Người trong điện ai nấy đều kinh hãi, cũng không người nào nghĩ đến chuyện đứng lên ngăn cản nàng rời đi, mãi cho đến khi bóng dáng kia triệt để biến mất khỏi cửa cung xa xăm.

Vẻ mặt Sở Hàn Lâm và Thái hậu khó xử, trong giờ khắc này bọn họ cũng không biết hành xử thế nào.

Bát vương gia Sở Tử Uyên thuận theo lòng dân, ba ngày sau hắn khoác long bào chính thức lên ngai vàng.

Hôm sau, từ trong lãnh cung truyền ra tin tức Thái hậu thắt cổ tự vẫn, cũng không ai biết chân tướng mọi chuyện như thế nào, Thái hậu đến cuối cùng là thất cổ tự vẫn hay là do có người khác hại, điều này vẫn là một bí ẩn lớn của lịch sử.

Còn Sở Hàn lâm, hắn bị gam cầm ở một nội cung dành cho hoàng đế bị trất quyền, có người nói hắn trở nên điên điên khùng khùng.

Vân Tử Lạc có đến gặp hắn một lần, dù sao Sở Hàn Lâm đã cứu nàng, hắn mặc dù giải trừ hôn ước với nàng, nhưng từ sau khi nàng xuyên không tới đây, hắn cũng chưa từng làm chuyện thất đức nào hại đến bản thân nàng,cho nên nàng cũng không đành lòng nhìn hắn như vậy.

Sở Tử Uyên cũng không triệt đường sống của hắn, vẫn giữ lại mạng cho Sở Hàn Lâm, nguyên nhân là vì, hai chân của hắn đột nhiên bị tê liệt, phải dựa vào xe lăn mới có thể di chuyên được, Sở Hàn Lâm như thế đương nhiên không phải là mối uy hiếp với hắn.

Nhiếp chính vương nói, hai chân này của Sở Hàn Lâm là mối nợ năm đó hắn nợ chàng, Vân Tử Lạc thầm nghĩ, năm đó, Ý ở trong hoàng cung Kỳ Hạ địa vị còn thấp nhất định bị người khác khi dễ, mà Thái hậu và Sở Tử Uyên, ắt hẳn là đầu sỏ của mọi chuyện, cho nên mới để lại mối oán hận sâu đậm trong lòng Ý như vậy.

Nàng chỉ thở dài một tiếng, mặc dù Sở Hàn Lâm mất đi hai chân, nhưng hắn vẫn giữ lại được một mạng.

Còn Vân gia, sau khi Thái hậu chết, cũng như nhà mất đi trụ chính, ầm ầm sụp đổ.

Vân Kiến Thụ bị tước đoạt tất cả danh hiệu, Vân phủ bị tịch thu, Vân gia cũng không còn thân phận được như trước, mọi người trong Vân phủ con lo lắng sẽ bị chu di, người người đều lo lắng đề phòng. Nhưng Sở Tử Uyên lại không hề động đến bọn họ, chỉ hạ lệnh đuổi đi nơi khác đời đời không được trở lại kinh thành.

Chuyện này, không ngoài dự đoán đã trở thành chủ đề chính của mọi câu chuyện ở kinh thành.

Giang sơn đổi chủ, triều đình đổi vua, đối với bọn họ mà nói chẳng qua cũng chỉ là một trận mưa to bão lớn, mưa gió qua đi, mọi chuyện lại trở về như cũ.

"Cho dù thế nào, vân tướng quân cũng là phụ thân của Băng Lạc công chúa, cũng có công dưỡng dục Băng Lạc công chúa nhiều năm, Hoàng thượng động đến ông ta, chẳng khác nào tự mình chuốc lấy phiền phức sao?"

"Về sau Băng Lạc công chúa là phu nhân của Nhiếp chính vương, Vân tướng quân nghiễm nhiên trở thành nhạc phụ của Nhiếp chính vương, nếu Hoàng thượng đụng đến ông ấy, Nhiếp chính vương sẽ nghĩ thế nào? Cho dù Băng Lạc công chúa không có quan hệ gì với Vân gia nữa, nhưng thân phận trưởng bối là không thể thay đổi"

"Những thứ này ắt hắn là chuyện mưu kế chốn cung đình, ngươi hại ta, ta hại ngươi, ngươi suy đoán làm gì? Thôi, uống rượu"

Từ Túy Vân Lâu bước ra, Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương cũng nghe được đoạn hội thoại vừa rồi, hai người nhìn nhau không nói gĩ, cũng không truy cứu gì thêm trược tiếp đi về phía cửa.

Vân Tử Lạc nhớ tới tình cảnh hiện giờ của Vân Kiến Thụ.

Hôm đó, binh lính của triều đình đến Vân phủ, mọi chuyện cũng không quá khác thường, Vân Kiến Thụ cũng không mệt mỏi, ngược lại tinh thần có vẻ khá tốt.

"Đây là chuyện ta đã sớm nghĩ tới, Thái hậu tuy là tỷ tỷ của ta, nhưng từ sau khi nhập cung, bà ấy làm không ít chuyện sai trái, ta cũng vậy,cũng từng tiếp tay vẽ đường cho hươu chạy, bây giờ, lòng ta cuối cũng cũng thanh thản rồ...."

Ánh mắt ông nhìn về phía Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương, Vân Kiến Thụ cười vui vẻ thoải mái: " Ta biết, lúc này đây, Nhiếp chính vương cũng muốn bảo vể Vân gia, ta cảm ơn Ngài"

"Đều là người một nhà, không cần nói cảm tạ" Nhiếp chính vương thản nhiên nói.

Vân Kiến Thụ nghe được câu " Người một nhà" hốc mắt liền đỏ lên, cũng may trong lòng Lạc nhi vẫn còn người phụ thân này, dù lúc trước bất đắc dĩ phải giả vờ đoạn tuyệt quan hện, nhưng Lạc nhi vẫn xem ông là phụ thân, chỉ chúng đấy thôi cũng làm ông cảm giác vui sướng rồi.

"Cuối cũng, sẽ không còn ai đối địch với Ngài" Vân Kiến Thụ hài lòng thở dài nhìn về phía Nhiếp chính vương: "Những chuyện trước kia nếu có gì không phải, mong Nhiếp chính vương không để trong lòng nữa"

Lòng ông cuối cùng cũng được thanh thản.

Vân Tử Lạc có chút lo lắng: " Phụ thân, lần này đến biên ải, Ý cũng đã chuẩn bị qua, sẽ không quá khổ cực, chỉ là người phải chịu chút nghèo khó"

Dù sao bây giờ Vân gia cũng như chim đầu đàn, ắt hẳn chịu không ít sự chỉ trích.

"Con yên tâm, đây chính là cuộc sống mà ta mong muốn" Vân Kiến Thụ trấn an nàng.

Trước khi đi, Nhiếp chính vương lặng lẽ đưa một túi vải nhỏ cho Vân Kiến Thu: " Đây là thuốc chữa trị chân"

Vân Kiến Thụ nhận lấy, ông đi lăn xe lăn về phía Lâm Thanh Thanh, nói lời từ biệt với Vân Tử Lạc.

"Lạc, lên xe đi"

Trước khi xe ngựa rời đi, mành xe bị kéo lên, Lâm Thanh Thanh thò đầu ra nói: " Lạc nhi, chuyện chỗ này đã xử lý tốt cả chứ?"

"Dạ, có Tứ đại trưởng lão ở đây, mẹ còn lo lắng gì nữa" Vân Tử Lạc bị Nhiếp chính vương ôm chặt, cẩn thận dẫn nàng lên xe ngựa.

Lâm Thanh Thanh một tay ôm lấy Hách Liên Vân Tình, một tay giữ lấy đầu gối của nàng, trong xe trải đệm lông dày, ở giữa bày một bàn gỗ nhỏ để điểm tâm và trà ôm, xung quanh bàn có gỗ vây lại, vì vậy cho dù dọc đường đi dù có lắc lư thê nào cũng sẽ không rơi xuống đệm.

"Mẹ ôm, mẹ ôm"

Hách Liên Vân Tình vừa nhìn thấy Vân Tử Lạc, đôi mắt hạnh lập tức sáng quắc lên, duỗi đôi tay béo ú ra, đòi Vân Tử Lạc bé.

Vân Tử Lạc cẩn thận ôm tiểu Vân Tình đặt lên đùi mình, Lâm Thanh Thanh cười mắng: " Đứa nhỏ này, bà ngoại ở với con vậy, thế nhưng con lại dính lấy mẹ mình"

Hách Liên Vân Tình nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Vân Tử Lạc,cười sáng lạn: "Mẹ, chúng ta về nhà thôi"

Vân Tử Lạc nhướng mày, khom lưng hôn lên gò má của tiểu Vân Tình.

Lúc này, là về nhà thực sự, là trở về Nam Xuyên, là nhà của Ý, cũng là nhà mới của nàng.

Lâm Thanh Thanh muốn yên tâm hơn về nàng, nên cũng đi theo chăm sóc.

Nhìn bóng xe ngựa đang chầm chậm đi về hướng cổng thành, Nhiếp chính vương dời tầm mắt đi chỗ khác, gọi: " Quỷ Hồn, Quỷ Hình"

Hai thân ảnh bỗng nhảy vọt ra.

"Đã sắp xếp xong cả rồi sao?"

"Dạ vương gia"

"Chúng ta nên đuổi theo thế tử phi thôi"

"Dạ" Quỷ Hồn cùng Quỷ Hình nhẹ giọng đáp, bộ dáng tươi cười rạng rỡ.

Từ nay về sau. Kỳ Hạ sẽ không còn Nhiếp chính vương nữa.

Bởi vì sau biến cố, Nhiếp chính vương lặng lẽ rời đi, Sở Tử Uyên nửa điểm cũng không biết đến chuyện này.

Lúc đi qua một am không rõ tên, Vân Tử Lạc đột nhiên cho phu xe dừng lại.

"Sao vậy Lạc nhi, nàng muốn thắp một nén nhang sao?" Hách Liên Ý hỏi.

"Không phải vậy, ta chỉ muốn nhìn Hồng Ngọc một lần" ánh mắt Vân Tử Lạc lóe lên vẻ ảm đạm.

"NHưng thôi, bây giờ nàng không muốn gặp ai, chỉ một lòng hướng phật, hôm qua bản vương tới, nàng ấy cũng từ chối không gặp"

Hách Liên Ý than nhẹ một tiếng.

"Nàng ấy kỳ thực cũng là người vô tội" vân Tử Lạc nói, ánh mắt liêc về phía Hách Liên Ý.

"Nàng cho rằng, ta chỉ dùng nàng ta như một quân cờ?" chàng buồn cười hỏi.

Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười,lắc đầu: " có lẽ, đây là số mạng của nàng ta" Xe ngựa từ từ chạy qua ao, vừa vặn một vị lão ni cô bước ra.

Vân Tử Lạc không muốn bỏ qua cơ hội này, nhân dịp lên tiếng hỏi: " Tuệ căn sư phụ có ở trong am không?"

Theo lời nàng hỏi, xe ngựa cũng dừng lại.

Tuệ căn, là tên xuất gia của Hồng Ngọc.

Lúc gặp lại Hồng NGọc, bộ dạng của nàng ta so với lần đầu gặp gỡ đã khác nhau rất nhiều.

Trước mặt là một Tuệ căn một thân áo lụa trắng, trên mặt chằng chịt vết sẹo, nhưng nàng ấy cũng không có bận tâm gì về gương mặt mình, vẻ mặt lúc đối diện với Vân Tử Lạc rất đỗi tự nhiên.

"Huynh đệ Sở Hàn Lâm, Sở Tử Uyên tranh giành quyền lực, thế tử Nam Xuyên tọa sơn xem hổ đấu nhau ngược lại cũng rất nhàn rỗi, chỉ là, vì sao Ngài lại không muốn giành lấy giang sơn?"

Tuệ căn không chút kiêng kị hỏi.

Trong lòng Vân Tử Lạc cả kinh, nàng ấy đoán được mọi chuyện? Quả nhiên là nữ nhân thông tuệ.

Tuệ căn dường như nhìn thấu nghi ngờ của nàng, cười tự giễu một tiếng, nói: " Ngươi không biết là, Hách là người tâm tư thâm trầm nhất sao?"

Vân Tử Lạc không nói.

Tuệ Căn lạnh lùng nói: " Mười mấy năm trước, chàng cứu ta, sắp xếp cho ta ở hậu viện của Tiếu Đồng, ngươi cho rằng là vì cái gì? Năm đó, chàng đang là con tin ở Hoàng cung, ta với chàng cũng chỉ gặp nhau một lần. Đó là một ngày tuyết rơi dày, chàng bị Thái hậu bày mưu hãm hại, phạt phải quỳ giữa trời tuyết ba ngày ba đêm, ta không chịu được vậy nên đã cầu xin Thái hậu tha cho chàng, Thái hậu mặc dù không tiếp xúc với ta nhiều, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của ta, chắc hẳn khi đó một phần cũng vì nể mặt ta nên bà ta mơi đồng ý, tha cho chàng trở về"

Trong lòng Vân Tử Lạc đau đớn

Nàng chỉ có thể nghĩ đến chuyện lúc Ý ở trong cùng chịu không ít khổ sở, nhưng mà, nghe từ miệng Hồng Ngọc nói ra những chuyên này, cảm giác đau đớn vẫn quá mức so với nàng tưởng tượng.

" Chàng là người như vậy, hận Thái hậu đến chết, như vậy chẳng lẽ sẻ để mắt tới người có gương mặt giống hệt Thái hậu sao? Nếu như chàng muốn cứu ta thức sự, thì sớm đã thả ta đi. Không phải là ta không chịu rời đi, mà là chàng sẽ không để ta đi"

Ánh mắt Vân tử Lạc biến hóa, nói: " Vậy về sau ngươi...?"

"Chẳng phải ngươi nói ta thích chàng sao?" Tuệ Căn nhàn nhàn liếc nhìn nàng một cái: " Rất kỳ quái phải không? Ta vẫn muốn rời đi, thế nhưng ta lại thích chàng?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play