Nghe được thanh âm ấy, động tác của Tô Hàm nhất thời cứng đờ, sắc mặt có chút xấu hổ.
Lôi Nghị thấy thế nở nụ cười với cậu một chút, ý bảo không cần lo lắng, sau đó cầm tay Tô Hàm rồi mở cửa.
Theo cánh cửa bị mở ra, Tô Hàm thấy rõ người bên trong cánh cửa.
Ngoại trừ Vương Kha lần trước gặp ở nhà Lôi Nghị, hai người khác diện mạo rất giống Lôi Nghị, trong đó có một người thoạt nhìn như chỉ lớn hơn Lôi Nghị vài tuổi, có lẽ là cha anh, mà một người khác nhìn có vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng ông lại khiến người ta có cảm giác sâu không lường được, ánh mắt cũng sáng rõ. Mà lúc này, ông dùng vẻ mặt tươi cười nhìn mình và Lôi Nghị. Người này chắc là ông nội Lôi Nghị, cũng là người vừa rồi mới lên tiếng, Tô Hàm ở trong lòng phỏng đoán.
Quả nhiên, sau đó Lôi Nghị mở miệng gọi “Ông nội, cha, ba, đây là Tô Hàm, còn có con của chúng con, Tô Triêu.”
Tô Hàm nghe vậy cũng vội vàng mở miệng “Chú, ngạch… chú Lôi, ông, mọi người khỏe, cháu là Tô Hàm.”
Sau khi nói xong trong lòng 囧 một chút, đúng là con người sống lâu thật tốt, ông và cha thoạt nhìn giống như anh em hơn.
“Tốt, Tốt, ” Lôi Chấn nghe vậy cười cười, sau đó bước đến trước mặt hai người, nhìn Tô Triêu trong lòng Tô Hàm nói, “Đây chính là chắt trai của ta à? Không tồi, dáng dấp rất giống tiểu Nghị khi còn nhỏ.”
Tô Hàm nghe vậy nhanh chóng đưa cậu bé về phía trước, sau đó cười nói “Ông, ông muốn ôm nó không.”
“Được, không tồi.” Lôi Chấn nói xong nhận lấy cậu bé.
“Cha.” Vương Kha đứng một bên cười mở miệng, “Đừng để bọn nhỏ đứng, Tiểu Hàm tới đây ngồi đi.”
Nói xong nhìn về phía Lôi Nghị “Tiểu Nghị, còn không nhanh dẫn vợ con lại dây ngồi.”
Nghe Vương Kha nói, lại nghĩ đến buổi tối hôm trước mình mới lăn giường với Lôi Nghị, mặt Tô Hàm nhất thời hồng hồng, chẳng qua cũng chuyện này chỉ trong vài giây, rất nhanh, Tô Hàm khôi phục lại biểu tình, cùng Lôi Nghị đi đến sopha đối diện, ngồi xuống.
“Cháu chính là Tô Hàm, rất tốt.” Từ khi Tô Hàm vào nhà Lôi Trăn vẫn không mở miệng, bây giờ nhìn Tô Hàm nói một câu, âm thanh ngoài ý muốn rất dễ nghe, cũng có chút giống Lôi Nghị.
Nghe Lôi Trăn nói, Tô Hàm nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, này… Chẳng lẽ mình phải nói cám ơn à?
Không đợi Tô Hàm trả lời, bên kia Lôi Chấn đã ôm chắt trai lại đây, còn hướng về phía Lôi Nghị trực tiếp nói “Tiểu Nghị à, cháu chuẩn bị khi nào thì kết hôn với vợ cháu.”
Tô Hàm thấy thế khóe miệng co rút, cậu vốn cho rằng ông sẽ nói về chuyện Tô Triêu trước tiên.
“Cái này không vội.” Lôi Nghị nghe vậy mặt không biểu tình nói.
“Cái gì mà không vội.” Lôi Chấn nhíu mày không khách khí nói, “Con cũng sinh rồi, không kết hôn còn chờ cái gì, chẳng lẽ còn muốn sinh tiếp một đứa nữa rồi mới kết hôn hả.”
Lôi Nghị nghe xong mắt đảo khắp nơi trả lời “Cũng không phải không được.” Nếu Tô Hàm thật sự kiên trì không muốn kết hôn, anh cũng không ngại tiếp tục để cậu mang thai một lần nữa.
“Cháu!” Lôi Chấn nghe vậy trừng mắt, xem ra tức giận không nhẹ.
“Ba.” Vương Kha thấy thế vội vàng cười chen vào, “Chuyện của mấy đứa nhỏ, người lớn chúng ta không cần quan tâm nhiều, dù sao bây giờ Tô Hàm cũng còn nhỏ mà, hoàn toàn có thể chờ thêm một thời gian nữa rồi kết hôn cũng không muộn, nếu thật sự không được, thì trước tiên để đứa bé ở lại chỗ này?”
Nghe Vương Kha nói, Lôi Chấn tuy vẫn có chút không vui, nhưng nghĩ đến thân thế của Tô Hàm, cùng với trạng thái hiện tại của Lôi gia, cũng không tiếp tục buộc bọn họ kết hôn, dù sao con cũng sinh rồi, sẽ không có khả năng chia tay.
Hơn nữa đối với chuyện tình cảm thì lấy gốc rễ của Lôi gia ra mà nói, thằng nhóc tiểu Nghị này cũng không thể nào để thằng nhóc nhà họ Tô kia chạy thoát, dù sao sớm muộn gì đều con dâu của nhà họ Lôi, kết hôn muộn một chút cũng không sao nhỉ. Tưởng tượng như vậy, Lôi Chấn ngược lại không tức giận nữa.
“Cha, bọn nhỏ cũng đã đến rồi, không bằng đi ăn cơm thôi.” Nhìn cha mình không tức giận, làm con trai Lôi Trăn cười nhạt mở miệng.
Có lẽ là vì quan hệ trưởng bối, thời điểm dùng cơm, mọi người rất ít khi mở miệng, cũng chỉ có Vương Kha ngẫu nhiên nhắc nhở con trai mình, giúp Tô Hàm gắp đồ ăn.
Nhưng dù sao ngồi cùng bàn dùng cơm với mình không phải người bình thường, chẳng những là cha mẹ của Lôi Nghị, hơn nữa còn có những người một tay che trời trong Liên Minh, cho nên bữa cơm này cuối cùng Tô Hàm vẫn không ăn được.
“Đứa bé trước tiên để lại chỗ này, đợi lát nữa cháu và tiểu Nghị tự mình trở về đi.” Dùng xong cơm, Lôi Chấn vừa ôm chắt trai không buông tay chơi đùa vừa sét đánh không kịp nói một câu với bọn Tô Hàm.
Tô Hàm nghe vậy biểu tình cứng đờ, theo bản năng nhìn Lôi Nghị ngồi bên cạnh.
Không đợi Lôi Nghị mở miệng, đã bị Lôi Chấn giành trước “Bằng không, hai đứa lập tức kết hôn rồi dọn lại đây ở.”
Lời Lôi Chấn nói giống như đòn sát thủ, ngăn chặn những gì Lôi Nghị muốn nói.
“Thật ra ông nội của con cũng không có ý gì khác.” Đẩy kính mắt, Vương Kha cười mở miệng, “Nhưng bây giờ thân phận đứa bé này, sợ là mọi người đã biết, hơn nữa trạng thái của Lôi gia chúng ta cũng không tốt lắm, ông nội con cũng chỉ sợ đứa bé ở lại đó sẽ có người gây bất lợi cho nó, nên mới muốn để bé ở tại chỗ này, tối thiểu có ông nội của con ở đây không ai dám xuống tay với nó, mà nếu các con nhớ bé thì lúc nào cũng có thể tớ đây thăm, chỗ này cũng không xa nhà các con.”
Nghe Vương Kha nói, Tô Hàm nghĩ nghĩ cũng đúng, có nơi nào tốt hơn chỗ ở của ông Lôi Nghị, ở bên cạnh người cực mạnh trong Liên Minh là an toàn nhất.
Nghĩ vậy, tuy trong lòng Tô Hàm vẫn không muốn, nhưng cười mở miệng “Vậy nghe ông.”
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Chấn nhất thời vừa lòng “Ông chuẩn bị ngày mai sẽ vào tên đứa bé này trong gia phả nhà họ Lôi.”
Đối với điều này, Tô Hàm tự nhiên đồng ý vạn phần, nếu đã quyết định giao con mình cho Lôi gia nuôi nấng, nhập vào gia phả Lôi gia đối với nó cũng là một chuyện tốt.
Nhìn Tô Hàm gật đầu, Lôi Chấn tiếp tục nói “Nếu muốn vào tên trong gia phả, họ của nó tự nhiên cũng phải đổi về họ Lôi.”
Bởi vì việc đổi họ, Lôi Nghị đã sớm nói, cho nên nghe Lôi Chấn nói, trong lòng Tô Hàm cũng không phản kháng nhiều lắm, cười gật đầu.
Đối với sự thức thời của Tô Hàm Lôi Chấn rất vừa lòng, hơn nữa nghe nói hiện tại tuổi cậu còn trẻ như vậy đã là tinh sư cấp trung, tư chất so với một đứa cháu khác là Lôi Dực còn tốt hơn, nên độ vừa lòng về Tô Hàm của ông đạt tới đỉnh, ngay cả một chút bất mãn khi cậu không muốn kết hôn cũng biến mất.
Bởi vì sợ Tô Hàm không được tự nhiên, ở lại thêm chốc lát, Lôi Nghị đề nghị đi về.
Nhưng trước khi đi, Vương Kha lại tìm một mình anh hỏi.
“Thế nào, đã ăn được vợ rồi mà vẫn không thể khiến nó kết hôn với con hả?” Vương Kha cười hỏi.
“…Con không bằng cha.” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị mở miệng nói.
Nghe được lời của con trai, Vương Kha nhất thời cứng đờ, ông đương nhiên biết con mình đang nói cái gì, lúc trước sau khi cha Lôi Nghị để ý mình, thì không thèm xem mình có đồng ý hay không, trực tiếp đến nhà cầu hôn, trong vòng vài ngày sau đó, người trong nhà liền đóng gói mình đưa cho cha Lôi Nghị.
“Tiểu tử thúi nhà mi! Nhìn ba con bị ăn đến nghẹn, con rất vui hả?”
“Con không có ý gì khác.”
“Được rồi, nói chuyện chính, có chuyện gì xảy ra mà cánh tay con lại bị thương?” Nhìn hành động cánh tay của Lôi Nghị có chút không tiện, Vương Kha hỏi, ông nhớ rõ, con mình có một cấp dưới là dị năng hệ chữa trị.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Biết không giấu được Vương Kha, Lôi Nghị đơn giản thừa nhận.
Vương Kha “Khổ nhục kế?”
Lôi Nghị nghe vậy mặt không đổi sắc gật đầu.
Vương Kha “Tốt rồi, cuối cùng con cũng không ngốc về đến nhà.”
Không tiếp lời Vương Kha nói, Lôi Nghị đột nhiên mở miệng nói một câu “Có thời gian nói, giúp con nói lời cảm ơn với Chủ Tịch, nói con rất cảm kích ơn cứu mạng của ông ấy.”
“… Làm sao con biết người cứu con là cậu ấy?” Trầm mặc một hồi, Vương Kha hỏi.
“Cho nên đó sự thật.” Vẫn giữ cái mặt vô tình đó, Lôi Nghị mở miệng, “Chủ Tịch Tô đúng là cha Tiểu Hàm.”
Thật ra ban đầu anh chỉ có chút hoài nghi, còn có biểu tình kỳ diệu ngày đó sau khi Vương Kha nghe được có người dùng dị năng thuấn di cứu mình, mà Chủ Tịch Tô lại chút có quan hệ với Vương Kha. Khiến sự hoài nghi này ngày càng lớn, nên anh mới thử một lần xem sao, không nghĩ tới dĩ nhiên là sự thật.
Vương Kha nghe vậy nhíu mày, thì ra còn chưa điều tra được, mà tới thử ông à.
“Con vừa nói sai, Tô Minh Diệp không phải cha của vợ con.” Nhìn con trai, Vương Kha đột nhiên cười mở miệng.
Lôi Nghị nghe vậy nhíu mày, chẳng lẽ còn người khác có thuấn di?
Nhìn con trai nghi hoặc đủ rồi, Vương Kha mới tốt tính giải thích “Cậu ta là ba của Tô Hàm, nói cách khác, Tô Hàm do cậu ta sinh.”
Lôi Nghị nghe vậy sửng sốt, không nghĩ tới một nhân vật như Tô Minh Diệp lại như vậy, anh đột nhiên có chút ngạc nhiên hạng người nào có thể làm cho Tô Minh Diệp cao ngạo cam tâm làm người nằm dưới.
“Vậy cha của Tô Hàm…”
“Là Hứa Duệ.” Vương Kha cười tủm tỉm nói tiếp, dù sao đã nói Tô Minh Diệp là ba của Tô Hàm, thì tiếp tục nói cho nó biết nhiều thêm một chút cũng không sao.
Lôi Nghị nghe xong âm thầm gật đầu, cũng không bất ngờ nhiều lắm.
Có thể xứng đôi với Tô Minh Diệp, mà còn khiến ông ấy đồng ý nắm dưới cũng chỉ có một trong hai truyền kỳ lớn nhất Liên Minh, hơn nữa từ trước tới nay, Hứa Duệ đối tốt với Tô Hàm rất không bình thường, mọi chuyện cũng trở nên dễ hiểu.
Nhưng, đối với việc Tô Hàm có một đôi ba và cha lai lịch không nhỏ thế này, trong lòng Lôi Nghị lại không vui lắm, hoặc nói là ẩn ẩn có một chút trách móc.
Nếu thân phận của họ trong Liên Minh cao như vậy, thì vì sao lúc trước lại để Tiểu Hàm bị Lâm Tuấn lừa bịp, thậm chí còn bị bắt rời khỏi Thành Trung Tâm?
Tuy người hại cậu lúc trước, mình đã trừng phạt một chút rồi, nhưng vừa nghĩ tới lúc Tô Hàm sống một mình, dưới tình huống bất đắc dĩ buộc phải rời khỏi Thành Trung Tâm, anh vẫn nhỏ nhen có chút oán giận với đôi chồng chồng kia.
Tuy con trai vẫn một mặt không đổi sắc, nhưng thân là ba nó, Vương Kha vẫn rất dễ dàng nhìn ra Lôi Nghị đang nghĩ cái gì.
“Chuyện này xem như chuyện nhà của vợ con, dù con có thích nó thế nào, cũng không được tự mình đánh giá những chuyện này, biết không?” Nhìn con trai, Vương Kha nói.
Chuyện này nếu con mình đã biết, vậy việc nói cho Tô Hàm đã không thể tránh né, nhưng mặc kệ Tô Hàm cuối cùng có thể tha thứ được cho bọn Hứa Duệ hay không, đều không phải chuyện con mình có thể xen vào.
“Vâng.” Gật đầu, Lôi Nghị tỏ vẻ đã biết.
Anh biết ba có ý gì, ba không muốn anh đem nhưng bất mãn với bọn họ nói cho Tô Hàm, dù sao cha mẹ cậu như thế nào, là việc riêng của cậu, hơn nữa tuy chủ quan anh có chút oán giận đối cặp cha mẹ kia (hai người là cha-ba điểm ấy không tốt, không biết xưng hô thế nào…Lời tác giả), nhưng từ khi Tô Hàm tới Thành Trung Tâm, những việc họ làm cho thấy họ cũng không phải không thương Tô Hàm.
Có lẽ có liên quan đến dị năng thuấn di của Tô Minh Diệp nhỉ, Lôi Nghị nghĩ thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT