"Xảy ra chuyện gì?" Bóng dáng thon dài của Quỷ Hồn liền xuất hiện bên cảnh cửa, một tay hắn đưa ra cản tên thái giám lại.
Sau lưng hắn, vài tên thị vệ cao giọng bẩm báo: " Lúc chúng thần quay về Nhiếp chính vương phủ, chuyện Hoàng thượng băng hà không biết bị kẻ nào truyền ra ngoài, hiện nay, ngoài kinh thành rất loạn, bọn thổ phỉ nhân cơ hội này trà trộn vào nhà dân cướp bóc, phóng hỏa, mà binh mã của kinh thành thì đều đang ở Hoàng cung, xin vương gia phái thêm binh mã tiếp viện"
Nhiếp chính vương một tay vẫn ôm ngang eo Vân Tử Lạc, một tay bưng chén sức, nghe vậy ánh mắt chàng hơi động, nhưng cũng không hề ngạc nhiên hay tức giận, chàng trầm giọng phân phó: " Cầm theo lệnh bài của bản vương, điều lệnh binh mã đi toàn thành truy tìm đám thổ phỉ"
Lời này của chàng là nói cho Quỷ Hồn nghe, Quỷ Hồn đáp một tiếng, rồi dẫn theo một vài tên thị vệ vội vã rời khỏi thiên điện, tên thái giám nhìn thấy Nhiếp chính vương cùng một tên thị vệ ái muội với nhau trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, nhưng cũng không dám quản nhiều chuyện, vội vàng nhanh chân đuổi theo Quỷ Hồn.
"Quỷ HÌnh" Nhiếp chính vương cúi đầu gọi, Quỷ Hình từ trong bóng tối vọt ra đáp: " Vương gia có gì phân phó thuộc hạ?"
"Dẫn theo ba đội binh mã, lấy theo cờ hiệu của bản vương đến từng nhà dân thống kê tổn thất, trước trấn an lòng dân"
Quỷ HÌnh đáp ứng,cũng vội vàng rời đi.
Vân Tử Lạc thấy bóng lưng của Quỷ HÌnh biến mấ trong màn đêm, nàng nhẹ giọng hỏi: " Đây cũng là nằm trong dự liệu của chàng sao?"
"Người của Bát vương gia nhất định sẽ không cam lòng, bọn họ nhất định đã phái người mật báo tin này cho Sở Tử Uyên ở Đông Lâm, nếu như Sở Tử Uyên có dã tâm làm phản, thì ngày đó đã đến, người của hắn nhất định sẽ không lưu lại lâu trong kinh thành chém giết dân chúng, bọn chúng làm loạn kinh thàng chỉ là muốn dời sự chú ý của chúng ta"
CHỉ một lúc sau, có một ám vệ đến bẩm báo, nói người dân xông vào Nhiếp chính vương phủ gây chuyện, nhưng đã bị người của Nhiếp chính vương phủ khống chế.
Nhiếp chính vương cười lạnh: " Bọn họ lại muốn thừa nước đục thả câu"
Vân Tử Lạc căng thẳng nắm chặt lấy tay chàng, trong lòng rất cảm động, nghĩ đến chuyện nàng ở lại phủ chàng không yên tâm, nên chàng mới đem theo nàng vào cung, cho dù ở trong cung có nguy hiểm lớn hơn, nhưng vẫn ở dưới tầm mắt của chàng, nàng tuyệt đối an toàn nhất.
Hách Liên Vân Tình không tiện dẫn theo vào cung, Vân Tử Lạc hiện đang có thai, Nhiếp chính vương sẽ không để nàng chịu bất kỳ sự uy hiếp nào dù là nhỏ nhất, mà Nhiếp chính vương cũng có thể để Hách Liên Trì đến chỗ Lâm Thanh Thanh, bảo về bên đó/
Bên này, Thái hậu và Sở HÀn Lâm đã thương lượng xong mọi chuyện.
"Mặc kệ Nhiếp chính vương có mục đích gì, chỉ cần ta lên ngôi, nắm trong tay lòng dân, cho dù là giao chiến, tuyệt cũng sẽ có ưu thế hơn lúc làm Tứ vương gia"
Ánh mắt Sở Hàn Lâm lạnh lùng, tràn đầy dã tâm.
"Ừm, tuyệt đới không được lơ là mất cảnh giác, chỉ cần chúng ta làm được như vậy, lại đem giam tên Hách lIên Ý kia lại, hắn còn dám không dao thuốc giải cho ai gia sao!"
ánh mắt Thái hậu bừng bừng lửa hận.
Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, văn võ triều thần đã tề tụ đông đủ ở Kim Loan điện, Nhiếp chính vương mời Sở Hàn Lâm ngồi lên ngai vàng, chàng đem thánh chỉ của Tiên hoàng đọc lại một lần nữa, hơn nữa còn cho người đem tin này truyền khắp cả nước, cả nước sẽ để quốc tang ba ngày.
Sở Hàn Lâm mặc dù chưa chính thức lên ngôi, vẫn mang thân phận thái tử, nhưng chúng thần đã đổi cách xưng hô, gọi hắn là hoàng thượng, hắn cũng ra dáng, không phải xưng "Ta" mà thay bằng " Trẫm", hắn ngồi trên ngai vàng, nhìn lướt qua một lượt đám người ở phía dưới, thở dài.
Những năm qua hắn nhận nhịn cuối cùng cũng đã thành công, khó trách mẫu hậu trăm phương ngàn kế bày mưu để hắn được ngồi lên ngai vị nafg, thì ra, vị trí này làm cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biết, giống như toàn bộ giang sợ này đều là của hắn, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, vương gia và Hoàng thượng mặc dù chỉ cách nhau một bước chân, nhưng cảm giác lại khác nhau một trời một vực. Nhìn đám triều thần từ trước đến nay chưa từng sợ hãi hắn ngay trước mắt, hắn không khỏi nhếch môi cười.
Tứ vương phủ, một mảnh vui sướng, tối hom qua, ngự lâm quân ở Hoàng cung liền đến bao vây khắp Tứ vương phủ, gia tăng canh phòng cho vương phủ, người của Tứ vương phủ cũng không biết vì sao, thẳng đến sáng hôm nay, Vân Khinh Bình được mời đến đại sảnh tiếp chỉ, họ mới biết được Hoàng thượng đã băng hà, mà Sở Hàn Lâm lại được lập làm Thái tử, ngày kế vị cũng không xa.
Vân Khihnh Bình quỳ trên mặt đất, nghe được tin này chấn động đến nửa ngày không phản ứng lại.
"Vân phu nhân, tiếp chỉ đi" Tên thái giám cười dịu dàng nhắc nhở.
Tuy nàng ta chỉ là Tứ vương gia phu nhân, nhưng khắp Kỳ Hạ có người nào không rõ, nàng ta chính là tứ vương phi danh chính ngôn thuận, là thanh mai trúc mã của Tứ vương gia, tình thâm như nước, Tứ vương gia lên ngôi hoàng đế, nàng ta nhất định cũng như nước đẩy thuyền.
Vân Khinh Bình ngạc nhiên mừng rõ có chút quá mức, nàng ta nhận lấy thánh chỉ, run giọng hỏi: " Thật vậy không?"
"Đương nhiên là thật"
Vân Khinh Bình kích động đến mức lệ rơi đầy mặt, thật tốt quá, thật tốt quá, nàng ta đã làm hoàng hâu! Trong đầu nàng ta "ầm" một tiếng, rồi ngất lịm.
"Vân phu nhân!" Tên thái giám sợ hết hồn, bọn hạ nhân của Tứ vương phủ liền chạy lên đỡ chủ nhân của mình, lại ấn huyệt trung nhân giữa mũi và miệng nàng ta, rồi gọi đại phu, một hồi sau nàng ta mới tỉnh.
"Ta muốn làm hoàng hậu!" Vân Khinh Binh chỉ cảm thấy tim mình loạn nhịp, nàng ta lẩm bẩm.
"Chúc mừng phu nhân! Chúc mừng phu nhân!"
Một tên nô tỳ quỳ xuống nói.
Tên thái giám thấy thế không dám lưu lại, vội vã cáo từ, trên thánh chỉ cũng không nhắc tới chuyện phong hậu, hắn cũng không nhận được tin gì nói rằng Vân phu nhân này nhất định sẽ được sắc phong làm hoàng hậu, có lẽ Tứ vương gia sủng ái nàng đã hứa hẹn qua như vậy, nhưng kích động đến vậy, nếu như không được như mong muốn, hoàng cung sẽ lại thêm một oán phụ!
Chính điện của ĐÔng Lâm quốc, Sở Tử Uyên đập mạnh tay lên bàn, vẻ mặt giận dữ: " Hay cho một tên Sở Hàn Lâm! Hay cho một tên Hách Liên Ý! Bọn họ khi nào cấu kếu với nhau chống đối lại bản vương!"
Vẻ mặt Đông lâm quốc quân ngồi đối diện cũng vô cùng tức giận.
Sở Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi: " Hoàng thượng thân là ca ca của ta, nếu như muốn truyền ngôi, không thể nào lại hạ thánh chỉ truyền ngôi cho Sở Hàn Lâm! Sở Hàn Lâm cùng Hách lIên Ý giả thánh chỉ, mưu đồ phản nghịch, tội ác tày trời"
Đông Lâm Quốc Quân đứng lên trầm giọng nói: " Trẫm sẽ giúp con mười vạn binh mã, tấn công Kỳ Hạ, Sở Hàn lâm sắp đăng cơ, triều định sẽ không ổn định, đây đúng là thời cơ tốt"
Đầu tiên, hắn muốn tung lời đồn, muốn cho người trong thiên hạ biết rõ những chuyện thái hậu đã làm, lòng người nhất định sẽ loạn, đồng thời hắn sẽ ngấm ngầm tìm lại nhân chúng, nếu như có thể tìm được Hồng Ngọc công chúa thì tốt nhất, đến lúc đó những chuyện xấu thái hậu làm nhất định sẽ bị phơi bày, lúc đó, cả thiên hạ này sẽ làm gì bà ta! Để xem con trai bà ta sao có thể leo lên được ngôi vị Hoàng đế!
"Trẫm vốn muốn tự mình đi dẫn binh, nhưng chuyện Trường Nhạc bây giờ, trẫm không thể đi được" Đông Lâm Quốc Quân thở dài nói: " Theo ta đến chỗ trường nhạc một chút"
Khắp trong ngoài cung của Trường Nhạc công chúa đều có cung nữ đứng hầu, người người sắc mặt đều hoảng sợ, thấy được Đông Lâm Quốc Quân cùng phò mã đến, vội vã tiến lên hành lễ.
Trong cung, bốn vách tường đều buông thõng màn che bằng lụa quý, chỉ có duy nhất một cánh cửa sổ mở, người trong cung thấy quốc quân đích thân đến liền tiến đến mở hai cảnh cửa điện ra.
Trong phòng một mảnh u tối, Đông Lâm Quốc Quân phải một lúc mới thích ứng được, hắn từ từ tiến đến bên mép giường.
"Trường Nhạc...."
Hắn khản giọng gọi vài tiếng bi thương.
Sở Tử Uyên cũng đi đến đầu giường, lúc nhìn thấy tỉnh cảnh trên giường, mày hắn không khỏi chau lại.
Trường Nhạc công chúa từ đầu đến chân đều được quấn vải trăng, nàng ta nằm thẳng tắp trên giường, nếu như người không biết chuyện nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng đó là một thi thể.
Nhớ tới chuyện xảy ra hai tháng trước, Sở Tử Uyên không khỏi rùng mình.
Đêm đó, Trường Nhạc công chúa thống khổ kêu đau đớn, da mặt nàng ta bóc từng lớp một, có thể nhìn thấy rõ cả những mạch máu hồng đỏ trên mặt nàng ta, hai đầu gối nàng ta cọ sát nhau, mạch máu bị đứt, máu chảy nhuộm đỏ cả giường.
Đông Lâm quốc quân liền cấp tốc mời ngự y chữa trị cho nàng ta, từ sau đó, toàn thân nàng ta từ cổ trở xuống da thịt dần dần bóc ra từng lớp, Trường Nhạc công chúa chỉ có thể trơ mắt nhìn mình trở thành một huyết nhân ( người máu), ngự y không tìm được căn nguyên bệnh, ngoại trừ biện pháp dùng vải trắng quấn quanh nàng ta lại cũng không còn cách nào khác.
Mà những lớp vải trăng này, hễ tỉnh dậy là sẽ bị nhuộm máu đỏ thẫm, mỗi lần đổi vải cũng là lúc từng lớp thịt bị kéo đi theo, tỉnh cảnh thập phần đáng sợ, may mán có thuốc giải của Hách Liên Ý đưa đến, mấy ngày này mới không chảy máu nữa.
Nhưng loại độc dược đáng sợ như vậy đều khiến cho toàn bộ hoàng cung Đông Lâm kinh hãi.
Trường Nhạc công chúa khóc đến khản cả giọng, lúc nàng, nàng ta chỉ lặng lẽ hạ mắt nhì Đông Lâm Quốc Quân một chút, rồi thống khổ nhắm nghiền hai mắt.
Vân Tử Lạc, ta không đấu lại ngươi, ngươi đúng là ma quỷ!
Nàng ta bây giờ chỉ mong muốn có thể sống được.
-- Kỳ Hạ...
Sau khi long thể của Sở HÀn Dạ được chôn cất ở hoàng lăng Sở Gia, Sở Hàn Lâm cùng Hách Liên Ý dẫn đầu đám triều thần trở về kinh thành, chuẩn bị cho buổi lễ đăng cơ.
Tuy nhiên, khi vừa mới vào thành, liền bị một đột binh mã hung hãn cản lại, một tên lính cưỡi ngựa nhanh chóng chạy đến, trán hắn đẫm mồ hôi, bẩm báo: " Bát vương gia làm phản"
Sở Hàn Lâm cả kinh suýt nữa thì ngã từ trên ngựa xuống, mặc dù sớm đã có dự liệu, nhưng Bát đệ giờ này chẳng phải đang ở Đông lâm sao, muốn về Kỳ Hạ cũng cần phải có thời gian, lại không nghĩ rằng hắn đã bí mật tập hợp binh mã trong kinh thành chỉ đợi hắn giương cờ tạo phản.
Nhiếp chính vương nghiêng mắt nhìn phản ứng của SỞ Hàn Lâm, lạnh lùng cười một tiếng, chẳng lẽ Sở Tử Uyên ngốc đến mức cho ngươi thời gian đến ngươi đến tiêu diệt hắn sao? Chàng sớm đã đoán được, chưa đầy ba ngày, người của Bát vương gia trong kinh thành nhất định sẽ làm phản.
Tên lính kia nhanh chóng bẩm báo tiếp: " Hiện nay khắp kinh thành rất loạn, lại có nhiều lời đồn bất lợi cho Hoàng thượng, đới đến khi ổn định được lòng dân, Hoàng thượng xin người hãy ở lại Hoàng Lăng"
Đăng sau là tiếng hò hét, một võ tướng cưỡi ngựa cao giọng nói: " Hoàng thượng, người hãy trở lại hoàng lăng trước, đợi chúng thần mở đường máu sẽ đón người hồi cung"
Lần này ngoại trừ triều thần, còn có một số gia quyến, mọi người liền cùng nhau chạy về Hoàng lăng.
-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT