Một lúc lâu sau, cửa phòng 'két' một tiếng rồi được mở ra, thân ảnh cao lớn dừng nơi bậc cửa, Bắc Đế đi ra khỏi phòng.
"Ông ngoại, vết thương của Nguyên sư bá thế nào rồi?"
Vân Tử Lạc tiến lên hỏi.
"Lạc nhi, vào đây rồi nói"
Sắc mặt Bắc Đế âm trầm, đáy mắt vẫn còn tia tức giận chưa tan.
Viên Không đại sư nằm trên giường, sắc mặt đã đỡ tái hơn lúc nãy, viên dạ minh châu chiếu xuống nhìn có hồng hào hơn, đôi môi khô dày khô nứt..
Bắc Đế trầm giọng nói: " Là người của Huyền Linh Đảo"
Hai mắt Viên Không đại sư nhắm nghiền chỉ gật đầu nhẹ.
Lòng Vân Tử Lạc đột nhiên trầm xuống.
Huyền Linh Đảo? Là nơi có Huyền Linh Hoa?
Trong sần, truyền đến tiếng bước chân giẫm lên mặt đất nhẹ bốn phía đều được bố trí ngự lâm quân võ công cao cường.
Thật lâu sau, trong phòng Bắc Đế mới cất giọng lạnh băng: ' Người của Huyền Linh Đảo đến"
Ánh mắt Viên Không đại sư hoang mang nhìn về phía Vân Tử Lạc: " Nửa tháng trước, thân phận của Lạc nhi từ Đông Lâm bị truyền ra ngoài, bọn họ nghe được tin tức này ngày đêm thần tốc đuổi đến đây, ngày mọi người xuất phát từ Đông Lâm trở về, bọn họ nhất định đã lên đường"
"Hừ, tới đúng lúc lắm" Sắc mặt Bắc Đế tối lại, ông cắn chặt răng, bực bội nói: " Trẫm vốn đang chờ bọn họ, bọn họ lại rời khỏi đảo, lần này trẫm nhất định phải dẫn đầu mười vạn quân, san bằng cái đảo nhỏ đó"
Nhìn thấy vẻ mặt Vân Tử Lạc mờ mịt, Viên Không đại sư nhắc nhở: " Sư phụ, cũng nên nói chân tướng cho Lạc nhi thôi"
Bắc Đế quay đầu, nhìn sâu vào mắt Vân Tử Lạc nói:" Lạc nhi, haizz, nói ra chỉ sợ con đau lòng, nhưng cuối cùng con cũng nên biết. Người cha xấu xa của con, năm đó phản bội mẹ con là vì một nữ nhân của Huyền Linh Đảo, nàng ta là con gái của Hoa Diệu đảo chủ Huyền Linh đảo, cha con có hôn ước cùng nàng ta nhưng lại dấu giếm mẹ con.."
Vân Tử Lạc nhướn mày, nhớ tới chuyện Nhiếp chính vương cũng đã từng giấu mình nhiều chuyện, nàng dè dặt nói: " có thế phụ thân không muốn tiếp nhận hôn sự này, nên lúc đưa mẹ con rời đi không nói sợ mẹ con đổi ý"
"Phì, cái rắm" Bắc Đế nói ra một lời thô tục.
Viên Không đại sư cũng kích động đến mức đỏ cả mặt, cướp lời của Bắc Đế, dồn dập nói: " Tạ Vô Tâm nếu thực sự thật lòng với Thanh Thanh, tại sau ba tháng sau khi Thanh Thanh bỏ đi, chúng ta đều nhận được tin hắn ta muốn thành hôn cùng Hoa Phong Bình "
"Vậy về sau thế bào? Ông ta vẫn thành thân với Hoa Phong Bình?"
Viên Không đại sư ho kịch liệt.
"Con nghỉ ngơi đi" Bắc Đế vươn tay vuốt vuốt sau lưng hắn, còn điểm nhẹ lên huyệt đạo của hắn.
"Nguyên sư bá có phải cũng ái mộ mẫu thân không?" Vân Tử Lạc đột nhiên hỏi một câu.
Viên Không đại sư ngẩn ra, sắc mặt trong nháy mắt cũng đỏ bừng.
"Nó bây giờ đã là người xuất gia, con đừng dụ dỗ nó như vậy" Bắc Đế khẽ mỉm cười, nhân tiện chuyển chủ đề khác: " Hôn sự của Ta Vô Tâm đương nhiên không thành, năm đó, Thanh Thanh rời khỏi Lê Hoa Đảo trẫm đã phái người đi tìm nó, nhưng nó lại không chịu trở về, mà ở lại Lưu Ly các, trẫm cứ nghĩ nó ở đó vài ngày thông suốt rồi sẽ quay vê Băng Thành. Về sau, nó viết cho ta một bức thư, nói Tạ Vô Tâm đã nhận lỗi với nó, hai người bọn họ đã làm hòa, hỏi ta rằng gia tộc có tha lỗi được cho nó hay không, nếu tha lỗi được, nó sẽ dẫn Tạ Vô Tâm cùng quay về"
Bắc Đế nhẹ nhàng thở dài một hơi: " Trẫm tha lỗi cho nó, đám người còn lại dám không theo sao, chỉ là, sau khi ta gửi thư hồi âm thì lại không nhận được thư trở lại, thời gian đó, Thanh Thanh và Tạ Vô Tâm cũng không có ở Lê Hoa đảo, ba tháng sau, Tạ Vô Tâm một mình trở về Lê Hoa Đảo, còn Thanh Thanh lại bặt vô âm tín"
"Mẹ con lúc đó bị người Huyền Linh Đảo truy sát?"
Vân Tử Lạc cũng lờ mờ hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Ừm, ta cũng không biết sự tình thế nào, nhưng mẹ con bị người của Hoa Phong Bình truy sát, nó lại bị trúng loại độc chỉ duy nhất Huyền Linh đảo mới có, chuyện này, cha con không thể không liên quan"
Ánh mắt Bắc Đế thoáng chốc nổi giông bão.
"Những năm qua ta liên tục phái người truy tìm tin tức của mẹ con nhưng đều vô ích, kể cả đã phát sinh chuyện gì, cũng không có kết quả. Tạ Vô Tâm cũng biến mất khỏi Lê Hoa đảo, trẫm muốn bình định Lê Hoa đảo và Huyền Linh đảo, nhưng việc này cực kỳ nguy hiểm, người Băng Thành cũng cực kỳ sợ hãi, Hoa Diệu lại khống chế toàn bộ hải vực, trẫm dù có dẫn theo mười vạn quân, cũng không thể nào dùng được võ lực"
"Thù này không thể không báo" Vân Tử Lạc chậm rãi nói..
"Tất nhiên phải báo" GIọng Bắc Đế cực kỳ lạnh lẽo, " Trẫm bế quan nhiều năm như vậy, là ở Băng Thanh chấn chỉnh Hải quân, đã không đánh thì thôi, đã đánh một trận phải tháng, Nhưng hải quân Huyền Linh Đảo cũng cực kỳ vững mạnh trẫm không dám xem thường"
"Ừm, ông ngoại, người nói đúng, tuy bọn họ cường đại, nhưng chúng ta cứ từ từ, chuẩn bị chu đáo nhất định sẽ thành công, Câu Tiễn ba nghìn lính bộ còn diệt được Ngô, huống chi chúng ta là mười vạn quân"
Vân Tử LẠc tự tin cười một tiếng, đôi mắt hạnh sáng ngời, như phát ra ánh sáng rực rỡ, hào quang còn hơn cả viên dạ minh châu.
Vẻ mặt của Bắc Đế và Viên Không đại sư đầu tiên là khiếp sợ, sau đó thoáng kích động rồi đến ngạc nhiên mừng rỡ.
"Lạc nhi, Câu Tiễn là ai?"
Một hồi sau, Bắc Đế nghi ngờ hỏi lại.
Vân Tử Lạc liền đem điển tích của Câu Tiễn diệt Ngô kể lại mộ lần, Bắc Đế và Viên Không đại sư không ngừng gật đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Ngày hôm sau, Bắc Đế chỉnh đốn lại binh lính, Viên Không đại sư chỉ bị ngoại thương mà ông vốn lại tinh thông y học nên sớm đã không có gì đáng ngại, ông ấy cùng BẮc Đế cùng nhau trở về Băng Thành.
Sau một đêm tin tức khiếp sợ truyền khắp Kỳ Hạ.
Băng Thành Băng Lạc công chúa, mười bảy năm trước lưu lạc đến Vân phủ, lại bị mẹ kế ngược đãi, Bắc Đế sau khi nhận lại cháu gái, liền nổi giận, xử tử Vân phu nhân, Băng Lạc công chúa cùng Vân gia đoạn tuyệt, cùng Bắc Đế trở về BĂng Thành.
Ở cửa nam, cả một đoàn dài người đứng xếp hàng. Đa số bọn họ đến chỉ vì muốn nhìn thấy vị quân vương của Băng Thành trong truyền thuyết, còn có vị Băng Lạc công chúa kia nữa.
Nghe nói, tài năng của nàng còn hơn cả "đệ nhất tài nữ" Vân Khinh Bình.
Nghe nói, dung mạo của nàng làm cho Vân Khinh Bình hổ thẹn, còn nói nàng là đệ nhất mỹ nữ ba nước...
Nghe nói, lúc trước Tứ vương gia không biết mà từ hôn với nàng.
Chỉ tiếc rằng, đứng cả buổi buổi lúc đoàn người ra khỏi của Nam, khi mành che bị kéo lên, mọi người chỉ nhìn thấy một góc váy của nữ nhân đó.
Nhiếp chính vương cưỡi ngựa, nhìn đoàn người rời đi, Sở HÀn Lâm, Diêu Linh Linh cũng đứng yên lặng bên đường tiễn.
Một phòng nhỏ ở quán trà gần đó, một bàn tay thon dài đặt lên song cửa sổ.
Người con gái quay đầu, nâng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, chậm rãi nói: " Quả nhiên là bị Hách Liên Ý nói đúng, thật muốn đến Nhiếp chính vương phủ"
Nửa tháng sau, Sở Tử Uyên liền phái bà mối đến, đáp ứng theo yêu cầu của Van Tử LẠc, Triển Hưng cũng từ Đông lâm trở về, nguyên nhân là cơ thể Đào nhi cũng không thể chịu lâu hơn nữa.
Ngày đại hôn của Đào nhi, muội ấy xuất phát từ Nhiếp chính vương phủ, dọc đường hoa đỏ vô số, tiếng nhạc không ngừng, khách khứa đếm không xuể.
Từ trước đến nay, Nhiếp chinh vương vắng vẻ chưa từng có chuyện nào náo nhiệt như vậy!
Sáng sớm, nô tài cả phủ đều gấp gáp bận rộn, tiếng cười nói hoan hô khắp phủ, nhiều năm nay bọn họ chưa từng vui như vậy. Đế nỗi người ngoài cũng không tin đây chỉ là một đầy tớ xuất gái, bọn họ còn tưởng là Nhiếp chính vương gả muội muội, vì vậy hoàng thân quý tộc toàn thành nào không dám tới?
So sánh với Bát vương phủ thì thật quá vắng vẻ.
Một nữ nhân mang mạng che mặt của Vân Tử Lạc khóc thút thít đưa Đào nhi lên kiệu hoa về Bát vương phủ... Triển Hưng cũng xin ở lại Nguyên kinh chăm sóc Đào nhi, cũng vừa hay xem xét tình hình ở Kỳ Hạ cho Sở Tử Uyên.
Vân Tử Lạc,đi BĂng Thành, Nhiếp chính vương cũng không yên tâm nên đi cùng nàng.
Người ở lại Nhiếp chính vương phủ là Tiếu Đồng.
Trong đại sảnh, Tiếu Đồng nhìn hai người họ đang sắp xếp quần áo, đôi mắt phượng thoáng qua vẻ cực hâm mộ, oán hận lên tiếng: " Các người thì tốt rồi, cứ như vậy bỏ ta lại, thật quá xấu xa! Còn nữa, HÁch Liên, trong phủ của huynh sao đến cả một nữ nhân cũng không thấy bóng dáng đâu"
Nhiếp chính vương không biến sắc nói: " Nếu thấy nhàm chán, có thể đem năm vị phu nhân của ngươi đến đây ở"
Tiếu Đồng lúc này mới thu lại ý cười, ánh mắt bất an nhìn về phía Vân TỬ Lạc, chỉ thấy Vân Tử Lạc nhàn nhạt cười, gương mặt hắn không hiểu sao lại nóng lên, hắn đứng dậy giọng điệu cũng nguội lạnh đi vài phần: " chuẩn bị đi sớm đi"
Nói xong hắn nhấc trường bào đỏ bước ra ngoài.
Nhiếp chính vương cùng Vân Tử Lạc ngồi lên xe ngựa, mành xe chưa kịp kéo lại, Nhiếp chính vương đã vương tay eo ngang eo nàng, kéo nàng vào trong ngực mình.
"Ý.." Vân Tử Lạc đặt tay lên ngực chàng, đôt nhiên đôi môi ấm áp lại đặt lên mặt nàng, trên mặt liền lưu lại tia tê dại, rồi sau đó là đến cổ, đến tay...
"Lạc nhi ngoan, cuối cùng nàng là chỉ của một mình ta, không ai trành giành nàng với ta nữa"
Giọng của Nhiếp chính vương lộ rõ vẻ thỏa mãn.
"Sớm đã là của chàng rồi" Vân Tử Lạc tức giận nói.
"Nhưng nếu đế Băng Thành, chúng ta cũng không thể thân mật được" NGhĩ đế chuyện này Nhiếp chính vương liền nhíu mày, " Thật muốn sớm lấy nàng về nhà, khi đó, nàng đích thực chỉ của một mình ta, ta thích thân mật như thế nào thì sẽ thân mật thế đó...."
Rồi sau đó chàng liền hôn một đường xuống đưới.
Đến cửa nam, từ bên ngoại truyền đến tiếng huyên náo, Vân Tử Lạc dùng ngón tay út vén nhẹ mành xe lên, chỉ thấy một đám người đang vây quanh tường chỉ chỉ trở trở.
Nhiếp chính vương nhíu mày: " Là một tờ thông báo, chắc là Thái hậu cho người dán"
"CHúng ta đi xem một chút xem trên đó viết gì?" Vân TỬ Lạc đề nghị.
"Để Quỷ Hình đi, nó nhanh nhẹn hơn" Nhiếp chính vương nhìn ra ngoài cửa sổ xe kêu một tiếng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT