Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Lôi Nghị đầu tiên là liên hệ với cha và ba mình, sau đó lại liên hệ với cha và ba Tô Hàm, dặn dò họ chăm sóc Tô Hàm, đương nhiên, tốt nhất là có thể để Tô Hàm tới nhà họ ở.

Sau đó lại cùng Tô Hàm ăn bữa sáng, dặn dò cậu một đống lớn… ở nhà phải cẩn thận linh tinh… rồi xuất phát.

Trước khi đi hai người lại nước mắt rung rưng, tình cảm mãnh liệt hôn nhau kích tình.

Lôi Nghị không biết rằng, khi anh chân trước chân sau rời đi, Tô Hàm lập tức thu dọn đồ đạc đi theo, đồng hành cùng cậu là một vị khác tinh sư.

Người tinh sư đi cùng cậu là đàn ông thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, chẳng qua khí chất ngoài ý muốn rất thành thục.

“Chào cậu.” Có lẽ để ý thấy Tô Hàm vẫn luôn nhìn mình, người đàn ông kia chủ động chào hỏi.

“Chào anh, tên tôi là Tô Hàm, ừ…lực tinh thần cấp tám, tinh sư cấp trung.” Tô Hàm cười nói, tới đây lâu như vậy, cậu sớm đã hiểu, ở thế giời này dị năng hoặc tinh sư gặp mặt, mình phải tự giới thiệu cấp bậc để thể hiện mình có ý tốt. Đương nhiên, nếu như là đối thủ hoặc kẻ thù thì khác.

Người đàn ông ngồi bên cạnh Tô Hàm nghe vậy cười cười “Tôi biết cậu, thiên tài nhỏ mười tám tuổi, học trò của Hội Trưởng Hứa, chẳng qua không nghĩ tới nhanh như vậy cậu đã lên tới cấp tám, tự giới thiệu một chút, tên tôi là Thiệu Khang, lực tinh thần cấp chín, tinh sư cấp cao.”

Tô Hàm “…!” Cậu lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới người trước mắt còn trẻ mà lại mạnh như vậy.

“Ha hả.” Nhìn biểu tình giật mình của Tô Hàm, Thiệu Khang cười cười, nói, “Thật ra tôi sắp một trăm tuổi rồi.”

“Một… Một trăm tuổi?” Tô Hàm giật mình xong, mới nhớ, à, bây giờ con người sống lâu đến ba trăm tuổi, một trăm tuổi mà mặt còn trẻ như vậy cũng không có gì lạ.

“Ừ.” Thiệu Khang gật đầu, “Nói chính xác là chín mươi sáu tuổi, cho nên lực tinh thần cấp chín cũng không phải cao, phải biết tôi tuổi lớn hơn cậu gấp mấy lần đấy, thầy của cậu khi ở tuổi của tôi, lực tinh thần đã vào cấp mười.”

“…À.” Tô Hàm vẫn cảm thấy mình không thể bình tĩnh được, không phải nói tinh sư rất hiếm sao, vì sao mấy ngày nay cậu nhìn thấy nhiều tinh sư như vậy, người sau còn mạnh hơn người trước, ngay cả cấp bậc lực tinh thần cũng cao nữa.

“Thật ra mỗi lần tinh sư được phái tới Thú Triều, lực tinh thần đều trên cấp chín, lần này không biết thế nào lại đưa cậu tới đây.” Thiệu Khang nói xong nhìn Tô Hàm cười cười, “Quả nhiên, học trò của Hội Trưởng Hứa rất xuất sắc.”

Tô Hàm nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó mở miệng nói “Thật ra lần này tôi chủ động yêu cầu đi Thú Lâm.”

“Chủ động yêu cầu?” Thiệu Khang đầu tiên kinh ngạc, sau đó như hiểu rõ mở miệng, “Là vì Lôi Nghị?”

“Ừ.” Tô Hàm không giấu diếm gật đầu.

“Cậu không sợ sao?” Thiệu Khang hỏi, “Tuy chúng ta là tinh sư, sẽ không phải trực tiếp đối mặt với dị thú, nhưng đây là tiền tuyến, hơn nữa dị thú nổi cơn điên không thể phán đoán theo lẽ thường, cho nên nguy hiểm vẫn luôn tồn tại.”

“Không sợ.” Tô Hàm lắc đầu, “Tôi tin tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ và bảo vệ tốt chính mình.”

Thiệu Khang nghe vậy bình tĩnh nhìn Tô Hàm trong chốc lát, sau đó đột nhiên cười “Thật ra tôi cũng chủ động xin đi giết giặc.”

“… Chẳng lẽ anh cũng vì…?” Nhìn Thiệu Khang, Tô Hàm hỏi.

“Ừ.” Gật đầu, Thiệu Khang đáp, “Người yêu của tôi, cũng ở đó.”

Trong lúc hai người nói chuyện, xe rất nhanh tới nơi.

Bởi vì tinh sư rất ít, hơn nữa cấp bậc hai người không thấp, cho nên khi họ đến người của quân đội cũng rất kính trọng họ, ít nhất ở bên ngoài là thế.

Gần như trong thời gian nhanh nhất, vài vị có quân hàm cao trong quân đội sẽ tiếp đón họ.

“Thủ trưởng, hai vị tinh sư đã đến.” Gõ gõ cửa, vị quân nhân dẫn đường thấp giọng nói.

“Mời họ vào.” Một âm thanh trầm thấp từ trong phòng truyền ra.

“Vâng.” Người dẫn đường nói xong thì mở cửa, mời họ vào.

Đứng ở cửa, Tô Hàm nhìn thấy bên trong có năm người, một người là người quan trọng nhất của cậu, anh đang đứng ở đó, khi thấy mình trong nháy mắt anh ngây người, nhưng lại lập tức khôi phục bình thường.

Còn có ba người, cậu từng thấy khi lần đầu tiên cậu gặp Lôi Nghị, hình như là người đưa Lôi Nghị lên máy bay.

Về phần một người khác, Tô Hàm nheo mắt nhìn nhìn, tuổi rất trẻ, nhưng bây giờ từ bề ngoài nhìn không ra tuổi thật, cậu thật không biết anh đã bao nhiêu tuổi rồi.

Nhưng, mị mắt, Tô Hàm nghĩ khi mở cửa trong nháy mắt đó, con ngươi anh ta cũng hiện lên một kia tia kinh ngạc…

Mình không biết anh ta, cho nên điều khiến anh ta kinh ngạc hẳn không phải mình, như vậy… Quay đầu nhìn nhìn người bên cạnh, Tô Hàm nghĩ thầm, anh ta kinh ngạc chắc vì Thiệu Khang nhỉ.

Nghe Thiệu Khang nói, sở dĩ anh ta chủ động xin đi giết giặc là bởi vì người yêu ở trong đây, hay là…

“Rất đáng yêu nhỉ.” Nhìn hai người ngây ngẩn đứng ở cửa, người đứng bên cạnh Lôi Nghị cười cười trêu ghẹo, ánh mắt cũng dính chặt lấy người đứng phía sau Tô Hàm.

“Ừ.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị đáp.

Nhìn phản ứng của Lôi Nghị, người đứng cạnh, cũng chính là Mạc Dương bĩu môi, thật không thú vị.

Nhưng mà, nhìn người nào đó đứng phía sau Tô Hàm ý cười nhẹ nhàng, Mạc Dương nghĩ thầm, thế mà chưa được sự đồng ý của mình đã một mình chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, đợi lát nữa phải tính toán một chút mới được.

Thờ ơ với với ánh mắt người nào đó, Thiệu Khang cong cong khóe miệng, nghiêm mặt nói, “Chào mọi người, chúng tôi được cử tới để giúp đỡ mọi người, tôi là Thiệu Khang, vị bên cạnh này chính là Tô Hàm.”

Tô Hàm nghe vậy cũng vội vàng cười nói “Chào mọi người, tôi là Tô Hàm.”

“Chào cậu.” Lôi Nghị nghe vậy nói tiếp, “Trong hành động bao vây tiêu diệt dị thú lần này tôi là người chấp hành cao nhất, Lôi Nghị.”

“Tôi là Mạc Dương, quân hàm trung tướng.” Mạc Dương đứng cạnh nghe vậy cười sáng lạn nói.

“Tôi là Sở Viêm, quân hàm trung úy.”

“Tôi là Lãnh Liệt, quân hàm trung úy.”

“Tôi là Nguyễn Linh, quân hàm trung úy.”

“Về Thú Triều lần này…” Giới thiệu xong Sở Viêm cười mở miệng muốn nói về nhiệm vụ của Hàm Tô và Thiệu Khang trong hành động lần này, nhưng cậu ta còn chưa nói xong đã bị Lôi Nghị bỏ qua.

“Sắp xếp chỗ ở cho họ trước đã, cái khác ngày mai nói.”

“Được nha.” Lôi Nghị vừa nói xong, Mạc Dương đứng bên cạnh đã cười tủm tỉm tiếp lời, “Như vậy đi, chỗ ở của vị Thiệu tiên sinh đẹp trai này để tôi sắp xếp nhé, còn một vị khác giao cho cậu, thế nào?”

Nói xong, Mạc Dương lập tức bước lên kéo tay Thiệu Khang ra khỏi phòng.

Thiệu Khang bị kéo đi cũng không phản kháng, cứ thế đi theo Mạc Dương ra ngoài, lúc ra cửa còn chớp chớp mắt với Tô Hàm.

“Cái đó, thủ trưởng, anh…” sau khi Thiệu Khang và Mạc Dương đi, Sở Viêm hỏi.

“Mấy người ra ngoài trước.” mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Hàm, Lôi Nghị mở miệng.

Nghe Lôi Nghị nói, ba người khác quay đầu cho Tô Hàm một ánh mắt cậu tự cầu phúc đi, sau đó đi ra ngoài.

Tuy từ khi Tô Hàm xuất hiện biểu tình của Lôi Nghị vẫn rất bình tĩnh, nhưng họ theo bên cạnh Lôi Nghị nhiều năm đương nhiên họ biết, lửa giận trong lòng Lôi Nghị càng lớn, biểu tình trên mặt lại càng bình tĩnh.

“Vậy, cái đó, thủ trưởng phu nhân, cậu bảo trọng.” trước khi ra cửa, Sở Viêm vẫn nhịn không được nói nhiều một câu, sau đó bị Lãnh Liệt che miệng lôi đi.

“Này…” Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Hàm cười mở miệng, nhưng chưa nói xong đã bị Lôi Nghị chặn miệng.

Ngoại trừ lúc mới bắt đầu Tô Hàm ngây người, thì về sau cậu cũng thuận theo anh.

Nhưng động tác của Lôi Nghị càng ngày càng không thành thật, tay kéo áo cậu lên…

“Không được…” Thừa dịp Lôi Nghị rời khỏi miệng mình, Tô Hàm mở lời từ chối, nơi này là phòng thủ trưởng.

Lôi Nghị nghe vậy nhìn cậu một cái, chậm rãi cởi một cúc áo của cậu, sau đó miệng dán trước ngực cậu nhẹ nhàng hôn.

“A!” động tác phiến tình của Lôi Nghị khiến Tô Hàm không kịp phản ứng, lại đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn tê rần.

…Thì ra Lôi Nghị cắn rất mạnh lên ngực cậu.

“Này, anh làm gì vậy.” Đẩy Lôi Nghị ra, Tô Hàm cúi đầu nhìn, thấy nơi bị cắn đã tích máu.

Nhất thời cảm giác càng đau, Tô Hàm chặt nhăn mày, nhìn Lôi Nghị nói “Không phải anh bị cái gì nhập vào chứ.”

Nếu không người này bình thường dịu dàng muốn chết, thương mình, chiều mình, nâng trong lòng bàn tay sao lại đối xử với mình như vậy.

Nhẹ nhàng hôn nơi bị cắn một chút, Lôi Nghị nhìn Tô Hàm từng chữ từng câu nói “Đây là giáo huấn dành cho em.”

“… Em còn tưởng anh thấy em đến sẽ cảm động nói không nên lời chứ.” Hơn nữa, vì sao mình có cảm giác Lôi Nghị đột nhiên quỷ súc rồi nhỉ.

Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị hít một hơi, kéo cậu ngồi xuống “Nói đi, vì sao không ngoan ngoãn ở nhà.”

Tô Hàm nghe vậy nhún vai “Đương nhiên là vì anh ở đây rồi, hơn nữa không phải em đã nói rồi sao, em sẽ ủng hộ anh, chẳng lẽ kề vai chiến đấu không phải là phương pháp ủng hộ tốt nhất à?”

Lôi Nghị “…” Ai biết em nói ủng hộ anh bằng cách này.

Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị có cảm giác cực kỳ bất lực, nếu như biết trước cậu sẽ theo tới đây, anh còn có thể nghĩ cách ngăn cản, nhưng bây giờ cậu đã đứng ở chỗ này, lấy tính tình của cậu thì cho dù thế nào cũng không chịu về nữa.

“A Nghị.”

Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị sửng sốt, Tô Hàm dường như chưa từng xưng hô như thế với anh.

“Anh có biết không, em mang theo ký ức sống lại đấy, kiếp trước gặp nguy hiểm không biết bao nhiêu lần, khi mới bắt đầu trên gần như lúc nào cũng có thể bị tang thi tấn công, cho nên em không phải một đóa hoa sống trong nhà kính trong, ngược lại, kinh nghiệm chiến đấu của em cũng không ít hơn anh.” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm chậm rãi mở miệng, “Hơn nữa bây giờ lực tinh thần của em còn cao hơn anh một cấp, mà ngoại trừ lực tinh thần em còn có dị năng, trước khi em đến đây, cha đã nói với em khi có nguy hiểm có thể dùng thuấn di, cho nên em sẽ không sao, tin tưởng em, được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play