Liên tục trong nhiều ngày, trên dưới Nhiếp chính vương đều đắm chìm trong hoan hỉ vui mừng, tiểu quận chúa ra đời, không thể nghi ngờ gì đã làm cho vương phủ trước giờ vốn vắng lặng trở nên vui vẻ hơn.
Giữa tháng ba, Vân Trư Lạc vẫn còn ở lại Nhiếp chính vương phì, Bắc Đế đến KỲ Hạ liền thẳng đến Nhiếp chính vương phủ.
Lúc nghe được tin, Vân Tử Lạc có chút bận tâm, nàng vẫn chưa thành thân với Hách Liên Ý, lại sinh được con gái, gái chưa gả đi mà đã sinh con đó là đại kỵ của thời cổ đại, không biết người ông ngoài nhìn ngoài thập phần cố chấp của nàng có nổi đóa lên hay không? Nhớ năm đó, ông ấy cũng đã miễn cưỡng muốn tách cha mẹ nàng ra.
Nàng vừa cho con bú, vừa lo lắng vừa háo hức chờ tin tức Hách Liên Ý nói chuyện với Bắc Đế.
"Ngươi viết cho trẫm một phong thư như vậy, là sợ trẫm nóng giận tiêu diệt cả Kỳ Hạ của ngươi sao?"
Bắc Đế mặc trường bào xám, dáng người cao lớn, sắc mặt xanh mét đứng trước bậc thềm, trong tay siết chặt một phong thư.
"Rầm" một tiếng, cả một chiếc bàn bị ném ra ngoài.
Nhiếp chính vương chậm rãi khom người hành lễ một cái, rồi nói: "Bắc Đế, ngài nói sai rồi,Kỳ Hạ này không phải của bản vương"
Bắc Đế cười lạnh một tiếng:" Kỳ Hạ diệt vong, Nam Xuyên của ngươi còn có thể tồn tại được sao?"
Vẻ mặt Nhiếp chính vương hiền hòa, không trả lời câu hỏi của BẮc Đế, mà hỏi ngược lại: " Lạc nhi, cháu gái của ngài đang ở hậu viên, ngài có muốn qua đó thăm nàng ấy không?"
Bắc Đế tức đến trợn tròn mắt.
Nhiếp chính vương chỉ cười không nói.
Bắc Đế thở dài một tiếng, than thở:" Mà thôi mà thôi, Hách Liên tiểu tử, lần này trẫm tới Kỳ Hạ chính là muốn hỏi ngươi, khi nào thì ngươi mới thành thân với cháu gái của ta"
Ông ấy đem mục đích chính của mình hỏi thẳng.
Nhiếp chính vương nghe được tin hỉ, mấy ngày trước chàng vốn đã dùng bồ câu đưa tin gửi đến Bắc Đế BĂng Thành một phong thư cầu thân.
"Bắc Đế, ngài đồng ý rồi sao?"
Chàng không khỏi có chút kích động, dù sao, chàng cũng đã chuẩn bị tinh thần bị Bắc Đế cự tuyệt.
"Ừm" BẮc Đế khẽ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Nhiếp chính vương hỏi: "Tiểu tử, vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Nhiếp chính vương ngẩn ra, rồi sau đó cười khẽ:" Chỉ là vết thương nhỏ, còn có thể để thương thế đến bây giờ sao?"
Ánh mắt Bắc Đế chợt lóe lên vẻ tán thương, giọng nói cũng không nhịn được có vài phần cảm thán:" Ngày đó, khi nhận được tin tức của Lạc nhi, ngươi còn gấp gáp hơn cả trẫm,c ũng không để ý người của Huyền Linh Đảo đang bao vây, một mình liều chết xông ra ngoài, trẫm nghe nói đám người Huyền Linh đảo vô sỉ kia, mấy trăm người vây quanh đánh một mình ngươi, ngươi nhất định tổn hao tinh lực rất lớn, họ đâm ngươi nhiều kiếm, còn dám tuyên bố rằng ngươi không thể trốn thoát khỏi tay bọn họ. Về sau ta mới biết ngươi đã cứu được Lạc nhi, trẫm tức giận lúc đó muốn giết ngươi, nhưng nhìn thấy ngươi đối xử thật tâm với Lạc nhi như vậy, trẫm cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa"
Nhiếp chính vương nghe xong, khóe miệng không khỏi cong lên thoáng ý cười.
"Ý,chàng gạt ta"
Giọng Vân Tử Lạc bi thương truyền từ đại sảnh vào.
Tiểu Tiên đỡ nàng, nàng chậm rãi bước vài, nét mặt còn mang theo vài phần khủng hoảng.
Nhiếp chính vương kinh hãi, soạt một tiếng thân ảnh đã bay đến bên cạnh nàng.
Nhưng mà, Bắc Đế đã nhanh hơn chàng một bước, ông ấy đỡ Vân Tử lạc, quát lên: "Con còn đang ở trong tháng sao lại đi ra đây?"
"Ông ngoại" Vân Tử Lạc yếu ớt nhìn ông ấy một cái, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Nhiếp chính vương.
"Trở về đi, cẩn thận bị phong hàn" Nhiếp chính vương cực kỳ không vui.
Vân Tử Lạc lắc đầu, vừa yêu vừa hận oán trách nhìn chàng:" Chàng không phải nói là bị ác tạc của Huyền Linh đảo đâm trúng một kiếm sao? Như thế nào chàng lại bị cả trăm người tấn công! Ý, chàng lại lừa gạt ta"
Nói rồi, hốc mắt nàng cũng ngập nước, nàng nghẹn ngào không biết làm sao với chàng:" Lúc ấy bị thương nghiêm trọng như vậy, có phải chàng rất đau không?"
Nàng không biết lúc đố thương thế của chàng như thế nào! Hơn nữa, lại là vì nàng mà bị thương.
Nhiếp chính vương cởi áo choàng của mình xuống khoác lên cho nàng, cộng thêm có Giáng Linh ở cổ, Vân Tử lạc thực không cảm thấy lạnh.
"Ý, chàng nói đi"
Vân Tử Lạc đau lòng đẩy chàng ra.
Nhiếp chính vương gật đầu, chỉ kể đơn giản chuyện ngày đó.
Hôm đó, chàng đích thực là bị nội thương rất nặng, ra khỏi Huyền Linh Đảo cũng chỉ còn nửa mạng.
Chàng ở đảo bên cạnh nghỉ ngơi một ngày, dùng hơn nửa số linh đan dược liệu trị nội thương, đến ngày thứ hai lại cấp tốc đến thôn Kim Ngưu.
Dọc đường đi các huyệt đạo đều bị phong bế, cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng về sau vì trừng phạt Trường Nhạc công chúa, nên mới phải dùng đến nội lực, lần đó suýt nữa còn ngất lịm đi.
Vân Tử Lạc chỉ thấy vết thương trên bả vai chàng, nhưng không ngờ, sau lưng chàng còn có ba vết thương lớn do kiếm đâm sâu, chỉ vì nàng mang thai, chàng cũng chưa từng cởi y phục trước mặt nàng, cho nên nàng không hề biết.
Nghe được chuyện này, nước mắt Vân Tử Lạc cuối cùng cũng không ngăn được nữa, nàng ôm chặt eo Nhiếp chính vương, bàn tay trắng noãn đặt sau lưng chàng nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ý, đều là lỗi của ta, nếu như không phải vì ta, chàng cũng sẽ không bị thương nặng như vậy! Bây giờ ta rất hối hận, nếu như lúc ấy chàng xảy ra chuyện gì thật, chàng có biết không, nếu vậy ta cũng không muốn sống nữa...."
Nàng vừa khóc vừa nói.
Nhiếp chính vương luống cuống tay chân, vội hôn lên nước mắt của nàng, hơi cao giọng nói:" Lạc nhi, nếu như nàng khóc như vậy ta sẽ không để ý nàng nữa"
Bắc Đế cũng nhíu mày, nói:" Lạc nhi, bây giờ con khóc cũng chỉ đau mắt thôi, mọi chuyện đã qua, ông ngoại cũng đã đồng ý cho các con thành thân, con phải vui lên mới đúng"
Vân Tử lạc nghe vậy cười phá lên, giờ phút này, nàng không muốn làm những người quan tâm mình nhất phải lo lắng, nàng nghiêm túc nhìn về phía Bắc Đế xin thứ lỗi, sau khi nhận lỗi xong rồi cùng mấy nha hoàn trở về hậu viện.
Bà vú trần cười dịu dàng ôm tiểu công chúa đứng ở nội thất, đứa trẻ mặc một chiếc áo nhỏ màu vàng nhạt, áo ngoài được làm từ lụa tơ tằm củ Nam Xuyên, áo bông bên trong cũng là tơ lục thượng hạng, y phục vừa nhẹ nhưng cũng đủ để giữ ấm.
Nét mặt của đứa bé bây giờ vẫn còn vài nếp nhăn, nhưng đôi mắt hạn lại sáng ngời, lấp lành. Trên cổ đeo một sợi dây trường mệnh màu vàng, dưới ánh nắng mặt trời sợi dây càng thêm sáng chói, đây là trường mệnh Nhiếp chính vương đặc biệt sai người làm cho nàng.
Sau khi hành lễ xong, Bà vú trần liền ôm tiểu công chúa tới, chuẩn bị bế lên cho Hách Liên Ý nhìn thì Bắc Đế nhịn không được đã đưa tay đoạt lấy.
"Nó tên gì?"
Ông ấy hỏi.
Nhiếp chính vương ôm lấy đứa bé, yêu thương nhìn tiểu hài tử, nói:" Là Hách Liên Vân Tình"
"Vân Tình" Bắc Đế nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vài phần không vui:" Vì sao lại phải có thêm một chữ 'Vân', Lạc nhi không phải họ Vân"
Nhiếp chính vương còn chưa trả lời, Vân Tử lạc đã nhẹ giọng nói:" Ông ngoại, mặc dù con không phải là con ruột của Vân tướng quân, nhưng ông ấy đối với con rất tốt, lại vì tránh hiềm nghi, con đã chủ động đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy, chuyện này con cảm thấy là con nợ ông ấy, cho nên con mới đặt cho con gái con tên này"
Sắc mặt Bắc Đế hơi thay đổi, ông nhìn tiểu vân Tình ngoan ngoãn không quấy khóc, khóe miệng không khỏi cong lên, liền bế lấy tiểu Vân Tình.
Bắc Đế ở lại Nhiếp vương phủ chường nửa tháng rồi mới trở về Băng Thành, hơn nữa, còn mang theo Vân Tử Lạc trở về. Thân thể Vân Tử LẠc dưới sự chăm sóc của Nhiếp chính vương vốn đã khỏe lại, ngoại trừ vóc dang chưa được như lúc trước, còn lại mọi thứ đã tốt hơn lúc trước sinh rất nhiều.
Nàng biết rõ, lần này trở về, Nhiếp chính vương sẽ nhanh chóng tới Băng Thanh đón nàng để tiến hành hôn lễ,trong lòng nàng nhất thời không biết tư vị gì.
Bởi vì Vân Tình vẫn còn chưa dứt sữa, nàng không để Vân Tình ở nguyên kinh được, cho nên cũng mang theo về Băng Thành.
Khi đến Băng Thành, Viên không đại sư đón Bắc Đế, lúc nhìn thấy Vân Tình quả thực ông ấy đã rất kinh hãi. Sau khi Bắc Đế giải thích mọi chuyện với ông ấy sau đó liền bắt tay chuẩn bị cho hôn sự của Vân Tử Lạc.
Không lâu sau đó Nhiếp chinh vương cũng gửi sính lễ đến.
Hai mươi bốn rương sính lễ, có thể nói là chấn động tam quốc, trước giờ, chưa từng thấy ai có sính lễ nhiều nhưu vậy. Cho dù là Hoàng thượng lập Hậu, bất quá cũng chỉ hai mươi bốn rương sính lễ mà thôi
Nhưng mà Nhiếp chính vương cũng là thế tử của Nam Xuyên, hai mươi bốn rương sính lễ, cũng không phải không được, bời vì vương quyền của chàng ở Nam Xuyên đã tương đương với hoàng đế.
Chỉ là điều này làm người khác không khỏi khiếp sợ, hoài nghi không biết liệu chàng có lấy hết cả quốc khố của hoàng cung Nam Xuyên hay không?
Mà của hồi môn của Vân Tử Lạc cũng vô cùng phong phú, Bắc Đế dường như không hề đụng đến sính lễ của Nhiếp chính vương, còn chuẩn bị mười hai hòm của hồi môn, tổng cộng có ba mươi sáu chiếc rương gỗ lim lớn, có thể nói là làm chói mắt thiên hạ.
Từ Băng Thành đến Kỳ Hạ, sục sôi cả đoạn đường.
Đầu tháng sáu, thời tiết cũng đỡ lạnh, đoàn đại hôn xuất phát từ Băng Thành, thán g bảy về đến nguyên kinh.
Điều làm người ta tặc lưỡi nữa chín là, không kể Băng Thành, không kể Kỳ Hạ, phàm là những chỗ kiệu hoa của Vân Tử lạc đi qua, toàn bộ của hàng, nhà trên phố đều phải treo lụa đỏ.
Vân Tử Lạc vừa giật mình nhưng cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nàng âm yếm nhìn Hách Liên Vân Tình, khóe miệng không khỏi cong lên.
Đội thị vệ biết rõ nàng đang ôm hài nhi, lại vẫn cứ cho rằng đó là con trai, dù sao giới tính của trẻ nhỏ cũng khó phần biệt. Bọn họ mượn cớ lất phong tục đưa hỉ của Bắc Đế, nói rằng làm như vậy thì tân nương khi đến phu gia sẽ sinh được con trai khỏe mạnh.
"Sao vẫn chưa tới vậy?"
Cách cửa Bắc Thành chừng mười dặm, Nhiếp chính vương một thân hỉ phụ đứng bên cạnh hắc phong. Thân thể cao lớn cường tráng, gò má anh tuấn tuấn lãng, đôi mắt sáng như sao, chỉ là mày kiếm của chàng hơi chau lại, vẻ mặt lo lắng.
Trong mấy tháng này, chàng nhớ nhưng sắp điên đến nơi rồi. Có trời mới biết, đã bao lâu rồi chàng không chạm vào Lạc nhi của chàng. Hơn nữa còn có cả con của chàng nữa, chàng có thể không nhớ sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT