Hai mươi năm nhân thế đau thương, quần hùng Thất giới đã từng đuổi hươu, hiện nay sớm đã biến đổi hình dáng, chỉ còn lại Yêu vực và Tu Chân giới, trước giờ chưa hề quan hệ với nhau.
Năm giới kia, Thiên Chi tam giới hào nhoáng là niềm mơ ước của người tu đạo đã sớm không còn hai mươi năm trước. Chỉ còn lại Quỷ vực và Ma vực, tuy còn lưu lại không ít lệ quỷ, tà ma, nhưng trải qua hai mươi năm bị cao thủ Tu Chân giới toàn lực tiêu diệt, cũng chỉ còn hư danh mà thôi. Đến lúc này, mọi thứ phồn hoa trước kia đều bình tĩnh trở lại.
Gần hai mươi năm qua, Tu Chân giới nhờ sự tồn tại của Trừ Ma liên minh và Dịch viên mà an bình không ít.
Năm xưa, Thái Âm Tế Nhật gợi nên Địa Âm Thiên Sát khiến cho Thất giới gặp tai ương, Hải vực rung chuyển.
Cuối cùng Lục Vân dùng sức một mình tiêu diệt Địa Âm lẫn Thiên Sát, hủy diệt Cửu Thiên Hư Vô giới tối cao, khiến cho thiên hạ bình định được hạo kiếp, hóa giải một trường kiếp nạn ngàn đời.
Vì thế, Lục Vân trở thành thần thoại của Thất giới, được xưng tụng là thần trong Thất giới, tồn tại cùng trời đất.
Nhưng đúng lúc đó, chàng lại đột nhiên mang phụ mẫu, đồ nhi và người yêu đi mất, khiến thiên hạ vì thế mà kinh ngạc và mơ hồ.
Hiện nay, hai mươi năm qua rồi, Lục Vân dần dần bị người quên đi, thay thế chính là Lâm Vân Phong và Trần Ngọc Loan, bọn họ trở thành chủ tể của Tu Chân giới.
Đối với Lâm Vân Phong, gã bằng Âm Dương pháp quyết siêu phàm nhập thánh lên làm chưởng giáo của Dịch viên, hai mươi năm qua mang hết sức phát triển lớn mạnh, hiện nay Dịch viên đã trở thành đại phái đệ nhất thiên hạ.
Trần Ngọc Loan tình hình còn tốt hơn Lâm Vân Phong, nàng được mọi người ủng hộ, có vô số cao thủ phụ tá, trên những trụ cột này, nàng khuếch đại Trừ Ma liên minh lên gấp mười, khiến nó trở thành liên minh đệ nhất của Tu Chân giới, thực lực còn trên cả Dịch viên.
Đương nhiên, thành công của hai bên ngoại trừ nỗ lực bản thân ra còn nhờ vào ảnh hưởng rất lớn của hoàn cảnh.
Nếu không, bọn họ sao có thể chỉ trong thời gian hai mươi năm ngắn ngủi mà đạt được thành tựu vốn phải mất cả ngàn năm đây?
Hai mươi năm trước, Tu Chân giới có năm phái sáu viện, trăm hoa đua nở.
Nhưng vì trận hạo kiếp năm xưa, Tiên Kiếm môn vốn được xưng tụng là Thần Châu đệ nhất môn phái đột nhiên quy ẩn, cao thủ Vạn Phật tông thì ít ỏi, Vô Vi đạo phái ẩn thế không ra, Thiên Ma giáo không biết đi về đâu, Ma Thần tông bí ẩn không lộ, bây giờ đã không còn thấy được tung tích nữa rồi.
Trong sáu việc ngoại trừ Dịch viên, còn lại đều bị tiêu diệt không còn, cũng đã qua mất những ngày đẹp đẽ.
Lại thêm sự tan biến của Quỷ vực, Ma vực.
Yêu vực ẩn đời không ra, cả thiên hạ có thể còn ai có khả năng tranh cao thấp với Dịch viên và Trừ Ma liên minh?
Hiện nay, hai mươi năm qua rồi, Tu Chân giới sớm đã phát sinh biến đổi.
Phần lớn những nhân vật phong vân danh chấn thiên hạ năm đó đều có kết cục khác nhau theo kiểu riêng của mình.
Mười chín năm trước, Lâm Vân Phong sau khi tiếp nhận chức chưởng giáo của Dịch viên, liền thành thân với Hứa Khiết. Lúc đó Lục Vân dẫn Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt mấy người đến chúc mừng.
Nửa năm sau, Trần Ngọc Loan và Tư Đồ Thần Phong cũng kết hợp, Lục Vân lại xuất hiện chúc mừng.
Một năm sau, Đông hải Long nữ Lục Doanh tiếp nhận Đông hải, kết duyên với Phần Thiên, Lục Vân xuất hiện lần cuối, từ đó không còn thấy tung tích.
Ba hôn lễ đều tập trung trong vòng hai năm, mỗi một lần Lục Vân đều tham gia, cho nên giai thoại truyền miệng rộng rãi.
Ngoại trừ việc này ra, Dao Quang và Hoàng Thiên đều đã trưởng thành.
Người trước có được thần thú hỗ trợ, lại bái được danh sư, thêm bản thân kỳ ngộ không ngừng, thanh danh theo sát Lục Vân, thẳng thắn là một đóa kỳ hoa trong Tu Chân giới.
Tình hình Hoàng Thiên kém hơn, nhưng thực lực kinh người, một lòng cũng hướng thiện, nhiều năm nay trảm yêu trừ ma, cống hiến không ít cho nhân gian, cũng được nhiều người kính trọng.
Còn về tình hình những người khác, Lưu Tinh sau hạo kiếp của Thái Âm Tế Nhật liền dẫn Dạ Vũ âm thầm bỏ đi, Phật Thánh Đạo Tiên lại đi vân du tứ hải, Thiên Mục Phong cũng đi loanh quanh, Dương Thiên quay lại Thương Sơn, Bắc Phong một mình xông thẳng vào Nam Hoang, Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ kết duyên nhưng sau khi thiên hạ bình an liền rời đi.
Về phương diện Yêu vực, Yêu Hoàng Liệt Thiên luôn luôn tuân thủ với lời hứa đã được Lục Vân ưng thuận, cùng với Bạch Như Sương sinh sống ở Yêu vực, giao hết mọi việc cho Huyền Dạ cai quản.
Đối với Quỷ vực, duy nhất có U Linh gian có thể xem là hoàn chỉnh, do U Linh Quỷ vương một lòng hướng đạo không gây nên phiền phức.
Còn về Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên và Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên của Ma môn, bọn họ cùng nhau biệt tích cả hai mươi năm, sớm ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Như vậy, hạo kiếp đã qua rồi, thiên hạ an bình, Dịch viên và Trừ Ma liên minh trở thành liên minh và phái lớn nhất.
Thời gian âm thầm qua đi.
Khi thời gian trôi qua không quay trở lại, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt khiến mơ hồ, có bao nhiêu người sẽ nhàn hạ quay lại chuyện cũ đây?
Trước đây, Lục Vân đã sáng tạo một thần thoại, ánh sáng của chàng hệt như một ngôi sao chổi áp chế tất cả ánh sáng khác.
Hiện nay Lục Vân đã sớm rời đi, chuyện xưa chàng còn lưu để lại, ai sẽ là người lại tiếp tục viết nên vần thơ mới đây?
Buối sáng xanh biếc cây xanh rợp trời, hoa lạ đầy núi một mảng xanh đỏ, hệt như sao trời tràn đầy theo gió nhấp nháy.
Trong một sơn cốc yên tĩnh, có một lăng mộ hương hoa tràn đầy chiếm vị trí rất rộng.
Lăng mộ ba mặt núi vây quanh, lối vào có một bia đá trên viết hai chữ “Cố Viên” với đầy hoài niệm.
Trong sân, hoa lạ đan nhau khắp cùng mặt đất, sắp xếp theo một thứ tự nhất định, vừa đẹp mắt lại vừa có quy luật nhất định, tạo thành một kỳ trận trăm hoa vờn quanh vô số lăng mộ.
Giữa sân lăng, ba gian nhà tranh tản ra, cửa vào có một tảng đá, cứ kéo dài mãi đến chỗ bia đá tưởng niệm ở lối vào, hình thành một đường nhỏ uốn lượn, mặt đường sạch sẽ chỉnh trang, rõ ràng thường xuyên có người trông coi.
Ngoài ra, cả khu mộ lăng chia thành năm khối mộ, dùng hoa cỏ màu sắc bất đồng làm ranh giới, trong đó một lớn bốn nhỏ, vừa xem đã hiểu ngay. Hơn nữa, ở trước mỗi khu mộ đều có một bia đá trên khắc một hàng chú giải.
Buổi sáng sớm, gió nhẹ còn chút lạnh lẽo. Trăm hoa ở eo núi đón sương mai đang từ từ kéo dài.
Khi mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, ánh sáng màu vàng kim rực rỡ chiếu rọi lên vùng đất mỹ lệ, biển hoa thành vùng lấp lánh các loại ánh sáng màu sắc, hệt như vô số đứa con đang ngửa khuôn mặt cười tươi rạng rỡ, khiến người ta cảm thấy tuyệt đẹp đến động lòng.
Cảnh tượng này kéo dài trong chốc lát, hiệu quả rung động liền dần dần nhạt đi.
Khi mọi thứ bình tĩnh trở lại, cửa phòng nhà tranh không biết vì sao đã mở ra, một ông già áo đạo sĩ khoảng sáu mươi tuổi chầm chậm bước ra.
Đi xuyên qua biển hoa, lão già sáu mươi tuổi thần sắc bình thản, không bao lâu đã đến khu mộ lớn nhất, dừng lại trước bia đá.
Dưới ánh sáng, những hàng chữ trên bia đá rõ ràng dễ thấy, hai chữ Dịch viên cho thấy sự không bình thường của nó.
Ngửng đầu, lão già sáu mươi dời mắt nhìn ra xa, chỉ thấy ở không xa phía sau bia đá, từng hàng từng hàng phần mộ cấp độ rõ ràng, rất dễ thấy.
Thở dài nhè nhẹ, lão già sáu mươi vừa tiến bước, vừa lẩm bẩm:
- Sư huynh, sư muội, sư đệ, ta lại đến thăm các người. Tuy hai mươi năm qua mỗi ngày trời mưa gió không ngừng, nhưng cảm giác này lại là hoài niệm.
Đứng trước nhóm mộ, lão giá sáu mươi nhìn từng khối từng khối bia mộ, vẻ mặt toát ra tưởng niệm vô cùng.
Những cố nhân trước kia, hiện nay toàn bộ đều an nghỉ dưới lòng đất, chỉ còn ông một mình cô đơn lẻ loi sống sót, điều này thật ra là may mắn hay là bất hạnh đây?
Dưới ánh nắng, lão già sáu mươi tiến lên ba thước, bia mộ thứ nhất trên có khắc “Cố Dịch viên chưởng giáo Huyền Ngọc chân nhân chi mộ”, trước bia có để hoa tươi quả ngọt.
Bốn bia mộ được xếp hàng thứ hai, từ trái qua phải trên bia có khắc tên Tĩnh Nguyệt đại sư, Tử Dương chân nhân, Huyền Âm chân nhân, Huyền Quỷ chân nhân.
Hàng thứ ba có năm ngôi mộ thành hàng, trên mộ bia có khắc tên của Lý Hoành Phi, còn lại đều là những đệ tử bình thường.
Từ bên ngoài nhìn vào nhóm mộ, những ngôi mộ này đã trải qua không ít thời gian, rõ ràng không chỉ mới được xây dựng mấy năm, mà đã được xây dựng từ rất sớm.
Từ những cái tên này, có thể thấy lão già sáu mươi có thân phận cũng không phải bình thường, ông tự nhiên chính là chiếc lá trưởng bối cuối cùng của Dịch viên, Càn Nguyên chân nhân.
Năm đó sau khi Lục Vân quét sạch Thất giới, phá được kiếp nạn Thái Âm Tế Nhật, liền dẫn Trương Ngạo Tuyết đi, chức vụ Dịch viên chưởng giáo liền rơi vào tay Lâm Vân Phong.
Lúc đó thiên hạ còn mới an định, cả vùng an bình, Càn Nguyên chân nhân không còn lòng làm chuyện khác, liền chọn nơi phong cảnh xinh đẹp để xây dựng Cố Viên.
Ban đầu, bản ý của Càn Nguyên chân nhân chỉ muốn an táng mộ phần của đồng môn sư huynh muội cùng nhau, để ông có thể mỗi ngày bầu bạn bên cạnh, an hòa sống nốt quảng đời còn lại.
Sau đó, khi Cố Viên đã thành, ông liền nhanh chóng mang phần mộ của Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền Âm chân nhân, Lý Hoành Phi mấy người cùng hài cốt đem về, rồi xây dựng thành một thế ngoại đào nguyên xa hoa lộng lẫy.
Đến lúc này, thời gian dài lâu bầu bạn cô đơn, ông vì giết thời gian, trong lúc nhàn hạ liền đem hết những Dịch viên đệ tử đã hy sinh lập bia xây mộ ở Cố Viên nhằm hoài niệm họ.
Còn đem cả khu lăng mộ phân thành năm khu vực cho sáu viện lúc xưa, ngoại trừ Thiên Kiếm viện ra, tất cả những đồng đạo đã chết đi của bốn viện còn lại đều chia ra an táng tại đây, hình thành một nghĩa trang khổng lồ.
Cố Viên ở trong khu vực núi bao quanh, khoảng cách với Dịch viên không tới năm chục dặm.
Mỗi năm, Dịch viên môn hạ đệ tử đều định thời gian đến tế bái vài lần, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết càng hay tới đây. Nhưng ngoại trừ bọn họ ra, chỉ có người của Trừ Ma liên minh thỉnh thoảng đến một chút, người kế thừa của bốn phái lại chưa từng thấy xuất hiện.
Nhiều năm như vậy, Càn Nguyên chân nhân sớm đã thành thói quen, mỗi ngày ông đều đến khu mộ của Dịch viên ở lại một lúc, sau đó thường đi qua khu mộ của bốn viện còn lại, xem qua nhớ lại những ký ức năm xưa.
Cuối giớ sáng, mặt trời đã rất nóng. Càn Nguyên chân nhân rời khỏi khu mộ Dịch viên, đang dự tính đi khắp nơi, trước mắt đột nhiên lóe lên hào quang, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đột ngột xuất hiện.
Hai mươi năm, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đều không một chút thay đổi.
Năm xưa, Lâm Vân Phong tinh nghịch khôi hài một cách tinh quái, nhưng hiện nay gã thân là chưởng giáo, khuôn mặt tuy không hề thay đổi, nhưng bớt đi thần tình lúc trước, toàn thân toát ra mấy phần uy nghiêm.
Hứa Khiết sung mạo vẫn vậy, khuôn mặt xinh đẹp thêm vài phần quyến rũ, cười giận đều toát ra mấy phần mùi vị thành thục, khiến người ta cảm thấy tao nhã quý phái.
- Sư bá, một tháng rồi không gặp, người gần đây khỏe không?
Mỉm cười nhìn Càn Nguyên chân nhân, Lâm Vân Phong chào hỏi.