Ăn bữa sáng xong, nhìn Lôi Nghị đi ra khỏi nhà, Tô Hàm ở nhà luyện tập lực tinh thần một lát, rất nhanh đến mười một giờ, cậu chuẩn bị tới Dị Thú Trân.
Đương nhiên địa điểm này không phải do Tưởng Thược chọn, ban đầu cậu ta không đồng ý hẹn ở nơi này, nhưng không muốn Tô Hàm hoài nghi mục đích của mình và không thể để ai biết, nên muốn chọn nói nào đó càng hẻo lánh càng tốt.
Nhưng Tô Hàm nói nếu không phải nơi đó thì cậu không đi, cho nên rơi vào đường cùng, Tưởng Thược cũng chỉ có thể định nơi hẹn là Dị Thú Trân.
Ngồi trước bàn ăn, nhìn ăn Tô Hàm đến vui vẻ, trong nháy mắt Tưởng Thược mê mang, mình rõ ràng hạ chiến thư, vì sao bây giờ lại có cảm giác lại như đang mời người trước mắt ăn cơm vậy.
Không nhìn ánh mắt như dao nhỏ của Tưởng Thược, Tô Hàm trấn định tự nhiên dùng cơm xong, rút một cái khăn tay lau miệng, rồi nói “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Tưởng Thược nghe vậy, trầm mặc một hồi, sau đó nhìn Tô Hàm nghiêm túc nói “Tao muốn quyết đấu với mày.”
“Ha ha…” Như nghe được cái gì đó rất buồn cười, Tô Hàm cười đến không kềm chế được, “Cậu tìm người ám sát tôi không thành, cho nên chỉ có thể tự mình động thủ? Nhưng cậu có lòng tin rằng cậu có thể đánh bại được tôi không?”
“Mày khẳng định, tao không đánh lại mày?” Ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tô Hàm, Tưởng Thược hỏi ngược lại.
Tô Hàm nghe vậy không còn lời gì để nói nữa, chỉ nhún vai, nhưng thái độ của cậu lại nói rõ tất cả.
Nghe Tô Hàm trào phúng không chút che dấu, và cả sự khinh thường trong mắt, oán hận trong lòng Tưởng Thược dâng cao, mày cứ cười đi, đợi lát nữa tao xem mày còn cười được không.
Lần trước đúng là đã đánh giá thấp Tô Hàm, cho nên hôm nay cậu ta mới tìm người tới giúp đỡ, đương nhiên người này mạnh hơn người trước.
Nghĩ đến cái giá lớn mà mình phải trả khi mời người này đến giúp đỡ, Tưởng Thược nhất thời cảm thấy lo lắng trong lòng.
“Mày biết không, ngày hôm qua Lâm Tuấn đề nghị hủy bỏ hôn ước với tao.” Nhìn Tô Hàm, Tưởng Thược đột nhiên mở miệng, tuyệt vọng trong mắt khiến Tô Hàm cảm thấy rợn người.
“Vậy à, thế thì có liên quan gì đến tôi?” Nhìn Tưởng Thược, Tô Hàm thờ ơ nói.
“Tại sao không liên quan?” Tưởng Thược nghe vậy tràn đầy hận ý nhìn Tô Hàm “Nếu mày không xuất hiện một lần nữa trước mặt Lâm Tuấn, sao anh ấy lại hủy bỏ hôn ước với tao.”
“À.” Tô Hàm nghe vậy cười lạnh, “Anh ta rốt cuộc vì sao lại hủy bỏ hôn ước, trong lòng cậu hiểu rõ nhất.”
Chẳng qua, cậu không nghĩ tới, Lâm Tuấn thế mà lại vì chuyện Tưởng Thược tìm người tấn công mình mà hủy bỏ hôn ước với cậu ta, nhưng cậu cũng không tự kỷ đến mức cho rằng Lâm Tuấn vì mình mà làm vậy.
Ban đầu cậu nghĩ Lâm Tuấn sau khi nghe được lời của mình, nhiều lắm cũng chỉ nói Tưởng Thược vài câu, hoặc hai người chiến tranh lạnh vài ngày gì đó, nhưng cậu đột nhiên phát hiện mình đã sai.
Bây giờ và khi cậu vừa tới Thành Trung Tâm là thời điểm hoàn toàn khác nhau, không chỉ có một chỗ dựa nghề tinh sư, mà sau lưng cậu còn có Lôi gia và Hứa Duệ, nói là những nhân vật nóng bỏng tay nhất trong Thành Trung Tâm cũng không đủ.
Nhưng thời gian này, Tưởng Thược lại tìm người tấn công mình, hơn nữa chẳng những tấn công không được còn làm bại lộ thân phận. Cho nên, Lâm gia mới nóng lòng muốn hủy bỏ hôn ước với cậu ta, để tránh khi Lôi gia hoặc thầy giúp mình báo thù sẽ liên lụy đến Lâm Tuấn.
Nói tới đây, thì không thể không nói nhân phẩm Lâm gia đúng là không được tốt, nếu Tưởng Thược là loại người có thể thấy rõ hiện thực một chút, sau khi hủy bỏ hôn ước với Lâm Tuấn, lấy hắn diện mạo và thân phận tinh sư cấp trung của cậu ta, thì đàn ông thế nào mà chẳng có.
Đáng tiếc, bây giờ cậu ta đã không còn cơ hội này nữa.
Chậm rãi đưa điểm tâm ngọt vào miệng, Tô Hàm nhìn người trước mắt tràn ngập hận ý với mình, hiện tại cho dù cậu ta muốn cho qua thì mình cũng không muốn đâu.
Trước không nói chuyện cậu ta tìm người tập kích mình, mà chỉ với việc để một người hận mình như vậy tồn tại là không được, người này từng giây từng phút lúc nào cũng muốn đối phó với mình, nhìn cậu ta nhảy nhót ở bên ngoài, mình rất không yên lòng đâu nha.
Đối với những gì nói Tô Hàm, Tưởng Thược ôm tay cười lạnh “Sở dĩ anh ấy muốn hủy bỏ hôn ước với tao, đương nhiên là vì tao làm thương tổn người mà anh ấy yêu nhất rồi.”
Nói xong vài chữ cuối cùng, Tưởng Thược gắt gao trừng Tô Hàm, răng nanh còn cắn ra ngoài.
Đối với lý giải của Tưởng Thược, Tô Hàm cười nhạt, người đàn ông yếu đuối kia làm sao có thể vì một người nào đó mà đi được đến bước này, nhưng việc này cậu không tính nói cho Tưởng Thược biết.
Nói được một nửa, Tô Hàm đột nhiên ngừng lại, bởi vì cậu rất cảm giác rõ ràng có người dùng lực tinh thần tấn công mình.
Chống tay trước mặt bàn, Tô Hàm nhìn người trước mắt, thì ra tính toán như vậy.
Đầu tiên là nói chuyện và giữ mình lại, sau đó cho người từ một nơi bí mật gần đó tấn công mình.
Lại nói Tưởng Thược coi như biết cẩn thận rồi đấy, còn biết để người nọ hành động khi cậu không đề phòng.
Cũng đúng, đã ăn mệt một lần, hơn nữa ngay cả dị năng cấp năm cũng không làm gì được cậu, người này mới phòng bị mình nhiều hơn một chút.
Nhưng, cong miệng cười cười, biết người trước mặt này hận mình rất nhiều, thậm trí muốn giết mình, sao cậu có thể tới đây mà không phòng bị.
Chẳng qua bây giờ có lẽ không cần nữa, nhìn người ngồi ở cái bàn cách mình không xa, đột nhiên ôm đầu kêu lên gọi cha gọi mẹ, Tô Hàm cười mỉm nhìn Tưởng Thược.
Mà lúc này Tưởng Thược đã sợ đến ngây người.
“Điều này sao có thể?!” Tưởng Thược nói xong mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Tô Hàm, “Lực tinh thần của mày rốt cuộc cấp mấy.”
Cậu ta tìm tới giúp đỡ có lực tinh thần cấp sáu, mà cậu ta rất rõ tình huống lúc này khi cấp bậc lực tinh thần càng cao phản phệ càng mạnh, nói cách khác, Tô Hàm tối thiểu có lực tinh thần cấp bảy.
Nhìn biểu tình khiếp sợ của Tưởng Thược, Tô Hàm một lần nữa ngồi trở lại ghế, chậm rì rì mở miệng “Tôi nói này Tưởng Thược, sao cậu tại xem nhẹ năng lực của tôi như vậy, cũng chỉ mời được một người lực tinh thần cấp sáu?”
Lúc này, Tưởng Thược đã không còn để ý đến lời đùa cợt của Tô Hàm nữa, lấp đầy đầu óc chỉ có bốn chữ, làm sao có thể?
Khi Tô Hàm rời khỏi Thành Trung Tâm còn là một người bình thường mà, Tô Hàm chỉ mới thức tỉnh lực tinh thần nhiều nhất một năm thôi, sao có thể là có lực tinh thần cấp bảy, điều này sao có thể?
Ban đầu là cậu ta cho rằng, hôm nay nhất định sẽ thành công.
Tuy rằng lúc ấy nghe được người kia tập kích thất bại, cậu ta cảm thấy rất uể oải, nhưng căn bản không cho rằng người đánh bại kẻ tập kích kia là bản nhân Tô Hàm.
Cậu ta vốn nghĩ có lẽ Lôi Nghị hoặc Hứa Duệ phái ở bên cạnh Tô Hàm bảo vệ, vì dù sao thời gian Tô Hàm thức tỉnh lực tinh thần có hạn, cho dù có là thiên tài cũng không thể nào trong thời gian gần hai năm mà tiến đến cấp năm, hoặc cấp sáu, nhiều nhất chỉ cấp bốn là hết hạn.
Phải biết rằng, cho dù truyền kỳ của Liên Minh, Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư Hứa Duệ thời gian đi từ lực tinh thần cấp một đến cấp bảy cũng tốn rất nhiều năm. Vì phần tự tin mù quáng trong lòng này, cho nên cậu ta mới nhất định cho rằng, hôm nay mình sẽ thành công.
Đầu tiên, lần này cậu ta mời người có lực tinh thần mà không phải người dị năng, điểm này là kết quả cậu ta đã cân nhắc rất lâu.
Cậu ta nghĩ, trải qua lần ám sát trước, mặc kệ Tô Hàm hay tình nhân của Tô Hàm là Lôi Nghị, hoặc thầy của Tô Hàm – Hứa Duệ chắc chắn sẽ tăng số người bảo vệ bên cạnh Tô Hàm. Cho nên, muốn ra tay thành công là rất khó, vậy lực tinh thần chính là lựa chọn tốt nhất.
Đầu tiên, lực tinh thần nằm trong bóng tối, hơn nữa bình thường chỉ công kích một lần. Nếu không phải người dị năng có cấp bậc cao hơn nhiều, thì căn bản không phát hiện được.
Chỉ cần cậu ta mời người có lực tinh thần động thủ, thì người bên cạnh Tô Hàm cho dù muốn xuất thủ cứu giúp cũng đã chậm.
Hoặc nếu chẳng may, công kích bị chặn, thì vì lực tinh thần công kích bí mật, nên người kia cũng không bị bắt, mà mình đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng không nghĩ đến thiên tính vạn tính, cũng không tính tới việc lực tinh thần của Tô Hàm lại cao như vậy, người nọ vừa đối mặt đã bị đánh bại, mà mình… vì quá mức khiếp sợ mà ‘thừa nhận’ mình bày ra chuyện này.
Nhìn Tưởng Thược há hốc mồm, Tô Hàm gọi người trong bóng tối ra nói một tiếng, ý bảo trông coi cậu ta, sau đó hướng đến người đang lăn lộn trên mặt đất.
Có lẽ thấy được tình huống bên này, nhân viên phục vụ của Dị Thú Trân rất nhanh bước tới, chạy đến trước mặt người nọ hỏi xem xảy ra chuyện gì.
“Người này tôi quen biết.” Nhìn nhân viên phục vụ chạy tới, Tô Hàm cười tủm tỉm nói.
Thấy nhãn tinh sư cấp chói lọi trước ngực Tô Hàm, nhân viên phục vụ rất thức thời lui xuống, chuyện này vừa nhìn là biết không phải chuyện mình có thể xen vào.
Ngồi xổm trước mặt người nọ, Tô Hàm dùng lực tinh thần kiểm tra mức độ bị thương của người nọ.
Sau đó phát hiện, đầu óc của người này may mắn không tổn hao gì, nhưng lực tinh thần vốn nên có, thì Tô Hàm không cảm nhận được.
Trước đó thầy từng nói, lực tinh thần cắn trả sẽ dựa vào lực độ công kích là bao nhiêu, cắn trả qua đi mức độ nhiều hay ít thì mới biết được, nói cách khác, mục đích của Tưởng Thược, không phải muốn giết mình, mà muốn làm cho mình mất đi lực tinh thần.
Nhíu mày, Tô Hàm nghĩ thầm rằng, Tưởng Thược người này, rất độc.
Tuy cậu biết, Hứa Duệ vì cậu là con ông nên ông mới thu mình làm học trò, nhưng người ngoài lại không biết, trong mắt họ, mình là một bình thường, vậy khi mất lực tinh thần thân phận thầy trò với Hứa Duệ chắc chắn cũng biến mất. Nói không chừng, ngay cả cửa lớn Lôi gia cũng không bước vào được. Sau đó địa vị của mình từ cao chín tầng mây, nháy mắt ngã xuống địa ngục.
Thì ra, đây mới là mục đích của Tưởng Thược, nhìn hai mắt Tưởng Thược đỏ lên trừng mình, Tô Hàm nhíu mày.
“Cậu đã hận tôi như vậy, thì nếu tôi không để ý tới cậu sẽ rất không hợp ý cậu đúng không.” Cười cười, Tô Hàm nói.
“Đương nhiên là làm việc mà cậu muốn làm với tôi, nhưng lại không công thành những đó.” Tô Hàm nói xong, không đợi Tưởng Thược phản ứng bắt đầu điều động lực tinh thần, tấn công cậu ta.
“A ” Tưởng Thược kêu thảm thiết một tiếng sau đó hôn mê bất tỉnh.
“Không phải đâu?” Tô Hàm thấy thế vẻ mặt ngạc nhiên, cậu vốn chỉ muốn Tưởng Thược mất đi lực tinh thần thôi mà, sao lại trực tiếp ngất luôn vậy.
Chẳng lẽ do lực công kích của mình quá lớn à?
Tô Hàm nghĩ nghĩ, vội vàng sử dụng lực tinh thần tra xét, cậu còn muốn giữ Tưởng Thược lại dùng, không muốn để cậu ta chết đi như vậy, hoặc không muốn chỉ số thông minh giảm xuống đâu.
Kiểm tra xong cậu phát hiện, Tưởng Thược ngoại trừ mất đi lực tinh thần, thì tất cả đều bình thường, Tô Hàm mới thở ra một hơi.
“Có thể phiền mấy người mang hai người kia về Lôi gia không.” Nói với hai người vừa rồi trông chừng Tưởng Thược, Tô Hàm cười nói.
Tuy Lôi Nghị muốn bọn họ đi theo bảo vệ mình, nhưng dù sao đều là người dị năng cấp cao, Tô Hàm cũng không thể dung giọng điệu ra lệnh.
Nhìn hai người mang Tưởng Thược và người có lực tinh thần kia đi, Tô Hàm mới cười gọi tới dãy số của Lâm Tuấn.
“Lâm Tuấn, Tưởng Thược là vị hôn phu của anh không sai chứ?” Trò chuyện được chuyển, Tô Hàm cười nói.
“Ừ.” Lâm Tuấn gật đầu, “Chẳng qua chúng tôi sắp hủy bỏ hôn ước rồi.”
“Nói cách khác, hai người còn chưa hủy bỏ hôn ước.” theo lời Lâm Tuấn nói, Tô Hàm tiếp tục, “Bây giờ vị hôn phu của anh ám sát tôi không thành, Lâm gia các người có nên cho tôi một sự công bằng không?”
Nói xong, mặc kệ sắc mặt trắng bệch của Lâm Tuấn, Tô Hàm trực tiếp đóng trò chuyện.
Thật sự cho rằng hủy bỏ hôn ước rồi sẽ không sao? Đã nhìn anh khó chịu từ lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để có thể gây phiền toái cho anh, khóe miệng cong lên một tia ý cười, Tô Hàm nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT