Thấy thị vệ đi xa, sắc mặt Vân Tử Lạc tối hẳn đi, đôi mắt hạnh nheo lại.
Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Diêu linh Linh cũng bất an, thấp giọng hỏi: " Lạc nhi, có chuyện gì vậy"
Vân Tử Lạc lắn đầu, kéo tay muội ấy, đi xuyên qua hoàng cung đến một tẩm cung bị bỏ hoang.
Tẩm cung bị bỏ hoang hiển nhiên không có người ở.
Trong phòng chỉ có đúng một cái giường gỗ lim lớn, giọng Vân Tử Lạc kiên định nói: " Muội trốn xuống dưới giường, chờ ta quay lại, bất luận là ai đến cũng không được có động tĩnh gì, tránh để người ta phát hiện ra muội. Biết chưa"
Diêu Linh Linh mặc dù không biết chuyện gì, nhưng sớm đã tin tưởng và ngưỡng mộ Vân Tử Lạc, nên những lời nàng nói muội ấy chưa từng nghi ngờ gì.
"Được, ta ở đây chờ tỷ" Diêu Linh Linh vừa nói vừa chiu xuống gầm giường.
Vân Tử Lạc ra khỏi phòng, đóng cửa lại, rời khỏi đó, cũng không trở lại thiên điện vừa rồi mà đi vòng một đường khác, trên đường đi nàng gặp một cung nữ đang bưng một chậu nước, Vân Tử Lạc liền bịt miệng nàng ta, kéo vào khóm cây phía sau.
"Nói, nước ở trong điện là từ đâu tới"
Cung nữ thấy bộ dạng cả nàng, tay run run chỉ về phía bên trái vừa mới tới.
Ánh mắt Vân Tử Lạc trầm xuống, giơ tay lên đánh ngất nàng ta.
Sau đó nàng thay y phục của nàng ta, búi lại tóc, hướng về phía vừa chỉ
Thị vệ nói, Hách Liên Ý đợi nàng ở hồ nước trong điện, nhưng đi mãi mà ngay cả một bóng người cũng không có, nhất định có vấn đề.
Lúc trước chẳng phải Hách Liên Ý luôn tự mình ra đón nàng ư? Nếu không thì chàng cũng sẽ cho tam quỷ ra đón mình,
Đừng nói nàng ngàn dặm xa xôi tới Nam Xuyên tìm chàng, nàng tin rằng tâm tình Hách Liên Ý cũng kích động như nàng, làm sao lại để thị vệ dẫn nàng đến đó được.
Hành tẩu giang hồ nhiều năm, ngay cả những điều này mà không nghi ngờ còn đâu là nàng nữa.
Đến hồ nước trong cung, bầu không khí dị thường bao trùm cả khu vực, Vân Tử Lạc nín thở đứng trốn ở một góc tường, nghe tiếng thở của ba bốn người truyền đến.
Tiếng thở trầm mà thấp hiển nhiên không phải là người tầm thường.
Lại vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, nàng nghe được tiếng nữ nhân vẻ thô lỗ vang lên: " Sao còn chưa tới"
Sau tiếng nói nàng ta bay vọt lên ngọn cây gần đó.
Sắc mặt Vân Tử Lạc tối hẳn đi. Quả nhiên là có vấn đề. Thì ra là Lục Thừa Hoan.
"Quận chúa, vẫn không thấy ai"
"Được, các ngươi đứng ở phía sau, đợi lát nữa nghe theo lệnh ta, ta bảo "Bắn" thì các ngươi đồng loạt bắn tên, nghe rõ chưa?"
"Dạ, thuộc hạ hiểu"
Vân Tử LẠc nhíu mày, đôi môi anh đào nhếch lên ý cười lạnh lùng.
Thì ra là nàng ta ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, xem ra không phải là ý hay rồi.
Với bản lĩnh của nàng, đương nhiên vài chục mũi tên cũng không hề hấn gì, nhưng mà, nàng không biết chỗ này còn bố trí cơ quan nào khác không? Hay nói cách khác, hoàng cung Nam Xuyên này rốt cuộc còn có bao nhiêu thị vệ như vậy nữa!
Nàng nín thở, một tay ấn lên đầy tường, linh hoạt rời khỏi hậu viện.
Nàng trực tiếp đi về chỗ Lục Thừa Hoan vừa nhắc tới, hồ nước trong hậu viện.
Lúc nàng tới trong ngoài điện không có một bóng người, đến chỗ mành che bên cạnh, cũng chỉ nhìn thấy một người duy nhất- Lục Thừa Hoan.
Thấy bây giờ nàng ta không có thị vệ bên cạnh đó là cơ hội cho Vân Tử Lạc.
Nàng nhảy vào trong nội điện, nhấc chân, lấy kim châm trong tay chuẩn xác đâm trúng huyệt đạo của Lục Thừa Hoan, mọi chuyện diễn ra nhanh.
Trong nội điện chỉ nghe tiếng bàn ghế xe dịch một lúc rồi trầm vào tĩnh lặng.
"Muốn chơi ta, người còn non lắm" Vân Tử Lạc hạ thấp giọng đứng trước mặt Lục Thừa Hoan nói.
Toàn thân Lục Thừa Hoan cứng đờ, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, trắng bệch như một tờ giấy, nàng ta trừng mắt nhìn Vân Tử Lạc, vẫn không hiểu vì sao nàng ta biết chỗ này.
"Ha ha, ngươi sắp xếp cực kỳ chu đáo, hay là ngươi thử một chút đi" Vân Tử LẠc nói xong, liền đưa tay kéo y phục của Lục Thừa Hoan xuống.
Nàng đổi y phục với Lục Thừa Hoan, vân Tử Lạc giải huyệt đạo toàn thân cho nàng ta nhưng vẫn điểm huyệt cho nàng ta không thể nói được,
Lục Thừa Hoan cảm giác toàn thân mình được thả lỏng, liền muốn cử động, nhưng mà nàng ta vừa mới uốn eo một cái, sau lưng chợt cảm thấy lạnh ngắt.
LÀ một thanh kim loại đang đỡ sau gáy nàng ta, Vân Tử Lạc đưa mũi đao về phía trước, rọc rách quần áo của nàng ta, lưỡi sao sắc nhọn khẽ chạm vào da thịt nàng ta.
"Chớ có lộn xộn, nghe ta nói đây"
Vân Tử Lạc trầm giọng quát.
Lục Thừa Hoan nào dám nhúc nhích.
"Đi về phía bên trái, ra khỏi đây"
Vân Tử Lạc mang Lục Thừa Hoan đến hồ nước hậu viện, sau đó lại đi ra phía cửa chính.
Nàng che mặt, cúi đầu trò chuyện với Lục Thừa Hoan, tựa như rất thân mật.
Mà lúc này, Lục Thừa Hoan lại đang mặc váy mày ngọc bạch của Vân Tử Lạc, Vân Tử Lạc lại mặc y phục của Lục Thừa Hoan, chải kiểu tóc của nnafg ta.
Cho nên bọn thị vệ ẩn nấp phía sau không khỏi cảm thán, thì ra là chủ nhân đi đón vị "Khách quý này", xem ra, là muốn bọn họ đối xử tốt với người "khách quý" này.
Bọn họ giương cung, đặt mũi tên nhắm về phía nàng ta.
Ép Lục Thừa Hoan đi vào trong, mắt Vân Tử Lạc tối lại, đột nhiên đẩy nàng ta ra, thân thể lùi về phía sau, quát lớn: " Bắn tên!"
Những thị vệ này lập tức căng cung, vài chục mũi tên như dự định hướng về phía Lục Thừa Hoan lao tới.
Lục Thừa Hoan bị điểm huyệt không thể nói được, lại không thể nào cử động được, mồ hôi lạnh to như hạt đậu rịn ra đầy trán.
Lửa giận cùng sự không cam lòng cuồn cuộn dâng lên trong lòng ta, nàng ta hét lứn, dùng nội lực giải điểm huyệt,lăn ra đất mấy vọng, " Phụt" một tiếng, nàng ta phun ra một ngụm máu tươi trên mặt đất.
Mũi tên đồng loạt bay về phía chỗ nàng ta vừa đứng, mà Lục Thừa Hoan sống chết nhắm mắt, sức lực cạn kiệt, hôn mê bất tình.
"A, đó là quận chúa!" Có một thị vệ nhìn thấy mũi tên bắn về phía Lục Thừa Hoan thì kinh hãi kêu lên.
"Không hay rồi, dừng lại" Thị vệ trưởng phản ứng nhanh, sắc mặt đen như than, quay đầu lại không thấy Vân Tử Lạc đâu thì hét lên
"Mau đuổi theo"
Một tên thị về luống cuống chạy đến đỡ Lục Thừa Hoan, đám còn lại thì vội vàng đuổi theo Vân Tử Lạc.
Đến tẩm điện bỏ hoang, Vân Tử Lạc vội vàng chạy vào, kéo Diêu Linh Linh đang ở gầm giường ra, lấy hai bộ y phục cung nữ đưa cho muội ấy: " Mau thay đi, chúng ta đi, không kịp nữa rồi"
Diêu Linh Linh buồn bực nhưng cũng chỉ đành thay y phục cung nữ, chạy theo Vân Tử Lạc về phía cổng Hoàng cung.
Suốt đường đi không sao, nhưng lúc sắp đến cửa cung, thì sau lưng lại truyền đến tiếng hét lớn: " Đứng lại! NGười đâu, mau bắt thích khách"
Là tên thị vệ trưởng lúc này, hắn vội phóng ngựa chạy về phía các nàng.
Thị về giữ cửa thấy tình hình không ổn, rồi rít lắp gươm giáo lên.
Vân Tử Lạc bị bao vây hai phía, đột nhiên dừng bước, Diêu Linh Linh chưa kịp thu chận, muội ấy đụng phải nàng, kêu ai u một tiếng, cũng không dám nói nhiều.
"Vây lại, bắn tên" Tên thị vệ trưởng quát lớn, hơn hai mươi tên thị vệ lập tức vây quanh giương cung nhắm về phía các nàng.
"Quận chúa có lệnh, giết không tha" hắn hét lớn.
"Lạc nhi... Nhiếp chính vương và Quỷ Mị đâu?" Diêu Linh Linh hoảng sợ, sắc mặt cũng trắng bệch.
Vân Tử Lạc cố trấn tĩnh, quay đầu lại, lấy ngọc bội của Hách Liên Ý trong tay ra, giơ lên cao, lạnh giọng nói: " Để ta xem,ai dám"
Nhìn thấy ngọc bội của Nhiếp chính vương đám thị vệ hoảng sợ, vội vã để cung tên xuống, quỳ rạp xuống đất. Tên thị vệ giữ cửa cũng nám thương xuống, quỳ rạp xuống.
Vẻ mặt tên thị vệ trưởng do dự
Nhiếp chính vương là thể tử Nam Xuyên, Hoàng thượng Nam Xuyen đã mất tích hơn mười năm nay, mà thế tử lại thông minh tuyệt đỉnh, sớm muộn gì cũng xưng vương.
Nhìn thấy ngọc bội của Nhiếp chính vương cũng như gặp chàng, ai dám không quỳ?
Tên thị vệ trưởng lại nhớ tới lời Lục Thừa Hoan phân phó, hắn bĩu môi, kêu lên: " Các ngươi hồ nháo gì chứ? Ngọc bội trong tay nàng ta là giả, nàng ta làm bị thương quận chua, tội không thể tha! Còn không mau đứng lên cho ta"
Đám thị vệ nghe tên thị vệ trưởng nói như vậy thì sững sỡ, vô thức quay đầu nhìn về phía ngọc bội trong tay Vân Tử Lạc, bọn họ nghi ngờ không biết thật giả ra sao.
Cho dù đó là giả, bọn họ tuyệt đối không dám giương cung về phía ngọc bội của thế tử.
"Bắt sống nàng ta đã!" Tên thị vệ trưởng dường như nhìn thấy tâm tư bọn họ.
Những tên thị vệ nàng không dám bắn nàng, nhưng bắt sống thì có thể, bọn họ liền đứng dậy xông về phía nàng.
"Á" Diêu Linh Linh hét chói tai, ống tay đã bị một tên thị vệ túm lấy.Vân Tử Lạc duỗi kim đao cắt đứt ống tay áo của muội ấy, kéo nàng ấy sang bên cạnh mình. Diêu Linh Linh bị dọa đến nhũn cả chân, suýt nữa thì ngã nhào vào lòng Vân Tử Lạc.
"Vèo" Một mũi tên bay về phía nàng, lực đạo khá lớn, ắt hẳn là do cao thủ bắn, mũi tên đó nhắm thẳng vào tim Vân Tử Lạc.
Nếu Vân Tử Lạc lùi về phía sau, mũi tên nhất định sẽ bắn trúng Diêu Linh Linh, tình thế cấp bạch, nàng chỉ có thể đẩy Diêu Linh Linh sang một bên, mình lách sang một bên, kết quả mũi tên sượt qua cánh tay nàng, máu bắn văng lên cả mặt Diêu Linh Linh.
"Lạc nhi, tỷ bị thương rồi! Có đau lắm không"
Diêu Linh Linh hoảng sợ hét lớn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
Sự chú ý của Diêu Linh Linh dồn hết vào người Vân Tử Lạc, muội ấy không biết rằng cánh tay trắng như tuyết của mình đã bị lộ ra hoàn toàn.
"Lạc nhi..." Diêu Linh Linh nước mứt tràn mi, gọi nàng.
"ta không sao"
Vân Tử Lạc nhàn nhạt đáp, híp mắt nhìn về phía tên thị vệ trưởng, hắn đang ở trên lưng ngựa, cung tên màu bạc, mũi tên cũng bọc sắt lấp lánh, một lần nữa hướng về phía nàng bắn tới.
"Soạt soạt soạt" Vân Tử Lạc đưa tay nhấc ngược chân tên thị vệ đang đánh nhau với mình ánh mắt lạnh lẽo kinh người.
"Vèo" Mũi tên này so với mũi tên lúc nãy lực đạo càng lớn hơn, chuẩn xác bắn về mi tâm của Vân Tử Lạc, tên thị vệ trưởng hét lên, ánh mắt tràn vẻ đắc ý.
Nếu lần này hắn lập công, quận chúa nhất định sẽ ban thưởng cho hắn.
Đôi môi đỏ mọng của Vân Tử Lạc thoáng ý cười lạnh, lại có vẻ tàn nhẫn, "Xoát" một tiếng, Tuyết sát trong tay nàng xoay tròn, dây lưng cũng văng lên, hung hăng đánh vào tên thị vệ ở giữa, tên đó vội vàng tránh đi, tuyết sát bắn thẳng về phía tên thị vệ trưởng.
Tên thị vệ trưởng đạp ngựa tránh đi.
Vân Tử Lạc hừ một tiếng.
Chỉ là mấy tên kia căn bản không phải là nhằm về hắn mà nhằm và ngựa.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tuyết sát cắm vào má trái của ngựa, con ngựa gục ngãn xuống đất,
Tên thị vệ trưởng cũng ngã từ lưng ngựa xuống đất, tay trái chống đất vừa định đứng lên, thì năm mũi kim đao của Vân Tử Lạc đã bay về phía hắn, làm cho tên thị vệ trưởng trở tay không kịp.
Năm miếng kim đao chuẩn xác găm vào lồng ngực tên thị vệ trưởng,máu tươi theo đó phun ra
"Phốc.." Máu chảy lênh láng, tên thị vệ trưởng ngã xuống đất, hai mắt trợn ngược, trước khi chết còn trừng lớn mắt.
":Cô ta giết chết thị vệ trưởng, chúng ta mau giết cô ta"
Đám thị vệ còn lại thấy Vân Tử Lạc ra tay tàn nhàn, lửa giận bị dầy lên, cũng không đêy ý gì nữa, toàn bộ vũ khí đều hướng về phía nàng.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát chói tai vang lên, là giọng của một người đàn ông, hắn mặc trường bào xanh, đánh ngựa đi tới.
"Quỷ Mị đại nhân" Đám thị vệ thấy Quỷ Mị đến thì mừng rỡ.
"Là, là Quỷ MỊ" Diêu Linh Linh nghe được giọng nói quen thuộc,lại nhìn thấy hình bóng anh tuấn mình ngày đêm mong nhớ, giọng nghẹn ngào.
Quỷ Mị "hi....." một tiếng cho ngựa dừng lại.
"Xảy ra chuyện gì..."
Hắn vừa nói được nửa câu, mắt phượng dừng lại trên người Diêu Linh Linh..
Hắn vô cũng kinh hãi..
"Quỷ Mị" Khóe miệng Diêu Linh Linh cười gọi hắn, mặc dù đang cười nhưng nước mặt lại không ngừng rơi, cười mà còn khó coi hơn khóc.
"Linh Linh" Quỷ Mị tưởng mình đang mơ, khi thấy Diêu Linh Linh chạy tới hắn mới bừng tỉnh, xoay người nhảy xuống ngựa, dang rộng tay ôm chặt lấy Diêu Linh Linh.
"Quỷ Mị, xảy ra chuyện gì vậy?" Một giọng nam trầm thấp từ phía sau vang lên, Nhiếp chính vương một thân trường bào đen cưỡi hắc phong tiến vào, tóc bị gió thổi bay, nổi bật vóc dáng cao lớn của chàng.
"Thế tử!" Đám thị vệ nhìn thấy Nhiếp chính vương, vội vàng hành lễ.
"Hách Liên Ý!" vân Tử Lạc đưa tay chậm rãi cởi mạng che mặt của mình xuống, nhìn về phía chàng.
Đám thị vệ nhìn thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành dưới tấm mạng che mặt của Vân Tử Lạc thì sợ ngây người.
"Lạc nhi!" Nhiếp chính vương hóa đá tại chỗ.
Vì vậy đám thị vệ lần đầu tiên chứng kiến được nét mặt ngây dại của Nhiếp chính vương.
Vân Tử Lạc đeo lại mạng che mặt, đôi mắt hạnh thoáng ý cười.
"Lạc nhi! Sao nàng lại tới đây" Nhiếp chính vương sau khi kinh ngạc thì vô cùng vui mừng, liền nhảy xuống hắc phong, hai bước bay đến trước mặt nàng.
"ta đến chơi một chút" Vân Tử Lạc cười nhẹ nhàng.
"Tiểu Lạc nhi, ta nhớ nàng muốn chết!" Nhiếp chính vương kích động không để ý người xung quanh, dang rộng tay ôm chặt thân hình nhỏ nhắn của Vân Tử Lạc vào lòng.
"Á..." Vân Tử Lạc đau đớn,kêu lên một tiếng, mày liễu cũng nhíu chặt.
"Nàng sao vậy..." Nhiếp chính vương còn chưa hỏi xong, mày kiếm đã nhíu lại, chàng mở tay mình ra, trong lòng bàn tay lập tức có một vết máu đỏ tươi.
Mắt phượng nheo lại, nhìn thấy trên cánh tay trái của Vân Tử Lạc có một mảng đỏ thẫm, trong lòng đau đớn vô cùng, quay đầu lại nghiêm nghị quát: " Là ai?"
Tiếng rống giận vang dội làm chấn động cả Hoàng cung Nam Xuyên, Nhiếp chính vương giậm chân một cái, cả mặt đất cũng rung lên.
"Thế tử không phải thuộc hạ, không phải thuộc hạ"
Bọn thị vệ bị dọa run lẩy bẩy nói, trăm miệng một lời chỉ về phía thi thể của tên thị vệ trưởng: " Là hắn, là hắn"
Diêu Linh Linh tức giận, giẫy giụa rời khỏi ngực Quỷ Mị, chỉ tay về phía bọn họ nói: " Nếu như không phải các ngươi ra tay với ta trước, Lạc nhi làm sao bị hắn bắn bị thương"
Tay Nhiếp chính vương nắm chặt thành quyền, đôi mắt phượng tối tăm, ánh mắt tàn nhẫn. Chàng nhìn bốn phía, sắc mặt đã cực kỳ khó coi.
"Thế tử, chúng thuộc hạ không biết, chúng thuộc hạ không biết nàng là bằng hữu của thế tử! Quận chúa nói là thích khách, giết không tha"
Đám thị vệ tranh nhau giải thích, trán ai ai cũngđổ mồ hôi to như hạt đậu.
"Không biết? Thế tức là ngọc bội của thế tử Nam Xuyên không có ý nghĩ gì sao?" Vân Tử Lạc lấy ngọc bội ra lắc lắc.
Sắc mặt đám thị vệ lập tức trắng bệch.
Hối hận! Bọn họ hối hận!
Nếu sớm biết nữ nhân này có quan hệ với Thế tử! Ngọc bội của thế tử không phải ai cũng có được. Bọn họ lại hồ đồ nghe lời xúi giục của tên thị vệ trưởng còn tin đó là ngọc bội giả.
Chết cũng đáng!
Mày Nhiếp chính vương chau lại, đường mày như phủ băng lạnh, chàng cúi đầu, lấy từ trong vạt áo của mình ra một bình thuốc nhỏ, động tác dịu dàng bôi thuốc cho Vân Tử Lạc.
"Đau quá" vân Tử Lạc nũng nịu nói.
Vốn vết thương này nàng có thể chịu được, nhưng nhìn thấy ánh mắt chàng tràn đầy vẻ yêu thương và lo lắng, nàng nhịn không được mới làm nũng nàng.
Trong lòng nàng lại không ngừng giễu cợt mình, từ khi nào mình lại trở thành người như vậy!
Nhưng mà nàng thích cảm giác này.
Hách Liên Ý không giống Lăng Thiên Duệ, trước mặt Lăng Thiên Duệ, nàng sẽ thể hiện hết sự thông mình tài trí của mình, chưa bao giờ ra vẻ yến đuối của một nữ nhân.
Là vì nàng đối với Lăng Thiện Duệ căn bản không phải tình yêu! Đó chỉ là một thứ tình cảm ngưỡng mộ mà thôi.
Nghĩ tới đây, lòng nàng cũng thoải mái không ít.
Mà nhiếp chính vương nghe nàng kêu đau,thì lại càng đau lòng, dịu dàng an ủi nàng: " Bảo bối lạc nhi! Không đau, không đau, Ý thổi cho nàng sẽ không đau nữa"
Chàng cúi người xuống, thổi nhẹ lên cánh tay bị thương của Vân Tử Lack, sau đó rắc bột thuốc lên rồi cẩn thận băng bó cho nàng.