Nhiếp chính vương thấy nàng hiểu sai ý mình, thu ý cười lại, hàng mày khẽ chau lại, bước đến trước mặt nàng, giữ chặt hai vai nàng.
Vân Tử Lạc cũng không né tránh, nàng ngẩng đầu, ánh mắt ủy khuất nhìn chàng.
Thấy ánh mắt nàng như thế, Nhiếp chính vương đau lòng, trầm giọng nói: " Ai nói ta không yêu nàng? Ta chính là thích nàng như thế"
Vân Tử Lạc nhướn mày, hỏi: " Thích người tâm địa độc ác như ta"
"Tâm địa nàng không phải độc ác, là yêu ghét rõ ràng, ta chính là thích Lạc nhi như vậy"
Nhiếp chính vương nói rõ ràng từng chữ.
Thấy Vân Tử Lạc cuối cũng cười, chàng cũng mỉm cười, nói: " Chỉ là chỗ thuốc kia cũng không hẳn là tặng cho nàng ta, về sau nàng sẽ biết"
Vân Tử Lạc không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ, chàng đưa cho nàng ta chỗ thuốc đó còn có thâm ý khác.
Nhưng đó cũng không phải là chuyện nàng muốn hỏi lúc này.
"Ý, Hôm nay quỷ Mị đi đâu? Sao đến bây giờ vân không thấy?"
Đôi môi mỏng của Nhiếp chính vương khẽ mở, nói: " Nó xin ta nghỉ, đi phủ Thừa tường rồi"
"Phủ thừa tướng?" Vân Tử Lạc có chút nghi ngờ.
"Nghe nói Ngụy tướng quân cùng Ngụy phu nhân hôm nay đến Diêu gia cầu hôn"
Nhiếp chính vương nói nhưng khóe môi cũng cung lên thoáng ý cười mờ ám.
"Tính tình Quỷ mị từ trước đến nay kỳ quái, vốn là người của gia tộc Quỷ thị Nam Xuyên, nhưng lại là một thiếu công tử thích chơi đùa, bị ta mang đén Kỳ Hạ nhưng tính tình vân không thay đổi, nhưng lần này không biết nó trúng tà gì nữa"
Vân Tử Lạc cười rộ lên, hứng thủ hỏi: " Thì ra họ Quỷ lại là một gia tộc lớn ở Nam Xuyên"
Nhiếp Chính vương "Ừ" một tiếng, "Quỷ thị là một dòng họ rất lớn, có lịch sử trăm năm ở Nam Xuyên, là gia tộc trung thành với ta, cũng dốc sức vì ta, tứ quỷ này là ta chọn lựa kỹ để mang tới Kỳ Hạ làm thủ hạ"
"Nàng đừng nhìn nó hiện tại cái gì cũng phải làm, kỳ thật lúc trước, Quỷ mị cũng là công tử quần áo đưa tận tay, cơm đưa tận miệng, chỉ là những năm nay..."
Hàng mày Nhiếp chính vương chau lai, trong lòng lại chua xót cùng không đành lòng, cuối cùng chàng cũng không nói tiếp.
Cả gương mặt chàng tràn đầy phiền muộn.
Vân Tử Lạc nhẹ giọng nói, " Ý, ta biết những năm nay chàng chịu không ít khổ cực, nhưng tất cả đã qua rồi, sau này mọi chuyện sẽ tốt thôi"
Nhiếp chính vương cười tươi như hoa nở: " Ừm, sau này, ta có LẠc nhi ở cùng một chỗ, có thể không tốt được sao?""
Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười, " Bây giờ ta muốn xin chàng một chuyện, ta muốn xuất cung đi Diêu phủ".
Nhiếp chính vương đồng ý: " ĐƯợc, nhưng phải có Quỷ Hồn đi cùng nàng"
Vân Tử Lạc gật đầu, đợi Quỷ Hồn đến, cùng Quỷ Hồn, nhận được ý chỉ của Nhiếp chính vương mặc nguyên cả quần áo cung nữ đến Diêu phủ.
Nhiếp chính vương đợi nàng đi hẳn, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, cánh môi mới nói mấy tiếng: " Đi ra đi, nghe lâu như vậy, cũng không muốn nói gì sao?"
Không gian yên tĩnh trong chốc lát, từ sau cửa điện một thân ảnh màu tìm bước ra.
"Sớm đã biết không thể dấu được nhĩ lực của Nhiếp chính vương, chỉ là sợ quấy rầy ngài"
Dáng người Sở Tử Uyên cao lớn như cây dương liễu trong gió bước ra, chỉ là sắc mặt hắn có chút khó coi, lời nói cũng đầy ý châm chọc.
Hắn vung tay áo, bước đến bên cạnh Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương ngửa mặt nhìn bầu trời, tâm tình cũng thư thái hơn, thản nhiên nói: " Không phải trong lòng ngươi đã quyết định rồi sao?"
Giọng điệu Sở tử uyên hơi thê lương nói: " Ngài cũng biết, bản vương không có sự lựa chọn nào khác"
Nói rồi, giọng điệu hắn cũng thay đổi sắc bén hẳn lên: " Nhưng mà ta không nghĩ Lạc nhi với ta là vô duyên, nếu ta có cả thiên hạ, há mọi thứ từ nhành cây ngọn cỏ, có cái nào không thuộc về ta?"
Nhiếp chính vương cúi đầu cười một tiếng, " Khi đó, ngươi sẽ xử lý Trường nhạc công chúa thế nào, hoặc nói là ngươi xử sự với Vân Khinh Bình thế nao?"
Sắc mặt Sở Tử Uyên hơi thay đổi, ánh mắt nhìn sang người đứng bên canh, ánh mắt như dao: " Ngài cũng biết những chuyện này?
Nhiếp chính vương từ tốn nói: " ta không biết, chỉ biết là, từng có người hứa hẹn với Vân Khinh Bình, cho dù nàng ta đã gả cho Sở Hàn Lâm nhưng một khi như hắn ta đăng có thì vẫn sẽ lập nàng ta làm Hoàng hậu".
Sắc mặt Sở Tử Uyên tái đi, nói: " Vân Khinh Bình có ơn cứu mạng với bản vương, đó là lúc trước khi chưa gặp Lạc nhi, ta liền hứa như thế với nàng ta"
"Cũng là mấy lời đó, nhưng ngươi cũng lại nói như vậy với Lạc nhi của ta. Một nước chỉ có một hoàng hậu, nhưng nếu Bát bương gia đăng có được thiên hạ chẳng phải ngươi nuốt lời sao?"
Nhiếp chính vương cười mỉa mai
Đôi mắt Sở Tử Uyên híp lại, nhìn chằm chằm vào chàng, cười lạnh lùng:' Nhiếp chính vương quản quá nhiều chuyện, không biết chuyện Trấn Quốc Tự lần này giải quyết như thế nào?"
Sắc mặt Nhiếp chính vương hơi đổi.
"Nhiếp chính vương, thật ra người Ngài hận nhất không phải ta mà là Thái hậu"
Khóe môi Sở Tử Uyên thoáng ý cười, nhàn nhạt nói: " Muốn diệt trừ thế lực của Thái hậu, chuyện Ngài cần làm nhất là chặt đứt cánh tay phải của bà ta- diệt trừ Vân Kiến Thụ".
Sắc mặt Nhiếp chính vương tái hắn, chàng nắm chặt lấy ống tay áo, không phải bởi vì lời nói của Sở Tử Uyên mà là vì hắn đã nhìn thấu tâm tư của chàng.
"Nhưng là, Ngài xuống tay được sao?"
Sở Tử Uyên khẽ mỉm cười, " Xem tình hình này, Vân Kiến Thụ đã bắt đầu điều động binh mã, đối với người nhà binh như ngài điều này ngài lại càng hiểu rõ".
Nhiếp chính vương lạnh lùng nhìn về phía hắn: " Nếu Thái hậu hành sự, ngươi cũng có bất lợi".
Sở Tử Uyên thu lại ý cười, thấp giọng nói tiếp: " Cho nên, bản vương lựa chọn Trường Nhạc công chúa, đây cùng vì sinh cơ. Ta không giống Tứ ca, có thế lực của Thái hậu hỗ trợ, cũng không được như Ngài, thực lực cường mạnh, toàn bộ Nam Xuyên đều can tâm tình nguyện bán mạng vì ngài, cũng không như thập đệ, phụ hoàng khi còn sống không thích đệ ấy, Thái hậu lại không bỏ được đệ ấy".
Giọng điệu Sở Tử Uyên có vài phần bi thương, " Chỉ có ta, trở thành cái gai trong mắt bọn họ,từ nhỏ đều phải sống dưới sự giám sát của người khác, ngoại trừ con đường này ra, chỉ còn đường chết".
Nhiếp chính vương mấp máy môi, đôi mắt phượng xẹt qua tia đồng cảm.
Không thể phủ nhận, những lời này của Sở Tử Uyên rất có lý.
Sở Tử Uyên thở dài, lầm bẩm: " Lạc nhi muội ấy có thể tha thứ cho ta".
Lúc này, trong điện lại vọng đến tiếng của Trường nhạc công chúa: " Tử Uyên, Sở Tử Uyên!"
Ánh mắt Nhiếp chính vương hơi trầm xuống, xoay người nhanh chóng rời khỏi cung Càn Thanh.
Ánh mắt Sở Tử Uyên xẹt qua tia chán ghét, đi đến vườn hoa bên cạnh, thuận tay hái một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ.
"Tử Uyên, ngươi ở đây làm gi? Cũng không chào hỏi bổn công chúa một tiếng"
Giọng của Trường nhạc công chúa đã vọng đến sau lưng hắn.
Áo bào màu tím dưới ánh mặt trời dường như phát sáng, nổi bật lên hình dáng cao lớn của người đàn ông, Sở Tử Uyên quay đầu lại, giọng nói ấm áp, gương mặt lại có một tia ấm áp.
"Công chúa mỗi ngày đều ầm ĩ kêu chán, bản vương ra đây nghĩ xem có chỗ nào thú vị để chơi hay không, thấy đóa hoa mẫu đơn này nở rất đẹp liền hái xuống."
Nụ cười của hắn càng đậm, cũng không thấy đáy mắt.
Sở Tử Uyên cầm lấy đóa mẫu đơn, cài nhẹ lên tóc của Trường Nhạc công chúa, nhưng hai hàng mày lại thoáng ý chán ghét.
Trường nhạc công chúa cười tươi, " Tử Uyên, ngươi so với Nhiếp chính vương cả ngày chỉ biết lạnh lùng kia thú vị hơn nhiều! Bản công chúa thích".
Thích, thì ra là vậy, nghĩ đến Bát vương gia hắn nho nhã như tiên, nữ nhân trong thiên hạ thích mình cũng không ít! Nhưng vì cái gì, Lạc nhi đối với hắn, lại không có nửa điểm ái mô?.
Sở Tử Uyên lặng lẽ thở dài, đôi mắt phượng xẹt qua vẻ cô đơn.
"Công chúa, không phải người muốn học cười ngựa sao? Vài ngày nữa, bản vương sẽ dạy công chúa cưỡi ngựa"
--
Nhiếp chính vương bước chân phóng khoáng, cẳm ngẩng cao, ngũ quan lạnh lùng tỏa ra khí thế bước vào điện tĩnh dưỡng của hoàng thượng.
Đến gần nội điện, mơ hồ có nghe thấy một âm thanh nho nhỏ như nữ nhi.
"Không nghe nữa, không chơi nữa" Một âm thanh khác đầy oán trách.
Nhiếp chính vuong bước đến, bên trong lập tức yên tĩnh trở lại
Một thân trường bào đen nhánh từ xa bước đến, tiến vào trong nội điện.
Ánh mắt Nhiếp chính vương quét qua hai người đang ở trong điện,, chỉ thấy một người đang măc long bào lười nhác nằm gác chân lên bệ rồng, cùng tiểu bình tử.
"Vương gia" Tiểu bình tử cúi đầu nói.
" Nhốn nháo chuyện gì?" Giọng điệu Nhiếp chính vương trầm thấp, cực kỳ không vui.
Hoàng thượng "Ai" một tiếng, lúc nói chuyện giọng điệu đã chuyển khác, " Hách Liên, ta có thể ra ngoài được không? CÒn tiếp tục ở đây nữa, ta sẽ điên lên mất"
Nhiếp chính vương nhíu mày, nói: " Ở lại một ngày nữa, Tiếu Đồng, Hoàng thượng đâu?"
Tiểu bình tử vội vàng nói: " Vương gia, hoàng thượng đang ở mật thất, lần này độc tính phát tác thời gian dài hơn, đến giờ vẫn không thể đứng lên được".
Nói xong, tiểu bình tử đi đến trên tường nhấn nút cơ quan, mặt tường mở ra, xuất hiện một lối vào, tiểu bình tử dẫn đầu đi vào trong.
Đôi mắt Nhiếp chính vương sắc lạnh nhìn về phía Tiếu Đồng.
Tiếu Đồng lập tức mang long bào đứng dậy, mặt mày ủ rũ đi theo chàng vào trong.
Có viên dạ minh châu chiếu sáng, nhìn rõ Hoàng thượng sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường,tay nắm chặt lấy ga giường, miệng lẩm bẩm kêu; " Mẫu phi, mẫu phi!".
"Mẫu phi, chờ Dạ nhi trở thành hoàng đế, sẽ lập người làm Hoàng thái hậu được cả thiên hạ tôn quý!".
"Mẫu phi, vì sao mẫu phi không vui? Dạ nhi nói gì sai sao".
"Mẫu phi, điểm tâm này không phải do Dạ Nhi ăn vụng, là Tứ đệ ă vụng! Mẫu phi, vì sao người lại phạt Dạ nhi, thật sự không phải do Dạ nhi làm".
Ba người Nhiếp chính vương chậm rãi bước đến cạnh giường, nhíu mày nhìn người đang nằm trên giường.
Sắc mặt Hoàng thượng trắng bệch như tờ giấy, hàng lông mày chau sát lại, sắc mặt cực kỳ đau khổ.
"Mẫu hậu, mẫu hậu, bây giờ Dạ nhi đã là Hoàng đế, người bây giờ cũng là Thái hậu, nhưng sức khỏe Dạ nhi ngày càng yếu, vì sao người không đến thăm Dạ nhi một lần".
Sở Hàn dạ đột nhiên bừng tỉnh mộng, ánh mắt hoảng sợ, nhìn về phía ba người đứng trước giường.
"Nhiếp chính vương..."
Hoàng thượng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Sắc mặt Nhiếp chính vương không đổi, từ từ mở miệng: " Lần này mỗ hôi đổ chậm hơn, ngay may chắc sẽ ra nhiều mồ hôi, nên xuống giường đi lại một chút."
Sở Hàn Dạ trầm mặc một lúc rồi cười khổ: " Thân thể Trẫm như thế nào trẫm biết, Nhiếp chính vương, đa tạ ngài, Ngài cũng không nên vì Trẫm mà hao tổn tâm tư nữa".
Nhiếp chính vương cười lạnh lùng nói: " Ngươi không muốn đợi đến ngày kết thúc vở kịch này sao?"
Sở Hàn Dạ mặt biến sắc, sự kiên định lúc đầu cũng yếu dân, cắn răng nói: " Có, ta sẽ chờ, ta sẽ chịu đựng đến ngày ấy".
Có ý muốn sống, đó mới là bước đầu tiên để sinh tồn.
Tiếu Đồng thấy vậy tiến lại gần hỏi: " Hoàng thương, Người nên nghỉ ngơi dưỡng bện tốt đi, ta không muốn ở trong cung này thêm một ngày nào nữa, coi như ta xin người"
Sở Hàn Dạ cười nhẹ với hắn: " Ngày mai nếu không có gì ta có thể xuống giường được, đa ta Tiếu công tử, không để cho mẫu... Thái hậu phát hiện ra sơ hở".
"Thôi, nếu không phải có Hách Liên, Thái hậu sớm đã ra tay với Người rồi". Tiếu Đồng vội vàng khoát tay nói.
"Người nghỉ ngơi cho khỏe đi" Nhiếp chính vương trầm giọng phân phó rồi xoay người đi ra ngoài.
---
Trong Vân Phủ, chính viện một khoảng yên tĩnh, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Vân Khinh Bình ngồi ở trên giường, cằm khăn lau khóe mắt.
Sở Hàn Lâm cùng Thập vương gia cũng ngồi trong phòng, lo lắng an ủi, khuyên giải.
Vân Khinh Bình vẫn khóc không ngừng nghỉ, nàng ta vẫn không thể chấp nhận được sự thật, nàng ta không phải là con gái ruột của Chu thị.
Việc này trong một ngày đêm đã lan truyền khắp kinh thành, so với ngày đó Vân Tử Lạc chịu nhục nhã vì bị từ hôn cũng không kém.
Nàng ta, Vân Khinh Bình, từ một thiên kim tiểu thư, con của đại phu nhân Vân Phủ bỗng chốc như từ trên mây rơi xuống hiện tại cũng không biết mẫu thân mình là ai!.
Cùng với "dã chủng" có gì khác nhau đâu!
Nàng ta đã nhờ Hàn Lâm viết một lá thư cấp gửi cho Vân Kiến Thụ đang ở quân doanh, muốn cho phụ thân quay về nhanh, chính mình xác nhận mình có phải là con ruột của phụ thân hay không, nến là con ruột thì muốn tìm ra thân thế thực sự của mình cũng dễ dàng hơn.
Chu thị cũng khóc sưng đỏ cả mắt, lặng lẽ rời khỏi chính phòng, đi vào một phòng khác.
Chu Thụy Gia bước lên đón, thấp giọng hỏi: " Phu nhân, người tìm nô tỳ"
Chu thị gật đầu, kéo nàng ta vào trong phòng, nhẹ giọng hòi: " Năm đó, lúc ta lâm bồn ngươi cũng ở bên cạnh, lúc ta ngất đi mọi chuyện về sau không biết, nhưng ngươi có thấy gì nghi ngờ hay không?"
Chu Thụy Gia sắc mặt tái đi, nhìn sang Chu thị, trong ánh mắt thoáng qua vẻ do dự, cuối cùng " Bịch" một tiếng, nàng ta quỳ trước mặt Chu thị khóc lớn"
"Ngươi sao vậy?" Tâm tư Chu thị không khỏi kích động
"Tiểu thu, là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ có lỗi với người".
Chu Thụy Gia nói rồi càng cuống quít dập đầu.
Lòng Chu thị gấp như kiến bò trên chảo lửa, lạnh lùng quát: " Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi nói nhanh đi".
Chu Thụy Gia lúc này mới mở miệng: " Nếu không phải hôm nay khắp trong ngoài phủ đều đồn đại tiểu thư không phải con ruột của phu nhân, những chuyện này nô tỳ cũng phải dấu đến hết đời, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy rất có lỗi với phu nhân".
Tay chân Chu thị đã bắt đầu run rẩy, những lời này, ắt hẳn có chuyện không tốt.
"Năm đó lúc phu nhân hạ sinh tiểu thư nô tỳ cũng không có mặt lúc đó, lúc nô tỳ vội vã đến thì đã là trời tối, lúc đến phòng của phu nhân thì đã thấy Xuân Nguyệt tỷ tỷ cũng bà đỡ đã ngất xỉu nằm trên đất, phu nhân thì nằm trên giường, tiểu thư ở đầu giường cũng đang khóc, tiếng khóc cũng đã khản đặc".
Chu thị kinh sợ
"Nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, liền gọi họ dậy, năm đó người đỡ đẻ cho phu nhân là vú Trần, bà ấy vừa tỉnh dậy đã luôn miệng muốn ôm tiểu thư, bà ấy nói cho nô tỳ biết, lúc vừa mới bế tiểu thư thì đã có người ở phía sau đánh mạnh vào gáy bà ấy, sau đó bà ấy hôn mê không biết gì nữa:.
" Nhưng là, lúc đó tã quấn trên người của tiểu thư không phải là tã do chúng nô tỳ chuẩn bị cho tiểu thư, chúng nô tỳ đoán tiểu thư đã bị người ta tráo đổi."
Chu thị mặt mũi tối sầm như muốn ngất xỉu, tay vịn lấy bạn trà, ngã ngồi trên ghế, mặt mày choáng váng.
"Nhưng lúc đó,Xuân Nguyệt tỷ tỷ sợ phu nhân trách phạt chúng nô tỳ, tỷ ấy năn nỉ nô tỷ không được nói chuyện này ra ngoài, nô tỳ cũng hồ đồ đem tiểu thư bây giờ thành tiểu thư thực sự, về sau Nguyệt tỷ tỳ còn đuổi vú Trần về quê, còn tỷ ấy cũng được người thân chuộc ra khỏi Vân phủ, việc này trong phủ chỉ có mình nô tỳ biết:.
Giọng của Chu thị đã run rẩy hỏi: " Xuân Nguyệt đâu? Về sau nó không trở về nhà ở Hà Nam sao?"
Chu Thụy Gia lắc đầu: " Xuân Nguyệt sợ phu nhân biết được sự thật sẽ tìm đến, liền chuyển nhà nhiều lần, bây giờ không biết đang ở nơi nào. Vốn chúng nô tỳ chỉ suy đoán vậy, vân luôn hy vọng, lại không nghĩ, sự việc đúng là như vậy..."
Chu thị có chút ngẩn ngơ, lầm bẩm hỏi: " Vậy giờ con ta ở đâu?"
Chu Thụy Gia khóc lớn hơn, nói: " Nô tỳ không biết, tiểu thư, nô tỳ cũng không biết".
Chu Thị trầm tư hồi lâu mới nói: " Nếu việc đã qua nhiều năm như vậy, hãy để cho nó bị chôn vùi luôn đi, Bình nhi, vẫn là con của ta, vẫn là Đại tiểu thư Vân phủ"
Dù nói thế nào, Vân Khinh Bình so với con giá ruột của mình Vân Thái Lệ cũng ưu tú hơn, còn được Sở Hàn Lâm yêu thương sủng ái, như vậy dù không phải con ruột bà ta cũng không thể để mất được.
Chu Thụy Gia khẽ thở dài trong lòng.
Đối với tình tình máu lạnh của Chu thị nàng ta cũng hiểu rõ phần nào.
Nếu mặt của Đại tiểu thư vẫn không tốt lên, mất đi sự sủng ái cảu Tứ vương gia, không còn giá trị lợi dụng nữa, thì phu nhân liệu có thể mà dễ dàng nói ra để Bình nhi là đại tiểu thư Vân phủ không?
Dù không có căm hận, nhưng cũng không vui được.
Mặc dù đối với việc mất đi con gái ruột, phu nhân dường như không có khúc mắc trong lòng.
Nàng ra cũng khổ tâm cùng tức giận, chỉ là xót thương cho thân phận một tứ vương phi.
Chu Thụy gia cười khổ trong lòng, phu nhân cũng không phải lần đầu tiên vứt bỏ con gái ruột...
---
Đại sảnh của Phủ thừa tướng, một loạt tiếng cười nói vui vẻ.
Phía bên trái, Diêu thừ tường cùng Diêu phu nhân bộ dáng đang tươi cười nói chuyện, bên cạnh họ là một vài người trong Diêu gia,
Bên phỉa, có phụ thận của Ngụy Thành Ngụy tướng quân, Ngụy phu nhân, Ngụy Thành với một vài thúc, bá, huynh đệ của Ngụy Thành.
Hơn hai mươi người, đang ngồi uống trà bàn chuyện, chủ yếu là chuyện trong triều đình, mà chủ yếu là chuyên phản quân ở Trấn Quốc Tự lần này.
Ngụy Thành có vẻ không kiên nhẫn được nữa, Diêu Linh Linh như thế nào đến giờ vẫn chưa ra?
Chẳng lẽ, hôm nay hắn tới cầu hôn thì xấu hổ sao? Hay là đang ở khuê phòng sửa soạn trang điểm.
Cách ăn mặc cũng không khá hơn, Diêu Linh Linh cũng không được như Hà Tiêm Nhi ôn nhu, điềm đạm cũng không được như TRường nhạc công chúa như nữ nhân thực thụ.
Cưới Diêu Linh Linh cũng chỉ vì muốn lợi dụng thế lực của Diêu thừa tướng mà thôi,
Nghĩ vậy, trong lòng hắn càng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn giũ bộ dạng khiêm tốn, chỉnh chu, cung kính đứng dậy hỏi: " Diêu thúc thúc, sao giờ này Linh Linh vẫn chưa đến?".
Diêu Thừa tướng vuốt râu cười lớn: " Xem kìa, Ngụy Thành không đợi được nữa, ha ha..."
Nói rồi, quay đầu nói với Diêu phu nhân ngồi bên cạnh: " bà đi ra sau gọi Linh Linh đến đây"
Diêu phu nhân thật ra cũng không phải là mẹ ruột của Diêu Linh Linh, vợ cả của Diêu thừa tướng qua đời sớm, vị phu nhân này là từ thiếp lên chính thất, cho nên làm việc hết sức cẩn thận và khiêm tốn, bình thường cũng không mấy xuất hiện.
Cho nên bên ngoài biết Diêu gia có một thiên kim tiểu thư, lại không biết đến Diêu phu nhân.
Diêu phu nhân khiêm nhường dạ một tiếng rồi bước ra khỏi đại sảnh đi về phía hậu viện.
Trong khuê phòng Diêu Linh Linh, có tiếng người đang nói chuyện.
"Linh Linh,kiểu tóc mái nghiêng này như dành cho muội, muội không chải kiểu này thì thật đáng tiếc".
Vân Tử Lạc ngồi bên cạnh cửa sổ, hai tay chống lên mặt bàn, đôi chân nhẹ nhàng đong đưa, ánh mắt thích thú nhìn Diêu Linh Linh.
Quỷ Hồn đưng khoanh tay, hứng thú nhìn sắc mặt của Quỷ Mị.
Cảm giác người đàn ông nhìn mình chằm chằm, mặt Diêu Linh Linh bỗng chốc ửng hồng, giống như một đóa hoa yên chi đẹp vô cùng.
Muội ấy nhìn vào gương, càng nhìn càng thấy hài lòng,
Trước kia muội ấy thích thích kẹp tóc mái lên, mà khuôn mặt của muội ấy lại hơn lớn, tự nhiên mất đi vài phần thanh tú,
Hôm nay, Vân Tử Lạc giúp muội ấy chải kiếu tóc mái sang một bên, sửa lại tóc mái, gương mặt tự nhiên lại thấy nhỏ đi vài phẩn, nhìn qua lại như gương mặt trái xoan.
Ngũ quan muội ấy cung có thể được coi là cân đối, xinh đẹp chỉ cần thay đổi kiểu tóc đi một tý, tự nhiên lại thấycó bảy phần xinh đẹp ba phần quyến rũ.
Khó trách Quỷ Mị ở một bên nhìn đên ngẩn ngơ.
Vân Tử Lạc che miệng cười, " Quỷ mị, có thấy mất mặt hay không, miệng cậu chảy nước rồi kìa.."
Người bình thường trầm tĩnh như Quỷ Hồn, nghe xong cũng không nhịn được bật cười ha hả.
Thực sự rất hiếm khi thấy Quỷ Mị xấu hổ đến như vậy.
Quỷ Mị cuống quýt lên, gương mặt anh tuấn lập tức ửng hồng, vội vã cúi đầu, dùng ống tay áo lau khóe miệng
Mặt Diêu Linh Linh lại càng đỏ hơn, muội ấy sẵng giọng nói: " Huynh ấy là đồ quê mùa"
Vân Tử Lạc bật cười: " Quê mùa? Quỷ Mị của chúng ra là người của gia tộc Quỷ Thị trụ cột của Nam Xuyên, Linh Linh, muội biết Quỷ gia hay không?"
Diêu Linh Linh mờ tịt hỏi: " Gia tộc Quỷ Thị ở Nam Xuyên".
"Ừ, muội cũng đừng xem thường thân thế của huynh ấy, Quỷ gia ở là đại thần ở triều đình Nam Xuyên, trong triều đình cũng có nhiều quyền thế, không thua gì cha muội ở Kỳ Hạ đâu, hơn nữa Quỷ Gia còn có gia thế hằng trăm năm nữa".
Vân Tử Lạc hướng về phía Diêu Linh Linh giới thiệu gia thế Quỷ Mị.
Quỷ Mị kinh ngạc nhìn Vân Tử Lạc, không nghĩ rằng chủ nhân cả chuyện này cũng cho nhị tiểu thư biết.
Trong đầu không khỏi suy nghĩ miên man, lúc chủ nhân cùng Vân Nhị tiểu thư ở cùng một chỗ, có phải chuyện gì cũng nói hay không? Không biết lúc chủ nhân nói chuyện với Vân Nhị tiểu thư nét mặt sẽ như thế nào?
Như bình thường mặt lạnh như băng sao? Còn với nhị tiểu thi thì như bộ dạng của mình với Diêu Linh Linh, nịnh nọt ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT