Đêm nay trăng lạnh như nước, ánh trăng cô tịch hắt qua những chạc cây lê trơn nhẵn, giao hòa dưới mặt đất thành những bóng đen đung đưa lượn lờ.

Cửa sổ phòng chính được nhẹ nhàng đẩy ra, một cái bóng màu đen móc một chân trên mái hiên, lộn người một cái rồi lặng lẽ di chuyển vào trong phòng.

Một chiếc màn vuông màu trắng yên lặng dém bốn góc giường, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng màu hồng trên giường.

Nam nhân chầm chậm đi tới trước giường, nhìn người bên trong qua lớp màn. Một thiếu nữ mờ mờ, mùi hương thoang thoảng trong không khí. Chàng chần chừ giây lát rồi lật mở một góc màn…

Ánh trăng hắt vào qua lớp màn trắng, chỉ nhìn thấy một mái tóc đen dài đổ trên gối. Tư thế của nữ tử hơi nghiêng về phía bên cạnh người, bàn tay nhỏ tùy ý nắm lấy một góc chiếc chăn mềm mại bằng gấm đỏ, đang đắp đến giữa eo, để lộ nửa người trên ra ngoài.

Chiếc yếm màu đỏ dính chặt vào cơ thể, phần cổ, cánh tay, ngực trắng nõn hở ra ngoài, da thịt mịn màng nõn nà như sữa.

Hô hấp của Nhiếp Chính vương bỗng chốt tắc nghẹn, ánh mắt không kiềm chế được mà nhìn xuống…

Tay của Vân Tử Lạc đang nho nhã đặt trên ngực phải. Ngực nàng vô cùng tròn đầy, cộng thêm tư thế ngủ này lại càng khiến nơi miệng yếm mở rộng, loáng thoáng nhìn thấy một đồi núi cao ngất…

“Phụt!” Máu mũi trào ra.

Nhiếp Chính vương vội quay đầu đi lau, trên gò má rõ ràng vẫn còn hai vết hồng hồng, tim đập thình thịch không ngừng.

Mỗi ngày mỗi đêm, tên gọi và bóng hình của nữ nhi ấy đều không ngừng xuất hiện trong đầu óc, cho dù đang bàn chuyện chính sự, đang luyện công đều không thể ngừng quan tâm tới mọi suy nghĩ về nàng.

Có lúc, chàng thậm chí còn bực bội tới nỗi không thể làm được gì, dừng ngay tất cả mọi việc trong tay lại, âm thầm tới Vân phủ thăm nàng, có điều chỉ nhìn từ xa, thế cũng đã có thể vỗ về mười hai canh giờ tương tư đau khổ của chàng.

Nếu không tối sẽ rất khó ngủ.

Nhưng chàng không ngờ rằng thứ hôm nay nhìn thấy lại là một hình ảnh hương sắc dường này!

Kích thích tới độ chàng suýt ngất đi.

Nhiếp Chính vương vội vàng đắp lại chăn cho Vân Tử Lạc, nhẹ nhàng thở hắt ra. Chàng nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của Vân Tử Lạc, mí mắt không ngừng run rẩy, dường như sắp tỉnh lại rồi.

Nghĩ bụng, chàng nhẹ nhàng vỗ vào gáy nàng một cái. Vân Tử Lạc ngừng trăn trở, chìm vào giấc ngủ sâu nhưng đầu mày của nàng thì nhíu chặt lại.

Nhiếp Chính vương ngồi qua bên giường, không có động tác gì chỉ ngắm nhìn dung nhan nàng khi say ngủ, bàn tay lớn không tự giác vuốt ve lên vết sẹo bên gò má phải của nàng, thì thầm: “Nha đầu ngốc.”

“Rõ ràng là người thông minh như thế mà còn mắc bẫy của ta.”

Nghĩ tới đây, chàng cong môi cười: “Để xem sau này nàng còn dám ăn đồ bừa bãi không.”

Nói rồi chàng nhẹ nhàng rút tay phải của nàng ra khỏi chăn, xúc cảm mềm yếu khiến tim chàng xuyến xao, chỉ có điều tay nàng lạnh quá.

Cũng giống như tay chàng vậy.

Nhiếp Chính vương nắm chặt tay nàng, đặt bên bờ môi để ủ ấm cho nàng rồi mới từ từ rút chiếc nhẫn thử độc trên tay nàng ra, sau đó lấy ra một lọ dung dịch nhỏ ở trong người, ném chiếc nhẫn vào lọ dung dịch ngâm một lát, khi rút ra lại bôi thêm một lớp thuốc bột trong suốt rồi mới đeo lại cho nàng.

Chàng đã cho thêm bột thử độc do mình tự chế lên chiếc nhẫn này. Phàm là những thứ có độc tính dù có độc tính ẩn nhẫn nhỏ nhặt hơn nữa cũng thử ra được.

Nàng mắc lừa chàng thì không sao nhưng chàng không muốn lại thấy nàng rơi vào bẫy của kẻ khác. Mặc dù trên thế gian này sẽ chẳng có người thứ hai có thể chế ra loại kỳ độc mà vật thử bằng bạc không thử ra được.

Chàng nhét lại tay nàng vào trong chăn, ánh mắt hơi trầm xuống, tới lúc làm chuyện chính rồi.

Chàng từ từ rút từ trong vạt áo ra một chiếc hộp vuông, sau khi mở ra thì ánh mắt sáng lên, một viên dạ minh châu to bằng quả trứng vịt chiếu sáng cả góc giường.

Nhiếp Chính vương đặt chiếc hộp lên đầu giường, thu lại những biểu cảm dư thừa, hơi nghiêng người nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát từng vết sẹo chồng chéo trên má Vân Tử Lạc.

Chàng khẽ nhíu mày, loại độc này ra tay cũng nặng đấy nhưng phân lượng thì lại được khống chế rất vừa vặn, vừa có thể hủy đi một nửa gương mặt của nàng lại không lan ra toàn thân.

Có điều nó được hạ độc lâu rồi, đã ngấm vào xương cốt, thế nên cả gương mặt nàng mới như bao trùm một lớp màu tái xanh.

Đầu óc Nhiếp Chính vương nhanh chóng vận động, suy đoán ra số lượng thuốc đã dùng là bao nhiêu, thuốc giải cần phải kết hợp như thế nào, cần những loại thuốc nào, mỗi loại bao nhiêu…

Loại độc này là một trong những loại kỳ độc tổ tông hoàng cung Nam Xuyên để lại, dựa theo mức độ nặng nhẹ thì thuốc giải phối hợp cũng phải khác.

Chàng vốn định trực tiếp ra đề nghị chữa trị cho Vân Tử Lạc nhưng cứ nghĩ tới nét mặt xa cách và lạnh lùng của nàng, cả hít thở chàng cũng thấy khó khăn, thế là một suy nghĩ điên cuồng dâng lên. Chàng muốn ở riêng với nàng một khoảng thời gian, cứ thế tỉ mỉ ngắm nàng, không bị nàng từ chối, ghét bỏ…

Nhiếp Chính phủ bên trên gương mặt Vân Tử Lạc, nghiêm túc tính toán, ánh mắt chợt liếc thấy đôi môi hồng của Vân Tử Lạc đang hơi chu lên, nhỏ nhắn non tơ như một quả anh đào. Ánh mắt chàng dính chặt ở đó rất lâu, không nỡ rời đi nữa.

Đôi mắt phượng bùng cháy lên một ngọn lửa khác thường trong đêm tối, dán chặt vào đôi môi hồng hấp dẫn, nuốt nước bọt cái ực.

Rất lâu sau chàng mới kiềm chế không thất thần, đôi mắt tối đi, tự gõ mạnh lên trán mình, cố gắng di chuyển sự chú ý, tiếp tục nghiên cứu vết sẹo của nàng.

Sau khi trong lòng đã có một con số chính xác, chàng thở phào, bờ môi cong lên một nụ cười nhẹ nhõm, rút từ trong người ra lọ dung dịch ban nãy ngâm nhẫn. Lọ dung dịch này không những có tác dụng phòng độc mà còn có một công dụng lớn nhất chính là giải độc trong thời gian ngắn.

Đây cũng chính là một trong những bảo vật của Nam Xuyên, nước Bát Bảo.

Dây Bát Bảo, nói trắng ra sau khi các đời tiên vương ở Nam Xuyên ngâm vào nước Bát Bảo mới trở thành thánh vật trăm độc không thể xâm phạm.

Nhiếp Chính vương cất sự kích động trong lòng lại, lấy một ít nước Bát Bảo, thấm lên lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa đi xoa lại lòng bàn tay chai sần lên gương mặt Vân Tử Lạc. Chàng thật sự muốn nhìn thấy sau khi nàng được giải độc rồi, dung mạo thật sự sẽ như thế nào…

Sau giây lát, vết bớt đen trên gương mặt Vân Tử Lạc từ từ tan đi, càng lúc càng ít, thậm chí chỉ còn lại như một vết sẹo xanh. Rồi sau đó cả vết sẹo xanh cũng biến mất, màu sắc gò má bắt đầu hòa hợp với cổ.

Nhiếp Chính vương cuộn chặt tay lại, nhướng mày, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Chàng nhìn thấy mái tóc đen tuyền của Vân Tử Lạc xõa xuống, một gương mặt trắng như trứng gà bóc điềm đạm xuất thần, long lanh mịn màng, hốc mắt cao, hàng mi dài như cánh bướm rung rinh, muốn được tung bay, sống mũi nõn nà, bờ môi như điểm châu, ngũ quan cực kỳ rõ ràng, cực kỳ cân xứng. Mặc dù lúc này nàng đang nhắm mắt nhưng đã đẹp không sao tả xiết…

Nếu còn mở thêm đôi mắt tròn linh động tự tin mà không một nữ nhi nào trong thiên hạ này sánh bằng thì không biết sẽ có bao nhiêu nam nhân thần hồn điên đảo!

Nhiếp Chính vương kích động lập tức đứng bật dậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt càng lúc càng u tối, nóng bỏng tột cùng, cả người còn hơi run run.

Không phải lần đầu tiên chàng nhìn thấy mỹ nhân nhưng chàng luôn lạnh lùng phớt lờ. Xinh đẹp thì có ích gì? Huống hồ nữ nhi vốn là thứ chàng căm ghét, ngoại trừ một ngũ quan và một cơ thể giống nhau, thứ khác biệt là những tâm tư bẩn thỉu!

Nhưng lần này lửa nóng khắp người chàng đều bị tiểu yêu tinh giày vò trái tim chàng mỗi ngày trước mắt khiêu khích, vốn đã không thể xóa nàng khỏi suy nghĩ, sau này làm sao chàng kiềm chế được tâm tư?

Công hiệu của nước Bát Bảo dần tan, gương mặt Vân Tử Lạc lại trở về như lúc ban đầu… Nhưng trái tim Nhiếp Chính vương thì không bao giờ bình yên được nữa.

Nhìn đôi môi còn đỏ hồng ướt át hơn cả ban nãy, cả người Nhiếp Chính vương đổ về phía trước, rồi lại di chuyển, di chuyển về phía hai bờ môi khiến chàng thèm thuồng. Chàng liếm nước miếng.

Càng lúc càng gần, càng lúc càng sát, cả người chàng cũng chợt run rẩy, môi càng run lên bần bật.

Chỉ thử một lần thôi, chỉ một lần thôi… Đầu óc nóng rẫy, cơ thể cao lớn của nam nhân đã phủ xuống, cắn lên đôi môi khiến chàng sắp phát điên.

Sự mềm mại ướt át và hương vị ngọt ngào đồng thời ập tới, quá ngọt, quá mềm!

“Ầm” một tiếng, đầu óc Nhiếp Chính vương như nổ tung.

Cái lưỡi dài mang theo sự gương gạo rúc vào trong, không nghĩ ngợi gì nữa. Thế giới của chàng trống rỗng rồi, chỉ biết say sưa mút mát mọi hương thơm của nàng…

Đang mê loạn không biết đây là đâu thì ngoài cửa vọng tới một âm thanh khẽ khàng.

Nhiếp Chính vương với thính lực cực tốt đã hình thành phản xạ bản năng, ánh mắt tối đi. Chàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, kéo rèm xuống, mọi tia lửa trong ánh mắt lập tức bị ánh sáng lạnh lẽo vùi dập, chàng nhìn về phía khe cửa.

Chẳng mấy chốc, trong phòng dậy lên một thứ mùi lạ.

Gương mặt Nhiếp Chính sa sầm lại, ánh mắt lướt qua một tia sát khí.

Quen thuộc thuốc độc như chàng sao không biết đây là mùi gì?

Nắm đấm dưới tay siết chặt lại từ lúc nào, gân xanh nhảy loạn trên trán. Chàng hơi nghiêng đầu, nhìn Vân Tử Lạc say ngủ trên giường, ánh mắt chợt hiện lên một vẻ nhu tình, rồi khi nhìn lại đôi môi bị chàng giày vò tới sưng tấy, đôi mắt lại chợt u ám. Nghĩ tới vẻ đẹp ấy, lòng chàng gần như sụp đổ.

Nhiếp Chính vương định thần lại, nhanh chóng kéo Vân Tử Lạc dậy, ôm chặt nàng, nhảy sang bên phải, trốn bên cạnh giường, đồng thời giơ ngón tay có đeo nhẫn của mình, đặt dưới mũi nàng.

“Được chưa vậy?” Có tiếng nói của một người con gái khẽ khàng vang lên ngoài cửa.

“Chắc là được rồi đấy, đốt lâu thế rồi mà.” Một nam nhân khác nói.

“Ừm, làm tốt lắm! Lần này công của ngươi lớn nhất, quay về bổn tiểu thư sẽ thưởng cho người phường bạc đang làm ăn được nhất! Mau mang tên ngớ ngẩn đó vào đây!”


~Hết chương 68~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play