhìn bọn họ.
Người khoảng năm mươi thản nhiên nói:
- Lúc nguy cơ bỏ chạy tự nhiên nhanh hơn bình thường.
Người trung niên ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi lạnh như băng nói:
- Nhanh và không nhanh, chỉ phải trông vào tình hình lúc đó, không đủ để đoán định được thực lực của một cá nhân thế nào.
Thiên Lân điềm nhiên nói:
- Phải vậy chăng? Nếu như vậy, hai vị hà tất phải vội vàng giải thích?
Người đàn ông trung niên nhìn hắn, hỏi ngược lại:
- Chúng ta không nói, ngươi sẽ không hỏi chăng?
Thiên Lân cười nói:
- Khó nói lắm, có lẽ ta nhất thời sơ ý sẽ quên không hỏi cũng không nhất định. Ta thấy rồi.
Chỉ trong thời gian mấy câu nói, Tiếu Tam Sát cũng đã từ trong tuyết xuất hiện, hắn vừa thấy Thiên Lân thì lửa giận bừng bừng quát to:
- Hay cho tiểu tử, vừa rồi là ngươi tác yêu tác quái phải không?
Thiên Lân cười nói:
- Đừng kích động, ngươi không thấy ở đây có hai vị cao thủ đang nhàn đàm với ta sao? Tốc độ bọn họ nhanh hơn ngươi, ngươi không thấy kinh ngạc sao?
Tiếu Tam Sát liếc hai người, hai mắt khép hờ lại cười âm hiểm nói:
- Ha ha, quả thật nhìn người không nên nhìn bề ngoài, hai vị giữ vững được sự bình thản rất tốt.
Người năm mươi tuổi vẻ mặt điềm nhiên, không gần không xa nói:
- Lão phu dạo chơi thiên hạ tùy lúc mà dừng chân, không thích dương danh, lẽ nào chuyện này cũng không được chăng?
Tiếu Tam Sát cười âm hiểm nói:
- Có thể được, nhưng thông báo tính danh hẳn cũng không phải khó xử chứ?
Lão già năm mươi tuổi liếc hắn, hờ hững nói:
- Người không nguồn gốc, ngươi gọi ta là Phiêu Linh khách là được rồi.
Tiếu Tam Sát gật nhẹ, không hỏi nhiều, ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên hỏi:
- Các hạ thì sao?
Người đàn ông trung niên lạnh như băng đáp:
- Hoàng Kiệt.
Ngắn gọn có lực, từng chữ như vàng.
Lẩm bẩm khe khẽ hai tiếng, Tiếu Tam Sát nói:
- Hai vị không ai biết đến lại có thực lực kinh người, hẳn nhất định phải có lai lịch bất phàm.
Phiêu Linh khách cười lạnh nói:
- Không nên quan tâm quá nhiều chuyện, các hạ tốt nhất nên tính toán kỹ để tránh việc sống đoản thọ.
Tiếu Tam Sát nghe vậy vẻ mặt không vui, nhưng có chút lo lắng, hừ khẽ nói:
- Thần bí chỉ trong nhất thời, không thể cả đời được.
Phiêu Linh khách nói:
- Nhất thời là đủ rồi, không cần cả đời.
Nói rồi vút người lên, bay thẳng về phía xa xa.
Người đàn ông trung niên Hoàng Kiệt thấy vậy, nhìn Thiên Lân kỳ dị, sau đó cũng âm thầm bỏ đi.
- Tất cả đi rồi, ta cũng phải đi thôi.
Cười thần bí với Tiếu Tam Sát, Thiên Lân không để cho hắn có cơ hội mở miệng, loáng lên liền biến mất.
Một lúc sau, phần lớn những người tu đạo phủ dưới tuyết đồng thời bay ra, không ít người còn mắng tai nạn tuyết bất ngờ xảy ra như vậy.
Tiếu Tam Sát vẻ mặt lo lắng, nhìn theo hướng Thiên Lân biến mất, trong lòng không biết vì sao cảm thấy bất an mãnh liệt.
Bản thân mình quá lo hay thật sự có chuyện sẽ xảy ra?
Thiên Lân khi đến Đằng Long cốc thì còn buổi sớm mai.
Bên ngoài cốc, vài chục bá tính và đệ tử Đằng Long cốc được Trương Trọng Quang chỉ huy đang nhanh chóng xây dựng đài cao.
Dừng lại nhìn một lát, Thiên Lân thấy đài cao đó còn phải mất hai ngày mới có thể xây dựng xong, hẳn vừa kịp trước lúc đại hội.
Xoay người đi vào trong cốc, Thiên Lân nhanh chóng đi đến Đằng Long phủ, chỉ thấy Mạc Ngôn, Phùng Vân, Lý Phong, Chu Kiệt, Tân Nguyệt, Phi Hiệp sáu người đều ngồi hai bên, Triệu Ngọc Thanh đang nói chuyện với bọn họ.
Đi đến bên Tân Nguyệt, Thiên Lân cười với nàng, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh, trong mắt toát ra vài thần thái.
Tân Nguyệt bình tĩnh tự nhiên, không chút khác biệt vì sự xuất hiện của Thiên Lân, ngược lại Chu Kiệt hữu ý vô ý nhìn Thiên Lân một lúc.
Thân là sư phụ Tân Nguyệt, Chu Kiệt hoàn toàn không ngu dốt, tuy không biết rõ ràng đồ nhi của mình và Thiên Lân quan hệ thế nào, nhưng với góc độ người ngoài, ông cũng ít nhiều có thể cảm giác được vài phần khác thường.
Đương nhiên, đối với người như Thiên Lân, Chu Kiệt cũng rất thích, nhưng với thân phận của Chu Kiệt, nếu cho ông chọn lựa, có lẽ ông sẽ chọn Từ Tĩnh, bởi vì chuyện này quan hệ đến sự phát triển trong tương lai của Đằng Long cốc.
- … Đài cao ngoài cốc ngày mai có thể hoàn thành, mọi chuyện còn lại thì mọi người phải ra sức nhiều hơn.
Nói hết một đoạn, Triệu Ngọc Thanh dừng lại, ánh mắt nhìn Thiên Lân, hỏi lại:
- Con từ Thiên Nữ phong đến đây, trên đường có thấy gì không?
Thiên Lân hơi cảm thấy kinh ngạc, không hiểu câu này của Triệu Ngọc Thanh là tùy tiện hỏi hay ông quả thật có thể nhìn thấu được tương lai.
- Trên đường trước khi đến đây, con vừa hay gặp được nhóm người tu đạo đi cướp bảo vật đi đến, tổng cộng bọn họ có năm mươi bốn người, trong đó có ba nhân vật đáng chú ý, chính là Tiếu Tam Sát, Phiêu Linh khách và Hoàng Kiệt.
Phi Hiệp nghi hoặc nói:
- Không đúng, nhóm thứ ba phải là năm mươi lăm người mới đúng.
Thiên Lân đáp:
- Ta chỉ gặp được có năm mươi tư người.
Tân Nguyệt nói:
- Khác biệt một người cũng là bình thường, không cần phải quá chú ý. Tiếu Tam Sát đó ta đã từng nghe thấy, nghe nói hắn có uy danh không nhỏ trong Tu Chân giới.
Thiên Lân cười nói:
- Tiếu Tam Sát người này rất tà dị, không phải là hạng lương thiện, tu vi hẳn ở cảnh giới Bất Diệt, cũng coi là một nhân vật đáng chú ý. Ngược lại Phiêu Linh khách và Hoàng Kiệt khiến cho người ta cảm thấy cao thâm khó lường.
Lý Phong trầm ngâm nói:
- Trước mắt ba nhóm cao thủ toàn bộ đều đã đến, hẳn sẽ nhanh chóng có động tĩnh. Với tình trạng bọn ta hiện nay, trong tình hình không muốn động can qua, muốn khống chế cục diện hẳn phải mất ít nhiều sức lực.
Phùng Vân nói:
- Việc cấp bách là chúng ta phải tìm cho ra người đứng sau lưng lời đồn này, thăm dò rõ ràng dụng ý thực sự của hắn sau đó mới có thể phòng ngự tốt được. Chỉ với những người ở ngoài cốc, tuy nói nhân số không ít nhưng còn chưa đủ tạo thành uy hiếp.
Chu Kiệt lo lắng nói:
- Ba ngày sau là Băng Tuyết thịnh hội, đến lúc đó còn có không ít những người khác tham gia vào. Nếu chúng ta không thể biết rõ được lai lịch của đối phương trước đó, một khi phát sinh bất ngờ sợ là sẽ khiến không kịp trở tay.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Chuyện đã đến mức này, lo lắng cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Hay là nắm lấy thời gian, tận hết sức nỗ lực cuối cùng. Hai vị hiền chất, phía các vị người tham gia đến vào ngày đó hay là sẽ đến sớm hơn?
Mạc Ngôn trả lời:
- Trước khi đến đây, Thiên Tôn từng nói nếu biến cố không quá lớn thì ngày đó mới đến, nếu như chuyện quá nghiêm trọng thì có lẽ sẽ đến sớm.
Phùng Vân nói:
- Gia sư cũng có ý này, mọi thứ tùy theo tình hình mà định.
Triệu Ngọc Thanh cân nhắc một chút, chầm chậm nói:
- Nếu là như vậy, chúng ta tạm thời không cần bàn luận, ngày mai tiếp tục quan sát động tĩnh những người đến đây, khi cần thiết các con có thể tự mình làm chủ để duy trì danh dự của Băng Nguyên và Đằng Long cốc.
Những người ngồi đó đồng thanh vâng dạ, sau đó liền cùng nhau rời đi.
Ra khỏi Đằng Long cốc, Lý Phong dò hỏi:
- Hiện nay nhân số chúng ta không đông, mọi người thấy cùng nhau hành động hay là chia thành từng nhóm?
Chu Kiệt liếc Mạc Ngôn và Phùng Vân, kiến nghị:
- Hiện tại người đến thành ba nhóm, ta thấy chi bằng chúng ta cũng chia thành ba tổ, sư huynh và Mạc đại hiệp một tổ, ta và Phùng lão huynh một tổ, còn lại ba đứa tiểu bối thành một tổ, mọi người cùng nhau tiến lên.
Lý Phong không lập tức trả lời, mà nhìn Mạc Ngôn và Phùng Vân, thấy hai người cũng không có ý kiến mới gật đầu nói:
- Sư đệ suy nghĩ giống ta, chúng ta quyết định như vậy. Bây giờ, ta và Mạc đại hiệp đi về phía Nam, tập trung vào nhóm đoạt bảo thứ nhất, sư đệ và Phùng đại hiệp tiến về Đông Nam quan sát nhóm thứ hai, bọn Tân Nguyệt thì chú ý đến nhóm tu đạo thứ ba.
Thấy vậy, mọi người không hề bàn luận thêm, bảy người liền phân làm ba tổ tự bỏ đi.
Trên đường đi về phía Tây, Thiên Lân vừa nói chuyện với Tân Nguyệt, Phi Hiệp, vừa sưu tầm tin tức ở lân cận.
Bởi vì hắn có Băng Thần quyết, rất nhạy cảm với nhiều chuyện trên băng tuyết, chỉ cần lòng không có tạp niệm, rất nhiều tin tức đều tự động hội tụ vào trong não của hắn.
Như vậy, Thiên Lân nhanh chóng nắm vững được hành tung của những người tu đạo đó, phát hiện bọn họ đang tiến thẳng về phía này.
Báo cho hai người đi cùng tình hình hắn biết được, Thiên Lân cười hỏi:
- Phi Hiệp, ngươi có thể tìm được nơi ẩn núp của Lang Vương và gấu Bắc Cực không?
Phi Hiệp lắc đầu nói:
- Ta nào có thời gian quan tâm đến chuyện đó.
Thiên Lân hơi thất vọng, thở dài nhè nhẹ nói:
- Đáng tiếc, nếu biết chỗ bọn họ đang dừng chân, có thể mang đến chút kinh ngạc vui mừng cho bọn họ, thế tất nhiên là chuyện vô cùng thích thú.
Tân Nguyệt liếc hắn, mắng:
- Quỷ đầu, chỉ biết chơi đùa làm xiếc, ngươi không thể dùng phương thức quang minh chính đại để đối phó sao?
Thiên Lân cười đáp:
- Tận dụng hết công năng của vật, nghỉ khỏe đấu mệt sức, chuyện này là thượng sách đó.
Tân Nguyệt trừng hắn hai cái, cũng không tranh luận với hắn, lập tức gia tăng tốc độ, thoáng cái đã bỏ lại Thiên Lân và Phi Hiệp xa xa.