Chạng vang tối, sau khi xử lý xong chuyện triều chính, Hách Liên ý cũng không có ghé qua chỗ Cảnh Hoa vương phi mà đi thẳng đến Trung Cung.

Vân Tử Lạc cũng vừa dẫn Hách Liên Vân Tình dạo chơi từ ngự hoa viên trở về. Hai người chơi vui vẻ vô cùng, khắp người đều là mồ hôi, gương mặt hơi ửng hồng.

Cung nữ đã chuẩn bị nước tắm, Vân Tử Lạc tự mình tắm rửa cho tiểu Vân TÌnh.

Hách Liên Ý bước vào, nhìn thấy một màn ấm áp như vậy, chàng chầm chậm bước đến, nhẹ giọng gọi Lạc nhi một tiếng, rồi đứng cạnh nàng, vịn một tay vào bồn tắm của tiểu Vân Tình.

"Phụ thân, phụ thân"

Tiểu Vân TÌnh rất cao hưng, đôi bàn tay nhỏ bè cuồng loạn đập nước khiến bọt nước bay tung toé khắp nơi, Hách Liên ý thấy con bé cười vui vẻ, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé, giọng đầy yêu thương: " Tiểu nha đầu, đừng náo nữa nếu không mẫu thân không tắm cho con nữa đâu"

Vân Tử LẠc nhéo má nàng, vẻ mặt đầy yêu thương: " Nha đầu, còn không gọi là phụ hoàng, không được gọi là phụ thân nữa"

Hách Liên Ý nghiêng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: " Gọi phụ thân cũng được, nghe thân thiết hơn"

Vân Tử Lạc nhàn nhạt quét mắt về phía chàng, rồi nhanh chóng ôm tiểu Vân Tình từ trong bồn tắm ra, lau sạch cơ thể của cô bé, rồi dùng vải bố giữ ấm cho cô bé, rồi ôm con bé ra ngoài điện và gọi bá vú vào.

"Mẫu thân, người ngủ ngon"

Tiểu Vân TÌnh biết đã đến giờ phải đi ngủ, nên ngoan ngoãn chào nàng.

GƯơng mặt Vân Tử lạc hạnh phúc, khả năng học tập của Tình nhi nhanh hơn nàng tưởng tưởng, nàng cũng vẫy tay, dịu dàng hôm lên má của tiểu TÌnh nhi, giọng yêu thương: " Bảo bối ngủ ngoan"

Cho đến khi bà vú Trần ôm tiểu Vân Tình rời đi, Hách Liên Ý mới bước đến hỏi: " Lạc nhi, người nàng cũng đầy mô hôi, nàng không muốn đi tắm sao?"

"Giờ thiếp đến thiên điện tắm rửa"

Vân Tử Lạc nói xong, giống như đang trốn tránh, vội vã rời đi.

Chỉ một lúc sau, đã có vài cung nữ tiến đến thu dọn trong điện.

Hách Liên ý nhìn về phía nàng rời đi, trong lòng không khỏi buồn bực. Lạc nhi làm sao vậy? Chẳng lẽ làm tâm tình không tốt sao? Mẫu hậu trở lại hoàng cung, chàng biết trong lòng nàng nhất định không thoải mái, nhưng cả hai đều là người thân của chàng, bọn họ phải thường xuyên tiếp xúc mới có hy vọng hoà giải được.

Chàng ngửa đầu, tựa vào gối gấm vàng, nhìn trần nhà, nhíu mày suy tư.

Chỗ này là Trung Cung của hoàng hậu, cũng là tẩm cung của Hách Liên ý chàng,vốn chàng không có phi tần khác, cho nên ở hậu cung, bọn họ đều giống như những đôi phu thê bình thường, mỗi đêm đều ngủ chung.

Không lâu sau, Vân Tử LẠc đã trở lại.

Nàng dùng khăn bông quấn quanh người, mái tóc đen dài xoã ngang vai, nửa khô nửa ướt, gương mặt vừa mới được rửa qua nước, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ mọng căng bừng sức sống.

"Lạc nhi, nàng không lạnh sao?"

Hách Liên ý vội hỏi, chàng vén một góc chăn gốc, muốn ôm nàng lên giường.

Vân Tử Lạc đột nhiên bò lên giường, chui vào chăn gấm, không nằm bên cạnh Hách Liên ý mà trực tiếp nằm sấp lên người chàng, đầu tựa lên hõm vai của chàng, hai chân quấn ngang vòng hông tinh tráng của chàng.

"Lạc nhi..."

Tư thế lười biếng tuỳ ý này khiêu khích Hách Liên ý khiến chàng ngâm khẽ một tiếng, đưa tay ôm chặt lấy người trong ngực, cảm giác thoả mãn vô cùng.

"Chàng không hỏi ta vì sao bắt Tình nhi gọi chàng là phụ hoàng sao?"

Vân Tử Lạc thì thầm.

"Nàng sao vậy, Lạc nhi? Nàng đang giận ta sao? Có phải là vì nàng không thích ở cùng với mẫu thân không?"

Hách Liên Ý nhẹ giọng hỏi.

Vân Tử Lạc ngước mặt lên, nhìn về phía đôi mắt phượng của chàng, gật đầu nhẹ.

"Thiếp không thích, cực kỳ không thích"

Hách Liên Ý đưa tay vuốt ve da thịt nàng, Vân Tử Lạc giữ chặt tay chàng, nắm thật chặt, giọng uỷ khuất: "Dù sao, trong lòng thiếp cũng không thể tiếp nhận được bà ấy, ấn tượng về bà ấy không thể tốt lên được, thiếp sợ bà ấy, cực kỳ lo sợ bà ấy, cả ngày thiếp luôn phải đề phòng bà ấy, còn nữa, gặp bà ấy thiếp sẽ không tự chủ được mà nghĩ ngợi chuyện linh tinh, liệu rằng bà ấy có lặng lẽ an bài cho chàng một vị phi tần khác hay không"

"Không thể nào" Hách Liên ý quả quyết.

"Chàng còn nói là không thể, lúc trước chẳng phải Lục Thừa Hoan suýt chút nữa thì thành nữ nhân của chàng hay sao? Nếu chuyện như vậy xảy ra, thiếp sẽ mang theo con rời đi" Vân Tử Lạc uy hiếp chàng.

Hách Liên Ý im lặng, nghe được nàng nói trong lòng nàng luôn lo sợ mẫu hậu, chàng không khỏi chua xót, ý muốn bảo vệ nàng căng đầy lồng ngực.

"Ý" Vân Tử Lạc hạ giọng, lần đầu tiên nàng làm nũng, nữ nhân, đôi khi cũng không cần tỏ ra quá mạng mẽ.

Nàng cũng không để ý nhiều, giương nắm đấm nhỏ, đấm nhẹ lên ngực chàng, cái thứ nhất vừa rơi xuống lồng ngực Hách Liên Ý, nàng nói: "Ý, thiếp không muốn cuộc sống như thế này, ngày ngày phải sống trong uy hiếp lo sợ"

Tâm tư Hách Liên Ý liền mềm như nước, làm sao chịu được nàng hành hạ.

"Lạc, ta vốn nghĩ nàng sẽ không cần đến thỉnh an mẫu hậu, để mẫu hậu hồi cũng chẳng qua cũng chỉ muốn bà ấy sống tốt hơn, nhưng mà, ta sẽ tuyệt đối không vì bà ấy mà làm ảnh hưởng đến nàng, ở hậu cung này, nàng vẫn là nữ chủ nhân, không ai có quyền can thiệp vào quyết định của nàng, nếu mẫu hậu chọc giận nàng, nàng có thể đáp trả. Nhưng mà ta vẫn muốn biết, liệu nàng có thể tiếp nhận mẫu hậu được hay không?"

Nếu vẫn không thể, chàng sẽ suy tính cho xây dựng một gian phật đường ở hoàng cung, đem giam lỏng thái hậu. Thực ra ngay từ đâu, chàng đã có ý định như vậy.

Đón Thái hậu từ miếu Quan Âm trở về là vì không muốn miệng lưỡi người đời dị nghị. Để Thái hậu hồi cung cũng tốt, chính chàng thỉnh thoảng cũng có thể tới thỉnh an. Mặc dù biết Lạc nhi và bà không thể sống hoà bình, cũng biết bà bất mãn với chính bản thân chàng, nhưng dù sao bà ấy vẫn là mẫu thân của chàng.

Nhưng không ngờ răng, Thái hậu lại phá lệ, nói muốn thử sống cùng lạc Nhi, chàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, để bà vào hoàng cung kiểm chứng thực hư.

Vân Tử Lạc tức giận, mặt đỏ lên, nàng trườn dậy khỏi người chàng, giọng điệu thay đổi: " Hách Liên Ý, chàng có phải muốn xem ngoạ hổ đấu nhau không? Chàng muốn xem ta cùng mẫu thân chàng tranh giành, không ảnh hưởng đến chàng phải không?"

Hách Liên Ý khiếp sợ nhìn về phía nàng, không thể tin được nàng lại nói như vậy.

"Lạc nhi, nàng nói bậy bạ gì vậy? Sao ta có thể nghĩ như vậy chứ? Ý ta không phải như vậy"

Chàng chỉ sợ mẫu hậu khẩu phật tâm phi, nói mộ đàng như làm một nẻo, lo lắng Lạc nhi bị khinh thường, nến mới nói rằng nếu bà ấy uy hiếp nàng nàng có thể đánh trả.

Vân Tử Lạc hơi nhếch môi, đột nhiên xoay người nằm xuống giường, không để ý đến chàng nữa.

"Lạc nhi"

Hách Liên Ý bất đắc dĩ lên tiếng, đưa tay ôm lấy nàng.

"Nàng xem ta đã có thể tha thứ cho mẫu thân, liệu nàng có thể vì ta mà suy nghĩ chuyện này không?"

"Ai nói ta không nghĩ cho chàng, mẹ ta cũng không hề hận chàng, nhưng mà mẫu thân chàng lại không giống như chàng nghĩ"

Vân Tử Lạc cúi đầu trả lời.

Nàng cũng biết nàng làm như vậy là tuỳ hứng, nhưng mà, Lâm Thanh Thanh đã nói, nàng có thể tuỳ hứng, cũng có thể ích kỷ, nếu không, sẽ như bà ấy dễ dàng tha thứ cho Hoa Phong Bình chuyện ở Lê Hoa đảo, về sau mới có chuyện bà ấy bị trúng độc. cho nên có những chuyện không nên nhân nhượng từ đầu.

Đối với kẻ địch, vĩnh viễn không thể khoan nhường. Vân Tử Lạc đương nhiên sẽ không đích thân đuổi Thái hậu ra khỏi cung, chỉ có thể thuyết phục Hách Liên ý, trong lòng nàng cũng không khỏi lo lắng, dù sao đó cũng là mẫu thân chàng, không giống quan hệ giữa Tạ Vô Tâm và Hoa Phong Bình.

"Lạc nhi, mẫu thân đã thay đổi, chúng ta có thể cho bà ấy một cơ hội được hay không? Ta đáp ứng nàng, nếu bà ấy thực sự thay đổi, ta sẽ để bà ấy đển phật đường ở hoàng cung, không để bà ấy can thiệp vào chuyện triều chính, có được không?"

"Được,ta đồng ý với chàng"

Vân Tử Lạc trầm tĩnh nói.

Cho chàng một cơ hội, cũng là cho chính nàng một cơ hội.

Xem ra những ngày kế tiếp, nàng phải bảo vệ cần thận hai tiểu bảo bối.

Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Thanh biết được chuyện, không khỏi đau lòng nhìn nàng.

"Ta sẽ triệu hồi Thanh Long Bạch Long đặc biệt để ý đến tình Nhi và Hồng nhi, người của chúng ta so với ám vệ của Nam Xuyên có thể tin cậy hơn. Ta sẽ dặn dò Vú trấn, nếu thái hậu muốn gặp hai đứa nó, sẽ cho ta biết trước, ta sẽ sắp xếp. Họ đều là bà vú theo từ Kỳ Hạ tới, một lòng theo chúng ta"

Vân Tử Lạc nói ra suy tính của mình.

Lâm Thanh Thanh chỉ thở dài, không nói tiếng nào.

Ngày thứ hai sau lễ đăng cơ, Quỷ Mị liền gặp được Diêu thừa tướng, không khỏi lấy làm kinh ngạc. Hiện tại, Quỷ Mị đã là đại tướng quân, Diêu thừa tướng cũng được phong làm Tả tướng. Chỉ là lúc trước, Hoàng thượng và Quỷ Hồn không nói chuyện này cho hắn biết.

Quỷ Mị biết rõ thê tử mình luôn nhớ nhung phụ thân, nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, liền vội vàng đem Diêu thừa tướng cùng Diêu phu nhân về phủ.

Diêu thừa tưởng đã tới Quỷ phủ một lần, lại trong lòng luôn mong gặp cháu ngoại cho nên cao hứng vui cười không khép miệng lại được.

Diêu Linh Linh nhìn thấy phụ thân phụ mẫu như từ trên trời rơi xuống, kích động hét lơn. Sau khi biết được mọi chuyện, trong lòng nàng vô cùng cảm kích. Sau khi ôn chuyện cùng phụ thân xong, sang sớm ngày hôm sau muội ấy liền vào hoàng cung gặp Vân Tử Lạc, cảm tạ ân tình của nàng. Muội ấy có thể đoán được chuyện này là nhờ Vân Tử Lạc nói giúp vài caua.

Diêu gia cùng Vân gia có giao tình, lại không vì chuyện của Tứ vương gia mà bị liên luỵ, chuyện này ắt hẳn cũng nhờ Vân Tử Lac.

Lúc xe ngựa của Quỷ gia đến trước cổng hoàng cùng thì gặp Tiếu Đồng. Vốn Tiếu Đồng sớm đã đến từ hôm qua, hắn được phong làm hữu tướng, ngang hàng với Diêu gia.

Lúc này, hắn đang dẫn Tạ Vô Tâm từ quán trọ vào hoàng cung, sắp xếp để ông gặp Lâm Thanh Thanh

- Hết chương 366-

Tuần này tớ đi chơi 2 ngày cuối tuần, tuần này hết nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play