Nam nhân vừa dứt lời, sắc mặt người vừa tới đã tái nhợt trong khoảnh khắc.
Do dự giây lát, người ấy càng cúi xuống sâu hơn, giọng nói cực kỳ yếu ớt:
“Nghe đồn Vân Nhị tiểu thư có phần vô dụng, không hiểu biết nhân tình
thế thái.”
“Hử?” Giọng nói nam nhân đột ngột nặng thêm, cả người cũng xoay lại: “Ngươi đang nói đỡ?”
Một đôi mày kiếm rậm mà ngang tàn, đôi mắt phượng u tối sâu hun hút sắc như lưỡi dao, lạnh lùng mà bén nhọn, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hơi
mím lại, từng đường nét góc cạnh có chút mơ hồ không rõ, chỉ có hai đầm
nước trong đôi mắt kia như suối lạnh trên đỉnh núi là tỏa ra hàn khí.
“Vương gia!” Người đến chỉ tiếp xúc với hắn trong giây lát đã hoảng loạn quỳ xuống, bò rạp ra đất, không dám nói thêm.
Trong căn phòng áp lực đến kinh người, chỉ còn lại những nhịp tim căng thẳng
dồn dập của người nọ, từng tiếng, từng tiếng như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.
Giọng nói buốt tựa sương sa vọng xuống từ trên đỉnh đầu: “Diêu thừa tướng, ngươi có giao tình với Vân Kiến Thụ?”
“Dạ không, lão thần chỉ nói lên suy nghĩ thôi.” Thanh âm của Diêu thừa tướng run rẩy tới sắp biến dạng.
“Suy nghĩ ư? Chính là Vân Kiến Thụ từ lâu đã có lòng phản lại bổn vương!
Điều này nhà ngươi không nhận ra hay sao?” Nam nhân lạnh lùng nói, khinh bỉ nhìn ông ta từ trên cao.
“Dạ, lão thần ngu muội.”
Hắn hừ một tiếng: “Xúi bẩy con trai, chiều chuộng con gái, khiêu khích uy
nghiêm của bổn vương, những ý đồ phản nghịch này còn chưa đủ sao? Đi xin ý chỉ của Hoàng thượng, tru di cửu tộc Vân gia, biết phải làm thế nào
chưa?”
“Dạ! Thần… lập tức làm ngay!” Diêu thừa tướng cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bò ra phía cửa…
***
Vân Tử Lạc lúc này không hề hay biết Vân gia sắp hứng chịu đại nạn.
Nàng đang cùng Sở Tử Uyên dùng bữa trong Liên Hoa Các tại Tụ Tiên Lầu.
Tầng một của Tụ Tiên Lầu là đại sảnh, tầng hai là nhã nhạc. Liên Hoa Các là
gian phòng đầu tiên trong mười hai gian phòng trên tầng hai, được trang
hoàng diêm dúa nhất.
Phía sau ba bức bình phong nặng
nề là một cánh cửa sổ bằng gỗ tử đàn mở ra khu vực biểu diễn ở tầng một. Mọi gian phòng trên tầng hai đều có thiết kế cửa sổ như vậy để khách
khứa có thể nhìn xuống thưởng thức ca vũ.
Sở Tử Uyên
và Vân Tử Lạc ngồi đối diện nhau. Hai bên vừa mới động đũa được mấy
miếng, bên dưới đã vọng lên một giọng nam nhi trầm thấp: “Liên Hoa Các
còn chỗ không?”
Vừa nghe thấy nhắc Liên Hoa Các, Vân Tử Lạc cũng tùy ý liếc xuống quầy.
Một nam nhân mặc một chiếc áo dài màu chàm, hoa chìm, dáng người cao thẳng
đang đứng đó, mái tóc được cột cao lên bằng mũ tử kim trên đỉnh đầu, đôi mắt đen láy, cũng đang nhìn về phía ô cửa sổ Liên Hoa Các trên tầng
hai. Đường nét trên gương mặt hắn rất rõ ràng, ngũ quan sắc nét, tuấn
tú, chỉ là trong đôi mắt có một vẻ u ám không thể xua tan.
“Là Tứ ca.” Sở Tử Uyên hạ giọng nói.
“Sở Hàn Lâm?” Vân Tử Lạc nhíu mày.
“Ừm. Huynh ấy nhận ra ta rồi, chắc là… cũng nhìn thấy muội rồi.”
Vân Tử Lạc ồ lên một tiếng, không mấy kinh ngạc.
Thoạt nhìn, tướng mạo của Sở Hàn Lâm so với một Sở Tử Uyên ôn nhu như tranh
chẳng có chút tương đồng nào nhưng cũng rất đẹp. Cũng phải, huyết thống
Hoàng gia nhiều ưu điểm, điểm này không có gì đáng nghi.
“Tứ vương gia…” Trưởng quầy còn chưa dứt lời, Sở Hàn Lâm đã sải bước rời khỏi quầy.
“Khỏi cần.”
Nói xong câu ấy, người đã đi tới chân cầu thang, bước thẳng lên Liên Hoa Các.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, cùng với đó là giọng hỏi thăm của Sở Hàn Lâm: “Bát đệ, là đệ sao?”
“Muốn gặp không?” Sở Tử Uyên không đáp lời Sở Hàn Lâm mà thì thầm hỏi Vân Tử Lạc.
“Không gặp, huynh đuổi được hắn đi sao?” Vân Tử Lạc nheo mắt cười, hỏi lại, hờ hững nhấp ngụm trà trong tay.
Loại trà Long Tỉnh này, mùi vị hình như tệ hơn trước…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT