Buổi tối, lúc Tiểu Mai bị Vân Tử Lạc hỏi, Tiểu Mai vốn cứng miệng, Vân Tử Lạc liền lạnh mặt nhắc đến chuyện hằng đêm Ninh Trân đều xem sổ sách, nhờ người đưa tin tìm thuốc giải, Tiểu Mai vừa nghe nhắc đến chuyện này sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Vân Tử Lạc đem độc nhỏ lên cổ nàng ta, Tiểu Mai khó chịu đến quằn quại, sau khi phát tác độc tính, nàng ta liền chịu không nổi vội quỳ xuống đất, cầu xin: " Ta nói, ta nói"
Trong lòng Vân Tử Lạc thầm mắng nàng ta, chỉ vì nàng ta cứng miệng như vậy mà hại nàng phải 'thất thân'... Nghĩ là thế nhưng đáy lòng nàng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Tiểu Mai khóc không thành tiếng: " Công chúa, phu nhân, phu nhân, à không,là Ninh cô nương, bà ấy không làm chuyện gì ác"
"Vậy là truyền tin cho ai? Nói "
Vân Tử Lạc trực tiếp hỏi.'
"Là..."
Tiểu Mai do dự, Vân Tử Lạc liền cầm bình sứ giương lên trước mặt nàng ta.
Nàng ta thấy vậy lập tức nói:" Là cho ông chủ Ninh ở Lê Hoa đảo"
"Ai là ông chủ Ninh?" Vân Tử Lạc cũng đã đoán được một chút manh mối.
"Là ca ca của Ninh cô nương, là người giúp đỡ chuyện làm ăn của Ninh nương ở Lê Hoa đảo rất nhiều, sổ sách cứ cách vài ngày lại đưa đến cho Ninh cô nương xem xét, lúc ở trên đảo, chúng nô tỳ đến đều biết Ninh cô nương lo rất nhiều chuyện, vừa phải quản lý chuyện trên đảo, vừa trong coi việc nhà mình"
Sắc mặt Tiểu Mai tái nhợt cẩn thận giải thích.
Vân Tử Lạc như bừng tỉnh, nàng chợt nhớ tới lúc ở trên đảo, khi nàng nhìn thấy đống sổ sách đó, cũng không phải do Tiểu Mai và mấy người kia đưa đến cho bà ta, Chắc là Ninh Trân mặc dù ở trên nào nhưng vẫn dùng cách nào đó để truyền tin tức cho người nhà.
Tiểu Mai luôn ở bên cạnh bà ta, bà ta khó nói cũng không dám nói ra, nên chỉ có thể nhờ ca ca của bà ta, gọi hắn đưa sổ sách đến, Tieu Mai vốn cũng không dám hỏi chuyện này cho nên không biết.
"Ông chủ Ninh đến Lê Hoa đảo khi nào?"
Vân Tử Lạc còn nhớ mẹ nàng đã từng nói qua, Ninh Trân là cô nhi.
Tiểu Mai lắc đầu:" Lúc trước Ninh cô nương không nói qua, về sau lúc vô tình gặp người quen trên đảo mới biết người đó là biểu ca của Ninh cô nương, khi đó hắn đang ở trên đảo làm đầy tớ, sau đó Ninh cô nương cho hắn làm thị vệ, về sau Chương cô nương cho hắn cai quản cửa hàng"
Vân Tử Lạc cười lạnh lùng: "Ninh cô cô bất quá chỉ là phu nhân giả mà thôi, bà ấy lấy đâu ra nhiều tiền để mở cửa hàng như vậy?"
Tiểu Mai cúi đầu không nói.
Vân Tử Lạc thầm nghĩ, nếu không có việc gì mờ ám, vậy Ninh Trân cần gì phải che dấu? Lấy việc công làm việc tư, bà ta cũng thật có bản lĩnh!
"Vậy thuốc giải kia giải thích thế nào?"
Tiểu Mai vội vã lắc đầu: " Chuyện này nô tỳ thực không biết"
"Thực sự không biết?" Vân Tử Lạc lại giơ bình sứ nhỏ lên, nghiêm nghị uy hiếp nàng ta.
"Thực sự không biết" Tiểu Mai dập đầu vài cái:" Nô tỳ thực không còn gì đến nói, chuyện này nô tỳ thực sự không biết, chuyện thuốc giải kia, Ninh cô nương chưa từng nhắc đến"
Vân Tử Lạc tin nàng ta, nói: " Tịch Mai cô nương, phiền cô nương ở lại Băng Lạc cung của Bản cung một thời gian nữa"
Nói rồi nàng đi thẳng ra ngoài, không lâu sau, một ám vệ bước vào mang theo Tiểu Mai rời đi.
Nhiếp chính vương ngồi trên ghế thái sư ở phòng ngoài, nghe được tường tận cuộc nói chuyện lúc nãy, đợi khi Vân Tử Lạc đi ra, chàng nhìn về phía nàng mỉm cười:" Lại đây"
"Như thế nào?" Vân Tử Lạc bước đến trước mặt chàng: " Chẳng phải chàng đã nghe được hết rồi sao?"
Chàng đứng dậy, đã bế ngang Vân Tử Lạc, ngửa mặt cười:" Đi ngủ! Không có Vân Tình quấy rầy nữa rồi"
Vân Tử Lạc vuốt tóc sau lưng của chàng, không nói gì, để mặc chàng ôm vào nội thất.
Ngày hôm sau, bầu không khí Băng Thành giá lạnh cũng không ngăn được sự hào hứng của người dân Băng Thành, trên đường không ít nhân sĩ khắp nơi, cũng không ít tuấn nam mỹ nữ, nam nữ trẻ tuổi của Băng Thành đều chạy ra đường ngắm nhìn.
Nam nhân hy vọng tìm được nữ nhân vừa ý, còn nữ nhân thì mong ngóng được nhà quyền thế nhắm trúng.
Đướng lớn bên cạnh quán trọ, có hai bóng người ngồi bên cửa sổ.
Một thân trường bào đỏ thâm, làm bằng lụa tơ tằm thượng hạng của Nam Xuyên, trên áo đưuọc thêu những hoa văn tinh tế, trên đai lựng rộng đính không ít bảo thạch quý giá, nổi bật lên thân phận cao quý của chủ nhân nó.
Tiếu Đồng lười biếng nâng tách trà nhìn về phía dưới đường phố, không ít nữ nhân trẻ tuổi đang đứng bên đường,thỉnh thoảng lại thẹn thùng nhìn về phía hắn.
Ngồi đối diện với Tiếu Đồng là một thân y phục trắng, Tạ Vô Tâm, mặc dù gương mặt hắn đã có dấu vết của thời gian, nhưng như vậy lại càng làm tăng thêm vẻ chững chặc của hắn, tuyệt không giảm mị lực.
"Ngày mai Băng Thành sẽ có lễ hội, nhưng Bắc Đế không cho ta vào thành, vậy nên làm thế nào đây?"
Tạ Vô Tâm rầu rĩ.
Tiếu Đồng cười khẽ:" Dũng khí năm xưa dùng để theo đuổi Thanh Thanh công chúa của ngài đâu cả rồi"
Tạ VÔ Tâm nhớ đến chuyện này, sắc mặc càng ảm đạm: " Năm đó, năm đó, nhoáng một cái đã hai mươi năm, năm đó có Thanh Thanh làm nội ứng, nhưng bây giờ, Thanh Thanh nàng...."
Nói đến đây, hắn đột nhiên thống khổ đưa tay đặt lên ngực nơi chỗ tim mình, rốt cuộc cũng không nói được nữa.
Nhớ nhung dường như đã bức điên hắn!
Hắn thực muốn phát điên rồi!
Ngoại trừ cùng Tiếu Đồng gặp mặt, hằng ngày hắn đều đứng dưới Băng Thành nhưng không thể vào trong được.
Nguyên nhân là những ngày nay Băng Thành đều được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, có Hách Liên Ý cùng Hách Liên chi hồn ở đó, một con ruồi cùng đừng hòng vào trong thành được.
Dù co hắn mặt dày nhận mình là nhạc phụ của Hách Liên Ý, nhưng tên tiểu tử vô tình Hách Liên Ý kia lại nói nhạc phụ của hắn là Vân Kiên Thụ, hắn tức giận đến suýt nữa thì hộc máu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Vô Tâm càng thêm phẫn nộ, con trai của Hách Liên Trì dĩ nhiên sẽ tài giỏi, nhưng mà hắn lại còn dám cướp mất con gái ưu tú của hắn.
"Tiếu Đồng, bất luận thế nào, ta cũng muốn gặp nàng một lần"
Tạ Vô Tâm đứng bật dây, cầm chặt tay Tiếu Đồng, giọng đầy cầu khẩn.
Vẻ ăn nói khép nép cầu xin của hắn khiến Tiếu Đồng không đành lòng.
Hắn không phải không biết, Tạ Vô Tâm lúc còn trẻ là nhân vật phong vân ở ba mươi sáu đảo phía Bắc, từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, đoạt được toàn bộ ba mươi sáu đảo, cùng người của Huyền Linh đảo phân tranh, có thể nói là bản lĩnh hơn người!
Càng như vậy, hắn lại không đành lòng khi nhìn tình cảnh của Tạ Vô Tâm bây giờ.
"Tạ đại ca, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng"
"Nhưng ta cũng muốn tranh thủ"
Giọng Tạ Vô Tâm thập phần kiên định.
Mấy ngày trước có Nhiếp chính vương ngăn cản, hắn không vào thành được, cũng không có ý định xông vào, nguyên nhân là mấy ngày nay Băng cung có khách quý, nếu hắn cứ thế xông vào sợ là sẽ làm Bắc Đế bất mãn, tiện đà làm Thanh Thanh mất hứng, thứ hai là nếu hắn cứ thế tùy tiện xông vào, trước mặt khách quý ba nước làm mất thể diên của Băng Thành, sợ là Thanh Thanh sẽ không tha thứ cho hắn.
Nhưng bây giờ, hắn thực nhịn không được nữa rồi!
Hơn mười năm nay, hắn sớm đã là cái xác không hồn! Nhưng sau khi biết được Thanh Thanh vẫn còn sống, hắn như đột nhiên sống lại! Nhưng sống lại rồi lại chịu đả kích như vậy, hắn thực còn khó chịu hơn cái chết.
Nỗi nhớ nhung Lâm Thanh Thanh như thủy triều nhấn chìm hắn, làm cho hắn vô cùng khổ sở.
"Ta muốn đi tìm nàng"
Tạ Vô Tâm gấp rút xuống lầu.
"Tạ đại ca"
Tiếu Đồng vội vàng kêu lên, bỏ xuống một thỏi bạc trắng rồi nhanh chóng đuổi theo.
Tạ Vô Tâm giống như lên cơn điên chạy nhanh về hướng Băng cung, cũng không muốn quản gì nữa. Cho dù người trong thiên hạ muốn phỉ báng Thanh Thanh, chiêm biếm Băng cung, hắn cũng không muốn quan tâm nữa!
Thứ hắn muốn chỉ là nữ nhân của mình mà thôi!
Thanh Thanh chưa thành thân mà đã sinh con đây là sự thực không thể chối cãi, tất cả đều là do lỗi lầm của hắn! Là hắn dấu nàng không nói sự thật cho nàng biết lại còn sau lưng nàng qua lại với nữ nhân khác, đó đều là lỗi của hăn.
Nếu ai dám cười, Tạ Vô Tâm hắn sẽ lấy đầu của người đó.
"Tạ đại ca, nếu lần này người đến, khách khứa khắp nơi đến sẽ nghĩ Băng Thành thế nào, nghĩ Thanh Thanh công chúa thế nào?"
Tiếu Đồng nhanh chóng đuổi theo Tạ Vô Tâm trách cứ.
Sắc mặt Tạ Vô Tâm hơi thay đổi, thấy hắn như vậy, Tiếu Đồng vội vàng nói: " Ta dẫn huynh vào là được! Nếu Hách Liên trách tôi, ta sẽ một mình gánh chịu! Ta và huynh đã là huynh đệ không thể không làm được chuyện này"
Nói rồi, hắn kéo Tạ Vô Tâm tránh sang một bên khác, rôi móc từ trong lồng ngực ra một tấm mặt nạ da người, nói: ' Đeo lên đi"
Tạ Vô Tâm mừng rỡ, sau khi đeo mặt nạ xong liền biến thành một người hầu bình thường bên cạnh Tiếu Đồng, dựa vào quan hệ của TIếu ĐỒng và Nhiếp chính vương, đương nhiên hắn sẽ dễ dàng trà trộn vào nội cung.
Tiếu Đồng vừa định lên tiếng, nói rõ đường cho hắn, đã thấy thân thể Tạ VÔ Tâm đột nhiên nhảy lên, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi đâu.
Cẩn thận nhìn lại, thì hướng hắn biến mất chẳng phải là Thanh cung sao?
Cũng đúng, hai mươi năm trước hắn và Lâm Thanh Thanh gặp nhau không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ lại không nhớ đường!
Nghĩ tới đây, hắn chắp tay đứng thẳng, khóe miệng đột nhiên tràn ra tiếng cười bi thương.
Tạ đại ca tuy một đời thê lương, nhưng huynh ấy cùng Lâm Thanh Thanh đã có một đoạn thời gian yêu thương đậm sâu, tình yêu khắc cốt ghi tâm, hắn làm sao có thể bì được!
Hắn, bất quá chỉ là một lần thoáng qua cuộc đời của nàng, thế giới của nàng hắn chỉ lướt ngang qua, căn bản không lưu lại trong lòng nàng một chút bận tâm!
CÒn hắn, lại luôn trầm luân!
Vì một người là nữ nhân vĩnh viễn không thuộc về hắn, vì đó là thể tử của huynh đệ hắn.
Buồn cười! Thật đáng buồn cười!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT