Nhiếp chính vương đứng sau khóm cây trong bóng tối, bóng đêm mơ hồ bao phủ toàn bộ gương mặt chàng,đôi mắt phượng đen nhanh, ánh mắt sáng như ban ngày nhìn về phía bên này, chàng không lên tiếng.

"Thanh Thanh, nàng... nàng nhớ ra rồi" Hách Liên trì căng thẳng lên tiếng, muốn tiến lên trước nhưng lại không dám, chỉ đành đứng yên tại chỗ.

Tạ Vô Tâm ngược lại lại vô cùng mừng rỡ.

Lâm Thanh Thanh khóc rống lên, đạp mạnh chân đễ giữ bình tĩnh, qua bả vai Bắc Đế nàng ta giơ tay áo lau nước mắt mình, lặng yên nhìn về phía Hách Liên Trì.

Vân Tử Lạc cũng quay đầu nhìn lại, chỉ là tâm tư của Hách Liên Trì giờ phút này đều đặt lên người Lâm Thanh Thanh, cho nên không chú ý đến gương mặt của Vân Tử Lạc sau khi đã tháo mạng che mặt.

"Trị..."Giọng Lâm Thanh Thanh hơi nghẹn ngào, hai đầu lông mày thoáng qua vẻ do dự, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường: " Lúc đầu, ta thực sự đã từng không nhớ gì, ta đơn độc ở Đại Tuyết Sơn hơn mười năm nay quả thực không nhớ chuyện gì, mãi cho đến sau khi chàng tới, ta mới dần dần nhớ ra mọi chuyện, mùa hè năm ngoái ta đã nhớ ra hết mọi chuyện"

"Mùa hè năm ngoái?"

Vẻ mặt Hách Liên Trì hơi thay đổi.

"Ừm, vào mấy năm trước, ta có nhớ tới...." Nói đến đây, nàng khẽ liếc nhìn về phía Tạ Vô Tâm, sắc mặt trầm xuống:" Nhớ tới Tạ Vô Tâm, nhưng chàng lại nói ta với chàng là phu thê, cho nên trong lòng ta vừa ngạc nhiên lại vừa nghi ngờ, nhưng lại không dám hỏi lại chàng, ta sợ chàng tức giận mà bỏ ta đi, như vậy ở Đại tuyết sơn này ta sẽ lại đơn độc, không nơi nương tựa"

"Sẽ không đâu, ta sẽ không giận nàng đâu, vĩnh viễn sẽ không đâu" Hách Liên trì chua xót.

Ánh mắt Tạ Vô Tâm thất thần nhìn chằm chằm Lâm Thanh Thanh, đáy mắt hắn tối tăm,không che dấu hết tình yêu của mình.

Nhìn thấy nàng ta, nữ nhân một thân bạch y, thân thể mảnh khảng, nếu không phải lúc cười có nếp nhăn, nếu không phải ánh mắt kia đã nhuốm màu năm tháng, hắn vẫn sẽ cho rằng, thời gian chưa bao giơ trôi qua lâu như vậy.

Thế sự xoay vẫn, mọi chuyện đã đổi thay.

Lâm Thanh Thanh rũ hàng mi dày xuống, tránh đi ánh mắt quen thuộc kia, cúi đầu nói:" Cho đến năm ngoái, khi ta ốm, ta mới nhớ hết tất cả mọi chuyện, chính vì vậy, đối với chàng, trong tám năm nay chúng ta sống với thân phận phu thê, về sau ta không biết phải đối mắt với chàng thế nào"

Hách Liên Trì đột nhiên như hiểu ra, thấp giọng nói:" Chẳng trách, về sau mặc dù nàng vẫn gọi ta là phu quân, vẫn cùng ta luyện công, chơi cờ, luyện chữ, nhưng mà, ta vẫn cảm giác được nàng rất khác trước kia, nhưng ta lại không nghĩ rằng lúc đó nàng đã nhớ ra mọi chuyện"

Dần dần khóe miệng hắn thoáng ý cười khổ.

Lâm Thanh Thanh nói:" Chàng ở đây cùng ta tám năm, ta không biết phải báo đáp chàng thế nào, có lễ, cả đời này ta cũng không thể báo đáp hết được"

Hách Liên trì khổ sở lên tiếng:" Thanh Thanh, nàng biết ta muốn gì mà, ta chỉ muốn được ở cùng với nàng mà thôi, lúc trước là ta có mắt như mù, vì chuyện đó ta đã hối hận vô cùng, nhưng hiện tại, ta ở Đại Tuyết sơn cùng nàng chín năm chẳng lẽ nàng vẫn không có tình cảm gì với ta sao? "

Lâm Thanh Thanh im lặng nhìn hắn.

Hách Liên trì đặt tay lên ngực:" Cho dù chín năm nay đối với nàng chỉ là giấc mộng, nàng cũng không thể yêu ta, nhưng ta vẫn muốn nói cho nàng biết, cả đời này, chín năm được ở cùng nàng là hạnh phúc nhất, cuộc sống không có nàng đối với ta rất đau khổ"

Lâm Thanh Thanh cắn môi, Vân Tử Lạc để ý tới, hai bà tay của bà ấy đã vô thức nắm chặt vạt áo, dường như đang lưỡng lự chuyện gì đó.

Tạ Vô Tâm muốn nói điều gì, nhưng lại không lên tiếng, hai mắt hắn đã trở nên ửng đỏ.

Hắn biết rõ,chín năm qua, thậm chí là mười chín năm qua, thế giới của Thanh Thanh không hề có hắn.

Điều này làm cho hắn thống khổ vạn phần.

Mười chín năm tuổi xuân của người con gái hắn yêu, hắn lại không thể xuất hiện.

Mười chín năm nhung nhớ, quả thực đã bòn rút hắn.

Trong sự trầm mặc, Vân Tử Lạc đã nắm lấy tay của Lâm Thanh Thanh, quay đầu nói:" Vương gia Nam Xuyên, mẹ ta mặc dù đã nhớ ra mọi chuyện, nhưng độc tính trong người vẫn chưa giải trừ hết,ta không hi vọng những chuyện tình cảm rắc rối này quấy rầy bà"

Giọng của nàng trong đêm tối cực kỳ vang dội, cực kỳ rõ ràng, rất có khí phách.

Vân Tử Lạc biết rõ hai nam nhân này đều không phải là người thường, nếu không dùng khí thế, sẽ không ép buộc họ được

Quả nhiên, ánh mắt của hai người vì những lời này của nàng mà thay đổi.

Lâm Thanh Thanh cảm kích nhìn Vân Tử Lạc, mi tâm cũng giãn ra.

Đây là con gái của bà mười chín năm trước, lúc bà ở Vân phủ, đã hao hết tâm sức để hạ sinh nàng. Vì nàng, bà đã không tiếc nôi lực dùng đại pháp đổi huyết, lại hạ độc lên gương mặt nàng, chỉ vì không muốn nàng bị người khác chú ý, có thể sống cuộc sống giống như người bình thường.

Lại không ngờ rằng, nàng lại xuất hiện ở chỗ này... Hơn nữa, hành động và lời nói của nàng đều quyết đoán đến vậy!

Lâm Thanh Thanh nóng lòng biết rõ mọi chuyện, liền nhìn về phía Bắc Đế và Vân Tử Lạc nói:" Chúng ta vào nhà rồi nói sau"

Bắc Đế vui vẻ, Vân Tử Lạc chú ý đến sắc mặt tái nhợt của bà, liền kéo tay Bắc Đế, cười nói:" Ông ngoại, để mẹ nghỉ ngơi đã, chúng ta sau này có thể từ từ nói chuyện này"

Lâm Thanh Thanh hơi nhíu mày, những cũng muốn mình nên tĩnh tâm lại,liền gật đầu đồng ý.

"Thanh Thanh, buổi tối nhớ đắp chăn, cẩn thận bị lạnh"

Hách Liên Trì khàn khàn lên tiếng, bóng lưng Lâm Thanh Thanh ngừng lại, rồi rất nhanh bước vào phòng.

Nhìn lại căn nhà gỗ nhỏ trước mặt, Hách Liên Trì nói:" Bởi vì trên núi đêm xuống rất lạnh, chúng ta ở lại đây đã gần mười năm, mỗi ngày rèn luyện thân thể, cho nên có thể thích ứng được, nhưng các người phải chú ý một chút, trong nhà đều có giường, Bắc Đế, ngài ngủ ở phòng phía đông, Ta và Ý nhi cùng Tiếu Đồng ngủ bên này"

Tạ Vô Tâm lập tức nói:"Vậy ta cùng đồ nhi sẽ ngủ ở hai phòng phía tây, một phòng phía tây nữa để con gái ta ngủ"

Vân Tử Lạc nghẩng đầu nhìn Hách Liên Ý, thấy chàng không lên tiếng, bộ dạng muốn tâm sự với cha mình, nên lên tiếng:" Ta ngủ cùng mẹ ở phòng chính, để mẹ ngủ một mình ta không yên ta, Tiếu Đồng, huynh sang phòng phía tây nghỉ ngơi đi"

Tiếu Đồng sao không hiểu ý nàng chứ? Vừa rồi hắn còn đang sầu não, một phòng không thể chứa cả hắn cùng cha con Hách Liên, bây giờ lại vừa có phòng riêng, lại có thể cho cha con Hách Liên không gian riêng, hắn liền vội vã đáp ứng:" Được, cứ như vậy đi"

Sắp xếp xong, Ninh Trân và Hoa Phong Bình cũng được dẫn lên, Tạ Vô Tâm sắp xếp cho các nàng ta ở tại địa đạo, cả đêm không ngủ để chế giải dược.

Ngày thứ hai, giả dược cũng đã được chế ra, vừa hay, hôm đó lại đúng là ngày rằm, Tạ Vô Tâm lất máu ở cánh tay của Hoa Phong Bình, đêm hôm đó sau khi chế được thuốc giải hắn liền đưa cho Lâm Thanh Thanh và Hách Liên trì uống.

Sau khi uống xong ba chén thuốc, cả hai người họ bắt đầu đổ mồ hôi, đi ngủ sớm hơn mọi ngày.

MÀ Hoa Phong Bình, lại vì mất máu quá nhiều nên sớm đã ngất đi.

Nghĩ đến chuyện vì nàng ta, Thanh Thanh mới chịu không ít khổ sở như vậy, Tạ Vô Tâm sớm đã thống hận Hoa Phong Bình đến tận xương tủy, huyền linh độc này cũng là do nàng ta hạ độc, cho nên lấy máu nàng ta giải độc cho Thanh Thanh cũng là chuyện hiển nhiên/

Hắn cũng không vì vậy mà cảm kích bà ta, cho nên đã cho Ninh Trân tiếp tục trông chừng bà ta, về phần bà ta sống chết thế nào, hắn cũng không muốn quan tâm.

Sáng ngày thứ ba, Ninh Trân đến,bà ta quỳ trước giường của Lâm Thanh Thanh, nhưng bị người của Bắc Đế đưa đi, vì sợ gương mặt của Hoa Phong Bình làm kinh sợ đến Lâm Thanh Thanh, mà bà ta còn đang mang mặt nạ của Hoa Phong Bình.

Bà ta khóc lóc không ngừng, sau đó mời đồng ý rời đi.

Sau khi bà ta rời đi, Lâm Thanh Thanh lại chìm vào hôn mê.

Ở đây mọi người đều biết y thuât, nhưng tinh thông hơn cả vẫn là Hách Liên Ý và Tiếu Đồng, nhưng tinh thông cả y thuật và độc thuật thì không ai hơn được Nhiếp chính vương.

Vân Tử Lạc liền tìm chàng đến bắt mạch cho Lâm Thanh Thanh.

Giờ phút này, Nhiếp chính vương đang ngồi trước giường bắt mạch cho Lâm Thanh Thanh.

Mạch tướng bình thường, chỉ hơi suy yếu, cần thêm bảy tám ngày nữa, thì nàng sẽ tỉnh lại, đến lúc đó độc tính cũng sẽ được loại trừ hoàn toàn.

--

Tâm tư của chàng, sớm đã trôi dạt đến đêm hôm qua khi chàng ở cùng ở phụ thân mình. Bọn họ cả đêm, trầm mặc không nói gì.

Dù không nói gì, nhưng mà, giữa hai ngườ dường như đã không còn oán hận như trước.

Chẳng lẽ đây là thứ gọi là thân tình sao?

Mà Lâm Thanh Thanh, thì ra trước kia lại bị phụ thân chàng cự tuyệt, hơn nữa phụ thân chàng lấy mẫu phi chàng, chỉ vì muốn biểu thị lòng trung thành không hề có tình yêu.

Đây là chuyện lần đầu chàng biết được.

Đối với Lâm Thanh Thanh mặc dù oán hận giảm đi không ít, nhưng chàng vẫn không thể vui vẻ với bà ấy được, cho dù bà ấy là mẫu thân của Lạc nhi, cho dù dung mạo bà ấy giống hệt Lạc nhi.

Tình trạng Hách Liên Trì đương nhiên tốt hơn Lâm Thanh Thanh, sau khi uống thuốc xong liền tỉnh, còn Lâm Thanh Thanh lại ngủ liên tục năm ngày liền.

ở lại nghỉ ngơi bảy ngày, sau đó mọi người thu dọn hành trang cùng nhau rời khỏi đó, Lâm Thanh Thanh cũng theo Bắc Đế trở về Băng Thành.

Trước khi đoàn người rời đi, trước sơn động đã tập hợp đủ ám vệ, mọi người kích động hô lớn:" Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Thanh Thanh công chúa! Chúc mừng Băng Lạc công chúa! Chúc mừng hoàng thất Nam Xuyên đoàn viên"

Cầm đầu đám thị vệ đang quỳ là Ninh Trân.

"Đứng dậy đi"

Bắc Đế vui vẻ vung tay lên.

Lâm Thanh Thanh bước nhanh đến trước mặt Ninh Trân, đỡ nàng ta dậy:" Trân nhi"

Thế nhưng lúc đỡ dậy hai tay bà ấy lại run rẩy kịch liệt.

Hôm đó, lúc Ninh Trân đến bà ấy cũng đang mơ màng cho nên nhìn không rõ/ Bây giờ, bà ấy mới nhìn rõ ràng dung mạo của Ninh Trân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play