Diêu Linh Linh cũng bị dọa cho ngây ngốc, không ngờ sự thể lại nghiêm trọng đến vậy.
“Mau cứu người!” Vân Tử Lạc hét lên: “Mau cứu cô ta!”
Thấy Nhiếp Chính vương không có động tĩnh gì, đám người bên cạnh còn ai dám
nhúc nhích? Cứ thế giương mắt nhìn Hà Khiên Nhi vẫy vùng dưới nước.
Vẻ sửng sốt trên gương mặt họ bỗng nhiều thêm, tất cả đều sợ hãi trước sự bất thường của Nhiếp Chính vương.
Mặc dù Vân Tử Lạc không tự nhận mình là một người tốt nhưng cũng không cảm
thấy mình có thù hận với Hà Khiên Nhi tới mức phải tước đoạt đi tính
mạng của nàng ta.
Kẻ đáng chết ắt sẽ phải chết nhưng người không đáng chết nàng cũng tuyệt đối không để họ chết trong tay mình.
“Ta xuống!” Vân Tử Lạc nhón một chân lên lan can, định nhảy xuống hồ sen.
Một bàn tay lớn đặt lên bả vai nàng, Nhiếp Chính vương cất giọng khó xử: “Quỷ Hồn!”
Bóng Quỷ Hồn thoắt cái đã bay xuống, vớt Hà Khiên Nhi ướt sũng nửa tỉnh nửa mê lên, trở về Hà Hoa đình.
Vân Tử Lạc thầm thở phào một hơi, tự mắng mình một trận trong lòng.
Ai bảo cái đầu óc chết tiệt của nàng nổi nóng muốn lợi dụng người đàn ông
lạnh lùng vô tình này… Không dễ lợi dụng đâu, phải không?
Hà Khiên Nhi từ từ hồi tỉnh, nhìn thấy gương mặt tràn đầy phẫn nộ của
Nhiếp Chính vương rồi lại quay sang Vân Tử Lạc, oán khí xông lên tận
trời cao.
Ban nãy nàng ta còn không có cơ hội thanh minh nửa lời đã bị đá xuống sông!
“Vương gia tha mạng, thật sự không phải ta đẩy cô ta xuống, là Diêu Linh Linh, là Diêu Linh Linh!” Hà Khiên Nhi kêu gào công bằng: “Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh đang hùa nhau vào hãm hại ta, bọn họ hãm hại ta!”
“Đáng chết!”
Nhiếp Chính vương nghiêm mặt, quát: “Quên mất ban nãy ai muốn cứu ngươi rồi
sao! Đúng là lấy oán báo ơn, bổn vương giữ ngươi lại còn có ích gì nữa!”
Hà Khiên Nhi vừa nghe thấy câu nói cuối cùng, cảm nhận được một luồng sát
khí ập tới. Nàng ta ngồi phịch xuống đất, sợ đến nỗi không nói thêm câu
nào nữa.
“Vương gia, Hà tiểu thư cũng chỉ lỡ tay thôi, mong vương gia giơ cao đánh khẽ.”
Nhiếp Chính vương tiến lên một bước, theo bản năng giơ tay ra đỡ Vân Tử Lạc
nhưng bỗng dừng lại, thu tay về, quay đầu sang bên cạnh, trầm giọng nói: “Cô ta dám hành hung trong cung, bổn vương phải phạt. Sắp làm Hoàng hậu tới nơi rồi mà vẫn thiếu phép tắc như vậy! Xem ra trong Hoàng cung chưa có phép tắc nào giáo huấn được cô ta. Quỷ Hồn, tống cô ta vào nội cung, để mấy ma ma quản giáo cho nghiêm, đừng có thả ra nữa!”
Dứt lời, chàng sải bước đi ra khỏi Hà Hoa đình.
Quỷ Hồn bước lên, liếc nhìn Vân Tử Lạc rất nhanh rồi nhìn Hà Khiên Nhi với vẻ cảm thông. “Hà tiểu thư, xin mời.”
Hắn thầm nghĩ: Nếu không có Vân Tử Lạc cầu xin, kết cục của cô hôm nay đâu có dễ dàng thế?
Đáng thương là cô chưa lấy lòng họ, mấy tháng này khổ cực rồi! Giữ được mạng ra ngoài đã khá lắm rồi…
Cả người Hà Khiên Nhi buốt lạnh, run lên cầm cập, bò dậy cùng Quỷ Hôn rời đi, không dám nói một câu.
Chẳng mấy chốc, trong đình chỉ còn lại Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi chợt cùng mỉm cười.
Diêu Linh Linh lên tiếng trước: “Thật không ngờ tỷ có cả bụng mưu mô quỷ kế! Người thẳng tuột như ta không hiểu mấy chuyện ấy. Sau này ta chơi với
tỷ, tỷ phải dạy ta đấy!”
Vân Tử Lạc lườm, mưu mô quỷ kế…
Rồi nàng cũng bật cười: “Chơi với ta cũng được thôi, vậy thì ta phải từ từ dạy muội, nhưng mà phải thu tiền đó!”
Hai người cùng phá lên cười.
Họ cùng dạy cho Hà Khiên Nhi một bài học, chẳng biết từ lúc nào hai trái tim trẻ trung từ từ xích lại gần nhau.
Hai người đi cùng nhau ra ngoài cung, Diêu Linh Linh nói: “Trước đây ta
không thích tỷ vì không hiểu, chỉ nghe đồn tính tỷ yếu đuối mà ta thì
trước nay vẫn ghét con gái yểu điệu, chỉ biết giả vờ giả vịt thôi, Hà
Khiên Nhi là một trong số đó! Hại ta lần trước… haiz~”
“Chuyện lần trước kể ra thì muội chịu thiệt!” Vân Tử Lạc cười sảng khoái: “Ta cũng áy náy.”
Diêu Linh Linh lè lưỡi: “Giờ ta khâm phục tỷ lắm, không hiểu sao cầm kỳ của
tỷ lại giỏi được đến vậy, thư họa nhất định cũng kỳ tài xuất chúng, so
với cái cô đệ nhất tài nữa kia… Mà thôi, tóm lại ta cho rằng tỷ giỏi hơn chị mình rất nhiều, ta không thích cô ta. Mặc dù tỷ hay giờ mấy trò
ngầm ra nhưng hành xử đường hoàng hơn cô ta nhiều!”
Vân Tử Lạc mím môi cười: “Ai không tốt với ta trước, ta mới tính kế với kẻ
đó nhưng ta sẽ không chủ động gây rắc rối cho người khác.”
Diêu Linh Linh gật đầu tán đồng: “Aiya chính là như vậy! Nếu không ta cũng chẳng đang yên đang lành đi chọc vào Hà Khiên Nhi!”
Hai người vừa đi vừa nói cười, ra tới tận ngoài cửa cung.
Bỗng thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ bên ngoài, là xe của Bát vương phủ.
Sở Tử Uyên từ xa nhìn thấy Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh rất hòa hợp, mắt bèn trợn tròn.
“Lạc Nhi!” Chàng nhảy xuống ngựa tới đón, nghi hoặc quan sát hai người họ.
“Sao thế? Huynh xuất cung?” Vân Tử Lạc nghiêng đầu hỏi.
“Đặc biệt tới đón muội đấy.” Sở Tử Uyên cười tươi như gió xuân.
Diêu Linh Linh chào một tiếng ‘Bát vương gia’ rồi len lén nhìn Vân Tử Lạc
với ánh mắt trêu đùa, nói: “Xe ngựa của ta ở ngay bên ngoài, hai người
đi trước đi.”
“Lạc Nhi, tiểu thư nhà họ Diêu sao lại hòa bình với muội vậy, không cãi vã nữa à?” Ngồi lên xe ngựa rồi, Sở Tử Uyên hỏi.
Vân Tử Lạc lườm chàng: “Ta không nhận ra Bát vương gia lại có tiềm năng ‘hóng chuyện’ đấy.”
“ ‘Bát quái’? Liên quan gì đến bát quái?” Sở Tử Uyên ù ù cạc cạc.
Vân Tử Lạc mỉm cười, nói: “ ‘Hóng chuyện’ tức là thích nhiều chuyện, chuyện ngắn chuyện dài đều phải hỏi rõ ràng hết!”
Sở Tử Uyên phì cười, âm thầm ghi nhớ từ này lại.
“Lạc Nhi, ta tặng muội một thứ, nhắm mắt vào đi.”
Vân Tử Lạc ngạc nhiên.
“Mau nhắm mắt vào.” Sở Tử Uyên nâng mặt nàng lên.
Vân Tử Lạc nghi hoặc nhìn chàng rồi nhắm mắt lại.
Eo hơi nặng, tay người đàn ông đã vòng qua chiếc eo thon mảnh của nàng,
cánh tay rắn chắc áp sát hông nàng. Vân Tử Lạc sửng sốt mở mắt ra nhưng
chỉ thấy trước mắt có một gương mặt tuấn tú được phóng to.
“Đừng mở mắt!”
Đã muộn rồi, Vân Tử Lạc đã cúi xuống nhìn, thấy một chiếc khăn màu trắng
ngọc quấn quanh eo, hai đầu còn nằm trên tay Sở Tử Uyên.
Sở Tử Uyên thắt cho nàng một nút, rồi ngẩng đầu, cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vầng trán trơn nhẵn của nàng.
“Đẹp thật!”
Vân Tử Lạc rối loạn trong gió, gương mặt trầm xuống: “Sở Tử Uyên, huynh to gan lên rồi phải không?!”
Sở Tử Uyên không đáp mà hỏi lại: “Đây là chiếc đai bằng lụa tơ tằm, làm xong rồi, muội thích không?”
Đối mặt với sự dịu dàng của huynh ấy, Vân Tử Lạc chẳng thể nổi giận, đành gật đầu bừa.
Hai người nói tới chuyện đại hôn. Sau khi biết chuyện Thái hậu đem Vân Kiến Thụ ra uy hiếp, Sở Tử Uyên lạnh lùng nói: “Quả nhiên là không màng tình thân! Muội biết không, sáng sớm nay có tin từ Hằng Châu, Vân Kiến Thụ
đã bị khống chế.”
“Huynh nói sao?”
Vân Tử Lạc thất kinh, lập tức ngồi thẳng người dậy.
Sở Tử Uyên thở dài: “Sáng nay ta đã qua thương lượng với Nhiếp Chính
vương, ngài ấy có vẻ không muốn nhúng tay vào chuyện này. Sau đó ta gửi
bồ câu đưa thư tới người ở Hằng Châu để bọn họ liên lạc với Vân Kiến Thụ mới biết ông ấy đã bị Thái hậu cử người bí mật giám sát từ lâu.”
Nét mặt Vân Tử Lạc tái đi nhanh chóng: “Hằng Châu cách chúng ta bao xa? Đi ngựa nhanh nhất ba ngày liệu có tới được không?”
“Muội đùa sao? Kể cả là con Hắc Phong của Nhiếp Chính vương cũng không thể tới nơi trong vòng ba ngày.”
“Cũng tức là nếu ta dám kháng chỉ, Thái hậu đã có quân bài để uy hiếp!”
Vân Tử Lạc bình tĩnh phân tích.
Sở Tử Uyên hơi nheo đôi mắt phượng lại nhìn Vân Tử Lạc, gương mặt tuấn tú thoáng hiện lên một vẻ do dự.
Cuối cùng chàng từ từ lên tiếng: “Lạc Nhi, ta chỉ cần muội, nhưng người khác ta không lo xuể, ta sẽ không để muội gả qua đó đâu.”
“Nhưng ta cũng sẽ không để cha xảy ra chuyện!” Vân Tử Lạc quay lại nhìn huynh ấy, kiên định nói: “Thế nên, ta cưới!”
***
Trở về Vân phủ, cáo biệt Sở Tử Uyên, Vân Tử Lạc gấp gáp đi về Lê Uyển.
Dọc đường gặp phải hai người đang khiêng một chiếc hòm đỏ, nàng dừng bước hỏi: “Đây là gì?”
Họ đặt hòm xuống, lau mồ hôi trên trán, đáp: “Bẩm nhị tiểu thư, đây là sính lễ Tứ vương gia mang tới.”
“Sính lễ của Tứ vương phủ?” Vân Tử Lạc kinh ngạc: “Nhanh vậy sao? Các ngươi khiêng đi đâu vậy?”
“Người trong cung tới chuyển lời của Thái hậu nói tiểu thư xuất giá vội vã nên đã giúp Tứ vương phủ chuẩn bị mười hòm sính lễ. Chỗ sính lễ này cũng là của hồi môn, phu nhân kêu khiêng vào kho, khi nào xuất giá lại mang
ra.”
Nói gì thì nói, nhị tiểu thư trước mặt cũng sắp trở thành Tứ vương phi, khẩu khí của hai tên nô tài cũng khách khí hơn nhiều.
“Thế ư? Khiêng vào kho à? Vậy đi đi.” Vân Tử Lạc nở một nụ cười như đã hiểu.
Khiêng vào kho? E là của hồi môn của nàng sẽ bị cắt xén đi quá nửa.
Tới Lê Uyển, Đào Nhi đang ấm ức đứng đó, thấy nàng trở về nó chạy tới ai
oán: “Tiểu thư, Tứ vương phủ mang sính lễ qua rồi, tiểu thư định lấy Tứ
vương gia thật sao? Một con nha hoàn trong Tứ vương phủ còn dám lấy kiếm đâm cô, những kẻ khác còn cuồng ngạo đến đâu!”
Vân
Tử Lạc chỉ cười không nói, cũng không kể cho Đào Nhi chuyện Vân Kiến Thụ bị khống chế mà dặn dò: “Em đi lấy cây kiếm bạc của Thu Nguyệt qua
đây.”
Khi Đào Nhi lấy kiếm ra, Vân Tử Lạc cũng đã
tháo bỏ chiếc đai trên eo, xuyên quả cầu tròn rèn ở tiệm vũ khí vào một
đầu, một tay giữ chặt đầu kia. ‘Soạt’ một cái, vũ khí‘huyết sát’ phiên
bản cổ đại lần đầu tiên được múa trên tay nàng.
“Đào Nhi, chiều nay ta sẽ dạy em nhận biết huyệt đạo và kiếm pháp Tử Lạc.”
Vân Tử Lạc xoay tay, thu huyết sát về, nhìn kiếm của Đào Nhi: “Ta muốn buổi tối ba ngày sau, em sẽ đâm thẳng thanh kiếm này vào tim Thu Nguyệt! Cô
ta từng đâm em thế nào, em đâm lại như thế! Ta muốn hỷ tiệc hóa đám
tang!”
Nàng lạnh lùng nheo mắt lại, dù có lấy hắn cũng tuyệt đối không thể để hắn như ý!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT