Thiên Lân nghĩ qua, hơi hưng phấn nói:
- Sáng sớm, chúng con đến Tuyết Lang cốc, ở đó phát hiện được Thiên Tàm … Sau đó, con tiến vào tầng thứ chín của Cửu Trọng Thiên, đáng tiếc không phát hiện gì trọng đại. Đến buổi chiều, chúng con đi truy xét chuyện dấu chân ở băng cốc, con gặp được Dực Thiên Tường … Cuối cùng con và Tân Nguyệt chạy đến phụ cận Thiên Đao phong … Thiên Đao khách đó lợi hại thật, chỉ một chiêu đã đánh trọng thương Ngốc Thiên ông. Quay lại băng cốc, con và Tân Nguyệt tiến vào trong kết giới, ở đó … Con đã phong ấn đường vào đó, đi ra lại gặp phải Tuyết Nhân … chuyện này như vậy đó.
Thiên Lân thuật lại một lượt cẩn thận quá trình một ngày, Thiên Lân gần như chỉ che giấu chuyện người thần bí đã truyền thụ pháp quyết.
Điệp Mộng nghe rồi biến sắc mấy lần, than nhẹ:
- Cả một ngày này đối với con có thể nói là một ngày khó quên. Mùi vị cái chết con thấy thế nào vậy?
Thiên Lân nhức đầu, xấu nhổ nói:
- Sau này con không dám cuồng vọng nữa.
Điệp Mộng lắc đầu nói:
- Tính cách con không coi là cuồng vọng, nhưng con quá tự phụ một chút. Những chuyện con làm trước nay đều luôn thuận buồm xuôi gió, từ xưa đến nay chưa từng gặp khốn nạn gì cả. Hôm nay hai lần gặp nguy hiểm đối với con thật ra là một loại ma luyện, sẽ biến đổi rất lớn cho cuộc đời sau này. Còn về chuyện Thiên Tàm, Thiên Dực tộc, người khổng lồ Bác Phụ tộc chỉ là mới bắt đầu. Tin chắc không lâu sau, một số sức mạnh ẩn tàng trong đêm tối sẽ dần dần xuất hiện. Để kịp thời đề phòng, từ ngày mai trở đi, con cũng không thể đi được, phải ở đây tu luyện cho tốt, mãi đến khi mẹ thỏa mãn, nếu không cũng không được đi đâu.
Thiên Lân hơi không vui, nhưng lại không dám nói nhiều, gật đầu nói:
- Mẹ yên tâm, hài nhi nhất định sẽ tu luyện thật tốt.
Điệp Mộng thấy được sự bất mãn của hắn, cất lời tâm huyết:
- Lân nhi, nhớ kỹ lời mẹ nói, đợi khi con mười chín tuổi sẽ bảo con rời khỏi Băng Nguyên đi vào trung thổ. Bây giờ con đã mười tám tuổi, nhưng tu vi của con lại đa tạp mà không tinh thuần, con bảo mẹ phải yên lòng thế nào được đây?
Thiên Lân vừa nghe vẻ mặt hơi xấu hổ, cúi đầu nói:
- Mẹ, tất cả đều do hài nhi không tốt, cứ ham chơi thôi.
Vuốt ve mái tóc của hắn, Điệp Mộng than nhẹ:
- Đây cũng không trách được con, có lẽ phương pháp dạy dỗ của mẹ không tốt, chưa đủ nghiêm khắc với con. Bắt đầu từ ngày mai, mẹ sẽ truyền thụ toàn bộ sở học của mẹ, hy vọng con sau này chỉ trong một năm sẽ không khiến mẹ phải thất vọng.
Thiên Lân hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Mẹ còn có pháp quyết chưa từng truyền cho con?
Điệp Mộng đưa mắt sang chỗ khác, than nhẹ:
- Đúng, mẹ còn một môn pháp quyết luôn lưu lại cuối cùng, chờ trước khi con xuất sư mới có thể truyền thụ được.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Pháp quyết gì vậy?
Điệp Mộng lắc đầu nói:
- Không cần hỏi nhiều, chờ ngày con rời khỏi Băng Nguyên, mẹ sẽ nói cho con biết. Được rồi, con hãy trị thương trước, chúng ta ngày mai bắt đầu tu luyện.
Nói rồi đứng lên lướt nhẹ đi.
Ngày thứ hai, Thiên Lân dưới sự đôn đốc của Điệp Mộng, bắt đầu khổ luyện một năm.
Lần này, Điệp Mộng nghiêm khắc vô cùng, dùng phương thức lạnh lùng tàn khốc để triển khai huấn luyện nặng cho Thiên Lân.
Đối với Điệp Mộng, mười tám năm qua, nàng chỉ bồi dưỡng Thiên Lân mà thôi, một năm cuối cùng này mới là thu hoạch quan trọng.
Còn đối với Thiên Lân, hắn hoàn toàn không e ngại huấn luyện của mẫu thân, ngược lại hết sức phối hợp.
Một năm thời gian như vậy, Thiên Lân biến hóa rất lớn, từ một thiếu niên tinh quái biến thành một thiếu niên trầm tĩnh lý trí, toàn thân ngập tràn mị lực lạnh lùng cao ngạo.
Trong một năm, Thiên Lân ngoại trừ tính cách thay đổi, tu vi cũng có bước tiến dài, đủ để bước vào cánh cửa của cảnh giới Quy Tiên.
Cứ như vậy, những điểm xuất sắc trước đây thỉnh thoảng xuất hiện trên người hắn cũng hoàn toàn biến mất không thấy, cả người lúc động thì như thỏ, lúc tĩnh thì như xử nữ, khiến cho người ta cảm thấy một loại bình tĩnh tùy ý.
Trong đó, có mấy điểm đáng giá để nhắc đến.
Thứ nhất, Hạo Nhiên Thiên Cương của Thiên Lân đã tu luyện đến cảnh giới cực cao, nhưng Băng Thần quyết vẫn ngừng lại như cũ không tiến được.
Thứ hai, kiếm thuật Điệp Mộng truyền thụ, Thiên Lân đã tu luyện đến cảnh giới cực cao, bất kỳ loại kiếm pháp nào hắn cũng có thể phát huy được uy lực đến tám phần.
Thứ ba, pháp quyết người thần bí ở băng cốc năm xưa truyền thụ, Thiên Lân trong một năm cũng đã có lĩnh ngộ kinh người, phát hiện bộ pháp quyết này huyền diệu vô cùng, chính là chiếu theo đạo biến hóa tinh thần để diễn biến ra, có sức mạnh quỷ thần khó dò, có thể mượn được sức mạnh tinh thần của trời cao phát huy sức mạnh vô cùng.
Thứ tư, huyết sâm vạn năm Thiên Lân đã nuốt được ở Thiên Đao phong cùng với sức mạnh địa mạch linh tuyền có hơn phân nửa đến nay vẫn không cách gì hấp thụ hết, ẩn chứa trong kinh mạch toàn thân của hắn.
Ngoài ra, sức mạnh của huyết sâm vô cùng chí dương, sức mạnh băng mị của Băng Thần quyết lại vô cùng hàn, cả hai đồng thời tác dụng lên thân thể Thiên Lân, khiến hắn vô hình trung có đủ sức mạnh và tính cách cả băng và hỏa, trở thành một kỳ nhân có thể nói là tùy ý khống chế sức mạnh băng hỏa.
Sở dĩ nói hắn là kỳ nhân bởi vì hăn và những người tu luyện băng hỏa pháp quyết khác không giống nhau.
Người thường thông qua tu luyện có thể thi triển hoặc là mượn sức mạnh băng hỏa để tăng cường uy lực công kích.
Nhưng Thiên Lân lại có thể điều khiển sức mạnh của hai loại thuộc tính này, Băng Thần quyết của hắn dường như có thể sử dụng bất kỳ cái gì thuộc về băng tuyết. Đây chính là khác biệt bản chất.
Đối với biến hóa của Thiên Lân, Điệp Mộng trong lòng phức tạp, trong vui mừng lại có phần cay đắng, trong đau thương lại ẩn chứa vui sướng.
Mười chín năm rồi, đây là những năm tháng dài.
Điệp Mộng một tay giáo dục con trai thành tài, không phụ với thiên phú hơn người của hắn. Điều này ngoại trừ cao hứng ra vì sao còn có phần thất vọng đây?
Bởi dạy dỗ không tốt?
Hay còn có tiếc nuối hoặc không trọn vẹn nào?
Thời khắc này, Điệp Mộng nhìn về chân trời, ánh mắt chứa chất mấy phần mơ hồ, lại ẩn chứa mấy phần chua xót.
Thời gian trôi qua, ai có thể vãn hồi được đây.
Năm tháng giống nhau, cuộc đời khác nhau, đây chính là hồng trần.
Một năm Thiên Lân khổ luyện, trong Đằng Long cốc cũng tương đối yên tĩnh.
Ngọc Kiếm thư sinh ngày thứ hai rời đi, bốn người Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông cũng ở lại hai ngày, rồi ai nấy trở về.
Kết giới băng cốc được tôn chủ ba phái liên hợp phong ấn, từ đó Băng Nguyên không còn phát sinh thêm chuyện gì khác thường nữa.
Trong lứa thanh niên, Từ Tĩnh thương thế sau khi lành liền cố gắng khổ luyện, lập chí phải duy trì hòa bình Băng Nguyên.
Lâm Phàm và Linh Hoa lâu ngày sinh tình, được sự đốc thúc của Băng Tuyết lão nhân, một năm đã có biến hóa rất lớn, đặc biệt Lâm Phàm tu vi đã tăng hơn gấp ba lần so với trước đó.
Còn về Tân Nguyệt, trải qua một trận chiến sinh tử, thái độ đối với Thiên Đao khách đã thay đổi rất lớn, trong thời gian một năm ở lại tu luyện ở Thiên Đao phong, được Thiên Đao khách chỉ điểm cẩn thận, tu vi tăng lên đột ngột.
Ngoài ra, Tiết Phong của Ly Hận thiên cung, Hạ Kiến Quốc của Thiên Tà tông sau khi trải qua trận chiến ở Thiên Dực phong, cũng đã hiểu được sâu sắc tu vi bản thân chưa đủ, sau khi quay về tức giận phấn đấu, biến hóa cũng hết sức kinh người.
Thời gian một năm chớp mắt trôi qua, quay vòng đến Băng Tuyết thịnh hội sắp đến, Đằng Long cốc lại nghênh đón ngày hội náo nhiệt phồn hoa.
Băng Tuyết thịnh hội mười năm một lần.
Đây là đại sự của Băng Nguyên, những đứa trẻ ngày đó tham gia thi đấu đều đã trưởng thành rồi, lần này câu chuyện xưa đặc sắc thế nào sẽ chờ đợi bọn họ đây?
Trên đỉnh Thiên Nữ phong, Thiên Lân và Điệp Mộng nhìn thấy bức tượng Thần Nữ Băng Điêu đột nhiên xuất hiện liền lộ vẻ kinh hãi khiếp sợ.
Chỉ trong một đêm bức tượng băng đột nhiên xuất hiện, chuyện này hình thành thế nào? Lẽ nào truyền thuyết U Mộng Lan đó quả thật tồn tại?
Đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, Điệp Mộng than khẽ:
- Lân nhi, Băng Nguyên an bình sắp sửa đón một cơn gió lốc, con cũng đến lúc thuận gió mà đi.
Thiên Lân cười cười, điềm nhiên đáp:
- Mẹ, thuận gió mẹ nói là chỉ trường hạo kiếp này của Băng Nguyên.
Điệp Mộng nói:
- Đúng thế, định mệnh cuộc đời ai cũng không cách gì đảo ngược. Mấy ngày nữa chính là Băng Tuyết thịnh hội của Đằng Long cốc. Lần này có lẽ sẽ khác hẳn với bất kỳ lần nào trước kia.
Thiên Lân bình tĩnh đáp:
- Nếu như đã định sẵn, hà tất phải quá lo lắng. Con dự tính đi thăm bọn Lâm Phàm.
Điệp Mộng cười cười hỏi lại:
- Chỉ đi thăm mấy đứa Lâm Phàm?
Thiên Lân thản nhiên trả lời:
- Đương nhiên còn có Tân Nguyệt nữa.
Điệp Mộng vừa nghe tên Tân Nguyệt, vẻ mặt mơ hồ hiện lên vẻ hoài niệm, lẩm bẩm:
- Tân Nguyệt thật ra rất giống một người …
Thiên Lân cười nói:
- Phải vậy chăng? Nàng giống ai?
Điệp Mộng liếc hắn, ánh mắt rất kỳ quái, giọng yếu ớt nói:
- Sau này con gặp được người đó sẽ hiểu rõ, bây giờ không cần phải hỏi nhiều. Đi đi, lòng con đã bay đến nơi Tân Nguyệt rồi.
Thiên Lân vâng một tiếng, trong lòng rất nghi hoặc, nhưng hắn sớm hiểu được tính tình của mẫu thân, lập tức bỏ hết tạp niệm, loáng cái đã biến mất khỏi Thiên Nữ phong.
Chớp mắt, Thiên Lân xuất hiện trên không trung Đằng Long cốc.
Hắn nhìn khắp bốn phía, phát hiện nơi này vô cùng an bình, hoàn toàn không vì mấy ngày Băng Tuyết thịnh hội mà biến hóa quá lớn.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Thiên Lân từ trong cửa cốc nhanh chóng đi đến chỗ ẩn thân của Băng Tuyết lão nhân, từ xa đã cảm ứng được khí tức của năm đứa Lâm Phàm.
Nghiêng mình đi vào, Thiên Lân âm thầm đến một động lớn, vừa hay gặp được Lâm Phàm, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Bàn Tử Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền đang luyện công, Băng Tuyết lão nhân đứng yên bên cạnh lúc này đang nhìn Thiên Lân.
Mỉm cười nhẹ nhàng, Thiên Lân loáng cái đã đến bên cạnh Băng Tuyết lão nhân, nhỏ giọng nói:
- Thế nào rồi, thành tích bọn chúng đáng hài lòng chứ?
Băng Tuyết lão nhân cười mắng:
- Thằng bé thông minh, ngươi mang đến cho ta không ít phiền toái, còn hỏi đến ta nữa.
Thiên Lân cười nói:
- Mọi người làm bạn thật lâu, ta tự nhiên phải chiếu cố đến. Ngược lại ông một mình cũng cô đơn, thêm mấy người nữa không phải là náo nhiệt một chút sao?
Bất đắc dĩ bật cười, Băng Tuyết lão nhân chuyển sang chuyện khác:
- Một năm không gặp, tu vi ngươi tiến bộ thần tốc. Hôm nay đến đây là tìm bọn chúng chơi đùa hay là đến thăm ta?
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Cùng lúc hai chuyện chẳng phải là rất tốt sao? Thật ra hôm nay ta đến đây có một chuyện muốn nói cho ông biết, cũng là cảm tạ ông đã chiếu cố bọn Lâm Phàm.
Băng Tuyết lão nhân hiếu kỳ nói:
- Sự tình thế nào?
Thiên Lân liếc mấy người luyện công, hạ giọng nói:
- Truyền thuyết U Mộng Lan thật ra là có thật.
Băng Tuyết lão nhân sửng sốt, nhưng chớp mắt đã tỉnh ngộ lại, vẻ mặt cổ quái nói:
- Bức tượng băng xuất hiện trên Thiên Nữ phong?
Thiên Lân gật đầu nhè nhẹ như là trả lời.
Băng Tuyết lão nhân thấy vậy, vẻ mặt hơi khác thường rồi lập tức chìm vào trầm tư.
Một lúc sau, năm người Lâm Phàm luyện công hoàn tất, chia nhau ào đến bên Thiên Lân, líu ríu hỏi cái này cái nọ.
Thiên Lân cười cười, đợi năm người hỏi xong mới cười nói:
- Đừng gấp, từ bây giờ đến lúc Băng Tuyết thịnh hội khai mạc, ta đều có thời gian. Bây giờ chúng ta chuyển chỗ khác chơi đùa, thuận tiện xem thử những người khác thế nào rồi.
Hắc Tiểu Hầu cười trêu:
- Sợ là lại muốn đi nhìn Tân Nguyệt sư tỷ xinh đẹp. Mọi người nói phải không đây?
- Đúng, nhất định là đúng.
Mọi người xôn xao cười nói.
Thiên Lân cũng không phủ nhận, điềm nhiên nói:
- Thăm Tân Nguyệt thế nào rồi, ai quy định không được đi thăm.
Lâm Phàm vỗ vỗ vai hắn, cười nói:
- Không có quy định không cho đi, nhưng ngươi phải nỗ lực đi, Từ Tĩnh kia cũng truy theo Tân Nguyệt sư tỷ rất khẩn trương đó.
Thiên Lân ánh mắt hơi lay động, trầm ngâm nói:
- Như vậy, ta bên nắm bắt thời gian rồi.
Bàn Tử Tiết Quân giật dây:
- Đúng thế, ngươi chi bằng làm mạnh vào. Ta nghe sư phụ nói, Đại sư bá chuẩn bị tìm Ngũ sư bá để cầu hôn. Ngoài ra còn thêm hai vị sư thúc tổ toàn lực hỗ trợ, chuyện này sợ …
Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, mắng:
- Không hay rồi, Từ Tĩnh tiểu tử đó quả thật âm độc. Ta đi tìm Tân Nguyệt.
Nói rồi lóe lên liền không thấy bóng người đâu nữa.
- Ồ, đừng chạy à. Ngươi không quan tâm đến chúng ta rồi? Quả thật là hạng thấy sắc quên bạn.
Tiết Quân tức giận kêu lên, có hơi bất mãn.