Vân Tử Lạc kinh ngạc mở mắt ra. Khi ý thức trở lại thì đột ngột quay đầu.
Cả dáng người cao to của Nhiếp Chính vương đang đứng ở vị trí ban nãy nàng đứng, không lệch một phân, bờ môi mỏng mím lại, khóe mắt hơi nhếch lên, nhìn nàng nhưng không lên tiếng.
Nhưng Vân Tử Lạc biết, ban nãy nàng đích thực không nghe nhầm!
Hắn nói: Bổn vương thua rồi.
Nhưng chưởng đó rõ ràng có thể đánh lên lưng nàng, khiến nàng trọng thương, đồng thời hủy diệt Vân gia.
Nam nhân này là nhân vật tàn độc hút máu trong truyền thuyết, lãnh khốc vô
tình. Nhưng lúc này đây, Vân Tử Lạc lại có chút nghi hoặc, vì sao hắn
không giống lời đồn cho lắm?
“Lạc Nhi!” Vân Kiến Thụ đã bò dậy, loạng choạng chạy tới, trong đôi mắt già nua ngập đầy hoảng hốt và sợ hãi.
Làm sao ông lường được Nhiếp Chính vương lại ra tay nhanh như vậy, càng không thể ngờ Vân Tử Lạc lại tránh được!
Tất cả giống như một biến cố đột ngột ập tới.
“Cha, con không sao.” Vân Tử Lạc đỡ lấy Vân Kiến Thụ, khi lên tiếng, thanh âm đã khản đặc.
Nàng đang định hỏi Nhiếp Chính vương nếu ban nãy coi như nàng thắng, vậy những lời hắn nói trước đó còn giá trị hay không.
Nhưng bỗng một âm thanh đinh tai phá tan mọi im ắng bốn phía xung quanh: “Tứ vương phi tới!”
Vân Tử Lạc lại nuốt những lời đã tới bên bờ môi xuống, cùng mọi người nhìn qua.
Một chiếc kiệu bốn người khiêng buông lụa màu hồng yêu kiều dừng lại ở khá
xa, rèm kiệu được mở ra từ phía trong. Bóng một người đẹp từ trong kiệu
vững bước đi xuống. Người con gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, da
trắng, khoác chiếc áo gió hoa hồng đỏ với lông chuột xám, vạt áo màu
hồng cùng với đôi giày hoa sen, váy lụa thêu hoa cùng với trăm con bướm
vàng, mái đầu búi tròn đứng tuổi, đeo đôi khuyên tai bằng thạch tử anh.
Gương mặt nàng ta cực kỳ tiêu chuẩn, đôi mắt hơi nhếch lên không cười mà vẫn đầy tình tứ, giống hệt như Chu Thị.
“Cha!” Vân Khinh Bình vội vàng chạy về phía Vân Kiến Thụ.
Đây chính là Vân Khinh Bình, đệ nhất mỹ nhân nước Kỳ Hạ ư? Vân Tử Lạc quan
sát một lúc rồi quay mặt nhìn về phía Nhiếp Chính vương đã đi xa.
“Vương gia!” Vân Khinh Bình không để tâm tới Vân Kiến Thụ, vội vàng gọi một tiếng, xách vạt váy đuổi theo.
Dáng Nhiếp Chính vương tuy to mà linh hoạt, một bước nhảy nho nhã là leo lên lưng hắc mã của hắn.
Vân Khinh Bình không nhìn Quỷ Ảnh, chỉ nhìn chăm chăm Nhiếp Chính vương,
thanh âm nhu mỳ, thê lương: “Vương gia, thiếp có lời muốn nói với ngài.”
“Để nàng ta tới đây.” Nhiếp Chính vương lạnh lùng ra lệnh.
***
Dưới ánh mắt căng thẳng của đám đông, Vân Khinh Bình quỳ xuống đất nói gì
đó. Nhiếp Chính vương cùng thuộc hạ đi rồi, nàng ta mới đứng dậy, mang
theo nụ cười quay về, xua tay với mọi người: “Mọi người đứng dậy cả đi.
Cũng may ta tới kịp, không còn chuyện gì nữa rồi, sẽ không bao giờ có
chuyện gì nữa! Nhiếp Chính vương đã nói sẽ không trị tội Vân gia nữa!”
Cả đám đông hò reo, được lệnh đại xá, ai nấy đều hân hoan.
“Vẫn là Đại tiểu thư giỏi giang, chỉ mấy câu đã cứu được cả Vân phủ chúng ta!”
“Đúng thế, giờ Đại tiểu thư là Tứ vương phi rồi, thân phận và địa vị không còn giống như trước nữa!”
“Đại tiểu thư đúng là ân nhân cứu mạng của chúng ta, nếu không giờ chúng ta lên đoạn đầu đài cả rồi!”
Mỗi người một câu vây lấy Vân Khinh Bình tán thưởng.
Vân Tử Lạc chỉ nghiêng mặt nhìn cả đám người đang đi xa. Đầu tiên, nam nhân đó một người một ngựa, ung dung nhàn nhã, phong thái như phượng hệt như một đám mây đen xa dần, xa dần. Đi chưa được mấy bước, nam nhân trên
ngựa bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn sâu vào mắt nàng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT