Gương mặt tuyệt mỹ của Vân Tử Lạc hiện ra, mấy tên thị vệ cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nuốt nước bọt.
Ngụy Thành lại nheo mắt lại, giọng nói trầm lạnh: " ba lần bảy lượt đắc tội với ta, cô nghĩ cô sẽ có kết cục như thế nào?"
Vân Tử Lạc cười lạnh một tiếng: " Kết cục?"
Ngụy Thành quét mắt về phía Đào nhi, rồi đẩy Đào nhi ra, "Nữ nhân này, các ngươi hưởng thụ đi".
Sắc mặt Đào nhi đỏ lên, suýt nữa nhịn không được mà ra tay.
Ngụy Thành đánh giá gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Vân Tử Lạc, da thịt trơn bóng sáng long lanh, con mắt hạnh sáng ngời, rất có thần sắc, nhất là đôi môi anh đào đỏ mỏng hơi mở kia, còn có hơi ướt át, thần sắc hắn cũng không khỏi xao động.
"Vốn nghe tiếng cô là nữ nhân xấu xí, không nghĩ rằng cô lại có vài phần nhan sắc như vậy, ta nghĩ ta sẽ dung nạp cô, nhưng cô cứ hết lần này đến lần khác sinh sự, vào tửu lâu thì phía quá, chi bằng đêm nay hầu hạ ta cho tốt".
Đào nhi nghe xong sắc mặt càng phẫn nộ, giờ phút này rốt cuộc muội ấy cũng nhin không được nữa, lớn tiếng quát: "Đồ vô liêm sỉ! Tiểu thư nhà chúng ta là ai mà ngươi dám nghĩ như vậy!"
Sắc mặt Ngụy Thành tối đi, quát lớn: " Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Những tên thị vệ kia liền kéo Đào nhi lại, đi về phía trong sơn động.
Đào nhi tức giận nói: "Ngươi có biết tiểu thư nhà chúng ta cùng Nhiếp..."
Muội ấy vốn muốn nói quan hệ của nàng cùng Nhiếp chính vương, nhưng lại bị Vân Tử Lạc cắt lời.
"Đào nhi, Ngụy Thành, thả muội ấy ra!"
Ngụy Thành đưa tay giữ cằm Vân Tử Lạc, " Vậy còn xem xem ngươi có hầu hạ ta tốt hay không!"
Trường Nhạc công chúa, Hà Tiêu Nhi hai người họ so với vẻ đẹp của Vân Tử Lạc, đích thực là chênh lệch quá lớn, làm cho Ngụy Thành giờ phút này rất hưng phấn.
Vân Tử Lạc căm ghét nhíu mày nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nàng lại thoáng ý cười như mệ hoặc, nàng nói từng chữ rõ ràng: " Ngươi muốn ta, cũng không nhìn lại mình một chút đi, ngươi- không- xứng"
Nói xong, nàng vòng tay phải ra phía sau, một quyền xoạt lên trên không trung, chỉ nghe một tiếng "A" thảm thiết, trước mặt Vân Tử Lạc đã một mảng đỏ tươi.
Bọn thị vệ đều sợ ngây người, chỉ thấy trước mắt mình máu bay tứ tung, nhất là có thứ gì đó bay lên giữa không trung, rồi rơi xuống đất, phát ra cả âm thanh, rồi lăn đến chỗ chân bọn họ.
Đào nhi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thẩy một bàn tay đang đầm đìa máu, may là trấn tĩnh lại, không nhất định muội ấy cũng không chịu được mà hét lớn, không chần chừ, dây thừng sau lứng sớm cũng bị cắt bỏ, Đào nhi liền nhanh nhậy nhảy sang một bên.
Vân Tử lạc kẹp một con dao vàng giữa ba ngón tay, cả phần chuôi dao và thân dao đều có máu, đỏ rực cả một mảng.
Vừa rồi, nàng đã dùng con dao này cắt đứt dây thừng, rồi dùng hết sức mình chặt đứt cánh tay trái đang giữ cằm mình của Ngụy Thành.
Ngụy Thành đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cánh tay phải sít sao ôm lấy đoạn đang chảy máu bên tay trái, gương mặt hắn vặn vẹo, gân xanh nổi rõ,mồ hôi lạnh cũng tứa ra như mưa.
Nhưng dù sao trên sa trường cũng được tôi luyện, sau lúc đau đớn, hắn vật lộn đứng dậy, hai tròng mắt đỏ âu, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Tử Lạc.
Hắn giống như một con mảnh hổ bị thương.
Đào nhi cũng nhìn thấy tình huống máu tanh này rồi, muội ấy cũng hiểu rõ, tình hình lúc này có chút không ổn, lập tức rút một cây kiếm nhỏ màu bạc ra, đứng sát cạnh Vân Tử Lạc.
"Vân Tử Lạc, ta giết ngươi"
Ngụy Thành như bị điên, hắn điên cuồn rút kiếm bên hông ra chém tới tấp.
Vân Tử Lạc né tránh, hướng về phía Đào nhi nói lớn: " Đào nhi, hiện tai chúng ta không có đường lui nữa, đừng thủ hạ lưu tình!"
Nói rồi, nàng đạp một đạp đúng chỗ tay bị chặt của Ngụy Thành, cũng không còn cách nào khác, nàng cũng chưa bao giờ nhận mình là người tốt, có thể bớt được việc gì hay việc đó.
Quả nhiên, Ngụy Thành vừa mới bị chặt tay, sắc mặt trắng bệch, sức lực căn bản cũng không trụ nổi.
Hắn nhìn về phía bọn thị vệ đang ngẩn ngơ gầm lên: " Các ngươi là một lũ phế vật, ta uổng công nuôi các ngươi sao?"
Bọn thị về chấn động, lập tức xuất vũ khí bán mạng đánh tới.
"Đào nhi, đừng lưu tình!" Vân Tử Lạc sợ muội ấy mềm lòng, nhắc nhỏ một câu, cũng đem kim đao ném ra ngoài, trúng ngay cổ họng của một tên thị vệ, máu tươi tuôn trào, tên đó ngã lăn ra đất, chết tươi.
Một đòn trí mạng.
Hoàn mỹ!
Nhưng cũng hết sức tàn nhẫn, Vân Tử Lạc hiểu rõ, thế cục hôm nay, nếu nàng không tàn nhẫn, kẻ địch ắt hẳn còn tàn nhẫn hơn.
Nàng càng đánh càng hăng máu, Ngụy Thành thì nhìn về phía Đào nhi, mặt méo xệch, hết sức kinh ngạc.
Hắn cũng không ngờ rằng, một nha hoàn lại có thân thủ tốt như vậy!
Đào nhi là một tay Vân Tử Lạc chỉ dạy Teakwodo, mỗi ngày ở Vân Phủ hay Tứ vương phủ đều chăm chỉ luyện tập, nên công phu mặc dù không quá lợi hại, nhưng cũng không kém, công thêm việc chiêu thức của Teakwondo biến hóa kỳ quái, ra chiêu thức nhanh chóng, những thị vệ này dễ dàng bị muội ấy đánh bại.
Ánh mắt Ngụy Thành biến đổi, lại nhìn Vân Tử Lạc toàn thân toàn máu, còn đám thị vệ thì đã bị đánh la liệt ngã xuống đất, bò dậy không nổi.
Ngụy Thành lúc này mới nhận thức được, Võ công của Vân Tử Lạc tuyệt không thua kém bất kỳ cao thủ nào!
Cảm giác sợ hãi lan tới, như chiếc kềm gim chặt tâm tư hắn, Ngụy Thành lặng lẽ rút lui khỏi cục diện, ra sức chạy xuống núi.
Ánh mắt Vân Tử Lạc chưa bao giờ rồi khỏi hắn, nàng muốn đuổi theo hắn, nhưng lại sợ Đào nhi chống đỡ không nổi, nhưng không ngờ mấy tên thị vệ còn lại thấy chủ nhân bỏ chạy cũng lập tức bỏ chạy toán loạn.
"Đuổi theo"
Vân Tử Lạc xoay người chạy xuống núi.
Vừa rồi, nếu như không phải vì muốn xem hắn muốn gì, nàng tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ chém đứt cánh tay trái của hắn.
Sau cú đá cuối cùng của Đào nhi, hai người họ vội vàng chạy đuổi theo xuống chân núi,đã trông thấy Ngụy Thành leo lên ngựa chạy đã xa, mà hướng hắn chạy, lại không phải là đi về thành.
"Ngồi yên!"
Nàng quất roi ngựa, hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, con ngựa như mũi tên chạy đuổi theo.
"Tiểu thư, ngựa của cô thật tốt!"
Trong đêm gió Đào nhi sợ hãi hét lớn, ôm chặt lấy eo của Vân Tử Lạc.
"Chúng ta tiêp tục đuổi theo sao ạ?"
Ánh mắt Vân Tử Lạc tối đi trả lời: " Ta không muốn cánh tay hắn, ta muốn lấy mạng hăn!"
Đào nhi rùng mìn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn nàng: " Tiểu thư..."
Vân Tử Lạc biết muội ấy mềm lòng, trầm giọng nói: " Là hắn muốn giết ta với muội trước, Đào nhi, loại người như hắn, nếu tha cho hắn, chẳng khác nào gián tiếp hại nhiều người khác".
Đào nhi cúi đầu "Ừm" một tiếng.
Roi ngựa quất mạnh, ngựa chạy như bay, đuổi theo Ngụy Thành, đến tận lúc hơn nửa đêm.
Vân Tử Lạc và Đào nhi nhìn thấy từ xa con ngựa chạy vào trong một ngọn núi, mà lúc này, hừng đông đã dần lên.
Hai người lại không có một chút bối rối.
"Tiểu thư, hắn trốn vào núi rồi! Tay của hắn đã cụt, chắc chắn chưa đi được xa!"
Vân Tử Lạc thúc ngựa tiến lên, nhìn thấy dưới núi có vài gia đình, nàng siết chặt dây cương, ánh mắt nhạy bén đánh giá xung quanh, trong lòng cũng đã nghĩ ra điều gì đó.
"Đây là núi Liên Sơn, chúng ta không cần đuổi theo, ba mặt ở đây đều bị bao vây, chỉ có con đường này, hắn cuối cùng cũng phải xuống núi".
Nói xong, nàng đem Đào nhi đặt xuống đấy, chính mình cũng nhảy xuống ngựa, duỗi lưng một cái.
"Tiểu thư, vậy chúng ta ở đây làm gì?" Đào nhi hỏi.
Vân Tử LẠc gật đầu, đem mạng che mặt kéo lên, chỉ chi con đường có một vài ngôi nhà nói: " Ngồi đây chờ".
Cũng may bây giờ đã là vào mùa hè, gió thổi ban đêm cũng không lạnh lắm. Chỉ là tóc của Vân Tử Lạc sớm đã bị thổi tung lên, thấp thoáng nhìn được đôi mắt phượng sắc sảo của nàng.
Khoảng một lúc sau, Vân Tử Lạc nghe được trên núi vọng xuống tiếng vó ngựa, nhưng tiếng ngựa lại ung dung bình thản, không hề giống tiếng lúc Ngụy Thành đang chạy trối chết tìm đường thoát.
Vân Tử Lạc có chút nghi ngờ, chẳng lẽ trên núi này còn có người khác?
Tiếng bước chân cũng ngày càng gần, nàng đứng dậy nhìn về phía trước, càng thấy rõ ràng, con ngựa đó chính xác là ngựa của Ngụy Thành, người ngồi trên lưng ngựa cũng chính xác là hắn
Chỉ thấy sắc mặt hắn trắng như một tờ giấy, ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía mình.
Đợi đến khi con ngựa đi chậm lại về phía đường bằng, Vân Tử LẠc mơi phát hiện ra, phía sau nó còn có hai người nữa.
Hai người này tầm khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất kỳ quái, một người đen thui, một người lại trắng toát, vóc người cao gầy, hai tay đều cầm một cây phất trần, bên hông cũng cắm hai cây thiết kích.
Họ cười hi hi ha ha đi đến.
Vân Tử LẠc chau mày, hai người nay ăn mặc như vậy rất giống Hắc Bạch vô thường?
Vừa nghĩ như vậy, ba người Ngụy Thành đã đi đến, dừng lại trước mặt nàng.
"Ây, đây chính là nữ nhân đuổi theo ngươi?" người áo trắng cười cười quan sát Vân Tử Lạc, rồi hỏi Ngụy Thành.
"Đúng" Ngụy Thành lúng túng trả lời.
Người áo đen liếc mắt nhìn Vân Tử Lạc, giọng bình tĩnh nói:" Ngươi là nữ nhi, không hiểu quy tắc giang hồ? Hắn đã như vậy, ngươi con đuổi theo hắn không chịu tha?"
Người áo trắng cũng cười: " Thật đúng là không nhân từ, bắt nạt kẻ yếu nha"
Vân Tử Lạc cười mỉa mai: " Bắt nạt kẻ yếu? Kính mời hai vị Hắc Bạch vô thường đại ca, chống mắt các ngươi lên xem, rốt cục ai mới là bắt nạt kẻ yếu,đó là ta còn chưa nói hắn còn bắt nạt phụ nữ!"
Hắc bạch vô thường ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau.
"Tiểu cô nương, cô biết chúng ta?"
"Đại ca, chúng ta sống ẩn giật hai mươi năm nay, nhưng không ngờ một tiểu cô nương mới lớn lại nhân ra được chúng ta". Người áo trắng than thở.
Giọng người áo đen khàn khàn, hắn nhìn chằm chằm vào Vân Tử Lạc, " Ta thấy ánh mắt của cô bé này rất đẹp, nếu như lấy được con ngươi bảo thạch bên trong nhất định cũng vẫn xinh đẹp!"
Vân Tử Lạc cảm giác được người áo đen biết được điều gì đó, lại nghe được mấy lời này của hắn, sau lưng nàng cũng không khỏi nổi da ga.
Sắc mặt Đào nhi biến sắc, sợ hãi kéo kéo vạt áo của Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc cũng không muốn dây dưa với hai người họ, nàng nhìn về phía Ngụy Thành, "Đi theo ta!"
Sắc mặt hắc bạch vô thường tối hẳn đi.
"Còn Chưa có người nào dám đoạt người trên tay Hắc bạch vô thường!"
Vân Tử LẠc châm biếm: " Chưa từng, vậy ta sẽ làm người đầu tiên".
Hắc Bạch vô thường tức giân, sắc mặt cũng trở nên khó coi, không nói thêm gì nữa, hai người họ cùng một lúc rts song kích bên hông ra, hướng về phía Vân Tử Lạc tấn công.
Vân Tử Lạc đẩy Đào nhi ra, linh hoạt né tránh, nàng cầm Tuyết Sát trên tay, cùng Hắc Bạch vô thường quyết đấu.
Đấu được mười mấy chiêu, Vân Tử Lạc biết hai người họ liên thủ mình tuyệt đối không thể nào thắng được, mà nếu bọn họ giữ Đào nhi lại,thì mình cũng không có đường lùi.
Vì vậy, nàng quay đầu nhìn về phía Đào nhi hét lớn: " Kế thứ ba mươi sáu..."
Đào nhi đáp lại "Dạ".
Hắc Bạch vô thương cũng Ngụy Thành đứng cạnh ngẩn ra.
Kế thứ ba mươi sáu là kế sách gì? Ba người họ cẩn thận cảnh giác đề phòng.
Nhưng mà Vân Tử Lạc quay đầu lại kéo Đào nhi lên lưng ngựa, như bay chạy đi.
"Cái gì, kế thứ ba mươi sáu là chạy trốn sao?"
Bạch vô thường tức giận đến trợn tròn mắt.
--
Vân Tử Lạc cùng Đào nhi cũng không chạy đi xa, dù sao thì chạy vội một đêm hai người cũng đã mệt, mà lúc này quay về Kỳ Hạ lại khá xa, Vân Tử Lạc quyết định nghỉ ngôi một chút trước đã.
Bảo Đức Cung...
Buổi tối sau khi trở lại, khi bước vào chủ điện Nhiếp chính vương kinh hãi..
Gia cụ của chủ điện lại được thay đổi một làn nữa, nhất là giường lớn, trước giường lớn còn treo một màn trướng ngũ sắc...
Chàng không khỏi tức giân, quát lớn: " Người đâu?"
Quỷ Mị chạy vào, tự biết lý do, hắn vừa tiến vào liền quỳ ngay trước mặt Nhiếp chính vương, kể toàn bộ căn nguyên cho Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương cắn môi mỏng, mắt phượng như nổi lên mưa to gió lớn.
"Đổi về như cũ cho ta"
Nói xong, chàng quay người rời khỏi tẩm cung, đi về phía điện bên cạnh.
Cảnh hoa vương phi đang ngồi trên sân, cùng Lục Thừa Hoan đang ngồi chơi cờ.
"Mẫu phi!".
Giọng Nhiếp chính vương không che dấu sự giận giữ gọi.
"Ý nhi?"
Cảnh hoa vương phi phất tay áo đứng dậy.
"Ai cho người đổi lại bày trí tẩm cung" Nhiếp chính vương nói thẳng.
Cảnh hoa vương phi cười một tiếng nói: " Ý nhi, Vân Tử Lạc bài trí như vậy, không thích hợp với thân phận của con".
Ánh mắt Nhiếp chính vương xẹt qua tia lạnh, cười chế giễu: " Không thích hợp với thân phận của con? Mẫu phi, đó là tẩm cung, là chỗ nhi thần ngủ, chỉ cần con cảm thấy thoải mái, thì muốn bày trí thế nào thì sẽ bày trí thế đó!"
Cảnh hoa vương phi nhướn mày hỏi: " Vậy cách mẫu phi bài trí con khiến không thoải mái sao!"
Nhiếp chính vương nhấp môi: " Người cũng biết tính của con, so với người, con lại thích cách nhìn của mình".
"Đó là do Vân Tử Lậc bài trí, không phải con,nếu đó hoàn toàn là chủ ý của con, mẫu phi tuyệt đối sẽ không tự tiện thay đổi bày trí tẩm cung của con"
Hai đầu lông mày Cảnh hoa vương phi chau lại,lộ rõ vẻ không vui.
Sắc mặt Nhiếp chính vương tối hẳn đi, chàng trầm giọng nói: " Con vừa rồi quen nhắc đến, mắt thẩm mỹ của Lạc nhi tốt hơn con nhiều!"
"Con..." cảnh Hoa vương phi tức giận suýt nữa thổ huyết, " Ở trong lòng con, ta hay cô ta quan trọng hơn?"
Nhiếp chính vương cụp mắt xuống rất lâu, rồi nhẹ giọng nói: " Con lớn như vậy, nhưng những ngày được ở cùng mẫu phi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn nửa đời sau, con sẽ cùng Lạc nhi ở cùng một chỗ"
Lửa giận trong lòng Cảnh hoa vương phi đã lên đến đỉnh điểm, từ lúc phu quân của đi theo ả hồ ly kia, suốt ngày mình chỉ ở trong phòng, lấy nước mắt rửa mặt..
Mặc dù đối với đứa con trai này từ nhỏ cũng rất ít quan tâm, dường như cũng chẳng quan tâm,, nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục của mình, là chỗ dựa cuối cùng của mình, vậy mà bây giờ nó...
"Được, được, Ý nhi, con không thích mẫu phi, vậy ta đi!"
Giọng Cảnh hoa vương phi nghẹn ngào.
Thấy mẹ mình như vậy, trong lòng Nhiếp chính vương cũng mềm nhũn.
Từ nhỏ chàng đã luôn hy vọng có thể được ở trong lòng mẫu thân nũng nịu, được hưởng cảm giác mẹ mình chăm sóc ân cần như những người khác...
Cho nên dù thế nào, đối với Cảnh hoa vương phi chàng vẫn luôn mong chờ, mong có một ngày bà ấy có thể đối xử với mình như thế..
"Mẫu phi, con sai rồi" Nhiếp chính vương vội vàng nói xin lỗi.
Cảnh hoa vương phi thấy thế, cũng dễ chịu hơn không ít, bà ta cầm khăn chấm chấm nước mắt nói: " Vậy mẫu phi và Vân Tử lạc, ai quan trọng hơn?"
Nhiếp chính vương nhíu mày, " Vấn đề này rất quan trọng sao? Con chỉ biết, mẫu phi sinh con ra... nuôi con, người vĩnh viễn là mẹ của con, người khác cũng không thay thế được vị trí của người"
Lúc này cảnh hoa vương phi mới chuyển từ khóc sang cười.
Nhưng mà, cuối cùng Nhiếp chính vương vẫn không nghe theo lời bà ấy, cố chấp đem đổi lại bài trí tẩm điện như cũ.
Tối hôm đó, Nhiếp chính vương từ tẩm cung mình đi về phía Từ Ninh cung, lúc xong việc mặt trăng cũng đã dần khuất, bóng đêm càng đậm. cảnh hoa vương phi và Lục Thừa Hoan đang ngời chơi cờ chờ chàng.
Đợi Nhiếp chính vương trở lại, Cảnh hoa vương phi lập tức kéo chàng đến nói chuyện.
Mới nói được vài câu, Quỷ HÌnh đã gõ cửa, " Vương gia, Vân tướng quân cầu kiến".
Sắc mặt Cảnh hoa vương phi tối hẳn đi, hỏi ngay: " Vân Kiến Thụ? Người Vân gia đến cầu kiến Ý Nhi làm gì? Không gặp!"
Vừa nghĩ đến việc Vân Kiến Thụ câu kết cùng Thái Hậu làm chuyện xấu, nghĩ đến năm đó mình suýt nữa mình bị hại trong tay người của Vân gia, cảnh hoa vương phi không khỏi tức giận.
Quỷ Hình nghe lời Cảnh hoa vương phi nói nhưng cũng không hành động gì, chỉ ngẩng đầu chờ lệnh Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương trầm giọng nói: " Cho ông ấy đến thư phong, ta sẽ tới".
"Ý nhi!" Cảnh hoa vương phi bất mãn gọi.
"Muộn như vậy mà Vân tướng quân còn đến nhất định có việc gấp!".
Nhiếp chính vương cũng không giải thích gì thêm, đứng dậy, đi về phía thư phòng.
Vân Kiến Thụ ở trong thư phòng dường như rất gấp gáp, liên tục xoay ngang xoay dọc, nhìn tới nhìn lui, đến khi của phòng "Két.." một tiếng, cửa bị đẩy ra, nhiếp chính vương khác áo bào đen bước vào.
"Nhiếp chính vương, Lạc nhi có ở cùng ngài hay không?"
"Lạc nhi? Không thấy nàng" Tâm Nhiếp chính vương như bị đánh một quyền, đau đớn, chàng vội tiến lên vài bước, bắt lấy bả vai Vân Kiến Thụ hỏi: " Ông nói cho rõ ràng đi!'
Vân Kiến Thụ liền đem sự tình kể rõ cho chàng.
"Đến giờ vẫn không thấy nó, Đào nhi cũng không thấy đâu" Vân Kiến Thụ giọng lo lắng, "Chỗ Thái hậu, Tứ vương gia, Bát vương gia ta đều cho người đến hỏi, đều không có".
"Tìm! Tìm nàng ngay! Điều động binh mã, nhất định phải tìm Lạc nhi về cho ta".
Giọng Nhiếp chính vương đã khàn khàn, gương mặt căng thẳng như muốn giết người.
Quỷ Mị, Quỷ Hồn, Quỷ Hình ngoài cửa nghe vậy đồng loạt rời đi.
Nhiếp chính vương cũng vội vàng rời khỏi thư phòng, mặc áo choàng đen đi ra khỏi tẩm đi.
"Ý nhi, con đi đâu" Cảnh hoa vương phi giũ chặt tay chàng hỏi: "Ta nghe nói Vân Tử Lạc đến bây giờ còn chưa về nhà!"
"Ừm"
Lục Thừa Hoan kinh ngạc nói: " Con gái không phép tắc, đã muộn như vậy rồi vẫn chưa về nhà, cô ta còn có thể làm được chuyện gì? Hách Liên ca ca huynh còn tìm cô ta làm gì?"
"Câm miệng! Cút ra ngoài!"
Nhiếp chính vương đang rất lo lắng, lại nghe mấy lời chối tai này của Lục Thừa Hoan không khỏi giận giữ, giọng nghiêm nghị quát nàng ta, rồi đá một đá về phía Lục Thừa Hoan, nàng ta tránh không kịp, bị đá trúng, cả người bị đá về phía sau.
Nhiếp chính vương đã đi ra khỏi phòng, cưỡi lên hắc phong, phóng như bay ra khỏi hoàng cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT