Diêu Linh Linh cười lạnh: " Phụ thân người tin con gái đi. Người Ngụy Thành thích là Hà Tiêm Nhi, chúng ta cũng nên thành toàn cho họ phải không?"
Sắc mặt Diêu thừa tướng cuối cùng cũng hòa hoãn hơn.
Diêu phu nhân lại nói: " Ngụy Thành đã như vậy, lão gia, chúng ta cũng không thể nào đem Linh Linh gả đi được".
"Đúng, phu nhân nói có lý!" Diêu thừa tướng gật đầu, cũng quyết định.
Lúc người nhà Ngụy gia từ phủ thừa tướng đi ra, sắc mặt ai ai cũng tối đen.
Hôm nay, Ngụy Thành bị một nỗi nhục nhã lớn như vậy, trước mặt người nhà đều không thể nào ngẩng đầu lên được, bị một nữ nhân coi thường làm cho hắn không khỏi khó chịu.
Nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, trước mắt quyết định lạnh nhạt với Diêu Linh Linh.
Nữ nhân, thử lạnh nhạt một thời gian, đến lúc đó nhất định nàng ta sẽ nhớ mình đến khổ sở.
--
Sau khi ăn cơm trưa ở Diêu phủ, Vân Tử Lạc đi một vòng quanh tửu lầu Thành Đông, rồi mới ngồi xe ngựa trở về hoàng cung.
Quỷ Mị cùng Quỷ Hôn tháp tùng hai ngồi hai bên trên xe ngựa, Vân Tử Lạc thư thái ngồi trong xe ngựa, thông qua một khe hỡ nhỏ để thưởng thức phong cảnh phía ngoài.
Đột nhiên nàng nhìn thấy ở một tiệm vũ khí gần đó có bóng dáng của một hình dáng quen thuộc.
"Đợi đã!"
Vân Tử Lạc vén mành, nói.
Quỷ Hồn lập tức siết chặt dây cương, xe ngựa cũng từ từ dừng lại.
Vân Tử Lạc xuống xe ngựa, đi vào tiệm vụ khĩ, trầm giọng hỏi: "Hạo nhi, đệ làm gì ở đây?"
Vân Tử Lạc cả kinh quay đầu lại, nhìn tháy Vân Tử Lạc, gương mặt căng thẳng cũng dần dần buông lỏng, há mồm nhưng lại không nói gì
Vân Tử Lạc đoạt lấy thanh kiếm trong tay đệ ấy, ném lại chỗ cũ, cau mày nói:
"Đệ không phải là không học võ thuật sao? Lại còn muốn cầm kiếm làm gì?"
Điều nàng sợ hãi chính là, Vân Hạo như thời hiện đại cũng chỉ là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi còn ham chơi. Mặc dù biết rõ Vân Hạo không phải như vậy, nhưng nàng cũng vô cùng lo lắng, sợ đệ ấy cầm kiếm đi chơi, không cẩn thận lại làm chính mình bị thương.
Chủ quán thấy Vân Tử Lạc phản ứng gay gắt như vậy,cũng lấy làm kinh ngạc, lúc này mới cười híp mắt giải thích: " VỊ tiểu thiếu gia muốn mua thanh kiếm này".
Vân Tử Lạc bị kéo đi, lúc này mới cẩm trở tay đệ ấy, buộc đệ ấy dừng lại, nhìn Vân Hạo hồi lâu, rồi hỏi: " Nói đi, đệ mua kiếm làm gì?"
Vân Hạo lè lưỡi cười: " Lần trước đệ nhìn trộm được phụ thân luyện kiếm, cũng học được vài đường kiếm pháp, cũng muốn học, đến tiệc sinh nhật thái hậu, biểu diễn cho thái hậu xem, nhất định người rất vui"/
Tiệc sinh nhật của Thái hậu... Tâm trạng Vân Tử Lạc có chút chùng xuống, nói: " Phụ thân không cho đệ đụng vào vũ khí, đệ không nhớ sao?"
Phụ thân bảo vệ Vân Hạo như vậy, chỉ là không muốn đệ ấy trở thành quân cờ của Thái hậu.
Nếu Thái hậu biết rõ Vân Hạo một lòng muốn học kiếm pháp, kết quả sẽ như thế nào nàng cũng không dám nghĩ.
Kiếm, có thể cứu ngươi,nhưng tác dụng trực tiếp nhất của nó vẫn là giết ngươi.
"Nhưng đệ muốn học võ" Vân Hạo bất mãn, " Thân thủ Nhiếp chính vương giỏi như vậy, đệ mặc dù không được như ngài ấy, nhưng cũng không muốn bị ngài ấy xem thương là dạng thư sinh nhu nhược".
Vân Tử Lạc nhìn không được cười rộ lên: " Hạo nhi, ai nói Ngài ấy xem thường đệ".
Vân Hạo bĩu môi, không nói gì.
Vân Tử Lạc trầm tư một lúc rồi nói: " Đệ thực sự muốn học kiếm pháp".
Vân Hạo vội vàng gật đầu.
"ĐƯợc, nhị tỷ có thể dạy đệ, nhưng đệ phải đáp ứng ta, chuyện ta dạy kiếp pháp cho đệ không thể để ai biết được,kể cả phụ thân và thái hậu, nhất là Thái hậu".
Vẻ mặt Vân Hạo ngạc nhiên cùng mững rỡ, nhưng khi nghe được câu tiếp theo của Vân Tử Lạc, mày khẽ cau lại, không hiểu lắm, nhưng đệ ấy lập tức đáp ứng.
Lúc này trên mặt Vân Tử Lạc mới thoáng ý cười, gọi Vân Hạo lên xe ngựa, đưa đệ ấy trở về Vân phủ.
Vừa tới đến bên ngoài Vân phủ, đã nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo màu xám tro đất, mũ màu đât đứng trước cửa phủ đang thập thò nhìn vào trong.
Nghe được tiếng xe ngựa, hắn quay đầu lại nhìn thấy là một cỗ xe ngựa hào hoa đang tiến đên, dừng ngay ở cổng chính Vân phủ, người đàn ông đó vội vàng bỏ chạy.
Vân Tử Lạc đỡ Vân Hạo xuống, chau mày nhìn về hướng người đang bỏ chạy.
Người này sao lại lén la lén lút trước của Vân phủ?
Nghĩ thế nhưng mặt nàng vẫn không biến sắc, quay lại nói ấm áp với Vân Hạo,
Lúc này, người đàn ông mới chạy chậm lại, lê đối chân dính đầy bùn đất từng bước một, trên mặt đất vang lên tiếng xích xích..
Vân Tử Lạc cùng Vân Hạo ngừng nói chuyện, nghi ngờ nhìn về phía người đó.
Người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuồi, cả gương mặt râu ria xồm xoàm, không được cắt bỏ.
Hắn mặc một áo trường sam bằng vải thô rẻ tiền, ống quần cũng xắn lên.
Trên cổ còn đeo một mảnh bùa màu vàng, nhìn cũng biết hắn ta thuộc tầng lớp dân chúng khổ cực.
"Xin hỏi vị này có phải là Vân phủ Vân Hạo công tử không?"
Người đàn ông nói giọng điệu mang đậm đặc trưng vùng khác, hai mắt hắn trừng lớn, sáng ngời, thoáng lên ánh nhìn khác thường, hắn cứ nhìn chằm chằm vào Vân Hạo.
Vân Hạo kinh ngạc, đệ ấy rất ít có quan hệ với nông dân, nên có chút không phản ứng kịp.
Vân Tử Lạc cảnh giác, hỏi: " Ngươi là ai?"
Mặc dù người trước mặt nhìn giống một nông dân trung thực, không có gì giống người ở đây, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Người đàn ông nghe Vân Tử Lạc nói, lúc này mới ý thức được lời nói của mình.
Gương mặt hắn kéo căng, cặp mắt sáng ngời nhìn Vân Hạo từ trên xuống, hốc mắt đã dần dần ươn ướt.
Giọng nói đã có vài phần nghẹn ngào, lại như lẩm bẩm: " Vừa mới đó đã lớn như vậy rồi, mắt to mày rậm, vóc dãng cũng cao lớn, về sau nhất định là một tiểu tử tuấn tú! Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt!"
Người đàn ông thì thầm, đứt quãng, Vân Hạo nghe cũng không rõ.
"Tỷ tỷ, hắn ta đang nói gì vậy?"
Sắc mặt Vân Tử Lạc trầm xuống, đối với lời nói của người đàn ông vô danh này lại cảm thấy cực kì không thoải mái.
Nàng lạnh lùng nói: " Chỉ là một người điên thôi! Không cần để ý đến hắn, Hạo nhi, đệ nhanh vào phủ đi, về sau đi đâu cũng phải có người hầu, đừng đi một mình nữa có biết không?"
"Dạ, Nhị tỷ, tỷ nói nhiều quá!"
Vân Hạo cười rộ lên, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay rồi đi vào Vân phủ.
Vân Tử Lạc nhìn theo Vân Hạo một lúc, không nói gì nữa, xoay người lên xe ngựa.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc rời đi, gương mặt người đàn ông cũng dần dần ngưng trọng, nhìn về hướng Vân Hạo, ánh mắt phức tạp, đứng một lúc lâu rồi mới rời đi.
Đi qua hai con ngõ, ở một quán tượng đất sáp ven đường.
Một người phụ nữ trung niên đẫy đã đang nặn tượng đất, vừa làm vừa chửi đứng bé gái đứng cạnh.
"Mày không mở to mắt ra mà nhìn xem? Hai bức tượng này là một đôi, mày muốn cho chúng một chỗ!!! Cút sang bên kia, tao thực uổng công nuôi mày."
Bà ta đẩy bé gái đó, bé gái cắn môi không phát ra tiếng.
Vóc dáng nó gầy yếu, nhìn qua khoảng chừng mười tuổi, sắc mặt khô yếu, chắc là do ăn uống không đầy đủ, nhìn cũng không bằng đứa trẻ cùng tuổi.
"Mày điếc phải không? Còn đứng đấy".
Người phụ nữ cầm lấy tai bé gái giật lên, lực rất mạnh, cũng không chút thương tiếc nào.
Đột nhiên, tay bà ta buông lỏng, vẻ mặt hung ác vừa rồi cũng biến mất, trên mặt lại cười nhiệt tình, hỏi người đàn ông, " gặp được Vân phu nhân không?"
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên người bé gái một lúc.
Người phụ nữ lập tức nhìn về phía bé gái, ánh mắt cảnh cáo.
Bé gái đó cười, để lộ hàm răng trắng, ý cười nhu thuận, tựa như hai mẹ con vẫn luôn thân mật. Không để cho người đàn ông nhân ra, vừa rồi người phụ nữ còn ngược đãi nó.
Người đàn ông gật đầu, thấp giọng nói: " Vừa lúc Vân tướng quân không có ở Vân phủ, bây giờ chúng ta qua đó".
--
Nửa canh giờ sau, Chu thi đang nằm ở phòng ngủ chính, nhắm mắt dưỡng thần, Chu Thụy Gia ở sau xoa bóp vai cho bà ta.
Trước mắt, Vân Hạo cực kỳ ngoan ngoãn, chờ bà ta nói.
Chu thị chậm rãi mở măt, ánh mắt vẻ khó chịu, độc ác, " Xem ra, con cứng cáp rồi? Nhị ty? Con tiểu tiện nhân kia là cái gì? Nó mà cũng xứng làm nhị tỷ của con sao?"
Mặt Vân Hạo biến sắc, tay nắm thành đấm, đột nhiên ngẩng đầu.
"Mẹ! Người không được nói Nhị tỷ như vậy".
"Ta là thích nói nó như vậy" Chu thị trở mình dây, ánh mắt tối lại, đánh tay lên trên mặt giường, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, " Ta nói, thì thế nào".
Vân Hạo tức giận đến run rẩy
"Me.. Người... Người dù gì cũng là một phu nhân quyền quý, nói chuyện như vậy không có chừng mực".
Mặt Chu thi xanh lét, "Con! Con lại dám nói mẹ không có chừng mực! Đượcm được, xem ra con cũng không coi người mẹ này ra gì!"
"Phu nhân"
Lúc này có một tiểu nha hoàn ở cửa gọi một tiếng.
"Chuyện gì?" Chu thị giọng tức giận.
"Bên ngoài có hai người nông dân mang theo một bé gái đến tìm phu nhân". Tiểu nha hoàn kia run rẩy nói.
"Nông dân gì, bé gái gì?"
Sắc mặt Chu Thụy Gia lại hơi đổi, " Người đàn ông không cao lắm, râu ria xồm xoàm, bé gái có phải rất gầy hay không?"
Tiểu nha hoàn gật gật đầu.
Chu thị không nói gì, Chu Thụy Gia đã ghe sát lỗ tai bà ta, thì thầm: " Phu nhân, người này nửa năm trước phu nhân đã gặp rồi, đến đây để đòi tiền"
Chu thị nghe được, mặt ngẩn ra: " Bọn họ tới đây làm gì?"
Bà ta không khỏi liếc mắt nhìn Vân Hạo, thấp giọng phân phó, " Đưa thiếu gia về phòng, không có việc gì không được ra ngoài".
Trong một căn phòng ở Vân phủ, một bé gái tóc chải hai bím đứng núp sau ghế gỗ lê không dám cử động, nhưng ánh mắt tò mò không ngừng nhìn bốn phía, dù thấy cài gì, trong ánh mắt nó vẫn toát lên một tia ao ước.
Có tiếng bước chân vọng đến, Chu thị cùng Chu Thụy Gia và vài tên ngươi làm bước vào, chau mày,
Nhìn thấy người đàn ông cùng người phụ nữ, bà ta nói ngay vào trọng điểm: " Lần trước không phải đã cho các ngươi tiền rồi sao?"
Người đàn ông đứng lên, khóe miệng nhếch lên, bộ dạng tươi cười, "Vân phu nhân, lần này chúng tôi đến,là muốn ở nhờ Vân phủ một thời gian".
Ánh mắt Chu thị nhất thời nhìn về phía bé gái, bé gái nhìn thấy cách ăn mặt của bà ta sợ hãi cúi đầu.
Che dấu sự tức giận, bà ta bước lên trước một bước,nói " Ta sẽ cho quan gia chuẩn bị một gian phòng bên ngoài phủ, nhưng đừng hòng giở trò gì với ta".
Người đàn ông nghe thấy vậy, vội cười ha hả, nói: " Vân phu nhân, người hiểu lẩm rồi, ý chúng tôi muốn ở lại Vân phủ nửa năm, những chỗ khác chúng tôi đều không muốn".
"Các ngươi.." Chu thị tức giận đến run rẩy.
Người phụ nữ vội vàng hòa giải: " Vân phu nhân,chúng tôi cũng là không có cách nào khác, bị thiếu người ta một khoản tiến, bị truy tìm khắp nói, hiện tại nếu trả tiền cho bọn chúng cũng không được, bọn họ đã cảnh cáo, nếu tìm được sẽ chặt đứt một chân của Hải Yến".
Người đàn ông lập tức hùa theo, " Bà xem, tiểu Hải Yến năm nay mới mười ba tuổi, đi theo chúng tôi cũng chưa học được gì, nông dân vào kinh thành cái gì nó cũng không hiểu,nó còn muốn ăn, uống..
Hai người họ trái một câu, phải một câu làm cho Chu Thị càng tức giân, Chu Thụy Gia thấy tình hình không ổn, lặng lẽ kéo ống tay áo bà ta,nháy mắt ra hiệu.
Chu Thị thu lại sự tức giận, giả bộ cười nói: " Nếu đã như vậy,thì cho các ngươi ở lại. Quản gia, đi chuẩn bị một tý".
Nói xong bà ta cũng Chu Thụy Gia rời đi.
Vào phòng, Chu Thị lập tức trở mặt, mắng chửi: " Cái tên Ngô Đại chết tiệt! Lúc Bình Nhi gặp chuyện còn xuất hiện trước mặt ta, còn dám đến ở Vân phủ, hắn chẳng lẽ muốn đem chuyện năm đó nói ra".
Chu Thụy Gia cũng hung ác nói": " Hoặc là không làm, nếu đã làm này thì giải quyết tận gốc, thừa dịp này lão gia không có ở nhà, đem xử lý vợ chồng bọn họ. Dù sao bọn họ cũng là người ngoài vào, cũng dễ xử lý".
Chu thị gật đầu, ánh mắt tàn nhẫn: " Việc này chúng ta phải sắp xếp ổn thỏa, là bọn họ ép ta phải ra tay".
--
Lúc xe ngựa của Vân Tử Lạc sắp đến hoàng cung, lại gặp được một đội thị vệ cũng đang xuống ngựa.
Xe ngựa dừng lại bên khoảng đát ngoài thành, nàng vén mành nhìn ra.
Thấy đi đầu là một con bạch mã to lơn, uy phong lẫm liệt. Sở tử Uyên một thân áo bào tím, mặc áo choàng có thêu hoa liễu trạch, bên hông đeo bảo kiếm, lưng đeo trường cung, tư thế vô cùng oai hùng.
Ngồi trước huynh ấy là Trường nhạc công chúa, một thân quần áo đỏ rực như lửa, đôi mày lại nhướng lên vẻ tự phụ, rất giống như một con khổng tước màu hồng, nếu như không phải nói là con khổng tước đỏ.
Sở Tử Uyên đi đầu, đã sớm nhìn thấy Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc mím môi, nếu đã nhìn thấy mà không chào một tiếng cũng không hay cho lắm.
Vân Tử Lạc từ từ xuống xe ngựa, đi về phía bạch mã.
Sở Tử Uyên nhướng mày, xoay người nhảy xuống ngựa, nhìn về phía nàng với vẻ lúng túng.
Hắn cũng không quên không nên biểu hiện thân mật quá với Vân Tử Lạc, nên nhìn qua lại có vẻ xa cách.
Trường nhạc công chúa vốn không biết cưỡi ngựa, vừa rồi đều là dựa vào Sở Tử Uyên ngồi phía sau, lúc này Sở Tử Uyên vừa mới xuống ngựa, nàng ta đã lập tức sợ hãi.
Đặc biệt là Sở Tử Uyên lại xuống ngựa vì Vân Tử Lạc.
Đôi mắt Trường nhạc công chúa híp lại, nghĩ đến ngày đó mình tìm Vân Khinh Bình muốn được nghe mọi chuyện, lúc ấy Vân Khinh Bình lại giở trò với nàng ta, lại nhơ đến một câu:
"Người chẳng lẽ không biết quan hệ giữa Bát vương gia và Vân Tử Lạc sao?
Cho nên huynh ấy nói Vân tử Lạc không đi cùng Nhiếp chính vương, cũng có thể là vì muội ấy. Đương nhiên, công chúa, đây cũng chỉ là suy đoán của ta, công chúa cũng đừng coi là thật".
Những lời này như một dao đâm nghẹn ở cổ nàng ta.
Vân Tử Lạc chết tiệt!
Cô ta có quan hệ tốt với Nhiếp chính vương, lại còn cùng với Sở Tử Uyên quan hệ tốt hơn sao?
Nữ nhân này, đúng la làm cho người ta mê muội.
Không thể phủ nhận, ý nghĩ này đã khơi dậy lòng ghen tỵ cùng sự hiếu thắng của nàng ta, muốn giữ lấy Sở Tử Uyên.
Nàng ta cố ý hét to một tiếng, nghiêng người về phía Sở Tử Uyên, ngã xuống khỏi ngựa.
Sở Tử Uyên cả kinh, hai tay giơ lên cao, đã vững vàng đem trường Nhạc công chúa ôm vào lòng.
Trường nhạc công chúa sợ mình bị ngã, thừa lúc co hai chân lên, quấn ngang hông Sở Tử Uyên, hai tay cũng ôm lấy cổ hắn, dính sát vào cơ thể to lớn của Sở Tử Uyên.
Tử thế cực kỳ ái muội.
Sở Tử Uyên vốn định buông tay, lại phát hiện Trường nhạc công chúa như con bạch tuộc quấn chặt lấy mình. Lông mày lập tức nhăn lại, lại nhìn thấy Vân Tử Lạc đang chậm rãi bước về phía mình, con mắt hạnh ngoài mạng che mặt bình tĩnh không một gợn sóng đang nhìn mình.
Trong lòng hắn có chút khẩn trương, mặt cũng hồng lên vì xấu hổ.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không thả Trường nhạc công chúa xuống.
Trong đầu hắn lúc này chỉ có một âm thanh đang kêu gào, đây là cơ hội, là cơ hội. Là cơ hội, hắn sao có thể tự mình phá hủy nó.
Ý nghĩ như thế, nhưng đối với Vân Tử Lạc hắn cũng có chút xấu hổ,
Hắn lại chẳng biết rằng, bộ dàng này gần như lại khiêu khích cùng vô lễ..
Trường nhạc công chúa nghiêng đầu, khóe miệng khôn dấu được nụ cười đắc ý.
Vân Tử Lạc lại xem như không nhìn thấy hai người họ thân mật như thế nào, đến chỗ họ nhẹ nhàng hành lễ: " Tham kiến Bát vương gia, trường nhạc công chúa".
Giong nói nhẹ nhàng dễ nghe như kích thích Sở Tử Uyên, hắn vừa muốn trả lời, trường nhạc công chúa đã lên tiếng: " Tử Uyên, chúng ta đi nhanh đi, trời cũng không còm sớm nữa".
Nàng ta cố ý nói hết sực nhu mì.
Mặt Vân Tử Lạc vẫn không biến sắc, nhưng sau lưng lại sởn cả da gà.
Hành lễ xong, Vân Tử Lạc cúi đầu, ánh mắt khóa trụ nơi mũi giày của mình, không để ý đến hai người họ nữa.
Sở Tử Uyên ngây người một lúc, tâm trạng cũng trầm xuống, nhưng cũng nhanh chóng đở Trường nhạc công chúa lên yên ngựa, còn mình lại nhảy lên ngồi ở phía sau nàng ta, quất roi ngựa, lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ là muốn nhanh chóng rời đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT