Edit+Beta: Minh Miu

Bác sĩ Lưu là ở bên cạnh thôn Hoa Đào gặp Điền Đại Tráng. Bắt đầu hắn không chú ý, còn đi qua chủ động chào hỏi nói: “Ồ, Đại Tráng, như thế nào hôm nay chạy đến thôn bên này? Thăm người thân, hay là...”

Bác sĩ Lưu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, biết được tin tức nho nhỏ không ít, đã sớm nghe chuyện Đại Tráng cùng thân nhân duy nhất một nhà “chú” kia hoàn toàn cãi nhau mà trở mặt, nghĩ đến là không có thân thích có thể đi, vậy nó chạy đến thôn Hoa Đào làm gì? Chẳng lẽ đến thân cận? Không phải nó nhặt được tiểu hỏa nhi kia tốt hơn sao? Cũng không có khả năng.

Lúc bác sĩ Lưu buồn bực, Đại Tráng nói thẳng bẩm báo: “Bác sĩ Lưu, cháu là nghe chú nói hôm nay phải tới nhà thím ba thôn Đào Hoa nối xương mới đặc biệt tới tìm chú.”

Bác sĩ Lưu “ah” một tiếng, nói: “Hóa ra là cháu đặc biệt tới tìm chú? Có chuyện gì?”

Đại Tráng nhìn người chung quanh rất nhiều, cũng không có ý nói ra tình hình thực tế, đành phải nói: “Chú lần trước kê đơn thuốc dùng hết rồi.”

Bác sĩ Lưu lơ đễnh, cười ha ha ha nói: “Không phải đã nói với cháu rồi hả? Đợt trị liệu đã uống xong có thể không uống nữa chưa? Các cháu còn uống thuốc uống đến nghiện rồi hả? Chẳng qua chú phối dược phối thực là tuyệt, có bệnh trị bệnh, không có bệnh liền cường thân kiện thể, uống nhiều mấy gói cũng được, ha ha ha.”

Bác sĩ Lưu nối xương cho thím ba đi ra, thấy Đại Tráng ngồi xổm ở trước cửa nhà người ta chưa có chạy đi, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Cháu như thế nào còn ở chỗ này? Còn có việc sao?”

Bác sĩ Lưu liền cùng Đại Tráng đi qua một bên, thấy Đại Tráng đoạn đường này đều là ấp a ấp úng, tựa hồ bộ dạng có chút thẹn thùng, liền tự cho là đã hiểu rõ, nhìn thấy xung quanh không có người liền ha ha cười trêu ghẹo nói: “Chú biết rõ cháu tìm chú vì sao rồi. Nhất định là thuốc dành cho chỗ kia của tiểu hỏa nhi nhà cháu hết rồi. Người trẻ tuổi, sức lực phải chia sẻ một chút, người ta còn không có toàn bộ tốt đâu, cháu ít giày vò một chút.”

Đại Tráng quẫn đến mặt đỏ tới mang tai, khoát tay nói: “Không, không, không, cháu không phải hỏi cái kia, cháu...”

Đại Tráng quyết tâm, rốt cục nói ra miệng: “Cháu là muốn hỏi chú chuyện người đàn ông kia sinh con, chúng cháu cũng muốn...ừm...sinh một đứa nhỏ...bác sĩ Lưu, chú là người tốt, sẽ dạy cho chúng cháu.”

Nụ cười bác sĩ Lưu lập tức đọng lại, tức giận nói: “Đi qua một bên. Chú ngày đó là thuận miệng nói bậy, cháu vẫn là để vào trong lòng. Hơn nữa, đàn ông sinh con cái gì, đó là chuyện gái có chồng, loại chuyện này cũng đi cướp làm, đầu óc bị rút sao? Đầu óc cháu rút rồi, đầu óc tiểu hỏa nhi nhà cháu cũng rút theo rồi, nó có thể cam tâm tình nguyện lớn bụng sanh con cho cháu? Đừng nói đùa.”

Đại Tráng đuổi theo bước chân bác sĩ Lưu, vội vàng thành khẩn nói: “Cậu ấy cam tâm tình nguyện đó. Chúng cháu đã sớm thương lượng tốt rồi.”

Bác sĩ Lưu căn bản không thèm nhìn Đại Tráng, đi lên phía trước, đem lời anh nói giống như gió thổi bên tai.

Đối với Đại Tráng yêu cầu khẩn thiết, bác sĩ Lưu nghĩ thầm mắng “bệnh tâm thần”, nghĩ thầm: “Tôi chỗ nào biết nam nhân mang thai đứa nhỏ? Tôi cũng là hơn hai mươi năm trước vào thành phố tìm thân thích mượn tiền trùng hợp lúc đó gặp gỡ. Nhớ đến lúc ấy nam nhân kia lớn bụng, bộ dạng lớn lên so với nữ nhân đẹp hơn, nếu không phải cởi quần nhìn thấy thứ phía dưới kia, tôi đều nghĩ là nữ giả nam. Ồ, đột nhiên cảm thấy nam nhân kia như thế nào lớn lên giống tiểu hỏa nhi nhà cậu ta là chuyện gì xảy ra?”Ai, khoan hãy nói, chuyện này làm sao lại có chút tà môn? Bởi vì là việc hơn hai mươi năm trước, trong ấn tượng bác sĩ Lưu nhớ rõ đỡ đẻ cho một nam nhân vóc người cực kì đẹp mắt, nhưng, cụ thể tướng mạo như thế nào đã sớm quên không còn một mảnh. Mà lúc này, kí ức chôn vùi giống như là thủy triều biển cả tuôn ra, bác sĩ Lưu trước mắt nhớ rõ mồn một một màn hơn hai mươi năm trước kia: Nam nhân lớn bụng giãy dụa mồ hôi cùng máu loãng rốt cục gian nan sinh hạ một đứa con, cậu ta suy yếu trên mặt hiện lên một tia cười, mặt mày giống nhau.

Má ơi, thật sự là rất giống Tiểu Mãn ở trong nhà Đại Tráng.

Bác sĩ Lưu trong nội tâm ngạc nhiên nghi ngờ, chẳng lẽ Điền Tiểu Mãn chính là con trai người đàn ông năm đó? Có thể hay không trùng hợp như vậy à?

Nhìn bác sĩ Lư vẻ mặt đầy mây đen bước chân như bay, Đại Tráng uể oải cực kì, trong nội tâm đoán chừng không làm được, chỉ là bác sĩ tâm tính ôm ngựa chết coi như ngựa sống, lại bởi vì nghe Tiểu Mãn kích động đem phòng ở mới bán đi trong túi quần có chút tiền, Đại Tráng liền làm quyết định chắc chắn, ý đồ dụ dỗ bán sĩ Lưu: “Ai, bác sĩ Lưu, cháu cũng không thể nhờ chú giúp không công, cháu là người có ơn tất báo. Như vậy đi, cháu cho chú 500 đồng, được không? 600 đồng? 800 đồng? 1000 đồng? Được hay không? Bác sĩ Lưu chú liền xin thương xót.”

Bác sĩ Lưu là người tham tiền, lần trước bị Hồ quả phụ dắt đi một con trâu, đau lòng giống như tim bị khoét thịt, cũng đau hai ba tháng rồi, nghe được một câu kia của Đại Tráng, bước chân hắn đột nhiên phanh lại.

Đại Tráng nhìn thấy bác sĩ Lưu như vậy, lập tứt toét miệng ra, thật sự là có tiền có thể ma xui quỷ khiến. Xem ra chuyện này có cửa.

Bác sĩ Lưu yên lặng ở trong lòng lập bên bàn tính, nhớ rõ năm đó đỡ đẻ cho nam nhân kia lúc hỏi người nọ, nói cái thai này là chuyện gì xảy ra, nam nhân kia trả lời nói là nguyên nhân là chủng tộc, có vẻ như bọn họ là một tộc nhân thần kì còn sót lại, cùng nam tử giao hợp, ở dưới tình hướng cực kì động tình sẽ giống như nữ tử thụ thai. Điền Tiểu Mãn cùng nam tử kia lớn lên tương tự như vậy, có hay không loại khả năng này, cậu ta cho dù không phải con trai nam tử kia, có lẽ là cùng giống như chủng tộc nam nhân kia.

Bác sĩ Lưu lòng tham nổi lên, quyết định mạo muội nguy hiểm, lợi dụng một khoản của Điền Đại Tráng. Đánh cuộc Điền Tiểu Mãn “phải”, như thế, không cần biện pháp gì, cậu ta tự nhiên sẽ mang thai đưa nhỏ, nói như vậy, số tiền kia chẳng phải thuận lợi tới tay sao? Nếu như Điền Tiểu Mãn “không phải”, không mang thai được đứa nhỏ, cũng không có quan hệ gì, vậy đến lúc đó nghĩ cách giải thích, cùng lắm thì trả lại cho Điền Đại Tráng là được rồi. Hơn nữa, nghe nói Điền Đại Tráng đem phòng ở bán đi, muốn sang năm liền đi nơi khác làm công gì đó, đến lúc đó người đi rồi, chẳng lẽ còn vì chuyện Điền Tiểu Mãn không có mang thai đứa nhỏ đến đòi lại số tiền kia hay sao?

Bác sĩ Lưu thần bí giảm thấp thanh âm xuống, nói: “Núi Thanh Liên cách thôn chúng ta không xa cháu từng đi qua, trên giữa sườn núi có vài khúc suối nước nóng, có hình trăng lưỡi liềm, ngày mười lăm tháng đầu tiên cháu ngày đó mang theo tiểu hỏa nhi nhà cháu đi vào trong đó ngâm suối nước nóng, thuận kiện cái kia cái gì, nếu đúng lúc này sao băng bay qua, sẽ rớt xuống trong bụng người biến thành hình người. Đây vô luận nam nữ cũng có thể, hơn nữa, nghe nói mang thai đứa nhỏ như vậy là tinh tú trên trời chuyển thế, đặc biệt đặc biệt thông minh. Cháu thử một chút, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết.”

Đại Tráng nghe xong vui mừng nhướng mày, nói: “Ngày kia không phải là mười lăm sao? Cháu ngày kia mang Tiểu Mãn liền đi. Ai, chỉ là...” Đại Tráng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nói: “Nếu ngày đó không có sao băng?”

Bác sĩ Lưu nói: “Vậy tụi cháu lần sau lại đi. Dù sao ngâm nước suối nóng đối với thân thể người hữu ích vô hại, ngâm nhiều không có việc gì, hơn nữa, buổi tối có những vì sao lại làm trong hồ nước ấm, hắc hắc hắc, cũng chính là hai người trẻ tuổi thể lực tốt, có thể hưởng thụ một phần diễm phúc này...”

Đại Tráng ngẫm lại cũng đúng, cũng phải, một lần này không được thì đi qua mấy lần nữa, chỉ cần có thể mang thai đứa nhỏ thông minh đáng yêu, vất vả chạy vài chuyến là cái gì, cùng lắm thì mình khiêng Tiểu Mãn đi. Hồng quân không sợ hành quân xa gian khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play