Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, mọi người ở Thủy Tinh điện đều nghe thấy Nhiếp chính vương gọi Lâm Thanh Thanh là nhạc mẫu, chuyện này làm đám người Bắc Đế, Hách Liên Trì không khỏi sững sờ.
Nhất là Hách Liên Trì, sắc mặt hắn không khỏi ảm đảm, cũng không biết nội tâm đang suy nghĩ điều gì.
Nhạc mẫu, ha ha, một tiếng 'nhạc mẫu' vô tình làm quan hệ của hắn và Lâm Thanh Thanh càng thêm xa cách.
Những là đây cũng là sự thật không thể chỗi cãi.
Kể từ sau khi Hoa Phong Bình được người của Huyền Linh đảo đưa đi trong Băng Thành cũng không còn người của Huyền Linh đảo đến tìm tung tích của bà ta nữa, hơn nữa cũng vì Lâm gia được đoàn viên cho nên chuyện này cũng dần dần bị lãng quên.
Đến đầu tháng mười hai, sứ giả các nước đều tới Băng Thanh theo lời mời của hoàng thất Băng Thành.
Đông Lâm Quốc Quân mang theo con gái là Trường nhạc công chúa cùng con rể là Sở Tử Uyên đến Băng cung sớm hơn cả, VÂn Tử Lạc cũng tránh mặt không gặp bọn họ.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên hồ sen trong Thủy tinh điện, Bắc Đế một thân hoàng bào vàng, cùng Đông Lâm QUốc quân nâng cốc cười nói vui vẻ, bên cạnh ông là Lâm Thanh Thanh đang cười dịu dàng.
Trường Nhạc công chúa và Sở Tử Uyên ở một bên trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên cùng nghi ngờ, bọn họ cũng không ngờ rằng Lâm Thanh Thanh lại giống Vân Tử Lạc đến vậy, khó trách lần đó ở Đông Lâm, BẮc Đế và phụ hoàng đều nhận nhầm Vân Tử Lạc là Lâm Thanh Thanh.
Bề ngoài nhìn vào thì vị Thanh Thanh công chúa này có vẻ là ôn hòa nhưng Trường Nhạc công chúa biết rõ, tính tình của bà ấy cũng thập phần kiên cường, nhất là lúc còn trẻ, chỉ vì một nam nhân, thậm chí đó còn là con trai của kẻ thù mà bà ấy cùng Bắc Đế trở mặt, nghĩ đến chuyện bà ấy chịu khổ nhiều năm như vậy, có thể nhìn thấy rõ điều này.
Sở Tử Uyên liên tục uống trà không lên tiếng, thi thoảng hẳn lại nhìn về phía ngoài điện dường như đang chờ người nào đó.
Cuối cùng, hắn đặt tách trà đã lạnh xuống, ghé tai nói nhỏ với Trường Nhạc công chúa vài câu, rồi đi ra ngoài.
Sắc mặt Trường Nhạc công chúa trầm xuống Sở Tử Uyên kể từ sau khi đến Băng Thành, tâm tình hắn có vẻ không đúng, không nói đến lúc đến Băng Thành mà kể từ sua khi nghe được tin liên quan đến BĂng Thành, hắn dường như không yên lòng.
Nàng ta sao có thể không biết lý do chứ?
Vân Tử Lạc, chàng vẫn không thể quên nàng ta sao? Nàng ta luôn cho rằng, mình là công chúa, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nam nhân thế gian này đều nằm trong lòng bàn tay nàng ta, nhưng sau khi đến Kỳ Hạ, nhìn trúng Hách Liên Ý, lại chịu không ít khổ sở ghét bỏ, sau đó nàng ta lại nhìn trúng Sử Tử Uyên, mặc dù chàng đối với chính mình tôn kính, nhưng chưa bao giờ nàng ta cảm nhận được tình cảm của Sở Tử Uyên, vì vậy mọi sự tự tin của nàng ta cứ thế tiêu tan.
Nàng và Vân Tử Lạc, Sở Tử Uyên đã chọn nàng mà bỏ qua Vân Tử Lạc. Lúc đầu nàng ta còn cảm thấy kiêu ngạo, nhưng sau khi thành thân được không lâu thì chút kiêu ngạo của nàng ta đã bị Sở Tử Uyên làm tan biến. NHưng Sở Tử Uyên càng như vậy nàng ta lại càng không thể buông tay, càng muốn chinh phục.
Nghĩ tới đây, nàng ta cũng lặng lẽ đứng dậy theo đường cửa hông đi ra ngoài.
SỞ Tử Uyên và triển Hưng đứng trước bụi hoa quỳnh ở Băng Cung, hai người đứng chắp tay, ngắm nhìn đóa mai vàng đang ngạo nghễ nở trong thời tiết giá lạnh.
"Gì mà Hách Liên Trì cùng Bắc Đế đến độc nhai tìm được Lâm Thanh Thanh, đó chỉ là nói hươu nói vượn! Chuyện tìm kiếm này không thể ngày một ngày hai, không phải một tháng mà là cả chục năm! Là một nam nhân, đặc biệt là người có khát vọng bá chủ như Hách Liên Trì, nếu không phải vì yêu, hắn lại buông bỏ hết mọi thứ chỉ để tìm một nữ nhân sao?"
"Nếu là trước khi đến đây, bản vương còn bán tin bán nghi,nhưng khi nhìn thấy dung mạo của Thanh Thanh công chúa, lại nghe thế gian đồn rằng bà ấy thông minh tài trí hơn người, có thể nhìn ra, lúc còn trẻ bà ấy nhất định là một mỹ nhân nổi tiếng bốn phương, Hách Liên Trì có thể vì bà ấy mà bỏ vợ bỏ con, chuyện này cũng có thể hiểu được"
Triển Hưng thở dài nói:" Vương gia qua nhiên nhìn xa trông rộng, chỉ tiếc Thanh Thanh công chúa, có tài có dung mạo, nhưng tới già vẫn là cô độc một đời"
SỞ Tử Uyên nhàn nhạt nhìn buông tuyết đậu trên đóa mai vàng, môi mỏng hắn khẽ mở:" Mặc dù là thế, nhưng người nguyện ý vì bà ấy không ít, đó cũng là một sự mãn nguyện rồi"
"NHưng danh phận, đối với nữ nhân mà nói là điều vô cùng quan trọng"
Nghĩ đến Thanh Thanh công chua mười mấy năm trước vì nam nhân mà bỏ đi, thanh danh bị ảnh hưởng, hiện tại vẫn chưa thành gia lập thất, lại có thêm một đứa con gái, nói ra thì sẽ biết bao nhiêu người lúng túng, mặc dù bây giờ người khác sẽ không nói gì thêm, nhưng nuối tiếc là điều đương nhiên.
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên, một tiếng cười như chuông bạc từ cuối đường mòn đá cuội không xa truyền tới, tiếng cười quen thuộc kia có vẻ sung sướng, Sở Tử Uyên biến sắc,một tay hắn đưa ra trước bụng, không kiềm chế được nắm chặt thành quả đấm, hắn xoay người lại, không chớp mắt nhìn về phía bên kia.
Cuối đường mòn, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện, đập vào mắt hắn là một bộ y phục màu lam.
Bầu trời đang trong xanh bỗng chốc trở nên âm u, người con gai xuất hiện, trên đầu nàng chỉ cài duy nhất một cây trâm vàng, tay đeo vòng thạch anh màu lam chói mắt, tuy giản dị nhưng lại vô cùng diễm lệ.
Sở Tử Uyên ngay lập tức bị hấp dẫn, ánh mắt thoáng vẻ kinh diễm
Cho dù đã thành thân, nàng vẫn xinh đẹp chói mắt như vậy!
"Bản vương có một dự cảm, chuyện hôn sự của Lạc nhi và Hách Liên Ý nhất định sẽ ảnh hưởng vì chuyện của Lâm Thanh Thanh và Hách Liên Trì "
Sở Tử Uyên đè nén âm thanh, mở miệng nói
Triển Hưng chưa kịp trả lời, đoàn người phía trước đã đi tới.
Hách Liên Ý không có ở đó, bởi vì Đông Lâm Quốc Quân đến, cho nên chàng đã đến thủy Tinh điện đón khách.
Bắc Đế rất coi trọng người cháu rể này, những ngày qua các trọng thần cùng sứ giả tới đều là Nhiếp chính vương và Thái tử Lâm Thanh Tiêu cùng ông nghênh đón.
Kỳ Hạ vốn là một nước lớn, lại là Nhiếp chính vương, đương nhiên thân phận của Hách Liên Ý không tầm thường, cho nên chuyện nghênh đón khách tương đối thuận lợi.
Vân Tử Lạc đi cùng Vú trần và Ninh Trân, Bà vú Trần ôm tiểu quận chúa đang cười khoái chí, Hách Liên trì cũng thập phần khoa trương, mặc dù chưa thể nói chuyện, nhưng liên tục nháy mắt ra hiệu với Vna Tử Lạc làm nàng không nhịn được cười, liền đón lấy tiểu Vân Tình từ tay bà Vú trần.
"Công chúa, chỗ này trơn trượt, để nô tỳ ôm tiểu quận chúa"
Vân Tử Lạc lắc đầu cự tuyệt, vừa mới ôm Hách Liên Vân Tình, liền nhìn thấy Sở Tử Uyên đứng chỗ xa nhìn mình.
Nàng hơi ngẩn ra. Sở Tử Uyên cũng đã bước qua đến bên này.
"Lạc nhi, đây là?"
Sở Tử Uyên nhìn thấy Hách Liên Vân Tình trong ngực nàng, cũng không nghĩ đến lễ tiết trực tiếp lên tiếng hỏi.
Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng mà khi nhìn thấy con gái của Vân Tử Lạc và Hách Liên Ý lớn như vậy, trong lòng hắn nhất thời rối loạn.
Vân Tử LẠc cười nhạt một tiếng:" Đây là con gái của ta và Ý, lúc ta mang thai con bé, may mắn được ở chỗ Bát vương gia mấy tháng"
Sở Tử Uyên trong nháy mắt đỏ lên.
Hăn làm sao không biết chuyện Vân Tử Lạc đang nói đến chứ?
Làn đó là hắn nhất thời hồ đố, cho nên mới làm chuyện như vậy, cho dù sau đó hắn cắn rứt lương tâm, bí mật truyền tin cho Nhiếp chính vương, để Nhiếp chính vương cứu Lạc nhi đi, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn khúc mắc chuyện này.
Vân Tử Lạc cũng không có ý định khách khí với hắn, nàng ôm Hách Liên Vân Tình bước nhanh rời đi.
Sở Tử Uyên đứng trong gió nhìn theo bóng lưng nàng.
Trường Nhạc công chúa đứng trong bụi hoa gần đó chậm hãi thở ra một hơi, rồi lặng lẽ rời đi.
Trong Thủy tinh điện, Vân Tử Lạc nhìn thấy Đông Lâm quốc quân, đem ôm Hách Liên Vân Tình giao cho Bắc Đế, Bắc Đế mặt mày tươi cười nhìn về phía Đông lâm quốc quân khoe đây là chắt ngoại của mình.
Vẻ mặt Đông Lâm Quốc Quân hâm mộ,nhìn không được nhìn xuống chỗ ngồi phía dưới, lúc này, Sở Tử Uyên và trường Nhạc công chúa đã một trước một sau quay lại, ngồi vào chỗ của mình, Trường NHạc công chúa thấy vậy, không khỏi quay mặt đi.
Sinh con thì có gì hơn người chứ! Hơn nữa đó cũng không phải là con trai, bất quá chỉ là một nữ nhi mà thôi! Nghĩ đến Bắc Đế cũng chỉ có một đứa con gái, Lâm Thanh Thanh cũng chỉ có một đứa con gái, mà Vân Tử Lạc này cũng sinh hạ một đứa con gái, cho dù sau này lớn lên đứa bé này là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thì sao chứ? Chẳng phải giang sơn cũng phải truyền cho người khác hay sao?
Nàng ta nhớ tới chuyện vừa rời nghe lén được, hơn nữa cũng nghe được mấy người trong cung bàn tán, nói rằng vị tiểu công chúa này đã gần hai tuổi mà vẫn chưa biết nói, trường Nhạc công chúa không khỏi chú ý đến Hách Liên Vân Tình nhiều lần hơn.
Quả nhiên, nàng ta chỉ thấy tiểu Vân Tình cười ngây ngô, cũng không nghe thấy con bé gọi người khác, lúc này, khóe miệng Trường Nhạc công chúa không khỏi tươi cười.
Nàng ta nhẹ nhàng đứng lên, hướng về phía Đông Lâm Quốc quân, cười dịu dàng nhìn Hách Liên Vân Tình, nói:" Tiểu công chúa thật đáng yên, không biết đã được mấy tuổi rồi?"
Vân Tử Lạc liếc nhìn nàng ta một cái, nàng ta còn không biết con gái của nàng mấy tuổi sao? Nhớ ngày đó, nàng ta còn khổ sở tính kế với Tiểu Vân Tình giờ còn giả vờ như vậy!
"Đến Tháng ba nữa là vừa tròn hai tuổi"
Bắc Đế cười nói.
"Đã hai tuổi rồi ư, nhanh thật, tiểu công chúa, mau gọi Bản cung một tiếng đi"
Ý cười của trường Nhạc công chúa lại càng đậm hơn,:" Kêu một tiếng cô cô đi nào"
Sắc mặt Đông Lâm Quốc Quân không thay đổi, ngược lại đám Bắc Đế lập tức biến sắc.
"Ô, tiểu công chúa, không gọi cô cô, vậy gọi me đi, trẻ con một tuổi nhìn thấy cha mẹ mình là đã gọi được, con kêu ta một tiếng mẹ nào, cô cô cũng chưa có con, con kêu một ta một tiếng mẹ, nói không chừng năm nay ta sẽ có tin vui"
Vì muốn mua chuộc tiểu vân Tình mở miệng, Trường Nhạc công chúa đã dùng không ít cách.
Nếu ngay cả 'mẹ' mà tiểu Vân Tình cũng không gọi được, vậy thực sựu là có vẫn đề. Đây chính là điều nàng ta muốn.
Nhiếp chính vương lạnh lùng cười một tiếng, nếu là đứa trẻ bình thường, sẽ gọi một tiếng cô cô coi như xong, như thế nào lại bắt gọi là 'mẹ'. Rõ ràng là trường Nhạc công chúa biết con bé không thể nói được cho nên mới bày trò như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT