Tạ Đạt Mẫn nhìn An Trình đi về phía mình, lông mày anh tuấn, môi mỏng ngậm ý cười nhẹ nhàng, đúng là bộ dáng mình tha thiết mơ ước, khóe mắt trơn bóng không cảm giác, không muốn xa rời nói: “An Trình, anh...”
Chu An Bằng ở một bên xem ha ha cười lạnh, nói: “ Cái này thật đúng là tin lạ trong thiên hạ, đại thiếu gia Tạ gia không muốn, ngược lại là muốn tên bán thịt heo. Đương nhiên, An Trình mày có thủ đoạn, lừa cha xuất tiền, cấp cho tên bán thịt heo này, có tiền chính là tùy hứng.”
Đáng tiếc không có người để ý tới lời bịa đặt của gã, trong mắt Tạ Đạt Mẫn và Đại Tráng chỉ có An Trình cùng động tác kế tiếp của An Trình.
Tạ Đạt Mẫn bỗng nhiên đã có chủ trương, nhân dịp An Trình chưa mở miệng nói lời cự tuyệt mà nói trước: “An Trình, anh biết rõ em muốn bảo anh không kiện nó, có thể. Chỉ có điều, anh có một yêu cầu, một lần nữa cho anh một cơ hội được không? Chúng ta thử một tuần, không, ba ngày, nếu em vẫn là quyết ý không quan tâm anh, anh liền triệt để hết hy vọng.”
Đại Tráng nghe thấy mắt muốn nứt ra, nổi trận lôi đình: “Họ Tạ. Mày đi kiện tao thì được rồi, tao thà ngồi xổm ở trong tù. Muốn đoạt vợ của tao, trừ phi mày bước qua xác của tao.”
An Trình quay đầu nhìn thoáng qua Đại Tráng, nhíu lông mày, nói: “Được rồi, Đại Tráng, anh đừng kích động, nào có nghiêm trọng như vậy sao? Đạt Mẫn cũng không phải người hoàn toàn không biết đạo lý, em cùng anh ta nói hai câu, anh đừng ngắt lời.”
Chu An Bằng bĩu môi, nói: “Có lầm không vậy? Nhìn không ra Chu An Trình người ti tiện này khẩu thị tâm phi, ngược lại là anh tranh tôi đoạt một khối thịt mỡ này. Còn tranh đến anh sống tôi chết. Hai người có gan đấy, đi ra ngoài quyết đấu đi.”
Chu An Bằng nhìn thấy Đại Tráng hướng gã giơ giơ nắm tay, hai con mắt đỏ rực, bộ dáng như muốn ăn thịt người, gã lập tức không lên tiếng nữa, nghĩ thầm, tên bán thịt heo này, ngược lại là tên có khí lực lớn, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
An Trình đứng trước mặt Tạ Đạt Mẫn, hai mắt nhìn thẳng mắt đối phương, chậm rãi mở miệng: “Đạt Mẫn, tôi xin lỗi, chuyện này, là tôi không xử lý tốt, chỉ có điều, tôi thẳng thắn nói một câu thật tâm, giữa chúng ta, đã qua thì trôi qua đi. Đạt Mẫn, có lẽ anh cảm thấy nếu không phải một lần xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chúng ta còn có thể tiếp tục đi tới đích, cho nên, trong lòng luôn tồn tại áy náy cùng ý đồ vãn hồi. Nhưng, chuyện một lần kia xem như đá thử vàng, kiểm tra xong chúng ta kì thật không thích hợp, vô luận có Đại Tráng xuất hiện hay không, chúng ta đều khó có khả năng cuối cùng cùng một chỗ, cho nên, Đạt Mẫn, anh từ bỏ đi, anh cũng thoải mái đi.”
Tạ Đạt Mẫn ánh mắt toát ra chân thật thống khổ cùng không bỏ, nói: “An Trình, anh là thật tâm yêu em...”
An Trình nhìn hắn, nói: “Tôi cũng trả qua thật tâm, bảy năm, sự tình dĩ vãng toàn bộ trong lòng tôi, là hồi ức đẹp. Nhưng, Đạt Mẫn, anh như bây giờ đau khổ dây dưa, chỉ có thể đánh nát những điều tốt đẹp kia, mà tôi hiện tại là không thể nào quay đầu lại nữa, anh lại không buông tay, chỉ có thể càng ngày càng huyên náo càng ngày càng không chịu nổi. Anh xem. Lần trước anh ở trước mặt nói dối, tôi đánh anh, lúc này đây, là Đại Tráng hiểu lầm, anh ấy đánh anh. Cho dù cũng không phải là chúng tôi mong muốn, nhưng xác thực đã tạo thành tổn thương. Đạt Mẫn, tôi thực không hy vọng giữa chúng ta đi đến một bước này, hồi ức dĩ vãng tốt đẹp toàn bộ bị đánh nát, lưu lại đều là phẫn nộ, chỉ trích, nói dối, còn có thương hại. Đồng dạng, Đạt Mẫn, anh cũng sẽ không hy vọng chúng ta đã từng yêu nhau, cuối cùng trong ấn tượng của tôi anh là hình tượng như thế này đi? Cho nên, anh hãy từ bỏ đi. Như vậy, tất cả mọi người giữ lại thể diện, nhớ lại vẫn như cũ tốt đẹp, tuy bởi vì cuối cùng tan cuộc mà có chút thẫn thờ thất lạc, nhưng, người chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, mới có thể một đường nhìn thấy những phong cảnh đẹp không giống nhau.”Tạ Đạt Mẫn hai mắt đẫm lệ nhìn An Trình, thấy cậu tuy ngữ điệu bình thản mềm mại thoải mái, ánh mắt đến khuôn mặt đều là kiên định dị thường, rốt cục chán nản rũ xuống bả vai, nói: “Được, An Trình, anh sẽ không lại đến dây dưa em nữa, hy vọng...” Hắn nhìn Đại Tráng, cắn răng nói: “Hy vọng em sẽ không hối hận. Anh có thể khẳng định nói, có lẽ có một ngày, em sẽ hối hận.”
Đại Tráng tức giận xiết chặt nắm đấm, một câu “Lăn con mẹ mày” Đã đến bên miệng, rồi lại nuốt trở về.
Chỉ là tức giận mắng hoặc là vung quyền ra sức đánh, chỉ có thể biểu lộ chính mình bản chất không có văn hóa chỉ biết đánh, càng khiến cho người khác xem thường mình nói: Xem đi, An Trình tìm người, chính là một người nông dân không có tố chất như vậy. Không xứng với An Trình, không xứng. Cho nên, An Trình tương lai sẽ hối hận. Hối hận tìm Điền Đại Tráng mình.
Loại cảm giác này khiến Đại Tráng cảm thấy rất vô lực, lần thứ nhất cảm nhận được người sinh ra không bình đằng là như thế nào khiến người thống khổ không chịu nổi.
Sự tình vẫn chưa xong.
Sau khi Tạ Đạt Mẫn đi, Chu An Bằng lại bắt đầu chít chít méo mó: “An Trình. Chúng ta còn không có ở riêng đâu, cha mua cho mày phòng ở xe cũng có phần tao. Đêm nay tao muốn đi qua ở.”
An Trình nhìn Đại Tráng thần sắc ảm đạm, cố tình trấn an, lại ngại Chu An Bằng ở đây không có biện pháp, đồng thời chính cậu cũng có chút cảm giác tâm lực lao lực quá độ, nghe thế chán ghét người anh trai thích gây chuyện còn muốn vô cớ gây rối, liền tức giận xong lên não, trên mặt lộ ra bộ dáng hòa thuận vui vẻ cười, nói: “Được, anh trai tới. Hoan nghênh vô cùng.”
Đại Tráng một đường trong đầu buồn bực lái xe, Chu An Bằng ở chỗ ấy phát biểu bất mãn, An Trình thì hơi hơi cười, không biết trong đầu đang xoay chuyển ý nghĩ gì, khiến Chu An Bằng có chút hối hận, sợ em trai giảo hoạt đa đoan này đào hầm cho mình nhảy vào, lại nói tiếp Chu An Bằng làm những sự tình này nhưng là cưỡi xe nhẹ đi qua đường quen.
Chỉ có điều, sau khi lái xe đến, Chu An Bằng xem xét ngôi nhà xa hoa này, cảnh vật chung quanh ưu nhã yên tĩnh, từng toà nhà tạo hình khác nhau ngôi nhà nhỏ bất quy tắc mà xếp hoa cỏ màu xanh là đệm trên các bậc dốc, lòng đố kị nổi lên, quên băn khoăn, hừ lạnh một tiếng xuống xe, phối hợp mà đi vào trong, vừa đi còn một bên giống như phân phó người hầu nói: “Tôi không có phòng, tôi muốn ở phòng của cha. Trước lấy nước cho tôi tắm rửa ngồi mấy giờ máy bây, mệt chết đi được.”
Mở của ra chính là dì Hứa ôm Bảo Bảo, lo lắng cho rằng là Chu tiên sinh hoặc là Điền tiên sinh, chính là vô cùng vui vẻ nói: “Bảo Bảo. mau đến xem, là cha của con về trước, hay là cha của con về trước?”
Hai nam nhân cùng một đứa bé làm thành một gia đình khiến dì Hứa mới đầu cảm thấy rất quái dị, quen thì tốt rồi, cùng một gia đình bình thường một đôi nam nữ có em bé cũng không có gì khác, huống chi đôi chồng chồng này còn vô cùng ân ái cùng yêu thương đứa nhỏ, không khí gia đình vô cùng hòa hợp, công thêm Bảo Bảo vô cùng đáng yêu, dì Hứa thời gian dần trôi qua làm đến thuận buồm xuôi gió, muốn tiếp tục làm lâu dài.
Nhìn thấy trước của chính là một người đàn ông không quen, dì Hứa lập tức la hoảng lên: “Cậu là ai? Cậu làm gì? Tùy tiện xong vào bên trong? Tôi phải báo cho cảnh sat.”
Chu An Bằng xì mũi coi thường nói: “Tôi quay về nhà của tôi, bà báo cảnh sát cái gì?Người làm không có anh mắt như bà, phút phút đem bà đuổi. Bỏ đi, đừng cản đường.”
“Này này này...” dì Hứa muốn ngăn trở gã, trong ngực ôm Bảo Bảo, lại không dám, sợ ngộ thương Bảo Bảo, đành phải trơ mắt ếch nhìn gã nghênh ngang tiến vào.
Bảo Bảo tuy không nghe hiểu tiếng người, lại có thể phát giác cảm xúc người, lúc này bị thanh âm thay đổi của dì Hứa kinh hoảng sợ tới mức “oa” một tiếng khóc lên.
Chu An Bằng lúc này mới chú ý tới rõ ràng có một đứa nhỏ, kinh ngạc khiêu mi.
An Trình tụt lại một bước, lúc này cũng chạy tới, từ trong tay dì Hứa tiếp nhận Bảo Bảo oa oa khóc lớn, trấn an nói: “Được rồi, Bảo Bảo không khóc, cha trở về rồi.” Lại nói với dì Hứa: “Đừng lo lắng, này là anh tôi, anh ta tới ở vài ngày.”
Dì Hứa liếc nhìn Chu An Bằng, nghĩ thầm, hai anh em này khác biệt thật lớn, Chu tiên sinh tuy khôn khéo không dễ gạt gẫm, người nhưng lại cực kì thanh nhã, dáng vẻ đại thiếu gia này, hung hăng càng quấy, mới vào liền nói muốn mình mở cửa. Thiệt là, mình cũng không phải từ trong tay cậu ta nhận tiền lương, cần cậu ta nói được hay không sao.
Trong chốc lát, Đại Tráng cũng đỗ xe xong vào nhà, thấy An Trình dỗ Bảo Bảo, Bảo Bảo cả khuôn mặt trắng như bánh bao đều khóc đỏ lên, còn nấc lên, bộ dạng thật là đáng thương, lập tức liền quên tất cả không thoải mái cùng phiền muộn, cũng tiến lại gần, bàn tay lớn vỗ nhè nhẹ phần lưng của Bảo Bảo, ôn nhu trấn an: “Bảo Bảo không khóc, ba cũng trở về rồi. Bảo Bảo có muốn cưỡi ngựa không? Ba mang con đi chơi?”
Chu An Bằng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, nhịn không được nói: “Bà mẹ nó. Hai người các người không thể nào? Buồn nôn còn chưa đủ, lại còn chơi sinh hoạt của nhà nhà nữa. Còn nhặt đứa bé trở về nuôi. Đclmm. Tôi cũng có chút bội phục trí tưởng tưởng hai người.”
An Trình đưa Bảo Bảo trong tay cho dì Hứa, thấp giọng nói: “Dì Hứa, bà ôm Bảo Bảo đi vào nhà, đóng kĩ cửa, đừng ra ngoài.”
Dì Hứa đoán được một chút mánh khóe, vội nhận Bảo Bảo, bước nhanh chạy lên lầu hai.
Chu An Bằng giật mình đại sự không ổn, lui ra phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào An Trình, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mày muốn làm gì? Đclmm. Chu An Trình, tao cảnh cáo mày, mày dám động tao, tao...tao nói cho cha biết.”
An Trình nghiênh đầu nói với Đại Tráng: “Đại Tráng, anh muốn dạy dỗ anh ta đã lâu rồi đi? Cơ hội tới, chính anh ta tự đưa tới. Ha ha, Chu An Bằng, nhiều năm như vậy, chúng ta cũng nên tính toán từng hạng mục.”
Chu An Bằng nhìn Chu An Trình cởi áo khoác, bắt đầu kéo tay áo, liền muốn chạy, vừa chạy vào, vừa ngoài mạnh trong yếu hô: “ Phải đợi cha trở về mới tính toán một lượt. Chu An Trình, mày đừng ỷ vào tìm một người đàn ông bán thịt heo khí lực lớn liền đắc ý.”
An Trình ngắn gọn nói: “Đại Tráng, bắt lấy anh ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT