Tiếng còi xe cấp cứu reo inh ỏi làm nó thức giấc, trời đã sáng. Vai và tay nó hơi đau...quay qua bên cạnh..nhỏ đang ngồi, đầu tựa vào vai phải của nó ngủ ngon lành, tay con nhỏ khẽ đặt hờ lên bàn tay đang dc băng trắng của nó. Chắc đêm qua con nhỏ khó ngủ đây mà...Nó nằm im lặng, tóc và trán con nhỏ đang tựa rất gần môi nó...Đúng là con gái khi ngủ..đa số đều đẹp như thiên thần...ngắm nhìn con nhỏ ko biết chán. Nếu như gặp con nhỏ trong một hoàn cảnh khác, có lẽ nó sẽ ko quăng quá nhiều cục lơ với con nhỏ....Phải chi lúc nào con nhỏ cũng hiền lành như lúc ngủ thế này thì nó sẽ rất thích nhìn con nhỏ giống như bao người khác....Tiếng cửa phòng mở. Chị y tá khác chị hôm qua bước vào...

- Nè dậy đi...nè nè

Nó thì thào vào tai nhỏ..Nó ko muốn nói quá to vì sợ nhỏ sẽ bị giật mình...Con nhỏ thức dậy...mặt ngơ ngác nhìn nó, rồi nhìn chị y tá.

- Em đứng sang bên kia. Chị phải thay băng cho nhóc này.

Con nhỏ đứng dậy lùi về phía sau, mặt con nhỏ có vẻ hơi lo sợ thì phải...Nhỏ lo sợ đúng là ko thừa chút nào...Từng cm băng dc tháo ra như xát muối vào vết thương của nó ấy...Đau và rát kinh khủng...Mặt nó đỏ bừng lên...cắn chặt miệng để chịu đau....nhưng rồi vì đau quá hay sao, nó chợt cười bật cười...Chị y ta nhìn nó vài giây rồi lại tiếp tục công việc hành xác nó...bổng có bàn tay ai đó đặt lên trán nó...con nhỏ đứng bên cạnh, tay đặt lên trán nó xoa nhẹ nhàng...nó thôi cười..nằm im lặng...cái đau keo dài hơn 10 phút mới kết thúc...Dọn sạch đống băng thấm đỏ vì máu, chị y tá mĩm cười

- Chưa thấy ai bị thay băng mà cười như em...đau quá hóa rồ hả chàng trai...Em xuất viện rồi dc đó.

Nó cười hì hì gật đầu, con nhỏ đi ra theo chị y tá rồi khéo cửa lại.

- Đồ khùng! Đau mà cười!

Rồi con nhỏ lại lấy cái mền trùm lên đầu nó lại....Chắc để mặc thêm áo vào đây mà...Đoán là vậy nó cũng chẳng làm cái trò thổi phù phù chi cho mang nhục...Con nhỏ kéo cái mền ra nhìn nó

- Về nổi hok...chở cho về

Nó gật đầu...vậy là con nhỏ đỡ nó ngồi dậy...2 đứa đi ra ngoài....Nhờ sự trợ giúp của chú bảo vệ..cuối cùng nó cũng yên vị sau lưng con nhỏ...

- Đi đường nào?

Nó khịt mũi

- Quẹo phải chạy thẳng.

Đường đi về nhà nó gần nhưng con nhỏ chảy rất chậm, cố gắng né hết mấy cái ổ gà hoặc lằn ranh giảm tốc..có lẽ sợ động nó đau...Coi vậy mà cũng chu đáo nhỉ. Hai đứa chỉ nói với nhau đúng 4 từ 1 thuộc về con nhỏ“đường nào” và 3 từ thuộc về nó”quẹo trái” “quẹo phải” và “chạy thẳng”. Cuối cùng cũng dc về tới nhà trọ...căn gác trọ nhỏ và nóng bức...nhờ một người hàng xóm đưa nó vào trong xong...nhỏ chẳng nói chẳng rằng chạy đi một mạch...Xì chắc là rảnh nợ mừng quá chạy mất chứ gì....Nghĩ vậy..nó cố khép cửa lại rồi nằm xuống nghĩ rồi ngủ thiếp đi...

Tỉnh dậy bới tiếng điện thoại dồn dập...cố hết sức ngồi dậy lấy ngón tay có vẻ khỏe nhất chọt vào phím nghe của dt, chọt lun nút mở loa ngoài...tiếng ông Kha la ầm bên máy...

- Đm thằng kia mày đâu mất rồi...

- Dạ em đang ở nhà...

- Ủa về hồi nào mậy ai chở mày về

- Dạ hồi sáng,con nhỏ (chết cha chưa biết tên nó) gì đó nó chở em về

- Ờ vậy hả...tại sáng tau ngủ quên ...thôi nằm nghĩ đi mày...để tau kiu đứa nào đem cơm qua cho mày.

- Dạ thôi dc rồi anh...tút tút...

Nó đứng dậy nhìn quanh...phòng có vẻ gọn hơn thì phải....trên bàn có mấy bịch trái cây và hộp cháo, thuốc uống và cả 1 ly nước lọc rót sẵn....Chà..chắc là bà chủ nhà mua cháo giúp nó đây mà, lúc nảy bà chủ hàng xóm cũng là người giúp nó xuống xe rồi có ngồi hỏi hang tình hình của nó mà....nhưng mà hok lẽ bả biết thuốc của nó là thuốc nào thuốc nào sao....hix hix...thôi kệ suy nghị nhìu mệt óc..ăn trước tính sau...Cháo thịt bầm với củ dền, khoai tây...ăn cũng khá dc mặc dù lưỡi còn rát vì cái vụ cháo nóng hôm qua....có muỗng cháo nhỏ xíu mà phải dùng hết hai tay mới múc nổi cháo...đúng hài...Ăn xong nó uống thuốc ngay..cũng may có người rót nước ra sẵn chứ cái tay này mà ngồi bấm nút thùng nước chắc tới tết...uống xong nhưng vẫn thấy nghẹn nghẹn..chết cha...lần này phải tự lực cánh sinh rồi...Ngồi chọt mãi ko dược giọt nước nào...cái khó ló cái khôn...khà khà ko dùng tay dc thì ta dùng chân...vậy là nó tay cầm ly nước chân kẹp dzô nút bấm...nước chảy ra...thành công...có hơi mất hình tượngmột tí nhưng kệ..miễn có nc uống là may rồi.

Đi vòng vòng trong phòng...cả ngày trời nằm 1 chỗ...mõi chân thiệt. Chợt thấy thiếu thiếu cái gì đó...chết cha...lo ngủ...ăn trộm vô nhà chắc luôn...quần áo nó đâu mất sạch... thôi xong rồi...kỳ này là trường kỳ kháng chiến với bộ đồ còn dính lại trên người....Phòng nó chẳng có gì giá trị hết ngoài nó, chiếc xe, cái điện thoại và bóp tiền. Chiếc xe hiện giờ đang ở ngoài quán, điện thoại và bóp tiền thì nằm trong túi nó...Thằng ăn trộm nào cũng xui thiệt, trôm ngay cái thằng chẳng có gì để trộm....Mới ở, cũng chưa sắm sửa gì,tính nó lại ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà...vậy thôi, tiền trường tiền sách vở tiền mua xe cũng ngốn kha khá tiền rồi...Nó chẳng muốn gọi điện thoại về xin tiền mẹ thêm nên chần chừ chưa sắm sửa đồ đạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play