Đột nhiên nghe Vân Kiến Thụ nhắc đến chuyện này, nàng như tỉnh mộng, bởi vì suy nghĩ chuyện của Hách Liên Ý chàng đã không chú tâm đến Vân Kiến Thụ.
Dù biết rõ ông sẽ suy nghĩ, nhưng nàng cũng sẽ giống trước đây không biểu lộ trước mặt ông ấy, hơn nữa ông ấy cũng chưa từng hỏi trực tiếp như vậy.
Vân Kiến Thụ thở dài, thấp giọng nói: " Bây giờ khắp nơi đều đồn đại Hầu Hạ quận chúa mang thai con của ngài ấy, bọn họ sắp thành thân rồi"
"Thành thân?"
Vân Tử Lạc kinh hãi, nhưng lập tức lại lắc đầu không tin điều này.
"Phụ thân, người đi nghỉ trước đi, Lạc nhi cũng muốn nghỉ thêm một chút nữa"
Vân Kiến Thụ ừm một tiếng, cũng không khuyên nhủ nàng điều gì, dù sao, bây giờ bên ngoài vẫn cho rằng nàng đã cắt đứt quan hệ với Vân gia, hơn nữ, chuyện hôn sự của Băng Thành công chúa, ông ấy cũng không có tư cách quản.
Đêm hôm đó, sau khi sắp xếp xong cho Vân HẠo, Vân Tử Lạc liền đến Túy Vân Lâu, nàng cắt đứt quan hệ với Vân phủ chỉ là không muốn vì thân phận của mình mà mang nguy hiểm đến cho Vân Kiến Thụ.
Như vậy người của Huyền Linh đảo cũng sẽ không làm khó Vân gia.
Tin tức Vân Tử Lạc trở về Kỳ Hạ cũng được giữ bí mật, không muốn người khác biết, thế nhưng tin này vẫn truyền đến tai người cố ý tìm hiểu.
"lạc nhi hồi nguyên kinh, hôm nay đã đến rồi"
Dưới ánh đèn cấy u ám, vẻ mặt Tiếu Đồng hoàn mỹ trong bộ trường bào đỏ thẫm, hắn ngồi yên lặng không phát ra một tiếng động trước bàn đọc sách của Nhiếp chính vương, sắc mặt lạnh lùng nói.
Nhiếp chính vương ngẩng đầu lên, hàng mày hơi động, đôi mắt phượng như lóe lên: " Nàng biết rồi?"
"Toàn bộ kinh thành ai cũng biết" Tiếu Đồng cong môi lên mỉa mai nói: " Hơn nữa, bọn họ còn đồn rằng huynh sắp sửa thành thân với Hầu Hạ, Hầu Hạ sắp sửa lâm bồn, chuyện gì cũng có"
Sắc mặt Nhiếp chính vương khó coi đi vài phàn, chàng đứng dậy, dưới ánh nến thân thể cường tráng hắt lên cửa sổ.
"Là mẫu phi muốn ép bản vương sao?"
Chàng lạnh lùng nói, ánh mắt lúc này đã tối sầm lại.
Chuyện này, chắc chắn là do Cảnh Hoa vương phi làm.
Bởi vì chuyện của Hầu Hạ, mấy ngày nay, thái độ của Chàng với Cảnh Hoa vương phi đã lạnh nhạt đi rất nhiều, lần này chàng muốn giải quyết dứt khoát lại bị Cảnh Hoa vương phi ngăn cản.
Theo suy đoán của chàng, chàng nghi ngờ đứa bé trong bụng Hầu Hạ là của Quỷ Mị.
Sự tình không thể trùng hợp như vậy được.
Mà điều tra tung tích Quỷ Mị có chút tin tức cho nên chàng mới tạm thời dừng chuyện Hầu Hạ, dốc toàn lực điều tra bên này.
"Hành tung của Quỷ Mị ở đâu?" Nhiếp chính vương trầm giọng hỏi.
"Ở một vùng thôn ở phía Bắc có phát hiện tung tích, chắc hẳn hắn chưa đi xa, đã chuẩn bị thiên la địa võng rồi"
Tiếu Đồng nhàn nhạt đáp, hắn cụp mắt, bóng hàng mi rũ xuống mắt hắn,
Nhiếp chính vương ngẩng đầu nhìn bầu trời, mắt phượng hơi tối đi, chàng sải bước đi qua bàn đọc sách nói: " Bây giờ đi Thiên tam viện"
"Huynh muốn làm gì?" Tiếu Đồng cả kinh.
Thiên tam viện là chỗ ở của Cảnh Hoa vương phi và Lục Thừa Hoan.
"Đứa trẻ đó không thể giữ lại được"
Ánh mắt Nhiếp chính vương lóe lên tia tức giận.
Tiếu Đồng cười lạnh một tiếng: " Hách Liên, lúc nãy huynh nghe ta nói Lạc nhi trở lại, huynh chột dạ sao?"
Nhiếp chính vương ngưng mắt nhìn về phía hắn, đôi môi mỏng thoáng ý cười lạnh băng: " Tiếu Đồng, mặc kệ đứa bé đó là con của ai, của Quỷ Mị cũng được, cũng không thể giữ nó lại được"
Tiếu Đồng xùy nhẹ một tiếng: " Nếu là Quỷ Mị, huynh cũng phải chờ hắn quay về rồi mới xử lý được, dù sao hắn cũng theo huynh lâu như vậy, cốt nhục của hắn, phải để hắn tự mình giải quyết"
Nói xong, hắn nhìn sâu vào mắt của Nhiếp chính vương.
"Chỉ sợ là, đó không phải là của Quỷ Mị mà là của huynh"
Ánh mắt Nhiếp chính vương như ám khi, giọng không một chút tình cảm: "Cho dù là của ai, nó cũng không thể sống qua đêm nay được"
Hai người ở trong phòng nói chuyện, không biết rằng bên ngoài hành lang có một thân ảnh nhỏ bé đang lẳng lặng đứng đó.
Mang thai hai tháng vẫn chưa thành hình, Vân Tử Lạc đứng đó, tay nắm chặt thành đấm.
"Nhị tiểu thư"
Quỷ HÌnh đứng một bên vẻ mặt lo lắng, cuối cùng kiềm chế không được kêu lên một tiếng.
Vân Tử LẠc vốn không cho hắn vào bẩm báo, cùng hắn tiến đến thư phòng, những lời vương gia nói, hai người bọn họ ở ngoài đều nghe được cả.
"Ai?"
Trong phòng vang lên tiếng cảnh giác, ngay sau đó, cửa lớn thư phòng được mở ra, hai thân ảnh như bay xuất hiện trước cửa phòng.
Vân Tử Lạc mím môi, bước từ trong bóng tối bước ra.
Nàng không nói gì, cũng không biểu lộ thái độ gì, chỉ hướng mắt nhìn về phía Nhiếp chính vương, chăm chú nhìn chàng.
Nhiếp chính vương và Tiếu Đồng kinh hãi, nhìn người con gái mặc y phục thêu hoa, áo ngoài màu bạc như khoác ánh trăng lên mình, cực kỳ đẹp mắt.
"Lạc nhi" Giọng Nhiếp chính vuowngc ó chút run rẩy, chàng đưa tay ra phía trước hương về phía nàng như muốn ôm nàng vào lòng.
Cách chàng từng năm thước, gần một gốc đại thụ, Vân Tử Lạc dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp chính vương, lên tiếng: " Ý, chàng nói cho ta biết, đứa bé trong bụng Lục Thừa Hoan có quan hệ gì với chàng không?"
"Không có"
Người đàn ông một mực phủ quyết.
"Ta không nhớ rõ chuyện phát sinh cùng nàng ta, đó không phải là của ta"
Người con gái chàng yêu nhất đang ở trước mặt, Nhiếp chính vương vội lao đến ôm nàng vào lòng.
Vân Tử Lạc hơi đẩy chàng ra, nhắm mắt nói: " Tốt nhất không phải là của chàng, như vậy, để sau khi nàng ta sinh đứa bé ra, chúng ta có thể xác nhận được cha của đứa bé đó là ai"
Nhiếp chính vương ngẩn ra, há hốc miệng nhìn sâu vào mắt Vân Tử Lạc, nói: " Hầu HẠ mang thai, nàng ta lại chưa thành hôn, sinh đứa bé này ra là một sự sỉ nhục lớn! Cho nên, ta không có ý định giữ đứa bé này lại"
Tiếu Đồng thấy Vân Tử lạc, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hắn tiến lên nói.
"Muội hình như béo lên" Hắn cười nói.
Vân Tử Lạc gật đầu, cũng không biết nói gì.
Sau khi nàng phát hiện mình mang thai, mới phát hiện ra, thời cổ đại này món ăn thực sự không nhiều, cho nên nàng mới nghiên cứu thêm nhiều đồ ăn mới.
Nhất là trong thời gian này, nàng cũng dùng không ít đồ bổ, có thể không béo lên được sao?
Nàng tránh chủ đề này, quay đầu nói với Nhiếp chính vương: " Hách Liên, ta nghĩ nên lưu lại đứa bé này, đợi sau khi bó ra đời ra nghiệm máu với chàng."
Phải hay không phải, nàng cũng muốn mọi chuyện rõ ràng.
Nhiếp chính vương ngẩn ra, ánh mắt đau lòng, hỏi ngược lại nàng: " Vậy nếu đứa bé này... thực sự là của bản vương, nàng sẽ làm thế nào?"
Đây là vấn đề chàng lo lắng nhất.
"Ta sẽ rời đi, ta sẽ không phá hoại nhà người khác"
"Cái gì gọi là nhà người khác chứ?" Nhiếp chính vương tức giận sải bước đến trước mặt nàng, giữ chặt vai nàng như muốn nổi điên nói: " Vậy ta là gì của nàng?"
Vân Tử Lạc cười khẽ, nhìn chàng: " Đây chỉ là một khả năng, nếu như nó đúng, cũng là do chàng sai trước, chàng muốn ta làm gì bây giờ"
Nhiếp chính vương chỉ cảm thấy mình đuối lý, chàng ngắm nhìn gương mặt của Vân Tử Lạc nói rõ từng chữ từng chữ một: " Lạc nhi, không có khả năng này"
"Ta tin chàng, nhưng chàng có thể để ta tin tưởng được sao?" Vân Tử Lạc cũng nhìn chàng.
"có thể" Nhiếp chính vương nhìn nàng,hơi ngẩn ra, lời muốn nói tiếp cuối cũng vẫn không nói ra.
Chàng muốn nói chuyện phát sinh đêm đó. NHưng nghĩ lại, những chuyện kia nên đều là từ miệng Quỷ Mị nói, giờ Quỷ Mị lại vô cớ mất tích, việc này cũng sẽ không có chứng cớ, nếu không tìm được hắn lần này e rằng khó giải quyết.
Vân Tử Lạc hạ mi xuống, vẻ mặt tiều tụy làm người khác không khói xót xa.
Tiếu Đồng thấy vậy,đau lòng không thôi: " Lạc nhi, nếu như, nếu như giả thiết đó là thật, cũng là Hách Liên bị người khác tính kế, cho tới bây giờ huynh ấy cũng không thích Hầu Hạ, càng sẽ không cùng nàng ta làm chuyện vượt qua luân thường, chuyện này ta có thể đảm bảo"
Nhiếp chính vương căn bản không ngờ rằng Tiếu Đồng lại nói giúp mình, chàng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Đồng.
Tiếu Đồng cười khổ.
Hắn nhìn ra được, Lạc nhi rất yêu Hách Liên, khiến một đôi uyên ương đau khổ hắn sao làm được chứ!
Chỉ ần hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Lạc nhi mới có thể hạnh phúc được.
Vân Tử Lạc cắn răng, vẻ mặt thoáng qua vẻ thống khổ,
Tâm tư bị nàng đè nén cuối cũng vẫn không ngăn được mà nổi giông bão.
Chỉ nghe thôi, nàng cũng đã khó chấp nhận chuyện này, nếu như chuyện này là thật, nàng còn có thê không để ý được sao?
Vẻ mặt Nhiếp chính vương căng thẳng, lúc này Vân tử LẠc đã đẩy chàng ra: " Ta đi trước" rồi nàng chạy nhanh ra ngoài viện.
"Lạc nhi"
Nhiếp chính vương muốn đuổi theo lại bị Tiếu Đồng duỗi tay ngăn lại.
"Để nàng ấy đi đi, làm rõ sự tình này trước đến lúc đó huynh không cần giải thích nàng ấy cũng hiểu"
Nhiếp chính vương lập tức hiểu ra, quả nhiên người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, chàng thế nhưng lại suy nghĩ hồ đồ như vậy.
Thấy nàng khó chịu, lòng của chàng càng khó chịu gấp nghìn vạn lần.
Muốn Lạc nhi hết buồn, cách duy nhất không phải là an ủi, mà là làm rõ chuyện này.
Nếu như đứa bé trong bụng Lục Thừa Hoan không phải là của chàng, vậy bóng ma trong lòng Lạc nhi cũng sẽ tan biến.
Mắt phượng Nhiếp chính vương như sáng ra.
Vân Tử Lạc tức giận quay trở về Túy Vân Lâu, thỉnh thoảng vẫn ngoái lại sau lưng nhìn,nhưng phía sau vẫn là bóng đêm đen kịt, không có bất kỳ động tĩnh nào/
Sao chàng không đuổi theo?
Vì sao chàng không đuổi theo?
Bóng lưng nàng hơi run lên.
Nếu người bình thương không đuổi theo thì thôi, nhưng Vân Tử Lạc trước giờ vẫn luôn được nuôn chiều, đột nhiên bị lạnh nhạt như vậy, nàng không nghĩ ngợi được sao?
Cũng phải, trong lòng chàng bây giờ chỉ muốn biết đứa bé trong bụng Lục Thừa Hoan có phải là của mình hay không, còn có tâm tư quan tâm mình sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT