Đoàn người dần dần rời khỏi nguyên kinh, hướng về thủ phủ Đông Lâm.
Vân Tử Lạc vén mành xe ngựa nhìn ra ngoài, đúng lúc nữ nhân ở xe đối diện cũng thò đầu ra khỏi xe ngựa.
Nàng ta nhìn thấy Vân Tử Lạc rõ ràng rất sợ hãi.
Vân Tử Lạc mặt không biến sắc, câu dẫn cánh môi: " Tỷ tỷ
"Nhị muội, thì ra muội cũng đến"
Ở đây vẫn còn xe ngựa của gia quyến các đại thần khác, tỷ muội gặp nhau cũng không thể phớt lờ được, để người khác nói tỷ muội Vân gia bất hòa là không nên.
Qua cửa sổ nàng nhìn thấy trên mặt Vân Khinh Bình còn được băng bó, khong nhìn rõ mặt nàng ta.
Xem ra, mặt của tỷ ta cũng không tốt lên được.
Trong lòng Vân TỬ Lạc liền cảm thấy buồn cười, nghĩ đến lúc trước tỷ ta luôn miệng cười nhạo nàng xấu xí, hiện tại tỷ ta lại phải mang bộ mặt như vậy sống ngày này qua ngày khác.
Buổi trưa, Sở Tử Uyên cho đoàn người dừng lại ven đường nghỉ ngơi ăn uống, lần này, thái giám và cung nữ trong cung đều mang theo đủ cả, cung nữ ở phòng bếp chân tay lanh lệ liền lập tức đi chuẩn bị thổi cơ,
Sau khi ăn cơm xong liền gấp rút lên đường, chập tối, khi cách thành phía trước còn không xa, đoàn người lại đông, Sở Tử Uyên và Nhiếp chính vương bàn bạc với nhau, quyết định cho ngự lâm quân trấn thủ ngoài thành còn đoàn người vào trong nghỉ ngơi qua đêm.
Vân Tử Lạc cũng xuống xe ngựa.
"Nhị tiểu thư, lều của tiểu thư đã chuẩn bị xong"
Quỷ Mị cưỡi ngựa chạy đến nghênh tiếp nàng.
"Nhanh vậy sao?"
Diêu Linh Linh tặc lưỡi, nhìn hàng dài xe ngựa xếp trước sau mình, trong lòng liền cảm thấy hưng phấn.
Muội ấy kéo tay Vân Tử Lajcm cùng Đào nhi, ba người họ đi vào lều của mình.
Vừa mới bước vào, đã thấy bên trong lều có một bóng người đang đứng chắp tay sau lưng, vóc dáng cao lớn, trường bào đen nhánh, không cần quay đầu mọi người cũng biết đó là ai.
"Đào nhi, chúng ta qua xem cơm đã chuẩn bị xong chưa"
Diêu Linh Linh lập tức tìm lý do kéo Đào nhi ra ngoài.
"Ý"
Vân TỬ Lạc bước nhỏ đến bên canh chàng, Nhiếp chính vương quay người, mỉm cười, nắm lấy cổ tay nàng.
Hai tay nhiếp chính vương đeo bao tay lông màu đen, là do nàng làm, trong lòng Vân Tử Lạc liền cảm thấy rất hài lòng.
"Có lạnh hay không?"
Nàng nhướn mày hỏi chàng.
"Không lạnh, rất ấm"
Vân Tử Lạc lắc đầu, nàng hơi kiễng chân lên, đưa hai tay ôm lấy mặt chàng: " Lạnh quá, chàng còn bảo không lạnh! Ta không tin, chàng cưỡi ngựa một ngày rồi sao là không lạnh được"
Người con gái oán trách nhìn chàng.
Nhiếp chính vương duỗi tay ôm lấy eo nàng, để cho nàng gần sát mình hơn,cho nàng được thoải mái hơn.
"Ban đầu có lạnh, nhưng đi lâu tự nhiên quen cũng không lạnh nữa"
Vân Tử Lạc gật gật đầu, hai tay ôm lấy bả vai chàng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: " Vậy chàng mai đi ra đi, ta thấy Sở Tử Uyên đang gấp gáp bên ngoài, có cần cho người đến giúp huynh ấy không?"
Nhiếp chính vương véo nhẹ má nàng một cái, nói: " Được, đích thực là rất nhiều việc, xong việc ta lại đến tìm nàng"
Vân Tử Lạc đưa chàng ra đến cửa lều, nhìn chàng rời đi, khóe mắt cong lên.
Đợi đến lúc dùng cơm chiều, liền phải gặp Sở Tử Uyên và Sở Hàn Lâm. Buổi trưa nàng đã cố ý tránh mặt mặt bọn họ, nhưng bây giờ có tránh mãi cũng không được.
"tử Uyên"
Vân Tử Lạc gọi.
Nghe được giọng của Vân Tử Lạc, Sở Tử Uyên kinh ngạc nghiêng đầu, khi nhìn thấy thực sự là nàng, ánh mắt hắn có chút khó tin.
"Lạc nhi, muội cũng đi?"
"Ừm"
Sở Tử Uyên gật đầu nhẹ, không nói gì thêm nữa.
Trong lòng Vân Tử Lạc bỗng nhiên lại dâng lên một cảm giác quái lạ.
Hôm nay Sở Tử Uyên có chút khác thường.
Nếu như là trước kia, hai người gặp nhau cho dù không có chuyện gì, nhưng thái độ của Sở Tử Uyên vẫn rất nhiệt tình.
Chẳng lẽ, bởi vì hôm nay là đại hôn của huynh ấy nên tâm tình huynh ấy không tốt?
Nàng cũng không hỏi nhiều, mà tiếp tục gắp thức ăn cho mình.
Đây là vùng ngoại thành, về đêm rất thanh tĩnh.
Diêu Linh Linh dùng xong cơm thì đã không thấy bóng dáng đâu, Đào nhi cũng vậy.
Vân Tử Lạc đành phải ngồi trong lều, miên man suy nghĩ khi nào thì Nhiếp chính vương tới tìm nàng. Đang miên man đột nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng hét lớn'
Sau đó là tiếng người quát lớn: " Bắt thích khách! Có thích khách xông vào! Là nữ nhân"
Liên tiếp sau đó là vài tiếng quát lớn.
Vân Tử Lạc không khỏi cười thầm.
Thích khách? Xem ra, là cao thủ nào đó!
Biết rõ hôn lễ này rất quan trọng với Sở Tử Uyên nói mới nghĩ cách đến đây!
Nghĩ vậy, nàng liền mở cổng lều, bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn sao trên trời.
Khóe mắt nàng đột nhiên lóe sáng, nàng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh đang vội vã chạy vào trong lều của nàng, hiển nhiên bọn họ căn bản không chú ý tới nàng đang đứng ngoài.
Khóe miệng nàng cong lên, thoáng ý cười thú vị, nàng cũng đi theo vào trong lều.
Hai người trong phòng làm sao nhanh bằng Vân Tử Lạc được.
Các nàng ta căn bản không tới đấy để trốn, nhưng lại bị Vân Tử Lạc bắt quả tang.
Lúc nhìn thấy họ, nhìn nữ tử đang mặc đồ cung nữ ngay trước mắt, Vân Tử Lạc không khỏi giật mình: " Vân Thái Lệ!"
Quả nhiên người mặc quần áo nữ tử đơn giản chính là Vân Thái Lệ. Mặt mũi nàng ta lấm lem tro bụi, quần áo lộn xộn, không còn nhìn thấy bộ dạng của một thiên kim tiểu thư nữa!
Vân Tử Lạc lấy làm kinh hãi.
Mà Vân Thái Lệ sau khi nhìn thấy người bước vào là Vân Tử Lạc, liền căng thẳng sợ hãi đến tái nhợt cả mặt.
"Nhị tiểu thư, người đừng kêu lên nữa"
Tiểu Hoa đã gấp đến độ muốn khóc, nàng ta nhìn về phía Vân Thái Lệ: " Tiểu thư...
Vân Thái Lệ rõ ràng cũng sợ hãi, mồ hôi trên trán vã ra như tắm. sợ Vân Tử Lạc kêu lên sẽ chú ý mọi người.
Quả nhiên như nàng ta nghĩ, tiếng kêu của Vân TỬ Lạc rõ ràng làm ngự lâm quân chú ý.
"Thích khách ở bên kia! Chúng ta mau qua đó lục soát"
Một tiếng quát lớn vang lên, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn chạy về phía họ.
Vân Tử Lạc đứng đó, không có ý định ra tay, chỉ yên lặng nhìn Vân Thái Lệ.
"Nhị tỷ..." Vân Thái Lệ đã hoàn toàn hoảng loạn.
"Nhị tỷ, cầu xin người, giúp ta một lần. Nếu bị bọn họ bắt được, ta nhất định sẽ bị đánh chết mất"
Tiếng bước chân hỗn loạn đã dừng trước cửa lều.
Vân Tử Lạc không nhíu mày một cái, nàng bước lên một bước, đồng thời nhấc tay Vân Thái Lệ và Tiêu Hoa, mỗi người một cái, trực tiếp kéo hai người đọ vào trong chăn, đem áo ngủ bằng gấm đắp lên trên.
Vân Thái Lệ thoát khỏi cửa tủ, Vân Tử Lạc nhìn thấy rõ ràng nàng ta thở dài một hơi.
Nàng không lên tiếng, cũng chui vào trong chăn, đem áo ngủ bằng gấm đắp lên mình.
Cũng may mùa đông chăn cũng khá lớn, căn bản không làm người khác nghi ngờ.
"Keng keng..."
Là tiếng động ngoài cửa lều.
"Có ai không?"
Tên ngự lâm quân hét lớn vừa nãy lên tiếng hỏi thăm, hắn ta cũng có chút lo lắng, không dám lỗ mãng.
"ai vậy?"
Giọng Vân Tử Lạc không vui vang lên, rõ ràng là bất mãn vì tiếng động ở bên ngoài.
"Chúng thuộc hà là đội ngự lâm quân thứ hai, phụng mệnh lục soát thích khác, xin mời mở cửa ra"
Đám ngự lâm quân cũng biết rõ, nữ nhân được ở lều này không là mệnh phụ thì cũng là thiên kim tiểu thư, vì vậy dù có cấp bách bọn họ cũng không dám xông vào.
"Chỗ ta không có thích khách"
Vân Tử Lạc hừ lạnh một tiếng.
Bên ngoài lại vang lên tiếng kẻng, có vẻ người bên ngoài đã không kiên nhẫn được. "Lục soát thích khách là mệnh lệnh của vương gia, mời ngài mở cửa cho chúng thần xem một chút! Nếu không, vì đại sự chúng thần không thể không xông vào"
"Ai dám xông vào đây, cứ thử xem"
GIọng Vân Tử Lạc không nóng không lạnh.
Nhưng trong giọng điệu lại lộ ra vẻ kiên định dị thường, thậm chí, là tỏa ra một luồng nguy hiểm.
Người ngự lâm quân kia hừ một tiếng, đang muốn nói gì, thì người ở sau lưng đã hô to: " Khoan đã"
Vốn nghe được có thích khách hắn liền mang Diêu Linh Linh chạy về phía Vân Tử Lạc, sợ mình không có ở đó, muội ấy sẽ gặp nguy hiểm.
"Quỷ đại nhân"
Đám ngự lâm quân nhìn thấy Quỷ Mị, lập tức cúi đầu tôn kính.
"Quỷ Mị, vừa rồi chúng thuộc hạ nghe được bên này có tiếng kêu lơn, sợ là người bên trong lều bị thích khách bắt giữ, chúng ta tốt nhất nên vào trong xem một lần"
Tên ngự lâm quân lúc nãy một lần nữa lên tiếng.
Vân Tử Lạc dựa vào đầu giường, suýt nữa cười thành tiếng.
Tên ngự lâm quân này cũng quá nhiều mặt.
Lúc nãy khác, bây giờ lại ra vẻ khác.
Nơi này là chỗ nào, còn dám nói nàng bị thích khách uy hiếp? Vừa rồi thì không đề cập tới, bây giờ lại bày ra bộ dạng quan tâm.
Quỷ Mị vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, sau lưng liền truyền đến giọng lạnh lùng.
"Quay về cả cho ta"
Âm thanh quen thuộc như sấm dội giữa trời, đám ngự lâm quân này bị hù dọa đến run rẩy cả chân tay, bọn họ quay đầu nhìn lại.
"Nhiếp chính vương"
"Nhiếp chính vương"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT