Vân Tử Lạc cưỡi ngựa lao vút lên Ngự đạo, tăng tốc xông thẳng ra ngoài.
“Kẻ nào náo loạn Ngự đạo? Đuổi theo!”
Trước kiệu Bát vương gia có hai thị vệ, lớn tiếng quát. Hai con ngựa trắng mạnh mẽ cũng đuổi theo như gió.
“Nữ nhi đó thảm rồi!” Diêu Linh Linh ở phía sau thở dài ai oán, lắc đầu:
“Ai bảo nàng ấy đắc tội với ta chứ, lần này thì chịu khổ rồi.”
Vân Tử Lạc tăng tốc lên mức tối đa, sau một cú rẽ, tất cả mọi người phía sau đều biến mất trong tầm mắt.
Nàng thở phào, ghìm ngựa nhảy xuống, rút một cây trâm trên đầu ra, cắm vào
mông ngựa. Con ngựa vàng hí dài một tiếng, tung vó lao vun vút về phía
trước, khói bụi mịt mù. Hai con ngựa phía sau đuổi tới đã không thấy
bóng người bóng ngựa đâu nữa, bèn chửi rủa tiếp tục đuổi theo.
Đợi bọn chúng đi rồi, Vân Tử Lạc mới chui ra khỏi bụi rậm ven đường, rút
cây trâm ngậm trong miệng ra, cài lại lên tóc rồi đi về đường cũ.
Chẳng mấy chốc, đoàn xe phía sau đã tới.
“Tham kiến Bát vương gia!”
Vân Tử Lạc đứng giữa đường hành lễ, cao giọng lảnh lót kêu. Bây giờ ngựa
cũng không còn, đành theo huynh ấy ké giang vào cung vậy.
“Ha, nữ tử này chẳng phải người cưỡi ngựa ban nãy sao? Lão đại, lão nhị đuổi theo tới đâu rồi?” Thị vệ đi đầu có người nhận ra bèn sửng sốt hỏi.
“Là nàng ta? Vậy còn không mau bắt lại?”
“Khoan đã!” Trong xe ngựa vọng ra tiếng dặn dò gấp gáp của Sở Tử Uyên. Chàng
lật rèm lên, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Vân Tử Lạc, khóe môi khẽ
giật giật, biết ngay người phóng ngựa náo loạn ban nãy chắc chắn là
nàng, bèn chậm rãi nói: “Để nàng ấy lại đây.”
Người bên cạnh kinh ngạc, vội nhường đường.
Vân Tử Lạc ngông nghênh đi tới bên cạnh cửa xe, cười hì hì: “Tử Uyên, là huynh thật à?”
“Muội không biết là ta sao? Nếu không sao muội dám làm bừa như vậy?” Sở Tử
Uyên trừng mắt với nàng rồi giơ tay ra: “Công chúa của ta, lên xe đi.”
Gương mặt Vân Tử Lạc ửng hồng, không nắm lấy tay chàng mà chỉ chạm nhẹ vào
cánh tay, chui vào trong xe ngựa, dựa vào chiếc ghế mềm mại, dễ chịu:
“Phía sau có một nữ nhân tự cao, ngạo mạn.”
“Tiểu thư nhà họ Diêu ư? Muội mà lại sợ nàng ấy?” Nụ cười của Sở Tử Uyên lan vào tận đáy mắt.
“Dĩ nhiên là không, chỉ có điều nghĩ tới chuyện có thể khiến một nữ nhân tự phụ quỳ trước mặt muội giữa chốn đông người, còn phải gọi muội ba tiếng ‘tỷ tỷ tốt’. Huynh cảm thấy, đây có phải là một chuyện cả đời khó quên
không?” Vân Tử Lạc cười gian xảo.
Sở Tử Uyên thở dài, xoa đầu nàng.
Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn.
Hai thị vệ truy bắt Vân Tử Lạc dẫn theo một con ngựa không quay về, đứng
bên ngoài sốt sắng báo: “Vương gia, kẻ này đã dùng kế ve sầu thoát xác,
chúng ta có cần phái người ngựa đuổi bắt trên Ngự Đạo không ạ?”
Sở Tử Uyên còn chưa kịp trả lời đã thấy rèm cửa tung lên, hiện ra gương
mặt Vân Tử Lạc, đương nhiên vẫn đeo mạng che, nhưng trong ánh mắt là nụ
cười tinh nghịch.
“Các ngươi đang nói ta đấy à?”
“Ngươi…” Hai thị vệ đờ đẫn cả, nhất thời không biết nên nói gì, làm gì.
“Lui xuống đi, khởi giá!” Sở Tử Uyên kéo rèm xuống, ngăn những ánh mắt tọc mạch bên ngoài.
Hai thị vệ ngơ ngác nhìn nhau.
Sao nữ nhân kia lại được ngồi vào trong xe của vương gia? Hơn nữa hình như
vương gia quen biết nàng ta? Nữ nhân có thể được vương gia mời ngồi cùng xe ngựa phải nói là cực kỳ hiếm hoi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT