Trên cửa phòng tân hôn có dán hai chữ song hỉ đỏ thẫm, to bằng cả hai lòng bàn tay.

Bên trong tân phòng, có hai bóng người liên tiếp phát ra những âm thanh quái dị.

"Két..."

Cửa ngoài bị đẩy vào, tiếp đó là một loạt tiếng bước chân hỗn loạn tiến vào phòng.

"Công chúa, vương gia đã tỉnh"

Lúc tiếng Triển Hưng truyền vào, Trường Nhạc công chúa đã sợ hãi đến cực độ, nàng ta vội vàng cầm chăn che đi cảnh xuân sắc trên gường.

Sở Tử Uyên bước đến trước giường, kéo chăn ra, đôi mắt phượng của hắn sáng đến kinh người.

Tất cả nến trong phòng đều được thắp lên, căn phòng lập tức sáng bừng lên, lụa đỏ như lửa, quần áo rơi vải của nam nữ dưới sàn đập vào mắt mọi người.

"Hừ..."

Mấy tên thị vệ bước vào cùng hít một ngụm khí lạnh,

Mà Trường Nhạc công chúa giờ phút này đã sợ hãi đến trắng bệch cả mặt.

Dù sao, trước mặt nàng ta không phải là ai khác mà la Sở Tử Uyên, hôn phu đáng lẽ đêm nay sẽ động phòng cùng nàng ta.

Sở Tử Uyên đưa một tay lên, kéo tên A Minh dậy, tiện tay ném hắn lên trên mặt đất.

"Nô tài to gan, lại dám làm ra chuyện này"

Triển Hưng không để ý đến hình ảnh trước mắt xấu hổ đến cỡ nào, hắn quát lạnh một tiếng, rồi giữ lấy A Minh đang muốn chạy trốn.

"Ầm"

Một tiếng động lớn vang lên, cửa tân phòng bị đóng kín lại.

Trường Nhạc công chúa cảm giác được những thị vệ này đúng ở đây không thích hợp, muốn bọn họ ra ngoài, thế nhưng lại bị thị vệ của Bát vương gia đóng chặt cửa.

Sở Tử Uyên lạnh lùng bước đến ghế thái sư ngồi xuống, nói: " Tên nô tài này đáng bị kết cục gì, Triển Hưng, ngươi cũng biết rồi đấy"

Lúc nói những lời này ngay cả một ánh mắt hắn cũng không nhìn về phía Trường Nhạc công chúa.

Trường Nhạc công chúa dùng áo ngủ bằng gấm quấn chặt thân thể mình, mặt nàng ta đỏ ửng lên.

Mà dù nàng ta thích nam nhân, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ta thích bị một đám nam nhân bắt gặp trong tình huống xấu hổ này, như thế này, nàng ta có cảm giác rất nhục nhã.

"Dạ"

Vẻ mặt Triển Hưng co rút lại, hắn rút trường kiếm bên hông ta, trường kiếm lóe sáng 'soạt' một tiếng tung lên.

"Á..."

Tên A Minh kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Dưới mặt đất lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.

Sắc mặt Trường Nhạc công chúa và đám thị vệ như trắng bệch, bọn họ cũng chưa từng thấy cảnh máu tanh như thế này, ai nấy đều cả kinh.

Mà Triển Hưng lúc này cũng không có ý định dừng lại, hắn vung kiếm ra liên tục.

Tai, mắt, cánh tay... hắn nhằm mỗi chỗ hạ kiếm xuống.

Rất nhanh, a Minh chỉ còn lại phần thân mình cùng phần đầu, tân phòng một mảnh yên tĩnh đến cực độ. Sắc mặt của Trường Nhạc công chúa đã trắng bệch như tờ giấy, thân thể không ngừng run rẩy.

Đây là lần đầu tiên nàng ta chứng kiến cảnh giết người tàn nhẫn đến vậy.

Huống chi, A Minh còn chưa chết.

Đám thị vệ của nàng ta, người thì bị hù dọa xụi lơ trên mặt đất, có kể cố gắng chống đỡ đứng dậy nhưng hai chân thì không ngừng run lẩy bẩy, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng răng va chạm vào nhau.

"Hự..."

A Minh đã nhìn không ra hình dạng lúc trước, bởi vì, toàn thân hắn ta toàn là máu, màu máu người đỏ tươi, giống như màu hỉ phục đẹp đến quỷ dị.

Đôi mắt phượng tĩnh mịch của Sở Tử Uyên xẹt qua tia cuồng loạn thống trị, nhưng cũng rất nhanh che dấu nó.

Hắn đứng dậy, đôi môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng phân phó:" Đem người này ngâm trong hầm rượu, xem hắn có thể sống được mấy ngày"

Giọng của hắn trầm thấp, nhưng ở trong tân phòng lại vang lên rất rõ ràng.

Bống phía, không một ai dám phát ra âm thanh dù chỉ là một tiếng động nhỏ.

Ai ai cũng lộ rõ vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ tận lực đẹp thân thể mình hướng vào chỗ tối, tránh để Sở Tử Uyên chú ý tới.

Mặc dù bọn họ đều biết võ công, nhưng cũng biết rằng, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của những thị vệ Bát vương phủ này.

Sở Tử Uyên lạnh lùng cười một tiếng rồi cất bước rời đi.

Trường Nhạc công chúa không dám kêu lên nửa lời, cả người nàng ta không ngừng run lấy bẩy, ánh mát cũng dại ra, vẻ mặt khiếp sợ.

Triển Hưng chau mày vài cạy, đôi tay run rẩy buông nhát kiếm cuối cùng, hắn thả tay, mũi kiếm đầy máu rơi xuống đất.

Đám thị vệ đi theo Sở Tử Uyên tiến lên đưa A minh đi.

Mặc dù tay hắn đã vô số lần nhuốm máu tươi, nhưng cách giết người tàn nhẫn như thế này cũng là lần đầu tiên Triển Hưng làm

Cho nên, lúc hắn cũng vứt luôn bảo kiếm đã theo hắn hơn mười năm, hơn nữa, suốt một đêm hắn đều gặp ác mộng..

Cung Trường Nhạc công chúa hoàn toàn tĩnh lặng, tân phòng thắp nến đến tận lúc bình minh lên.

Ngày kế tiếp, Sở Tử Uyên tắm rửa thay quần áo xong, hán tiến đến tân phòng đón Trường Nhạc công chúa đến tấn kiến Đông Lâm Quốc Quân.

Gương mặt nàng ta trắng nõn, ôn nhuận như lúc trước, chỉ là trường Nhạc công chúa không dám ngẩng mặt nhìn hắn lấy một lần.

Nàng ta run sợ để hắn thân mật đỡ mình lên kieuj.

Trong nội cung, Nhiếp chinh vương và Vân Tử Lạc cùng phu thê Sở HÀn Lâm cũng đã có mặt.

Gương mặt Sở Tử Uyên thư giãn, người chăm sóc tân nương cười dịu dàng dâng một cái hộp tinh xảo lên cho vị ma ma lớn tuổi bên cạnh Đông Lâm Quốc Quân, vị ma ma kia mở hộp ra, lập tức cười đến híp mắt.

"Chúc mừng công chúa, chúc mừng phò mã"

Sắc mặt Trường Nhạc công chúa ấm ức nhưng cũng gượng cười, nhận lấy lời chúc phúc.

Nàng ta biết, chuyện tối hôm qua không thể nói với phụ hoàng, bởi vì phụ hoàng đã cảnh cáo nàng ta nhiều lần, tân hôn xong nàng ta phải biết hành sự.

Mà chuyện tối qua, là do nàng ta sai trước.

Dù có nói, thì phụ hoàng có lẽ cũng sẽ trách phạt mình đầu tiên.

Huống nhi trước mặt nhiều người bon họ công bố như vậy, mặc dù chấm máu đỏ kia là giả, nhưng nàng ta cũng không thể không để ý thể diện của Sở Tử Uyên.

Nhìn thấy vẻ mặt con gái mình có chút uể oải, Đông Lâm quốc quân lại cho rằng nàng ta mệt mỏi, liền cười hiền hậu lệnh cho cung nữ đỡ nàng ta về hậu điện nghỉ ngơi.

Sở Tử Uyên ngồi xuống bên cạnh Đông Lâm Quốc Quân, cùng mọi người uống trà tán gẫu, lúc này vị trí của hắn đương nhiên cao hơn Sở Hàn Lâm một bậc.

Nếu nói người bực tức nhất trong đại điện lúc này, e sẽ là sở Hàn Lâm.

Ánh mắt Sở Tử Uyên rơi xuống Vân Tử Lạc bên cạnh Bắc Đế, người con gái da thịt như tuyết, gương mặt trong suốt, nàng cũng đang nhìn về phía hắn.

Khi nhìn thất ánh mắt của nàng, toàn thân Sở Tử Uyên chân động, tinh thần hắn đang mê man lập tức thanh tỉnh lại.

Một canh giờ sau, Nhiếp chính vương đứng dậy, nói với Đông Lâm Quốc Quân:" Hoàng thượng, đại hôn của Bát vương gia đã xong, chúng ta muốn trở về Kỳ Hạ"

Đông Lâm Quốc Quân có chút kinh ngạc: " Sớm như vậy sao? Sao không ở lại Lâm An chơi vài ngày nữa"

Gương mặt tuấn lãng của Nhiếp chính vương thoáng nét vui vẻ, nói:" Chính sự bộn bề, tiểu vương đã lưu lại quý quốc nhiều ngày, dọc đường cũng đã nhìn thấy nhiều thứ, cũng nên về thôi"

Bắc Đế cười nói:" Đúng vậy, Trẫm cũng muốn cùng cháu gái đến Kỳ Hạ, lão đầu, Trẫm cũng không thể ở lại đây ăn uống không của ông mãi được"

Lời này vừa nói ra, khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút.

Khóe miệng Nhiếp chính vương thoáng ý cười nhưng sâu trong ánh mắt chàng, lại xẹt qua một tia ảm đạm.

Nghĩ đến chuyện, 'thế giới hai người' của chàng và Lạc nhi sắp sửa bị người khác quấy rầy,

Có Bắc Đế ở bên cạnh Lạc nhi, chàng sẽ không thể thoải mái đụng tay đụng chân với nàng được.

Họ trở về dịch quán thu dọn hành lý, rồi lên xe ngựa rời khỏi Lâm An.

Bởi vì có Bắc Đế nên Đông lâm Quốc Quân cùng triều thần cũng đến tiễn họ

Sở Tử Uyên một thân bạch y thuần khiết, ưu nhã xoay người xuống khỏi bạch mã, ánh mắt hắn lạnh nhạt, không vui không buồn.

Mọi người cũng xuống ngựa chào cáo biệt Đông Lâm Quốc Quân cùng triều thần.

Trước khi lên ngựa, SỞ Tử Uyên bước nhanh đến trước mặt Vân Tử Lạc.

"Lạc nhi" Hắn khẽ gọi, giọng điệu mang theo vài phần ôn nhu:" Dọc đường nhớ bảo trọng"

"Tử Uyên, tân hôn vui vẻ"

Vân Tử Lạc nhàn nhạt nói.

Sở Tử Uyên cười khổ một tiếng, không trả lời nàng, vội chuyển chủ đề:" Ta thay mặt Triển Hưng cầu thân Đào nhi"

Đào nhi đứng bên cạnh nghe lời này, gương mặt muội ấy lập tức ửng đỏ.

Vân Tử Lạc ngạc nhiên:" Chuyện này, có nhanh quá không?"

Sở Tử Uyên nhìn Đào nhi, đôi môi mỏng khẽ động:" Đào nhi cũng không còn nhỏ nữa,huống chi, nàng cùng Triển Hưng...."

Hắn đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ:" Đào nhi có, chẳng lẽ muội chưa biết?"

"Đào nhi có..."

Lời này không khác nào bom nổ vang lên trên đỉnh đầu Vân Tử Lạc.

Đào nhi vừa thẹn thùng vừa khó xử, sớm đã trốn sau lưng Diêu Linh Linh, cả gương mặt cũng đỏ rực.

"Là Triển Hưng nói cho ta biết, nếu không, ta cũng sẽ không đích thân mở miệng nói đến chuyện này"

Sở Tử Uyên nói tiếp.

Lòng Vân Tử Lạc rối như tơ vò.

Diêu Linh Linh cũng chấn động, bàn tay trăng nõn của muội ấy vô thức bám chặt lấy tay Vân Tử Lạc.

"Chuyện này, chờ chúng ta về đến Kỳ Hạ sẽ bàn bạc thêm"

Đã đến nước này, Vân Tử Lạc chỉ biết nói một câu như vậy.

"Được, đến lúc đó ta sẽ cho bà mối đến"

Sở Tử Uyên đáp một tiếng, xoay người đi về phía Đông lâm Quốc Quân.

Đoàn người Kỳ Hạ lên xe ngựa rời đi.

Buổi trưa,lúc dừng lại dùng cơm trưa, Vân Tử Lạc đem chuyện này nói cho Nhiếp chính vương biết.

Nhiếp chính vương sau khi nghe xong, gân xanh trên trán nổi lên, chàng bật ra một câu:" Như thế nào cả nó cũng có, nàng vẫn không có"

Vân Tử LẠc cũng không biết nói gì.

Đây là lỗi của nàng sao?

Nhiếp chính vương cau mày nói:" Chẳng lẽ là bản vương vô năng?"

"Nói hươu nói vượn"

Vân Tử Lạc thấy chàng nghi ngờ bản thân mình,v ội vàng đưa tay gõ lên trán chàng, hồi lâu mới lên tiếng:" ĐÓ là vì..."

"Vì sao?"

Vân Tử Lạc không đành lòng thấy bộ dạng tự trách của chàng, chậm rãi nói:" Bời vì ta biết rõ ngày nào là ngày an toàn"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play