Vân Tử Lạc nghi ngờ nhíu mày, " Vì sao? Chẳng lẽ bà ấy không thích việc người khác thăm mộ Hồng Ngọc công chúa?"

Vân Kiến Thụ cười khổ, chậm rãi nói: " Dù sai Hồng Ngọc cũng là con gái của Ánh phi, thái hậu từ trước đến giờ vẫn không thích Ánh phi"

Vân Tử Lạc trầm ngâm, " Ánh phi là mẫu phi của Tử Uyên?"

"Ừm, bà ấy đã qua đời rồi, nhưng thái Hậu vẫn không thích người khác nhắc đến tên bà ấy trước mặt mình, kể cả là nhắc đến Hồng Ngọc công chúa"

Vna Tử Lạc mìm môi, không nói gì nữa.

Ngay cả người chết cũng không muốn nhắc đến tên, vậy thì lúc sống sẽ thế nào?

Mỗi ngày Tử Uyên đều ở trước mặt bà ta, vậy tâm trạng bà ta sẽ thế nào? Còn Tử Uyên, tâm trạng huynh ấy sẽ thế nào?

Đột nhiên nàng hiểu được vài phân tâm tình của Sở Tử Uyên.

Vân Hằng đem hai chiếc rương lên xe ngựa, rồi cùng vài gia nô đỡ Vân Kiến Thụ lên xe ngựa, Chu Thị ngồi bên cạnh ông, Vân Tử LẠc lại ngồi trên chiếc xe ngựa thứ hai, cùng tiến về hoàng cung.

Đi vào cửa hoàng cung, chưa được mấy bước, đã nghe tiếng cười như chuông bạc vang tới.

"Lạc nhi, ta nhớ tỷ muốn chết!"

Diêu Linh Linh cười nói ôm chặt lấy nàng.

"Muội trở về khi nào?" Vân Tử Lạc vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi, " Hôm qua ta cho người qua Diêu phủ hỏi thăm, muội vẫn chưa trở về mà!"

Diêu Linh Linh cười nói: " Tối hôm qua muội mới về nhà, hôm nay là ngày giỗ tiên hoàng, sao muội lại không đi được chứ!"

"Ta còn tưởng muội ở đấy làm ni cô, đang chuẩn bị lên núi đón muội, gần đây xảy ra nhiều việc quá!"

Thời gian này, Vân Tử Lạc bận việc khai trương của tửu lầu Thành Đông, nếu như hôm nay không phải là ngày giỗ tiên hoàng, nàng đã cho khai trương tửu lâu rồi.

Hai người họ cười cười nói nói đi vào cung.

Đang đi, đột nhiên có hai người chặn lại.

Vân Tử Lạc ngẩng đầu, chỉ thấy Quỷ Mị, tiều tụy ánh mắt ủy khuất nhìn Diêu Linh Linh, nàng không khỏi giật mình.

Diêu Linh Linh cũng giật mình nhìn hắn.

"Những ngày qua nàng đi đâu?" Quỷ Mị mở miệng hỏi, giọng điệu cũng khàn khàn, nhìn quần áo nàng đoán cũng đã bôn ba mấy ngày.

Diêu Linh Linh còn chưa kịp trả lời, Quỷ Mị đã nôn nóng, bước hai bước đến trước mặt Diêu Linh Linh, như là không nhìn thấy Vân Tử Lạc.

"Ta hỏi, mấy ngày nay nàng đi đâu? Ta tìm nàng khắp nơi đều không được! Có phải nàng không cần ta nữa không?"

Trán Vân Tử Lạc nổi một loạt vạch đen.

Quỷ Mị thế mà cũng nói được mấy lời thế này!

Diêu Linh Linh tất nhiên cũng bị lời nói của Quỷ Mị làm cho kinh ngạc, " Ta, không cần huynh? Không có, không phải vậy" Nói rồi, hai gò má của muội ấy cũng bất giác đỏ bừng.

Lúc này, lông mày Quỷ Mị mới giãn ra, gương mặt cũng thả lỏng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: " Thế thì tốt rồi, Vậy nàng đã đi đâu?"

Diêu Linh Linh thành thật trả lời: " Đến Trai Tâm am chép kinh"

"Vì sao không nói với ta một tiếng?" Quỷ Mị không kiềm chế được hỏi tiếp.

Diêu Linh Linh ngẩng đầu nhìn hắn, nói: " Ta muốn nói với huynh nhưng không có cơ hôi, huynh nghĩ lại xem, mấy ngày rồi chúng ta không gặp nhau"

Lúc này Vân Tử Lạc đã đi cách họ khá xa, Diêu Linh Linh mới không kiêng kị nói ra những lời này.

Quỷ Mị vừa giận vừa hối hận, đưa tay đánh lên mặt mình: " Được, là ta không đúng, nhưng nàng trốn ta, nàng cũng không nên trừng phạt ta như vậy? Còn muốn bày trò mất tích?"

"Ai trừng phạt huynh?" Diêu Linh Linh cố ra vẻ thoải mái nói, nhưng trong lòng đã rất khẩn trương, " Ta đi chép kinh liên quan gì đến huynh?"

"Đương nhiên là có liên quan" Quỷ Mị giữ chặt lấy cánh tay của nàng, cũng không biết diễn đạt như thế nào, đành hạ giọng cầu xin, " Sau này dù có đi đâu, cũng phải nói với ta một tiếng, được không?"

Diêu Linh Linh liếc nhìn hằn, không trả lời.

Quỷ Mị lại vội vàng nói tiếp, " Nói đi nói lại, cũng là vì mấy ngày nay nàng tức giận. Được rồi, ta biết mình sai rồi, ta không nên trốn tránh nàng"

Diêu Linh Linh cong đôi môi đỏ mọng cười: " Huynh cũng biết mình sai ư?"

Nhưng nàng cũng không nhịn được đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc rối trước trán hắn, " Ai muốn huynh liều mạng đi tìm ta,, ta cũng đâu có nói là không trở lại"

Tâm tình Quỷ Mị nhộn nhạo, thoải mái vô cùng, ý cười cũng lan đến tận đáy mắt.

Vân Tử Lạc thấy một màn như vậy không khỏi cảm khái, đang đứng, thì có hai cung nữ đi tới, nhẹ giọng nói: " Vân nhị tiểu thư, vương phi nhà chúng tôi mời cô đến đây một lúc"

Vân Tử Lạc nhíu mày.

Nàng đã gặp qua cung nữ này, là cung nữ bên cạnh Cảnh Hoa vương phi, nàng không khỏi thu lại ý cười.

"Vương phi nhà các ngươi mời ta? Ở đâu?"

"Vương phi đang ở trong ngự hoa viên" Cung nữ trả lời.

Vân Tử Lạc gật gật đầu, Diêu Linh Linh đã chạy tới, "Lạc nhi, chuyện gì vậy?"

"Ta đến ngự hoa viên một lát, Cảnh Hoa vương phi tìm ta, muội cùng Quỷ Mị đến cung Càn Thanh trước đi" Vân Tử Lạc vừa nói vừa nháy mắt với Diêu Linh Linh.

Hai người họ thân với nhau đã lâu, Diêu Linh Linh cũng hiểu được ý tứ trong cái nháy mắt của Vân Tử Lạc.

Tỷ ấy bị Cảnh hoa vương phi gọi đến Ngự hoa viên, lại bảo mình cùng Quỷ Mị đến Cung Càn Thanh... Muốn nói cho Nhiếp chính vương....

"Được, tỷ đi đi" Diêu Linh Linh cũng vui vẻ trả lời nàng.

Vân Tử Lạc đi theo cung nữ, dọc theo hành lang cung Càn Thanh, đến giữa hành lang gần đình se thì đã thấy một người phụ nữ đứng đó.

"Vương phi đang ở trong đình chờ tiểu thư, mời tiểu thư qua đó" Cung nữ cũng không đến tiến đến đình, mà dừng lại nói

Sắc mặt Vân Tử Lạc trầm xuống, chậm rãi đi về hướng đó.

Cảnh Hoa vương phi mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, tóc búi cao, trên đầu cài một cây trâm nhỏ, phong thái nhẹ nhàng, khoan khoái.

Bà ta tiến lại gần, đôi môi đỏ thắm thoáng ý cười, "vân nhị tiểu thư"

"Cảnh Hoa vương phi" Vân Tử Lạc hành lễ.

Trong lòng nàng lại liên tục thờ dài, Cảnh Hoa mặc dù liên tục cười với nàng, nhưng ý cười lại không đến đáy mắt.

Hách Liên Ý được tuấn tú như vậy, cũng là nhờ mẫu thân chàng, nhưng là vậy, mặc dù ngũ quan Cảnh Hoa vương phi được trang điểm tỉ mỉ, nhưng vẫn có vẻ thiếu sức sống.

Cảnh Hoa vương phi đưa tay vịn lên lan can, nhìn hàng cây xanh đối diện ao, mở miệng nói: " Ý nhi, không thể thành thân với cô, cô hiểu chưa?"

Vân Tử Lạc ngẩn ra.

"Nó không thể lấy cô làm chính phi, vì từ nhỏ nó đã có hôn ước với Hầu Hạ"

Cảnh Hoa vương phi nói xong, nghiêng đầu nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt xẹt qua tia lạnh lùng.

"Cũng đừng mơ tưởng rằng, nó thích cô, sẽ nạp cô làm thiếp"

Nói đến đây, Cảnh Hoa vương phi cũng không che dấu được ý chế giễu trong ánh mắt mình.

Vân Tử Lạc nhếch môi cười, " Thích một người, lấy người đo, đó là chuyện bình thường"

Lời nói của Cảnh Hoa vương phi khiến nàng rất không thoái mái, cho dù nàng chưa từng nghĩ đến việc gả cho Hách Liên Ý, nhưng rất muốn chọc tức Cảnh hoa vương phi.

Cảnh Hoa vương phi nghe vậy, mặt biến sắc, giận đến tím mặt, gương mặt trang điểm tỉ mỉ cũng méo xệch, quát lớn: " Ai nói thích một người thì phải lấy người đó?Cả đời này Ý nhi chỉ có thể lấy Hầu Hạ. Bản phi tuyệt đối không cho phép nó thành thân với bất kỳ người con gái khác"

Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút. Vì sao Cảnh hoa vương phi lại tức giận như vậy? Trông rất giống 1 oán phụ?

Chẳng lẽ, bà ta đúng là một oán phụ.

Mặt nàng vẫn không biến sắc, thản nhiên nói: " Thì ra là như vậy"

Cảnh Hoa vương phi biết mình thất thố, thu lại vẻ giận giữ, nói tiếp: " Bản phi chỉ nói một câu, Rời xa Ý nhi, càng xa càng tốt"

Vân Tử Lạc bình tĩnh nhìn bà ta, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười.

Cảnh Hao vương phi không nhìn thấy khóe miệng nàng đang cười, nhưng lại nhìn rõ ràng đôi mắt hạnh của nàng hơi cong lên, đôi mắt hạnh sáng ngập nước.

Đôi mắt này, rất quen thuôc... Cảnh Hao vương phi không khỏi giật mình.

Nhìn lại lần nữa,lại không phải...

Hôm nay, Vân Tử Lạc phủ phấn đen lên mặt mình, đôi mặt cũng tô vẽ khác đi, cho nên dù ngay cả Cảnh Hoa vương phi cũng không nhìn ra đôi mắt giống hệt Lâm Thanh Thanh của nàng.

"Nếu Hách Liên Ý đã có hôn ước với Hầu Hạ, thì bảo chàng cưới nàng ta nói chuyện này với ta làm gì?"

Giọng nói nàng đanh thép, rất có khí phách.

Cảnh Hoa vương phi lạnh lùng nói: " Cô đừng câu dẫn quấn lấy nó nữa!"

Vân Tử Lạc cười thành tiếng: " Câu dẫn, quấn quít chàng hay không đó là chuyện của ta, chỉ cần không phạm pháp, Cảnh Hoa vương phi, dù bà có quyền lớn đến thế nào, cũng không quản được chuyện của ta"

Cảnh Hoa vương phi tức giận đạp lên lan can, lạnh lùng nói: " Hủy hôn, không phải là phạm pháp sao?"

Vân Tử LẠc bình tĩnh nói: " Pháp luật Kỳ Hạ có quy định vậy sao? Nhưng vị thân vương khác như Hách Liên Ý, cũng có thể cưới hai thê, nạp tám thiếp, nếu chàng đã nói yêu ta, nguyện ý lấy ta, lấy ta rồi cũng nguyện ý bỏ rơi Lục Thừa Hoa, điều này cũng là phạm pháp sao?"

Cảnh Hoa tức giận, mặt méo xệch, " Cô, cô dam! Nó chỉ có thể lấy một người"

"Đó là chuyện của chàng, không liên quan gì đến ta" Vân Tử Lạc lạnh lùng liếc bà ta, " Cho nên, những chuyện như thế này, bà nên nói với con trai bà, không nên tìm ta làm gì?"

"Chàng cưới ta, hay không cưới ta, quyền quyết định không phải là ở ta, quan trọng là ở chàng"

"Nhưng cô phải rời xa nó trước!"

Vân Tử Lạc phì cười, nhìn lên mặt hồ, " Nói đi nói lại, thì ra là do vương phi không quản được con trai mình, nên mới đến tìm ta?"

"Ai nói vậy?" Sắc mặt Cảnh Hoa vương phi ửng đỏ, ánh mắt lại như thể muốn giết người.

Những lời này, lại đúng nỗi đau của bà ta!

Bà ta không quản được con trai minh? Bà ta căn bản không muốn thừa nhận điều đó! Đã không quản được phu quân, đến con trai ruột của mình cũng không quản được sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play