"Ta chưa bao giờ muốn đem cuộc đời mình ra đánh cược"

Vân Tử Lạc ngắt lời hắn.

"Vậy muội có từng yên mến ta không?"

Sở Tử Uyên không cam lòng hỏi.

Vân Tử Lạc cong môi cười nhàn nhạt: " Nói nhiều như vậy huynh cũng chỉ vì muốn dò xét chuyện này sao? Nếu như ta nói nguyện ý, huynh sợ không làm được, phải không?"

"Lạc nhi, sao muội luôn nghĩ ta như vậy?" Sở Tử Uyên bi thương hỏi.

"Hách Liên Ý, là toàn bộ của ta. Cho nên, ta sẽ không đi cùng huynh"

Giọng Vân Tử Lạc trở nên kiên định.

"Ta cũng biết là..."

Câu đằng sau hắn không nói thêm được..

Bởi vì, từ trong bóng tối liền vang lên một giọng nói lạnh băng.

"Bát vương gia không sắp xếp hôn sự, mà trốn ở hậu viện người khác làm gì?"

Giọng âm trầm lạnh băng vang lên, sau những lời nfy, là một thân ảnh cao lớn từ đầu tương bước ra,Nhiếp chính vương một thân trường bào đen tay cầm một cái ô đen từ từ bước về phía hai người họ.

Đôi mắt phượng của chàng nhìn về phía Sở Tử Uyên.

Sắc mặt Sở Tử Uyên thay đổi, hắn nhìn Vân Tử Lạc, rồi nói: " Ta đi trước"

Thân thể hắn nhẹ nhàng nhảy lên một cái,giẫm lên đầu tường vụt đi, thân ảnh biến mất trong màn mưa.

Vân Tử Lạc chưa kịp thu hồi ánh mắt thì một đã bị bóng đen trên đỉnh đầu che lại.

Chiếc ô đen che lên đầu nàng, ngăn không cho nước từ mái hiên rơi xuống người nàng.

"Không lạnh sao?"

Hạ ô xuống, sắc mặt Nhiếp chính vương liền thay đổi trở nên ôn nhu hơn, giọng nói với Vân Tử Lạc cũng mang theo vài phần trách cứ.

"Không lạnh"

Vân Tử Lạc nâng mắt lên, đặt tay lên bàn tay đang cầm ô, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng về đôi mắt phượng tĩnh mịch của chàng.

Nhiếp chính vương mỉm cười: " ta lạnh"

"Vậy chúng ta vào trong"

Vân Tử Lạc cười một tiếng, hai người họ nắm tay nhau trở lại Lê Uyển.

Phòng của Hải Yến và Vân Hạo vẫn còn sáng đèn, nàng nghĩ hai người cũng chuẩn bị tắm để đi ngủ,

Hai người họ không lên tiếng, không phát ra tiếng động cùng nhau bước vào phòng nàng.

"Sở Tử Uyên ngày càng lớn mật"

Nhiếp chính tiện tay ném ô đi, rồi cầm Giáng Linh vứt ra khỏi cổ Vân Tử Lạc, rồi ôm eo Vân Tử Lạc, tham lam hà hít mùi hương trên người nàng.

Giáng Linh bị ném xuống đất, oán hận nhìn về phía hai người họ,rồi tự động chui vào ổ của mình.

Vân Tử Lạc cười nhạt: " Huynh ấy sắp lấy Trường Nhạc công chúa rồi"

Nhiếp chính vương cảm thấy như vậy vẫn không đủ, liền quay người nàng lại, dặt một nụ hôn trên trán nàng, rồi đến mắt nàng, nụ hôn dừng lại bên vành tai anfng, rồi nói nhỏ với nàng:

"Không phải là lấy, mà là hắn bị gả, gả đến Đông Lâm"

Những lời như vậy mới làm cho Nhiếp chính vương cảm thấy yên tâm.

Luồng nhiệt ập đến cổ làm cho Vân Tử Lạc tê rần, nàng cười dịu dàng gõ nhẹ lên gò má chàng.

"ta đi rửa mặt"

"Vậy nàng đi đi, ta tắm rồi, ta ở giường chờ nàng"

Lời nói của Nhiếp chính vương vô cùng ái muội.

"Nhớ nhanh một chút, ta chờ nàng"

Vân Tử Lạc không nói gì, mặc kệ chàng, trực tiếp đi ra ngoại thất gọi Đào nhi.

Khỏi cần nói, lại là một đêm cảnh xuân kiều diễm, Nhiếp chính vương thỏa mã đỏ bừng cả gò má chìm vào giấc ngủ, hai tay sít sao khóa chặt thân thể mềm mại của người con gái, trong mộng còn cười ngọt ngào.

Vân Tử Lạc bị tiếng cười của chàng làm cho bừng tỉnh, sau khi biết chuyện gì, liền cảm thấy ngọt ngào.

Nàng hơi nghiêng người, ôm lấy vòng hông tinh tráng của người đàn ông.

Sáng ngày hôm sau, Vân Hằng đến báo tin nói rằng đã tìm được một vị tiên sinh, muốn Vân Tử LẠc đến gặp.

Vân Tử LẠc lúc này còn đang nằm trong lòng Nhiếp chính vương, không biết rằng mặt trời đã lên cao đến ba thước.

"Hôm nay chàng không lên triều sao?"

Vân Tử Lạc bị người đàn ông áp chế dưới thân, nàng nâng mắt hỏi,

"Không ở cùng nàng"

Nhiếp chính vương rút tay sau gáy ra, kéo áo ngủ bằng gấm đắp lên cho hai người, hồi sau nói: " mã tiên sinh cáo lão?"

"ừm"

Nhiếp chính vương suy ngẫm hồi lâu rồi trầm giọng nói: " Hiện, trong kinh thành không có vị tiên sinh nào tốt, muốn Hạo nhi học khá lên, chi bằng cho nó đến học viên Thanh Thư"

Trong lòng Vân Tử Lạc liền nghĩ đến nó.

"Hạo nhi nói nó cũng muốn đến đó"

"Vậy để nó đến học viện đi, vị tiên sinh kia từ chối đi, hôm nay ra sẽ nói với chỗ đó, ngày mai ta sẽ đưa Hạo nhi đến đó học"

"Nhanh vậy sao?"

Vân Tử Lạc ngạc nhiên hỏi.

"Đương nhiên rồi, nàng không tin lời phu quân mình sao?"

Nhiếp chính vương nâng cằm nàng lên, ánh mắt tà mị.

"Hừ, ai là phu quân ta chứ"

Vân Tử Lạc đỏ mặt nói.

"Nàng nói là ai, hả"

Nhiếp chính vương giả vờ không vui hỏi.

"Ta không biết"

"Nàng không biết sao? Là ai?"

"Không biết"

"Không biết, vậy để cho ta thân mật một tý?"

"Hách Liên Ý, sao chàng lại vô sỉ như vậy chứ?"

"Lạc nhi.... Để cho ta yêu nàng..."

Hai người người trốn kẻ tìm, liền chui vào trong chăn, bên trong lập tức bày lên cảnh xuân sắc, âm thanh va chạm cùng tiếng ma sát ái muội vang lên, cùng với đó là tiếng gậm nhẹ thỏa mãn của người đàn ông và tiếng rên rỉ của nữ nhân.

Đến giữa trưa hai người mới rời giường, Nhiếp chính vương ở lại Lê Uyển dùng xong cơm trưa rồi mới rời đi.

Hiệu suất làm việc của Nhiếp chính vương quả nhiên rất cao, đến buổi chiều liền cho Quỷ Mị đến báo tin, bảo Vân Hạo chuẩn bị ngày mai sẽ đến Học viện Thanh thư điểm danh.

Vân Tử Lạc tươi cười, đi đến đại sảnh dùng cơm tối.

Vân Kiên Thụ lúc này mới nhìn thấy nàng.

"Lạc nhi, con từ chối Vương tiên sinh,có phải đã chọn được người thích hợp rồi không"

Ông ấy nghi ngờ hỏi.

Vân Tử Lạc nhìn Vân Hao đang ngồi ăn cơm bên cạnh, nàng cong môi nói: " Ừm, đúng vậy, Hạo nhi, sáng mai Nhị tỷ sẽ đưa đệ đến học viện Thanh Thư, nhớ mang theo luận lễ hôm trước đệ viết đến"

"Khụ.. khụ" Vân Hạo bị sặc cơm, sắc mặt đỏ bừng, vừa vỗ ngực vừa hỏi: " Nhị tỷ,tỷ đang nói gì vậy? Học viên thanh thư không phải không nhận tân sinh sao?"

"ta đã tìm được một người chuẩn bị cho đệ, ngày mai có thể qua đó rồi"

Vân Tử Lạc đau lòng nhìn đệ ấy, giúp đệ ấy vỗ lưng.

"Thật tốt quá!"

Vân Hạo kìm nén kích động lên tiếng.

Vân Kiến Thụ cũng ngạc nhiên mừng rờ vô cùng, một hồi lâu mới hỏi: " Lạc nhi tìm ai vậy?"

Vân Tử LẠc không muốn để ông ấy lo lắng, liền nói: " Con tìm Linh Linh"

Haizz.z Linh Linh, để ta lấy muội làm bia đỡ đạn một lần đi!

Trong lòng nàng không khỏi nhịn cười.

Từ trước đến nay, quan hệ của Vân Kiến Thụ càng Diêu gia hết sức thân thiết, tuy có nghi ngờ nhưng cũng không muốn hỏi thêm nhiều

Cả buổi tối Vân Hạo liền vui sướng nhảy múa, Vân Tử LẠc giúp đệ ấy chuẩn bị xong rồi bảo đệ ấy đi ngủ sớm

Còn nàng thì chuẩn bị lễ vât cho tân hôn của Sở Tử Uyên – tấm bình phong bằng gỗ lim có thêm một đôi uyên ương.

Đồ vật trân quý với Sở Tử Uyên không thiếu, mà lễ vật này là nàng tự thêu, rồi dùng gỗ lim làm khung, ép thành một tấm bình phong lớn.

Sáng hôm sau, Vân Tử Lạc mang Vân Hạo cùng Ngô Đại rời Vân phủ, Quỷ Mị đã ở trước tiếp đón.

Trên mặt hắn có vẻ thiếu tự nhiên:" Nhị tiểu thư, hôm nay chủ nhân có lẽ không tới được, ngài ra lệnh cho thuộc hạ đưa Nhị tiểu thư cùng Vân thiếu gia đến học viện"

"Chàng bận sao?"

Vân Tử Lạc thuận miệng hỏi.

Vốn cũng không muốn để chàng tới.

"Ừm, là thế này, hôm nay vương phi cùng Hầu Hạ quận chúa trở về Nam Xuyên, chủ nhân đi tiễn họ"

Quỷ Mỵ giải thích.

'Trở về Nam Xuyên?"

Thật là chuyện là hiếm thấy, hai nữ nhân này nhiều ngày rồi không tới quấy rầy nàng cùng Hách Liên Ý, bây giờ lại lặng lẽ trở về Nam Xuyên?"

Đây là chuyện gì vậy?

"Thân thể Hầu Hạ quận chúa khó chịu, có thể không chịu được thời tiết ở đây"

Quỷ mỊ nói tiếp.

Vừa nói, hắn vừa đánh xe ngựa, đi vòng vài con đường, rồi tiến vào một ngõ sâu, sau một con đường tối, trước mặt là Học viện Thanh thư hiện ra.

Lúc này đã là tiết học đầu tiên, trước cửa Học viện tập trung rất nhiều xe ngựa hoa kỹ, Quỷ Mị thuần thục dừng xe lại ven đường, rồi bảo hai người họ xuống xe.

Bốn người họ đi vào học vieneh,

Ở học viên sớm đã có một thị vệ đứng đón, nhìn thấy Quỷ Mị đến hắn liền tươi cười tiếp đón.

Hắn khom lưng đem bốn người đi vào học viên, sau khi dẫn họ tham quan một vòng học viện liền dẫn Vân Hạo đến học đường.

Vân Tử Lạc ngửi đường mùi sách ở đây rất nồng, đúng là chỗ hoc hành tốt, nên nàng cực kỳ yên tâm, để cho Ngô đại ở lại chiếu chố Vân Hạo, còn mình và Quỷ Mị thị rời đi.

Nhưng những ngày sau liền xảy ra rất nhiều chuyện.

Việc cũng không to tát gì, có Ngô Đại bảo vệ, người thường cũng không gần gũi được với Vân Hạo.

Đến chạng vạng lúc Vân Hạo trở về liền khóc lóc.

Làm Vân Tử Lạc sợ hết hồn/

"Nhị tỷ, đệ không muốn đến học viện nữa"

Vân Hạo cúi đầu trước mặt nàng nói.

Sau khi nghe Ngô Đại kể lại, Vân Tử Lạc đã tức giận đến xanh mặt.

Đêh đệ bảo bối của nàng ngày đầu ơ học viện lại bị đối xử như vậy, thế được sao?

Hừ, bọn họ cũng không nghĩ Vân Tử Lạc nàng làm ai, mà dám trêu chọc nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play