Không ai ngờ được nữ nhi xấu xí của Vân gia lại biết cưỡi ngựa. Nhị tiểu thư chưa từng ra khỏi cánh cửa Vân phủ, ngay cả ngựa còn chưa từng nhìn thấy, sao có thể biết cưỡi ngựa!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, bao gồm Vân Kiến Thụ.

Vân Khinh Bình lại càng như hóa thạch, không thể nhúc nhích, trong lòng thầm nghĩ: Cha đã dạy nhị muội cưỡi ngựa khi nào vậy? Nỗi căm hận vô bờ dâng lên từ tận đáy lòng.

Đôi môi hồng của Vân Tử Lạc rướn lên một nụ cười đắc ý, dẫn dây cương, dừng bên cửa xe của Vân Kiến Thụ, nói nhỏ mấy câu, sau đó quất ngựa. Con ngựa vàng ngang bướng đạp vó, vừa hay phóng ngang qua Vân Khinh Bình, bụi tung mù mịt, làm Vân Khinh Bình ho sặc sụa đến nỗi mặt mày đỏ ửng, mặt mũi lem nhem, mất hết hình tượng Tứ vương phi.

Cơn giận tột độ đột ngột dâng cao. Vân Khinh Bình đã khi nào bị Vân Tử Lạc phủ đầu như vậy?

Một mặt nàng ta ôm miệng, mặt khác lại để mặc cho nước mắt trào ra: “Vương gia…”

Sở Hàn Lâm nghe tiếng vó ngựa là đã biết vừa xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn có lý do gì để đuổi theo Vân Tử Lạc? Hắn bây giờ đã bị gán cho cái danh xấu là kẻ phụ tình, có oán Vân Tử Lạc hơn nữa cũng không thể gây hấn trước mặt Vân Kiến Thụ. Hắn đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Bình Nhi, nàng lên đây! Chúng ta đi!”

***

Chiếc áo hoa của Vân Tử Lạc bị gió thổi phồng lên phía sau. Nàng phi ngựa vun vút, hướng về phía Hoàng thành được vẽ trên địa đồ.

Nhìn thấy sắp quẹo phải để vào Ngự đạo*, trước mắt bất ngờ xuất hiện một đội người ngựa khí thế hùng dũng.

*Đường dành riêng cho vua chúa.

Vân Tử Lạc giơ cao dây cương, ghìm một tiếng, đi chậm lại.

Đội ngũ hàng trăm người trước mặt đằng sau đằng trước đều là các thị vệ diện một màu đen tuyền, trang phục thường thấy của quan thần trong thành Nguyên Kinh, ở giữa vây lấy một chiếc xe ngựa được trang hoàng hoa lệ, cũng đi cùng về một hướng.

Vân Tử Lạc nhìn đoàn người đi với tốc độ rùa bò ấy, không nói câu nào, liếc thấy một khoảng trống bên trái đoàn người bèn quất mạnh dây cương. Con ngựa hí lên một tiếng, lao vút về phía đó như tên bay.

Lúc sắp tăng tốc, nàng nheo mắt nhìn vách kiệu. Quả nhiên, bên trên cũng được khắc hai chữ “Diêu phủ” bằng vàng, còn vẽ cả quan ấn, nhưng Vân Tử Lạc không biết đó là chức quan gì.

Đoàn người đang từ từ bước đi theo đúng lễ nghi, bỗng nhiên phía sau có một con ngựa làm náo loạn đội ngũ và bầu không khí. Lập tức có thị vệ cao giọng quát: “Kẻ nào xông vào đoàn xe của thừa tướng!”

Thì ra là thừa tướng. Vân Tử Lạc hừ một tiếng. Nhiếp Chính vương nàng còn dám chọc vào, còn sợ gì thừa tướng? Hoàn toàn không hề có ý giảm tốc.

“Quăng dây!”

Thị vệ phía trước đã sớm thấm nhuần, nhìn thấy người tới chỉ là một cô nương, biết không phải nhân vật nào nên đã sớm quăng dây sắt ra.

Vân Tử Lạc tinh mắt, lúc này ghìm ngựa đã không còn kịp nữa. Nàng lập tức nhảy vọt lên cao, lộn một vòng trên không rồi vững vàng chạm đất, tay phải nắm mạnh lấy dây cương, cả cơ thể cúi thấp xuống, thể hiện thế đứng tấn. Con ngựa vàng hí một tiếng, lực khỏe đến nỗi Vân Tử Lạc không kìm giữ được, cũng chạy mấy bước nhỏ theo nó, nhưng vừa kịp dừng lại trước sợi dây bẫy ngựa, chỉ bước lên một bước là thành tai họa.

Bỗng chốc làm dậy lên những tiếng reo hò xung quanh.

“Các ngươi khen hay cái gì?! Nha đầu lỗ mãng ở đâu ra lại dám chặn xe ngựa của bổn tiểu thư!” Rèm xe được lật lên, một nữ tử ăn vận lộng lẫy bước ra, tuổi tác không lớn nhưng gương mặt thì kiêu ngạo.

Lúc trước ở trong xe, nàng ấy không biết rõ tình hình, lúc này phát hiện chỉ là một nữ nhi không hiểu phép tắc, không phải thích khách nên cũng yên tâm, khí thế bừng bừng xông ra hỏi tội…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play