Bây giờ phụ thân ở bên cạnh, nhưng tâm tình của nàng so với lúc trước đã thay đổi rất nhiều, cái cảm giác khác lạ đó vẫn không ngừng bủa vây lấy nàng.

Vân Kiến Thụ vẫn luôn nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt tràn đầy yêu thương, ông ấy cứ thao thao bất tuyệt: " Mẫu thân con dạo này rất cần bồi bổ, vừa hay cũng có thể bổi bổ cho con luôn, nhìn con xem, mới được một thời gian sao lại gầy như vậy, ở bên ngoài có chịu khổ không?"

Vân Tử Lạc cười hì hì một tiếng, vừa muốn trả lời, thì một giọng nói chấn kinh vang lên

"Tiểu thư!"

Nàng chưa kịp lên tiếng trả lời, thì một thân ảnh đã bay tới, sít sao ôm chặt lấy eo nàng, Đài nhị nước mắt dàn dụa ôm chặt nàng, thấm ướt cả vạt áo nàng

"Tiểu thư, cô làm em sợ muốn chết!"

Vân Tử Lạc không phải kinh ngạc vì chuyện này,nàng đỡ Đào nhi dậy, kinh ngạc hỏi: " Đào nhi, em biết khinh công?"

Đào nhi nghe lời này, ngực lập tức ưỡn lên, đắc ý gật đầu: " Đúng vậy, tiểu thư! Tiểu thư thấy em thế nào? Là Triển Hưng dạy cho em!"

Thấy mặt mũi Đào nhi tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ. Ánh mắt Vân Tử Lạc ngây ra, trái tim như bị mũi dao nhọn hung hăng đâm vào, đau đớn vô cùng.

Nụ cười hạnh phúc thỏa mãn như vậy, dường như, đã cách nàng quá xa...

Đào nhi bên cạnh vẫn tiếp tục huyên thuyên: " Nửa năm trước, Triển Hưng từ Đông Lâm trở về, huynh ấy liền dạy muội khinh công, còn nói là muội học rất nhanh!"

Vân Tử Lạc bật cười, đưa tay ấn nhẹ vào trán muội ấy: " Đúng vậy, em học nhanh, Triển Hưng đúng là đem muội cưng chiều lên tận rời rồi, lại còn dám trước mặt ta đắc ý"

Đào nhi chưa nói gì thêm, nhưng từ trong giọng điệu có thể nhận ra Triển Hưng thật lòng với muội ấy.

Lúc này, từ trong chính viện truyền ra tiếng cười đùa, Vân Tử Lạc dòi sự chú ý về phía đó, lông mày nhíu chặt: " Phụ thân, có khách sao?"

Vân Kiến Thụ ngẩn ra, nói: " Đúng vậy, bọn họ vẫn chưa biết con trở lại. Vân Hằng, nhanh đi báo cho phu nhân!"

Ông nhìn về phía Vân Tử Lạc giải thích: " Là bà ngoại, cùng mấy cậu của con đến chơi, đã đến đây mấy tháng rồi, mẫu thân con lớn tuổi như vậy mới mang thai, bọn họ đối với chuyện này xem ra rất vui"

Trong lòng Vân Tử Lạc không nói gì, chỉ gật gật gật đầu.

"Nhị tiểu thư, người đã trở lại"

Nàng còn nhớ Trương thúc đã từng nói cho nàng về nhà mẹ đẻ của Chu thị, ông của Chu thị làm huyện lệnh ở Tế châu phủ. Quê Chu thị ở huyện Tế châu, nhà Chu thị vốn cũng chỉ là hào môn, nhưng vì Chu thị lấy được Vân Kiến Thụ là hoàng thân quốc thích mới được làm Huyện lệnh.

Nàng không nghĩ rằng Chu gia lại đến Kỳ Hạ, Vân Tử Lạc khẽ nhếch miệng.

Nàng biết Vân Hạo không phải là con ruột của Chu thị, cho nên, lần này đối với đưa con trong bụng Chu thị nhất định rất mong chờ.

Lớn tuổi như vậy còn có thể mang thai, ở thời cổ đại này cũng không dễ dàng gì.

Những nam nhân ở tuổi này, hậu viện đều có năm thê bảy thiếp, mang thai nhất định không phải dể dàng. Nhưng mà, Vân KIến thụ lại khác, hậu viện lại chỉ có một mình Chu thị.

Đang nghĩ ngời, tì trừ trong hậu viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Ai da, Lạc Nhi trở lại sao?"

Giọng nói quen thuộc vang đến, Chu thị được đám người hậu vây quanh, mặt vênh lên ưỡn bụng bước từ trong viện bước ra.

Vân Tử Lạc không có biểu cảm gì, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tự mặt rồi chuyển xuống bụng bà ta.

À, nàng cũng rời Kỳ Hạ gần chín tháng trời, thì ra Chu thị cũng sắp sinh..

Chu thị vênh mặt vuốt vuốt bụng mình, đối với tháu độ vô lễ như từ trước đến nay của Vân Tử Lạc cũng không có biểu hiện tức giận gì.

Vân Kiến Thụ chỉ về một bà lão,một trung niên và một người đàn ông cao to bên cạnh Chu thị:" Đây là bà ngoại, cô và cậu của con"

Vân Tử Lạc hơi nâng mí mắt, trong lòng không khỏi cười lạnh, nhưng vẫn tiến lên hành lễ.

Người phụ nữ trung niên là muội muội của Chu thị - Chu Quyên, tướng mạo cũng rất đẹp, bà ta dùng ánh mắt soi mói, nhìn Vân Tử Lạc từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên rồi mới lên tiếng: " Nhị tiểu thư không cần đa lễ"

Vân Tử Lạc không còn tâm tư ở lại cùng bọn họ, nên nói với Vân Kiến Thu vài lời rồi kéo Đào nhi trở về Lê Uyển.

Vừa mới trở về Lê Uyển đã gặp Ngô Đại dắt Hải Yến từ trong viện bước ra, vẻ mặt vui vẻ.

"Nhị tiểu thư, nghe nói cô trở lại, từ sáng ta đã đợi cô"

Vân Tử Lạc gật đầu, hỏi vài chuyện ở Túy Vân Lâu, rồi hỏi chuyện của Vân Hạo, Ngô Đại dẫn nàng vào hậu viện của Vân Hạo.

Vân Hạo bây giờ trong đầu chỉ biết đọc sách luyện kiếm,cho nên vẫn chưa biết chuyện Vân Tử Lạc trở lại.

"Hạo nhi" Giọng nữ thanh thúy vui vẻ vang lên bên ngoài cửa.

Cuốn sách trong tay Vân Hạo rơi " Bộp " một tiếng, đệ ấy ngạc nhiên mừng rỡ, nhảy ra mở cửa: " Nhị tỷ!"

Thân thể gầy nhỏ ôm chặt lấy Vân Tử Lạc, giọng Vân Hạo đã nghẹn ngào: " Nhị, tỷ, sao giờ tỷ mới quay về? Đệ tìm tỷ mà không được"

Vân Tử Lạc cười, vuốt vuốt đầu Vân Hạo: " Chả phải giờ đã trở về rồi sao? Nếu nhàm chán quá thì đi bộ luyện tập, đừng để mình khó chịu"

"Không được" Vân Hạo nằm trong ngực nàng, giọng buồn buồn: " Mẫu thân nói, người không cho đệ ra ngoài, chỉ muốn để ở trong này, không được phép ra khỏi đây"

"Bà ta không cho đệ ra khỏi đây?" Vân Tử Lạc ngạc nhiên hỏi.

"Ừm" Vân Hạo rầu rĩ, " Nói rằng bên ngoài nguy hiểm"

Vân Tử Lạc chau mày, đây là Chu thị bảo vệ Vân Hạo sao?

Dù sao, đứa con trong bụng bà ta vẫn chưa biết là trai hay gái, vì vậy, bây giờ Vân Hạo vẫn quan trọng với bà ta.

Nếu như sinh con trai, Vân Hạo tất nhiên sẽ không được giữ lại, còn nếu không may lại sinh ra con gái, Vân Hạo vẫn còn giá trọ với bà ta!

Hừ, lửa giận của Vân Tử Lạc đã dâng lên tận đỉnh đầu.

Bà ta dám lợi dụng Hạo nhi như vây, lại còn dám không cho Hạo nhi tự do! Vậy bà ta coi Hạo nhi là thú cưng sao?

"Nhị tỷ"

Mãi lâu không thấy Vân Tử Lạc nói gì, Vân Hạo từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, lắc lắc hai cánh tay nàng

"Hạo nhi, ngày mai tỷ dẫn đệ ra ngoài chơi" Vân Tử Lạc cười nói với Vân Hạo, hôm nay nàng cũng quá mệt mỏi rồi.

"Thật sao?" Vân Hạo mừng rỡ nhảy cẩng lên, vui sướng không thôi.

"Ừm. Để tỷ xem xem ngày mai chúng ta đi đâu..."

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Vân Hạo, Vân Tử Lạc chợt lóe lên một ý nghĩ, nàng vỗ tay một cái: " Ngày mai đi ngoại thành cắm trại được không?"

"Cắm trại ngoại thành?" Ánh mắt Vân Hạo sáng rực lên, hỏi lại: " Là đi ngoại thành nấu cơm nghỉ ngơi sao?"

"Đúng vậy, chúng ta sẽ mang theo một vài thực phẩm chín, đến vùng ngoại thành ngao du, buổi trưa sẽ dừng lại nghỉ ngơi ăn uống, có được không?"

Vân Tử Lạc nghĩ, những chuyện này đối với đứa trẻ mười ba tuổi ở thời nay nhưu Vân Hạo tuyệt đối là mê hoặc trí mạng.

Quả nhiên, Vân Hạo hứng phấn kêu lên sung sướng:" Được, được, thật hay quá! Nhị tỷ, vậy đệ có thể mang theo một ít điểm tâm sao?"

"Đệ muốn mang gì thì mang cái đó, đưa theo mấy gia nô nữa" Vân Tử Lạc cười với đệ ấy: " Đệ dẫn theo Hải Yến đi, bọn đệ cùng tuổi nhau, dễ dàng thân thiết hơn"

Việc này liền được quyết định như vậy.

Trở về Lê Uyển, Vân Tử Lạc bảo Đào nhi mang nước tắm cho nàng, cũng không quan tâm giờ là lúc nào, nàng chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc, nàng giở rất mệt rất mệt.

Nàng đi Nam xuyên hơn nửa năm, lúc này đã là tháng một – đúng lúc trời lạnh nhất

Năm ngoái lúc đi, vì hoa lê nở muộn, trên cành hoa lê nở rộ, đầu cảnh là một mảng trắng tuyết, dưới tan cây, cũng cánh hoa rơi lả tả, cánh hoa cũng rơi phất nhẹ trong không trung, cảnh tượng lúc ấy cực lỳ đẹp.

Mà giờ đây, đầu cảnh một mảnh trơ trụi, giống như lúc nàng vừa xuyên không đến đây, lạnh lẽo đìu hiu.

Vân Tử Lạc đứng trong hậu viện, ánh mắt chua xót.

Thì ra, đi tới đi lui, nàng lại trở về đúng điểm ban đầu sao?

"Tiểu thư!" Giọng điệu khoan khoái của Đào nhi vang lên sau lưng nàng, Trên vai Vân Tử Lạc lập tức có thêm một chiếc áo mềm như nhung.

Đào nhi nói với nàng: " Nước tắm đã thả cánh hoa, tiểu thư đi tắm đi, muội vào phòng bếp lấy súp đến cho tiểu thư bồi bổ"

"Đợi đã, súp sao?"

"Đúng vậy!" Đào nhi đau lòng nhìn nàng: " Tiểu thư không biết mình gầy thế nào sao? Lão gia nói, thuốc bổ của phu nhân đều chuẩn bị cho tiểu thư"

Vân Tử Lạc nhịn không được cười, cũng không ngăn cản muội ấy, mà đi vào trong phòng.

Sau tấm bình phong, thùng nước tắm rộng lượn lờ những vợn khói trắng, tầng nhiệt ập vào mặt làm cho người ta thư thái không ngừng.

Vân Tử Lac cời bỏ quần áo, lộ ra bả vai trắng như tuyết, lúc cời hết quần áo, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng chậm rãi quay đầu đi về phía gương đồng.

Đứng trước, hiện lên thân thể trăng như tuyết của nàng, Vân Tử Lạc không khỏi nhíu mày.

Là gầy, không chỉ mặt gầy, cơ thể nàng cũng gầy đi, nhưng mà, chỗ không nên gầy vẫn thế....

Nàng lắc đầu, thư thái nằm trong bồn tắm.

Không biết qua bao lâu, Vân Tử Lạc mới tỉnh lại,

Cảm giác được toàn thân lạnh buốt, nàng nhịn không được run rẩy, bên ngoài lại vang lên tiếng kinh hãi của Đào nhi: " Tiêu thư, cô muốn đi tắm một chút sao lại ngủ thiếp đi! Nước đã lạnh rồi! Ai da cũng là lỗi của em, em nên đặt trong phòng chậu than"

Mùa đông dù tắm nước nóng nhưng vẫn làm cho người ta thấy lạnh

Vân Tử Lạc mở mặt, thấy Đào nhi đang vội vã mang theo một chậu nước ấm chậm rãi đổ vào trong bồn tắm.

Nước trong bồn nhanh chóng ấm lên, cơ thể cũng ấm áp hơn, Vân Tử Lạc thở dài một tiếng.

Đào nhị cười cười: " Tiểu thư, em còn tưởng tiểu thư không sợ lanh! Ở đây tắm rửa, cũng không thoải mái bằng tắm suối nước nóng trong cung Nhiếp chính vương!"

Vân Tử Lạc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được những lời này, hàng mi dài động động, không nói gì.

"Tiểu thư, sao cô không trở về cùng Nhiếp chính vương?"

Đào nhi nhìn không được sự tò mò, thấp giọng hỏi nàng,

Hàng mi của nàng hơi động một chút, bỗng chốc lạnh lùng mở mắt ra, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: " Về sau ta không muốn nghe thấy ba chữ 'Nhiếp chính vương' nữa"

Đào nhi giật mình, muốn hỏi vì sao, nhưng lại thấy gương mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của Vân Tử Lạc, liền không dám hỏi ra, liền lặng lẽ đi ra ngoài, ngồi trước cửa phòng quạt bếp than, làm ấm bát súp.

Thật lâu sau, "Kết" một tiếng mở cửa, Đào nhi vội vàng đứng dậy.

Chỉ thấy Vân Tử Lạc khoác áo choàng đen vây kín người, rất tùy ý, để lộ quần áo trắng bên trong.

"Ta đi ngủ, dù ai tới tìm cũng không được đánh thức"

Nói rồi, nàng híp híp đôi mắt hạnh lại.

"Tiểu thư, tiểu thư uống chén súp trước đã" Đào nhi bứng chén sứ men xanh tinh xảo đến, mở nắp chén ra, khói nóng bốc lên.

Vân Tử Lạc nhìn thấy, ánh mắt liền lạnh đi vài phần, tiện tay cầm lấy thìa,khuấy khuấy trong bát súp vài cái.

"Sao vậy tiểu thư?" Đào nhi thấy sắc mặt nàng bình thường, vì vậy lại chuyển sang nhìn chén súp, nhưng vẫn không thấy gì kỳ lạ.

Vân Tử Lạc lạnh lùng nói một câu: " Bát súp này có lần nước"

Nói xong, nàng lại khuấy khuấy vài cái nữa, quả nhiên trong chén súp nước- dầu liền tách lớp.

"Đây..." Đào nhi sợ hãi

"Mỡ tách lớp, đây là do khi nấu xong bị trộn lẫn, chén súp này, ta nghĩ chỉ có phần đầu là súp còn lại đều là nước"

Vừa nói, nàng bừa múc một thì nhỏ súp lên, tiệng tay hất về phía trước.

"Không chỉ trộn nước, ta nghĩ, nó cũng không hể bổ gì, nhưng mà vẫn được mùi vị như vậy, nếu không phải là ta biết những điều này, đổi lại thành em, không chừng cũng xem như chén súp bình thường mà uống hết rồi"

Giọng Vân Tử Lạc như hàn băng giải thích.

May mà nàng hiểu biết rộng, nếu không nhất định sẽ bị bọn đầy tớ lừa.

Giọng của nàng càng lúc càng lạnh: " Đám người này ăn gam hùm mật hổ, dám hành sự trên đầu thiên tuế! Chẳng lẽ ta không ở phủ nửa năm, bọn họ liền quên mất bổn phận nô tài sao?"

Đào nhi cắn cắn môi nói: " Tiểu thư, đây không phải là bọn đầy tớ chuẩn bị, bát súp này là do di phu nhân chuẩn bị, giờ nghĩ lại một chút, lúc ấy đưa chén súp này cho em ánh mắt bà ta rất lạ"

"Di phu nhân? Chính là muội muội của Chu thị? Nữ nhân này xem ra không đơn giản"

Vân Tử Lạc hừ một tiếng, " Còn dám đến lừa gạt ta, dám coi bổn cô nương từ trước đến nay ở trong viện, không ra khỏi cửa, mà dám khinh thường Vân Tử Lạc ta?"

"Tiêu thư! Đúng vậy! Bây giờ cô không phải dễ đắc tôi!"

Đào nhị hiểu rõ gật gật đầu, nói: " Di phu nhân lần này thật quá đáng, bát súp kia chắc chắc là do bọn họ dùng hết"

Vân Tử Lạc không nói thêm gì.

"Lúc em đến, trên môi bà ta còn dinh mỡ, lúc nói chuyện miệng cũng toàn mùi súp. Nhưng chỉ nghỉ, dù sao bà ta là muội muội của phu nhân, canh bổ mấy ngày nay là do bà ta chuẩn bị, nên cũng không nghĩ nhiều"

"Nhưng bà ta lại không biết tốt xấu, lại còn dám trộn lẫn nước để lừa tiểu thư! Bà ta phải biết, ở Vân Phủ này, cô mới là tiểu thư, bà ta cùng lắm cũng chỉ là người thân họ hàng, thế mà lại dám làm như thế!"

Đào nhi càng nói càng phẫn nội.

Vân Tử Lạc híp mắt thành đường thẳng, "Di phu nhân... Ta biết rồi, ta sẽ nhanh cho bà ta biết thế nào là nâng cục đá đập vào chân mình.. Còn giờ, ta muốn ngủ"

Nàng ngáp một cái,rồi xoay người, nằm bẹp dí lên trên giường lớn, Đào nhi tiếp lên đắp chăn cho nàng rồi ra ngoài.

Không biết là vì sao, khi ngủ trên giường này, từ trong giấc mộng nàng nghe được giọng nói dịu dàng ngọt ngào

Trong mơ, thân ảnh đen tuyển từ bệ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy vào phòng, mắt phượng hơi híp lại, ánh mắt nhu hòa, đôi môi mỉm cười, sải bước đi về phía đầu giường nàng.

"Lạc nhi, sao lại gầy đến như vậy?"

Người đàn ông ngồi đến đầu giường, đâu lòng vuốt ve chiếc cằm nhọn của nàng, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Vân Tử Lạc ngây ngốc nhìn chàng, muốn nói chuyện nhưng cổ họng lại nghẹn ứ không thể phát ra thành lời.

Nàng biết rõ đây là mơ, nhưng tình nguyện không tỉnh lại, nàng giữ một tư thế cố định, không dám cử động dù chỉ một cử động nhỏ, nàng chỉ sợ, vừa động thì sẽ tỉnh mộng.

"Lạc nhi, nàng nhìn xem, nàng không chăm sóc mình tốt sao? Gầy thành như vậy, làm sao ta an tâm được"

Là giọng nói sủng ái âm áp như trước kia.

Vân Tử Lạc nhìn chàng, suy nghĩ miên man, mới đó mà đã bảy tháng, bảy tháng, không có chàng bên cạnh, nàng sống cũng vẫn ổn!

Một chữ "Cút" kia vẫn quanh quẩn bên tai nàng, như cái gai nhọn, hung hăng đâm vào lòng nàng, nhu tình ấm áp bốn phia liền lập tức tan vỡ.

"Cút! Đừng tới gần ta"

Vân Tử Lạc bổng nhiên cất giọng, lạnh lùng phun ra mấy chữ.

Nàng không cần chàng, vẫn sống ổn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play