Hơi thở nam tính của Nhiếp Chính vương như một cơn gió lốc quét sạch mọi suy nghĩ của Vân Tử Lạc. Trong đầu nàng chỉ lấp đầy bóng hình và từng nhịp thở của chàng.
Vân Tử Lạc ôm chặt lấy cổ chàng, đôi chân quắp vào hông chàng để không rớt xuống.
Hai người đang hôn kịch liệt, cơ thể không chút khoảng cách, đầu lưỡi khát khao trên từng bờ môi, thể hiện tình cảm của đôi bên.
Họ quên cả việc mình đang lao xuống với tốc độ chóng mặt, cho tới khi xu thế lao dần dần chậm đi, vầng trán hai người rướm mồ hôi.
“Ý…” Vân Tử Lạc mệt mỏi dựa vào lòng chàng, khẽ kêu lên một tiếng.
Nhiếp Chính vương ném sợi dây thừng trong tay xuống, chính nó dẫn họ nhảy tới đây.
“Lạc Nhi, có vui không?” Chàng thở dốc, hỏi, đôi chân chạm đất, cả hai người bỗng đều mềm oặt người, ngã xuống đất.
Vân Tử Lạc cũng không dậy nữa, để mặc cho mái tóc dài bị mồ hôi thấm ướt, rối bời như chiếc quạt xòe. Nàng hớp từng ngụm khí dưới hầm, hai gò má đỏ bừng, đôi mắt tròn hơi nheo lại, sắc sảo lanh lợi là thế mà trên người lại mặc bộ y phục của nam giới.
Chiếc áo bạch ngọc chạm đất, vì hơi quá khổ nên ở giữa eo, Vân Tử Lạc phải buộc lại một nút, lúc này càng lộ rõ vòng eo thon gọn, cổ áo rộng rãi rủ xuống vai, để lộ làn da trắng trên cổ.
Dáng vẻ này, muốn kiều diễm bao nhiêu có bấy nhiêu, chẳng biết sẽ khiến bao nhiêu con người muốn phạm tội.
Nhiếp Chính vương cố gắng nuốt nước bọt cái ực, rồi nhẹ nhàng phủ phục lên người nàng.
“Lạc Nhi…” Chàng khẽ gọi, gương mặt người đàn ông cũng như ánh ráng hồng, đôi mắt phượng cháy bùng lửa sáng.
“Ý, đây là đâu vậy?” Vân Tử Lạc quan sát bốn xung quanh. Dạ Minh châu bị Nhiếp Chính vương ném qua một bên, có thể thấy rõ các hướng, trên có bậc thềm, giống như đây đã là điểm tận cùng của địa đạo.
“Từ Ninh cung.” Nhiếp Chính vương cắn tai nàng.
“Từ Ninh cung? Từ Ninh cung của Thái hậu ư?” Đầu óc của Vân Tử Lạc không còn đủ dùng nữa, “Ban nãy chúng ta vẫn còn ở trong phủ Nhiếp Chính vương mà”.
Nhiếp Chính vương liếm nhẹ vành tai nàng, cất giọng mơ hồ, “Địa đạo rất dài”.
Vân Tử Lạc sửng sốt, không ngờ địa đạo của Nhiếp Chính vương lại đào tới tận Hoàng cung. Nàng nhớ trước đó còn có một con đường nhánh, thế còn con đường đó sẽ thông đi đâu?
Đang mải nghĩ thì bên trên vọng tới tiếng bước nhân nhanh lẹ.
Mặc dù rất khẽ nhưng hai người họ vẫn có thể phát giác được.
“Có người tới đấy.” Nhiếp Chính vương cười khẽ, “Ta đoán… là Thái hậu”.
Vân Tử Lạc tỉ mỉ lắng nghe một lúc, vì còn xen lẫn tạp âm nên nghe không rõ ràng cho lắm.
Nhưng tiếng bước chân tới ngay trên đầu họ thì dừng lại.
Quả nhiên, chính là giọng Thái hậu vang lên, “Gọi Lâm Nhi vào đây!”.
“Dạ.” Tiếng một cung nữ từ xa vọng lại.
Vân Tử Lạc bỗng nín thở, sau đó thấy sau tai tê rần.
Nàng bịt chặt miệng lại, suýt nữa thì bật lên tiếng ngâm nga.
“Lạc Nhi…” Nhiếp Chính vương đã bế nàng lên, ngồi dựa vào vách, phủ kín môi nàng, đòi hỏi từng đợt kịch liệt.
“Ý, đừng mà…” Nghĩ tới chuyện Thái hậu đang ở ngay trên đầu, Vân Tử Lạc rất hoang mang, không dám nói quá to, chỉ khẽ khàng thủ thỉ nhưng lại càng thở những tiếng thỏa mãn.
Cơn nóng trong lòng Nhiếp Chính vương bị khơi dậy, mắt chàng tối đi, bàn tay đã cởi bỏ chiếc áo khoác dài của nam nhi màu bạch ngọc đó ra, thì thầm, “Vì sao lại đừng? Họ… không nghe thấy đâu?”.
Trên kia vọng tới tiếng bước chân của Sở Hàn Lâm, dừng lại ở một vị trí cách đó một quãng xa.
Giọng Nhiếp Chính vương có chút hưng phấn, “Nàng nghe xem, Sở Hàn Lâm tới rồi đấy”.
Tay trái của chàng đã chiếm giữ nơi đầy đặn của Vân Tử Lạc, hài lòng thở một tiếng rồi vân vê.
Mặt Vân Tử Lạc đột ngột đỏ bừng, tựa như có cảm giác nàng và Nhiếp Chính vương ở dưới này quấn quýt, người bên trên có thể nhìn thấy rõ vậy.
Nhiếp Chính vương để nàng ngồi ngang trên chân mình.
Từng đợt sóng men theo thần kinh lan rộng, Vân Tử Lạc không kiềm chế được những lần rung động, mọi tiếng kêu bật ra đều bị Nhiếp Chính vương nuốt trọn.
Giọng nói trầm trầm của Sở Hàn Lâm truyền tới: “Vân Tử Lạc đã là chính phi của con, theo phép tắc của tổ tông, một vương gia chỉ được có hai chính phi, mẫu hậu, lẽ nào người không biết?”.
“Lạc Nhi… là của ta, của một mình ta.” Nhiếp Chính vương vùi mặt vào cổ nàng, mơ hồ lẩm bẩm.
Vân Tử Lạc bị luồng sức mạnh của chàng lắc lư, vốn không dám phát ra tiếng, chỉ cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng để nghe bên trên nói gì.
Ngữ khí của Thái hậu có vẻ bực bội, “Phép tắc, phép tắc, phép tắc không thể sửa hay sao? Con có biết rằng, nếu con lấy công chúa Trường Lạc, ngôi vị của con sẽ chắc thêm bao nhiêu phần không!”.
“Nhi thần không thích cô ta!”
“Việc này không phải con thích là được!”
Trên kia đang tranh cãi, dưới này Nhiếp Chính vương đã bắt đầu dò tìm tới hai đồi núi.
Mái tóc dài của Vân Tử Lạc buông xuống hai vai, nàng hơi ngửa cổ lên, trên mặt toàn mồ hôi vì bí bách.
Tới giờ Sở Hàn Lâm và Thái hậu đang tranh cãi chuyện gì, nàng cũng không còn nghe rõ nữa.
Nhiếp Chính vương càng chiến càng hăng, phía dưới đã sưng lên từ lâu, cuối cùng chàng ngẩng mặt lên, nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt đầy khao khát.
“Lạc Nhi, ta nóng.”
Nói xong, chàng đã cởi bỏ chiếc trường bào của mình, ném xuống đất.
Bên trong là chiếc áo giữa màu trắng, lớp vải mỏng đã thấm đẫm mồ hôi, dính chặt lên người.
Vai rộng hông thon, cơ bắp rắn chắc, cả người không chút thịt thừa, xương hõm vai hở ra ngoài cũng rất rõ ràng, vóc dáng nam nhi cường tráng mạnh mẽ, toát lên một khí khái nam tính.
“Ý…”
Vân Tử Lạc cảm giác giữa cổ họng có sự chuyển động, không kìm được lòng mình, khẽ gọi một tiếng.
“Lạc Nhi, nàng cũng nóng.” Nhiếp Chính vương cúi xuống, giơ tay áo lau mồ hôi cho nàng.
“Ừm.” Vân Tử Lạc bí tới sắp chịu không nổi, ngã vào lòng chàng.
Nhiếp Chính vương tiện tay giựt bộ y phục nam nhi giắt ở eo nàng xuống.
“Y phục!” Vân Tử Lạc thốt lên nhưng bị chàng chặn miệng lại.
“Đừng lớn tiếng như vậy!”
Sở Hàn Lâm bên trên đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu, vì đang tức giận nên nghe không rõ ràng. Hắn hỏi ngay: “Mẫu hậu, ai đang nói chuyện vậy?”.
Thái hậu ngẩn người, “Ai gia đang nói chuyện với con”.
“Không phải!” Sở Hàn Lâm quét mắt nhìn một lượt khắp đại điện.
Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi tái đi, Nhiếp Chính vương thì đã bế nàng ngồi lên chân mình.
Chạm phải thứ cứng rắn đó, mặt Vân Tử Lạc chuyển từ trắng sang đỏ một cách nhanh chóng.
“Lạc Nhi, sờ đi.”
Nhiếp Chính vương bắt lấy tay nàng, đặt lên nơi nhạy cảm của mình.
“Lâm Nhi, con đừng có đánh trống lảng!” Thái hậu giận dữ quát, “Sở Tử Uyên ngày nào cũng tới dịch quán thăm công chúa Trường Lạc, sao con không tiến bộ lên được chút nào vậy?”.
Vân Tử Lạc nghe xong câu này, rõ ràng hơi đờ ra.
Nhiếp Chính vương rất không hài lòng, sắc mặt sa sầm xuống.
Cảm nhận được một mùi chua đang bốc lên trong không trung, Vân Tử Lạc chỉ muốn cười.
Nàng áp sát vào gương mặt người đàn ông, “Giận đấy à?”.
Nhiếp Chính vương im lặng.
Vân Tử Lạc cảm nhận được lồng ngực nhói đau, bèn vòng tay qua ôm lấy hông chàng, đôi tay luồn sâu vào trong áo chàng, vuốt ve dọc sống lưng.
Sau lưng toàn là mồ hôi, nhưng cảm giác này, nàng rất thích.
Lúc ấy Nhiếp Chính vương mới tươi tỉnh trở lại, thì thầm bên tai nàng, “Sau này không được phép nhớ tới gã đàn ông khác! Nhất là người họ Sở!”.
“Lạc Nhi, ta chưa bao giờ nghĩ mình cũng sẽ biết yêu một người con gái.”
Vân Tử Lạc nghiêng đầu nhìn chàng.
Nhiếp Chính vương thở dài, ôm nàng thật chặt, “Lạc Nhi… Nàng là tất cả của ta…”.
Vân Tử Lạc mỉm cười, rút một tay ra khỏi áo chàng, lần xuống dưới, thử nắm lấy thứ nóng hổi kia.
“Ý, có khó chịu không?”
Như có một hòn đá ném xuống, làm lan ra hàng ngàn hàng vạn lớp sóng, Nhiếp Chính vương thỏa mãn, “Khó chịu, nàng nắm lấy là hết rồi”.
Lúc này, Sở Hàn Lâm và Thái hậu đã nói qua chuyện khác, nhưng vẫn chưa đi.
Vân Tử Lạc có chút do dự, nhìn điệu bộ như con nít của Nhiếp Chính vương, vừa đau lòng vừa xót thương. Tình yêu này, kiếp trước nàng chưa từng gặp, kiếp này cũng chỉ có một lần.
Bỗng nhiên trong lòng dấy lên một quyết định.
Quyết định này xuất hiện hết sức tự nhiên.
Nàng cúi người hôn lên môi chàng, Nhiếp Chính vương vui sướng, kích động tột cùng, quên cả phản ứng, cho tới khi đôi môi mềm mại kia lấn sâu, chàng mới xoay người, đè người con gái xuống dưới.
“Lạc Nhi…” Chàng tình cảm gọi.
Hai người triền miên trong nụ hôn ướt át.
Quần áo mỗi lúc một ít đi…
Mọi động tĩnh bên dưới đều được giữ trong phạm vi bên trên không nghe được, nhưng mọi lời nói ở bên trên thì lại vọng xuống hết sức sắc nét.
“Kích thích không, Lạc Nhi?” Nụ hôn của chàng đã dời tới khắp cơ thể nàng, “Chúng ta quấn lấy nhau ở đây, họ ở trên đầu mà lại… không nhìn thấy, cũng chẳng biết gì”.
Mặt Vân Tử Lạc nóng bừng, đã rơi vào trạng thái như say như mê.
“Lạc Nhi, nàng xem này…”
Nàng không khỏi ngây ngốc khi nhìn thấy vũ khí lớn mạnh của mạnh của chàng ngẩng cao, một tiếng nổ ầm vang trong đầu.
Nhiếp Chính vương xoay người nàng lại, hôn lên sống lưng trắng trẻo, dọc xuống tới tận mũi chân.
Rồi người đàn ông lại bò lên, thì thầm bên tai, “Lạc Nhi, ta muốn lắm, rất muốn, rất muốn nàng”.
“Ta cũng muốn đợi tới đêm động phòng hoa chúc, nhưng ta không ngừng lại được, phải làm sao đây?”
“Ta không ngừng lại được, không có nàng, ta sẽ chết mất, Lạc Nhi…”
Da thịt va chạm vào nhau, tỏa ra từng lần bỏng cháy.
“Ý, ta cũng yêu chàng… Nhưng mà…”
Trong đôi mắt Nhiếp Chính vương như có những vì sao, sáng rực lên trong khoảnh khắc.
“Lạc Nhi, Ý cho phép nàng, tất cả những gì ta có thể làm được, chỉ cần nàng muốn.”
Ánh mắt chàng nghiêm túc và cố chấp.
“Không được…” Đầu óc Vân Tử Lạc sánh đặc lại như hồ, nàng ra sức lắc đầu, đôi mắt đã long lanh nước.
Nàng yêu chàng như vậy, yêu sâu sắc, thế nên nàng càng phải trân trọng bản thân mình, để chàng càng yêu nàng hơn.
Nàng không muốn lại có một Lăng Thiên Duệ thứ hai, đã từng nếm trải dư vị của sự phản bội, sẽ chẳng còn dũng khí để trao bản thân một cách dễ dàng nữa.
Vân Tử Lạc giãy giụa muốn bò dậy, Nhiếp Chính vương nhìn thấy lệ trong ánh mắt nàng, mọi dục vọng đều tắt ngấm. Chàng ôm lấy nàng, “Lạc Nhi, sao nàng lại khóc? Ta không có ức hiếp nàng, nàng khóc gì vậy?”.
Chàng hoảng loạn bế người con gái lên, không biết phải làm sao.
Vân Tử Lạc cảm nhận được cơ thể nóng rực của chàng, vội nói, “Chàng thả ta xuống đã”.
“Được được.”
Vân Tử Lạc nhặt từng bộ y phục lên, mặc lại vào người, xoay lưng về phía Nhiếp Chính vương, mặt đỏ rần.
Nhiếp Chính vương cũng chỉnh trang lại, bước tới, giữ chặt vai nàng, dè dặt hỏi: “Lạc Nhi, nàng không hận ta đấy chứ? Ta chỉ không kìm được lòng mình thôi”.
Vẫn như vậy là hơn, nàng không trao hết mọi thứ cho chàng thì cũng không sợ đánh mất tất cả…
Về bóng đen trong lòng Vân Tử Lạc, làm sao Nhiếp Chính vương hay biết?
Nhưng chàng hiểu, Lạc Nhi vui chàng mới vui; Lạc Nhi buồn chàng cũng chẳng vui vẻ gì.
Mà Lạc Nhi, chỉ có thể là của Hách Liên Ý, không thể thuộc về ai khác.
Cho dù nàng gả cho người khác, chỉ cần chàng còn sống, ở chân trời hay góc bể, chàng cũng sẽ cướp nàng về.
Men theo địa đạo dài đi ra ngoài, sau khi trở về thư phòng, Nhiếp Chính vương phát hiện ra Vân Tử Lạc sau lưng đã thở đều đều.
Cõi lòng chợt ấm áp.
Chàng đặt nàng xuống tấm phản mềm trong thư phòng, để nàng ngủ tiếp, rồi đắp cho nàng chiếc chăn mỏng.
Chàng kéo rèm trong phòng xuống, ngồi bên xử lý một số tấu chương.
Chàng mở một tấu chương, đọc lướt qua, chau mày, phê vài chữ rồi lại mở tới cái tiếp theo.
Tốc độ phê duyệt của Nhiếp Chính vương rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong một tập dày. Chàng đặt bút xuống, gọi khẽ: “Quỷ Hình!”.
Quỷ Hình lẳng lặng nhảy xuống, “Vương gia!”.
“Cầm lấy đi.” Nhiếp Chính vương đưa hắn những bản tấu đã phê xong, nhíu mày hỏi, “Quỷ Mị sao rồi?”.
Quỷ Hình trả lời: “Cùng Diêu tiểu thư ở ngoài thành mười dặm, đang nhanh chóng trở về”.
“Ừm. Trong tấu chương nói sáng nay Phúc Châu chuyển tới một thùng vải, đã chuyển tới chưa?” Nhiếp Chính vương chuyển chủ đề.
“Đã tới phủ rồi ạ.” Quỷ Hình hỏi, “Vương gia cần dùng ạ?”.
Nhiếp Chính vương nghiêng đầu, nhìn vào trong phòng, nói: “Lấy một đĩa tới đây trước”.
“Dạ.”
Vân Tử Lạc ngủ không lâu, nàng vốn không có thói quen ngủ trưa, chỉ tại hôm nay hơi mệt nên đã ngủ một canh giờ.
Sau một canh giờ, nàng ư hừ rồi mở mắt ra nhưng lại phát hiện mình đang nằm ở một nơi lạ hoắc, bèn sửng sốt ngồi bật dậy.
Rèm châu được vén lên, Nhiếp Chính vương sải bước đi vào, “Lạc Nhi, tỉnh rồi à?”.
Nhìn thấy chàng, Vân Tử Lạc mới yên tâm, “Ta ngủ rồi sao?”.
“Ngủ rất say.” Nhiếp Chính vương bê một cốc nước tới, “Súc miệng đi, ăn chút hoa quả”.
Sau khi súc miệng, Vân Tử Lạc dậy khỏi giường, chỉnh trang y phụcrồi nhìn thấy Nhiếp Chính vương bóc một quả vải.
“Ấy? Có vải à.”
Trong ký ức của Vân Tử Lạc, trong Vân phủ dường như chưa bao giờ được ăn vải, nàng còn tưởng ở thời này không có.
“Nàng biết hả?” Nhiếp Chính vương rất kinh ngạc, cười nói: “Lạc Nhi của ta đúng là học nhiều hiểu rộng, có phải lại đọc được trên sách vở không? Phúc Châu cách đây mười vạn tám ngàn dặm, cách năm mới mang tới những thùng vải tươi, trong cung còn không đủ ăn, nên các gia đình khác cũng rất khó có được”.
Vân Tử Lạc nhướng mày, nghĩ bụng có giải thích chàng cũng không hiểu được nên không đáp lời, chỉ ngồi xuống đối diện chàng, đón lấy vải.
Thấy nàng ngồi đối diện, Nhiếp Chính vương không hài lòng bèn ngồi tới bên cạnh, kéo Vân Tử Lạc lên chân mình, như vậy mới cảm thấy nàng gần gũi.
Vân Tử Lạc tiện tay bỏ một trái vải vào miệng chàng.
Hai người ngồi cạnh nhau một lúc cho tới khi đĩa vải gần hết.
“Ta phải về đây.” Vân Tử Lạc nhìn sắc trời, “Hôm nay phải về Vân phủ, về muộn cha nhất định sẽ lo lắng”.
Nhiếp Chính vương ôm chặt nàng, đầy quyến luyến.
Nàng ở bên cạnh, dù là ngủ trong nhà, chàng làm việc cũng đặc biệt yên tâm.
Dây dưa một lúc, thật sự không thể trì hoãn thêm nữa, Nhiếp Chính vương mới đưa nàng ra ngoài phủ.
Mấy thị vệ gác cổng thấy Nhiếp Chính vương phá lệ đích thân đưa khách ra khỏi phủ thì ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt, nhất là mấy người buổi sáng đã gặp Vân Tử Lạc, càng cúi gằm tợn.
Trời ơi, người này thân thiết với chủ nhân quá!
Nhìn gương mặt chủ nhân đúng là chỉ muốn giữ khách lại.
Vân Tử Lạc biết cha nhất định đã phái người đứng ngoài cửa phủ đợi nàng thế nên đeo mạng lên mặt từ trước. Quả nhiên khi trở về đã bị Vân Hằng chặn lại, cung kính nói: “Nhị tiểu thư, lão gia ngồi ở tiền sảnh đợi tiểu như lâu lắm rồi”.
Vân Tử Lạc hơi chột dạ.
Nàng cùng Vân Hằng đi vào.
Một mình Vân Kiến Thụ trầm tư ngồi trên ghế thái sư. Sau khi Vân Hằng đưa Vân Tử Lạc vào thì âm thầm lui ra, còn chu đáo khép cửa lại.
“Cha.” Vân Tử Lạc gọi khẽ một tiếng, len lén ngước mắt quan sát sắc mặt ông.
“Còn biết về hả?!” Vân Kiến Thụ phẫn nộ, ngẩng đầu lên quắc mắt với nàng, tay đã nắm chặt lại thành đấm.
“Cha, con gái biết lỗi rồi.” Vân Tử Lạc bày ra dáng vẻ cúi đầu nhận tội, dè dặt nói.
Nét mặt Vân Kiến Thụ ngập tràn tức giận. Ông sải bước đi tới, giật phăng mạng che mặt của Vân Tử Lạc ra…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT