"Tiếu Đồng ca ca, sao huynh lại gọi Vân Tử Lạc thân mật như vậy?" Ánh mắt Lục Thừa Hoan lộ rõ vẻ bất mãn: ' Huynh phải biết rõ, hiện giờ cô ta là kẻ thù chung của Nam Xuyên chúng ta"

Vân Tử Lạc "xì" bật cười.

Kẻ thù chung?

Nàng thật vinh hạnh quá!

Lông mày Tiếu ĐỒng nhăn lại.

Lại nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Hoa vương phi, như thừa nhận ý tứ của Lục Thừa Hoan.

Hắn khẽ mở môi mỏng, nói: ' Ta còn chưa phải là người của hoàng thất nam xuyên, cùng lắm cũng chỉ là đồng môn, mới phò tá Hách Liên Ý, chuyện riêng của ta, người khác không có quyền nhúng tay vào"

Trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi tán thưởng, chỉ thiếu việc vỗ tay tán thưởng cho Tiếu Đồng nữa.

Nàng nhìn không ra, Tiếu Đồng không phải dạng phóng đãng như bình thường.

Lại có thể đứng trước mặt Cảnh Hoa vương phi nói những lời 'không có tôn ti trật tự' như vậy.

Càng ngạc nhiên hơn, là thái độ của Cảnh Hoa vương phi đối vơi lời nói của Tiếu Đồng lại không kinh ngạc, dường như đã quen với chuyện đó. Chỉ lắc đầu nhìn hắn.

Bà ta nhẹ giọng nói: "Tiếu Đồng, Ý là sư huynh của người, hiện tại ngươi lại không rõ ràng với nữ nhân này, chẳng phải là bán đứng nó sao, ngươi làm sao có hể gần gũi yêu nữ này như vậy?"

"Yêu nữ"

Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, giữa hàng mày lại thoáng ý cười.

"Vương phi, cảm ơn sự ca ngợi của người, ta biết chỉ có những nữ nhân xinh đẹp tuyệt thế mới được gọi là yêu nữ, giống ta được gọi là yêu nữ, bản lãnh khác thì chưa chắc, nhưng để mê hoặc một nam nhân ta cực kỳ tự tin"

Nàng giải thích với Cảnh Hoa vương phi, nhưng lại như có như không giẫm lên vết thương lòng của bà ta.

Quả nhiên, Cảnh Hoa vương phi nghe được những lời này, tức giận đến đỏ bừng mặt,cao giọng nói: " Ngươi cũng xứng đáng làm yêu nữ sao? Ngươi cùng mẹ người ngay cả yêu nữ cũng không xứng! Ý cũng đã không cần ngươi nữa"

Vân Tử Lạc che miệng cười, không nhanh không chậm trả lời bà ta: "Không phải là hắn không cần ta, mà là ta không cần hắn, ta muốn có được hắn có rất nhiều cách. Ví như mẹ ta, không phải đã làm cho lão vương gia một mực không quên bà ấy sao? Ngay cả vợ con mình cũng vứt bỏ được, bà làm sao so sánh được với mẹ ta"

"Vân Tử Lạc!"

Cảnh Hoa vương phi vứt hết chuẩn mực, liền đạp đạp trên mặt đất.

Chỉ trong chốc lát bà ta liền mất vẻ quý phái thường ngày, biến thành một thành một người đàn bà chửi bới chanh chua.

Lục Thừa Hoan kinh hãi, vội vàng kéo tà áo của Cảnh Hoa vương phi: " Mẫu phi"

Cảnh Hoa vương phi tức giận gạt tay nàng ta ra, chỉ vào Vân Tử Lạc, quát: "Được, được lắm! Hay cho một nữ tử như ngươi. Người đâu, bắt ả ta cho bản phi, bản phi muốn cho ả ta biết thế nào là lợi hại"

Lục Thừa Hoan nghe được câu này,lập tức vui mừng hẳn lên, lại nhớ đến chuyện Vân Tử Lạc vừa nói muốn có được Hách Liên ca ca thì có nhiều cách, liền tức giận hùa vào.

"Mẫu phi, cô ta quá mức cuồng vọng, chúng ta phải cho cô ta một bài học "

Lục Thừa Hoan thêm dầu vào lửa.

Cửa tiệm rất nhanh liền bị một đám ngự lâm quân vây quanh.

Sắc mặt Tiếu Đồng trầm xuống, ánh mắt chuyển lạnh.

"Vương phi, người muốn gây chuyện ở địa bàn Tiếu mỗ sao? Sợ là việc này để Hách Liên biết được, huynh ấy sẽ không đồng ý"

Mày liễu của cảnh Hoa vương phi dựng lên, " Tiếu Đồng, ngươi là đang uy hiếp bản phi sao?"

"Ai dám uy hiếp vương phi chứ"

Tiếu Đồng nầng mắt, ngón tay khẽ động, rất nhanh liền rút một chiếc roi sắt sáng loáng từ bên hông ra.

"Chỉ là, các ngươi cũng đừng hòng đụng tới Lạc nhi"

"Tiếu Đồng ca ca, sao huynh lại che chở cho con tiện nhân đó"

Lục Thừa Hoan tức giận giậm chân: " Huynh cũng bị trúng ta rồi sao? Lại vì một nữ nhân không liên quan mà không niêm tĩnh nghĩa bao năm của chúng ta"

"Soạt"

Một tia sáng nhanh chóng hương về phía nàng ta, Tiếu Đồng quất tay phải, một roi hướng về phía Lục Thừa Hoan.

Lục Thừa Hoan theo bản năng lùi về phía sau né tránh,mặc dù nội lực của nàng ta bị hao tổn, nhưng Tiếu Đồng ra tay với nàng ta đương nhiên không có ý gây thương tích cho nàng ta chỉ muốn cảnh cáo mà thôi.

Nếu không, thủ pháp của Tiếu ĐỒng, nàng ta làm sao có thể tránh được?

Một roi kia sượt qua chóp mũi Lục Thừa Hoan, làm cho Lục Thừa Hoan sợ đến vã cả mồ hôi lạnh.

"Ai là tiện nhân?"

Ánh mắt Tiếu Đồng đầy vẻ tàn khốc, chỉ roi về phía Lục Thừa Hoan.

Lục Thừa Hoan thấy hắn không có ý định xuống tay với mình, cũng đứng vững lại, dù sao nàng ta cũng là sát thủ, không thể mất thể diện như vậy.

Ánh mắt nàng ta nhìn Tiếu ĐỒng có chút thay đổi:" Tiếu ĐỒng ca ca, huynh không phải thích cô ta chứ?"

Sắc mặt Tiếu Đồng lập tức có thay đổi.

Vân tử Lac cười nói: ' Chuyện này liên quan gì đến ngươi. Ngươi quản được Hách Lên Ý, nhưng không quản được chuyện của tiếu Đồng"

Lục Thừa Hoan cả kinh: " Vân Tử lạc, cô dám qua mặt Hách Liên ca ca câu dẫn người khác?"

"Ha ha ha"

Vân Tử LẠc nghe vậy nhịn không được ngửa mặt lên trời cười lớn,'

Tư thế hào phóng nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp.

"Cô cười cái gì? Chẳng lẽ không đúng sao?"

Vân Tử Lạc đi đến ôm lấy cảnh tay Tiếu Đồng: " Thế nào gọi là qua mặt Hách liên Ý? Ta cùng Hách Liên Ý một không thành hôn, hai không có hôn ước, căn bản cũng chỉ là hai người xa lạ, bổn cô nương hai tám xuân xanh, còn chưa xuất gia, muốn gả cho ai, đó là chuyện của ta"

Nói rồi, nàng lại thân mật nhích gần lại với Tiếu Đồng.

Toàn thân Tiếu Đồng căng thẳng, tim đập loạn nhịp, không dám nhúc nhích dù chỉ một cái.

"Cô..."

Lục Thừa Hoan tức giận đến nói không thành lời: ' Nhưng mà, Hách Liên ca ca đối với cô tốt như vậy!"

"Tốt?"

Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút: " Hắn tối với ta không có nghĩa là ta phải lấy thân báo đáp! Tiểu cô nương, đạo lý này cô cũng không hiểu sao?"

"Ai là Tiểu cô nương? Vân Tử Lạc, cô cho rằng cô hơn ai? Cô cùng lắm cũng chỉ bằng tuổi ta"

Lục Thừa Hoan cảm thấy mình bị khinh thường lên tiếng.

Giọng điều này của Vân TỬ LẠc, làm cho nàng ta cực kỳ không vui.

Vân Tử Lạc không thèm để ý nàng ta, nhìn về phía Cảnh Hoa vương phi, " Mời các người về chuyển lời với Hách Liên Ý, Vân Tử Lạc ta cùng với hoàng thất Nam Xuyên các ngươi không có nửa điểm quan hệ, nếu như các ngươi vẫn còn chọc vào ta, ta cũng sẽ không lưu tình nữa"

Nói rồi, đôi mắt hạnh của nãng khẽ nhíu lại, một cố sát ý tràn ra.

"Còn nếu các ngươi muốn nếm thử, ta lập tức sẽ cho các ngươi không nhìn thấy được ngày mai"

Giọng của nàng lạnh băng vô tình, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn.

Cảnh Hoa vương phi biết thời thế, cũng bị ánh mắt của nàng làm cho giật mình, bà ta lùi về sau mấy bước, tránh khỏi ánh mắt của nàng.

Bà ta biết rõ hôm nay sẽ không có kết quả gì.

"Đi"

Bà ta vung tay, ngự lâm quân lập tức rút lui.

Lúc này, vân Tử LẠc mới buông cánh tay của Tiếu Đồng ra, sắc mặt Tiếu Đồng vẫn kích động như cũ, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ nghiêng đầu, đi đến giả bộ sờ tấm vải.

"Lạc nhi, nàng xem tấm vải này không tệ, cấp cho Vân gia rất thích hợp"

CHủ quầy đứng một bên sớm đã há hốc mồm.

Hắn cảm nhận được chủ nhân đã thầm mến cô nương này rồi!

Haizzz

Làm ẩn vệ của chủ nhâ, đối với chuyện tình cảm của chủ nhân mình hắn cực kỳ hiểu rõ.

Với nhãn lực của hắn có thể nhìn ra, chủ nhân đối với cô nương này thực có cảm tình, nhất là ánh mắt nhìn về phía Lục Thừa Hoan lúc nãy, tràn đầy vẻ giận giữ.

Đây là lần đầu tiên chủ nhân vì nữ nhân mà tức giận.

Vân Nhị tiểu thư này không giống những người khác...chẳng lẽ sẽ là phu nhân...

Chủ quầy nghĩ vậy, vôi vàng cười với Vân Tử Lạc...

Nhiếp chính vương phủ.

Trong sân lớn trước thư phòng, Cảnh Hoa vương phi và Lục Thừa Hoan khóc lóc kể cho Nhiếp chính vương chuyện vừa xảy ra.

Nhiếp chính vương nghe xong, sắc mặt đại biến.

Cái gì? Nàng lại thân mật với Tiếu Đồng như vậy? Lại còn nói muốn gả cho hắn/

"Ầm " một tiếng, đầu chàng như nổ tung, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.

Nghĩ đến chuyện của nàng và mình, trong lòng chàng không khỏi phiền muộn.

"TA biết rồi, mẫu phi, người về nghỉ trước đi"

Lục Thừa Hoan còn muốn nói gì, Cảnh Hoa vương phi đã kéo lấy tay nàng ta, ý bảo thế là đủ ồi.

Sau khi Nhiếp chính vương trở lại thư phòng, liền đứng ngồi không yên.

Nghĩ đến chuyện Tiếu Đồng vốn tuấn mỹ, dụ dỗ nữ nhân lại quen, Vân Tử LẠc thích hắn không phải là chuyện không thế.

Lập tức, trong lòng chàng liền chua lét, cực kỳ khó chịu.

Không thể ở cùng nàng một chỗ, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chàng không nghĩ vậy, chỉ là không khống chế được tâm tình mà làm tổn thương nàng, nhưng mà dù vậy, nàng sẽ quên mình.

Giống như chàng vậy, mặc dù luôn tự nhắc nhở bản thân không được gần gũi nàng, không thể thành thân với nàng, nhưng trong lòng chàng, lại không thể nào quên được nàng.

Chàng thống khổ ngồi trên ghế thái sư ôm đầu, đáy lòng không thể nào phủ nhận, chàng sớm đã chìm trong thế giới của nàng không cách nào thoát ra được.

Làm sao đây? Nên làm cái gì đây?

Chàng hoảng sợ, nhưng lại nghĩ đến yến tiệc mừng công tử vân gia.

Trong triều các quan ngũ phẩm trở lên đều tham dự, người của vân gia tất cả đều phải đến.

Vân Tử Lạc dù không muốn đi, nhưng mà Vân Hạo nhất địn sẽ đến.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play