“Dĩ nhiên ta phải xuống rồi, nếu không ta đi làm gì? Huynh coi ta giống mấy cô thiên kim tiểu thư ẽo uột đấy à?”
Vân Tử Lạc lườm nguýt, thì thầm một câu.
Nhiếp Chính vương liếc nhìn hai người đang trò chuyện, đôi mắt ánh lên một vẻ ghen tỵ.
Bản thân muốn quang minh chính đại quan tâm tới Lạc Nhi một chút cũng không được, haiz~ Đành để tên nhóc Sở Tử Uyên đó được hời một chút.
Vân Khinh Bình thì thầm với Sở Hàn Lâm, Sở Hàn Lâm bắt nàng ta quay về Tứ vương phủ, không muốn nàng ta tới nơi đao tên vô tình như vi trường.
Nhưng Vân Khinh Bình thì nhất định phải đi, nói rằng nàng ta chỉ ở trong lều, sẽ không đi xuống.
Sở Hàn Lâm không còn cách nào khác, đành đưa nàng ta theo.
Đoàn người ra khỏi cung, xe ngựa đều đã chuẩn bị đầy đủ.
Nhiếp Chính vương ngồi trên con Hắc Phong cao lớn tiên phong, bên tay trái là Sở Hàn Lâm, bên tay phải là Sở Tử Uyên, hai bên có đội thị vệ xếp hàng. Công chúa và các nữ nhân gia quyến lần lượt ngồi trong ba chiếc xe ngựa, phía sau cũng có Ngự lâm quân đi theo.
Vân Tử Lạc né tránh công chúa Trường Lạc và Vân Khinh Bình, lên cỗ xe ngựa thứ ba.
Nhưng không ngờ Hà Tiêm Nhi cũng ở trên xe ngựa này, mà vị trí còn trống lại chỉ ở xung quanh nàng ta.
Vì nàng ta sắp trở thành Hoàng hậu nên những danh môn khuê tú xung quanh không những không muốn thân cận, ngược lại còn có ý xa lánh, cô lập.
Sắc mặt Hà Tiêm Nhi lạnh nhạt, không còn nóng nảy như trước, có lẽ là đã tê dại.
Vân Tử Lạc xách váy ngồi tới bên cạnh nàng ta, không nhìn nàng ta mà chỉ cười khẩy.
Hà Tiêm Nhi lập tức bị kích động, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Vân Tử Lạc gác chân lên, thoải mái dựa ra sau ghế, lạnh nhạt nói: “Ta cười một số kẻ không hiểu rõ sự thật, để kẻ cắp la làng trước.”
Đôi mày lá liễu của Hà Tiêm Nhi dựng đứng lên: “Đồ quỷ xấu xí, món nợ lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi! Có phải để ngươi sống yên ổn một chút là ngươi lại bật dậy không? Ở đây kẻ nào ác độc nhất, tâm kế nhất, ngươi biết rõ hơn ta!”
Vân Tử Lạc vẫn giữ vững nụ cười trên khóe môi. Nàng ta nói nàng là ác độc nhất, tâm kế nhất ư?
Trong xe còn mấy quý phu nhân và tiểu thư khác, thấy hai người họ ‘cãi nhau’, ban nãy còn thì thà thì thầm giờ lập tức im bặt, tất cả đều lặng thinh.
Chỉ là bỗng nhiên thấy một Hà Tiêm Nhi trước nay dịu dàng rộng rãi lại nói những lời thô lỗ, ai cũng cảm thấy kỳ lạ, lần lượt nhìn về phía họ.
Họ thầm nghĩ trong lòng:Sắp trở thành Hoàng hậu rồi, thành ra như vậy, không lạ, không lạ!
Nếu đổi lại là bọn họ hoặc con gái của ai bị khâm điểm trở thành Hoàng hậu tương lai thì chắc chắn cũng sẽ cả ngày thấp thỏm, tính tình thay đổi khác thường.
Hà Tiêm Nhi căm phẫn nhìn Vân Tử Lạc chằm chằm.
Vân Tử Lạc vẫn bình thản: “Trên đời này chuyện ác độc nhất là hủy hoại hôn nhân của người khác.”
Gương mặt Hà Tiêm Nhi méo xệch, nàng ta cắn răng nói: “Đồ xấu xí, ngươi thì hiểu gì! Ngụy Thành ca ca vốn dĩ thích ta, chính Diêu Linh Linh đã phá hoại ta và huynh ấy!”
Vân Tử Lạc ngạc nhiên nghiêng đầu, câm nín, cười khinh miệt: “Hắn sắp đính hôn với Diêu Linh Linh rồi, thật không ngờ không chỉ có đàn ông tự mình đa tình.”
Câu nói này như giẫm lên nỗi đau của Diêu Linh Linh. Nàng ta đứng bật dậy, nhưng quên mất xe ngựa đâu có cao, gáy đụng trúng đỉnh xe cái ‘rầm’.
Lúc ấy nàng ta đau đến nỗi nhe răng nhe lợi, các quý phu nhân bên cạnh có người không nhịn được hỏi: “Đập không sao chứ?”
Ánh mắt Hà Tiêm Nhi như một lưỡi dao phóng qua: “Có sao không ngươi đụng thử xem!”
Quý phu nhân kia có lòng tốt an ủi một câu, kết quả lại bị chặn lời tới đỏ bừng mặt, tức giận nói với người bên cạnh: “Đúng là lòng tốt bị coi là ruột ngựa, con gái Hà gia trở nên vô giáo dục rồi!”
“Vô giáo dục? Ngươi mới là đồ vô giáo dục!”
Hà Tiêm Nhi phẫn nộ chửi rủa, tạm thời vứt Vân Tử Lạc qua một bên, ngồi xuống ghế, chỉ tay vào quý phu nhân kia, cười lạnh: “Nếu ngươi có giáo dục thì bảo con gái ngươi lên làm Hoàng hậu đi. Ta bảo đảm, cô ta làm tốt hơn ta nhiều!”
Quý phu nhân đó lập tức im bặt, vội ôm chặt lấy con gái mình, sợ vận hạn sẽ thật sự giáng xuống đầu nó.
Hà Tiêm Nhi hừ một tiếng, nói với Vân Tử Lạc: “Tự mình đa tình? Ta thấy kẻ đó là Diêu Linh Linh thì đúng hơn! Ngụy Thành ca ca vốn thích ta, huynh ấy từng nói ta dịu dàng thục nữ, hiểu chuyện hơn Diêu Linh Linh, ta mới xứng với huynh ấy nhất!”
Trái tim Vân Tử Lạc khẽ dao động.
Nếu chưa từng gặp Ngụy Thành, có khi nàng chỉ coi đó là trò đùa.
Nhưng với dáng vẻ của tên Ngụy Thành đó… Nói thật lòng, quả thực rất xứng đôi với Hà Tiêm Nhi.
“Vì sao Ngụy Thành ca ca phải lấy Diêu Linh Linh, chẳng qua vì cha nó làm Thừa tướng! Ngươi cho rằng Diêu Linh Linh có điểm nào tốt đẹp hơn ta? Chỉ có đứa ngu ngốc như nó mới ngày đêm mơ mộng, mới tưởng bở là Ngụy Thành thích nó!”
“Hà Tiêm Nhi, đừng có vô liêm sỉ!”
Sắc mặt Vân Tử Lạc đột ngột chuyển lạnh, quát mắng một tiếng.
Hà Tiêm Nhi trước tiên sững người, sau đó hét toáng lên: “Ngươi nói gì? Ngươi dám mắng ta vô liêm sỉ?”
Nàng ta cuộn tay lại thành nắm đấm, vung về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc vẫn ngồi im, giơ tay chặn lại, nhẹ nhàng xoay tay, bẻ quặt tay nàng ta ra sau lưng, Hà Tiêm Nhi đau tới chảy nước mắt.
“Vân Tử Lạc, ngươi thả ra, thả ra!”
Đám quý phu nhân và tiểu thư đều ngây ngốc nhìn. Không ai có thể ngờ Vân nhị tiểu thư không những biết gảy đàn, biết múa, biết viết chữ, lại còn có sức khỏe kinh người như vậy!
Trong xe nháo nhào cả lên.
Ngoài xe vang lên một âm thanh, phu xe vội dừng xe lại.
Người ngồi bên cạnh phu xe không phải ai khác mà chính là Quỷ Mị. Ba xe ngựa này đều do Nhiếp Chính vương cử các thân vệ hộ vệ, có thể bảo đảm an toàn ở mức độ rộng nhất.
Quỷ Mị quay đầu nói vọng vào trong: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vân Tử Lạc quát lạnh: “Bớt quan tâm chuyện tầm phào! Tiếp tục đi đi!”
“Quỷ đại nhân, cứu mạng!” Hà Tiêm Nhi hét ầm lên, trên trán đã túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Quỷ Mị đang định nhúc nhích.
Vân Tử Lạc tâm trạng rất không vui, vén rèm lên: “Ngươi rốt cuộc có đi không? Lề mà lề mề làm gì!”
Giọng nói đã nhuộm vài phần sốt ruột.
Dừng lại quá lâu sẽ bị các xe ngựa khác biết được.
“Đi, đi, ta đi.”
Quỷ Mị chưa bao giờ thấy Vân Tử Lạc hung dữ như vậy, sợ đến lắp ba lắp bắp, nhảy xuống xe ngựa, định rời đi.
Đột nhiên ý thức được gì đó, hắn tái mặt, lập tức bò lên, quát phu xe: “Ngươi còn chưa nghe thấy sao? Còn không mau đi!”
Phu xe quất roi, ngựa lao vút đi như tên bay.
“Quỷ đại nhân… Hà Tiêm Nhi tru lên đầy bi thương.
“Im lặng cho ta!” Tiếng quát Quỷ Mị khiến cả xe ngựa lắc la lắc lư: “Còn kêu nữa ta vứt cô lại ngoài núi hoang đấy!”
Hà Tiêm Nhi sợ hãi không dám kêu nữa, run rẩy đôi môi nhìn Vân Tử Lạc.
Đám quý phu nhân và tiểu thư kia cũng lần đầu tiên cảm nhận được uy quyền của Vân Tử Lạc, từng lời nói, từng hành động đều toát lên khí khái của người bề trên, dường như nàng không phải con gái của một vị quan bình thường, mà như một vị công chúa được cả quốc gia kính trọng.
Lúc bấy giờ Vân Tử Lạc mới nhìn Hà Tiêm Nhi, cười chế giễu: “Ngươi nói Linh Linh không tốt đẹp bằng ngươi hả? Để ta xem, ngươi có điểm nào bằng muội ấy? Dịu dàng thục nữ, ngoan ngoãn hiểu chuyện? Thế này mà gọi là dịu dàng hả? Nực cười, đúng là hết sức khôi hài!”
Hà Tiêm Nhi hơi đỏ mặt, nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, thanh minh: “Trước đây ta như vậy, không tin ngươi hỏi họ đi!”
Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ giật.
“Thì ra ngươi cũng biết nói câu trước đây.”
Hà Tiêm Nhi cắn môi nói: “Con thỏ bị ép tới đường cùng vẫn sẽ cắn người!”
Vân Tử Lạc xem thường: “Những lời ban nãy ngươi nói với ta, có phải là thật không?”
“Lời nào?” Ánh mắt Hà Tiêm Nhi lấp lánh: “Vân Tử Lạc, ngươi buông tay ra đã.”
Bây giờ nàng ta không dám gọi ba từ ‘quỷ xấu xí’ nữa.
“Ngụy Thành từng nói hắn thích ngươi? Hắn cưới Linh Linh chỉ vì quyền thế của nhà Thừa tướng?”
Vân Tử Lạc nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, hỏi.
Hà Tiêm Nhi né tránh cái nhìn của nàng, nói: “Không có, ban nãy ta tức giận quá mới nói thế thôi.”
“Thế sao?” Vân Tử Lạc cười khẩy: “Ha, cũng phải, ta biết ngay là ngươi không nói sự thật. Là bất kỳ một người đàn ông nào, gặp được ngươi và Linh Linh đều sẽ thích Linh Linh trước, ta cũng vậy.”
Nói rồi, nàng thả Hà Tiêm Nhi ra.
“Ngươi nói bậy!” Lòng tự trọng của Hà Tiêm Nhi bị tổn thương nghiêm trọng, vừa xoa xoa cánh tay suýt nữa bị véo gãy, vừa quát lớn: “Ngươi đâu phải đàn ông! Ngụy Thành ca ca thích ta! Trước nay chỉ thích ta! Huynh ấy cưới Diêu Linh Linh là có thể thông qua Thừa tướng tiếp cận gần với Nhiếp Chính vương!”
“Ngụy Thành ca ca còn nói, khi nào huynh ấy có quyền có thế rồi sẽ cưới ta về làm vợ, còn nói nếu ta không ưa Diêu Linh Linh có thể bỏ cô ta!”
Các quý phu nhân và tiểu thư trên xe đều làm mặt khinh bỉ, không biết là xem thường Ngụy Thành hay Hà Tiêm Nhi.
Hà Tiêm Nhi trút hết một lượt rồi giận dữ nói: “Vân Tử Lạc, ta biết ngươi dùng kế khích tướng, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, đàn ông thích Hà Tiêm Nhi này nhiều vô số kể! Ta không những tốt hơn Diêu Linh Linh, mà còn tốt hơn ngươi gấp trăm gấp vạn lần!”
Vân Tử Lạc hoàn toàn không màng tới sự hạ nhục của nàng ta, trong lòng chỉ rất lạnh, rất lạnh.
Ngụy Thành còn nói sẽ bỏ Linh Linh để lấy Hà Tiêm Nhi?
Gã Ngụy Thành này thật không phải đàn ông.
Nàng bắt đầu lo cho Linh Linh. Tối qua Ngụy Thành đưa muội ấy đi, tới tận bây giờ vẫn không thấy cả hai đâu. Ở trong Hoàng cung cũng không thấy Diêu Linh Linh.
Ngụy Thành sẽ nói gì với muội ấy?
Muội ấy liệu có gặp chuyện không?
Càng nghĩ càng không yên tâm, Vân Tử Lạc vén rèm lên, bỗng nhìn thấy một cỗ xe ngựa đã dừng lại, mấy thị vệ đang dựng lều bạt.
Nhiếp Chính vương, Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên đều đứng ở gần đó, nhìn về phía nàng.
“Được.” Vân Tử Lạc nhảy xuống trước tiên, không quan tâm tới đám con gái phía sau nữa, mà đi tới bên cạnh Quỷ Mị, hỏi xem hắn có biết hôm nay trong cung có cử người tới phủ Thừa tướng gọi Diêu Linh Linh không?
Quỷ Mị quả nhiên là biết, nói Diêu Linh Linh ở trong phủ, nhưng không được khỏe lắm nên không vào cung.
Vân Tử Lạc nghe thấy chỉ là không khỏe trong người, không có gì đáng ngại thì mới yên tâm.
“Lạc Nhi, qua đây, lều còn một lúc nữa mới dựng xong, ta đưa muội đi ngắm phong cảnh xung quanh.”
Sở Tử Uyên đi về phía nàng, nở nụ cười hòa nhã.
Hôm nay nắng vàng rực rỡ, không một đám mây.
Vân Tử Lạc dường như thấy lại cảnh khi vừa xuyên không tới đây, huynh ấy cũng cười với mình như vậy.
Có điều tâm thế lúc này đã khác trước.
Nhưng tâm tình nàng vẫn rất vui.
Nàng đi về phía Sở Tử Uyên: “Được thôi.”
Nàng quay đầu lại, len lén nhìn Nhiếp Chính vương, Nhiếp Chính vương cũng nhìn theo bóng họ với vẻ không cam tâm.
Thấy Vân Tử Lạc quay đầu lại, lòng mới bình yên một chút.
Sở Tử Uyên dẫn Vân Tử Lạc đứng trên thềm đá, chỉ về phía mảnh đất ở dưới cùng và rừng cây dày đặc hút tầm mắt, nói: “Chỗ đó là vi trường, mảnh đất trống bên dưới dùng để đọ sức, hai dãy ghế ngồi dành cho Hoàng thất, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc đều có bậc đi xuống thế này, bên ngoài vi trường thiết kế tường rào bảo vệ là sợ mãnh thú chạy từ trong ra ngoài.
“Còn có cả mãnh thú?” Vân Tử Lạc tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, hổ báo sư tử đều đủ cả. Nhưng chúng đều ở vi trường trong, vi trường ngoài thì an toàn hơn, ở giữa có dây phòng vệ, đừng xông bừa vào là được.”
Hai người đứng trên bậc thềm. Một cơn gió thổi tới, cuộn tung góc chiếc áo màu tím của Sở Tử Uyên cùng chiếc váy màu thiên thanh của Vân Tử Lạc, quấn chặt vào nhau.
Hai cái bóng thẳng tắp, trời xanh, mây trắng, cây xanh, tất cả đều làm nền cho họ.
Sở Hàn Lâm đứng bên cạnh lều, ôm Vân Khinh Bình, ánh mắt lại hướng về phía xa.
Vì cảnh này mà bỗng chốc thất thần.
Có lẽ rất nhiều năm sau hắn vẫn còn nhớ mãi cảnh tượng hôm nay.
Khi ấy mới hiểu, trong thiên hạ này người đàn ông có thể được cùng nàng kề vai sánh bước hạnh phúc dường nào…
Nhiếp Chính vương vì không muốn tâm trạng tiếp tục bị ảnh hưởng đã chui vào trong lều, sắp xếp các việc phía sau.
Bên cạnh ngôi lều lớn, lại dựng thêm một ngôi lều nhỏ để thay y phục.
Công chúa Trường Lạc nhất quyết đòi xuống vi trường, nên là người đầu tiên chạy vào lều nhỏ để thay y phục bắn tên.
Trước kia Hoàng thượng từng tới đây săn bắn, đều có phi tần đi theo. Những phi tần khá to gan, để được cái liếc mắt của Hoàng thượng đã cầu xin được xuống sân đấu võ chờ đợi. Có những người bạo dạn hơn còn vào trong cả vi trường.
Thế nên trong Hoàng cung cũng đã chuẩn bị sẵn y phục của nữ giới, phân biệt bằng các màu sắc khác nhau.
Nhiếp Chính vương đã sắp xếp ba tiểu đội bảo vệ bên cạnh công chúa Trường Lạc. Đội bảo vệ của nàng ta từ Đông Lâm tới cũng lần lượt cưỡi ngựa đi theo sau.
Sở Tử Uyên và Vân Tử Lạc đã quay về.
Đội bắn tên của Tứ vương phủ cũng đã ổn định xong. Sở Hàn Lâm ăn mặc gọn gàng, tay cầm cung tên, cực kỳ thần thái. Vân Khinh Bình thì bị sắp xếp ngồi đợi bên cạnh lều cùng một đám thiên kim tiểu thư.
Công chúa Trường Lạc mặc một bộ y phục màu đỏ rực ngông nghênh đi tới trước mặt Vân Tử Lạc, cao ngạo hỏi: “Vân nhị tiểu thư, nghe nói phụ thân của ngươi là Tướng quân trấn quốc nổi danh của Kỳ Hạ, không biết ngươi có gan xuống vi trường hay không?”
Vân Tử Lạc liếc xéo nàng ta, trong lòng đang thầm suy nghĩ không biết cô công chúa này có âm mưu gì.
Nhưng nàng vẫn không đánh mất khí thế, nho nhã ngẩng cao đầu, đôi mắt tròn xoe vô cùng tự tin: “Hổ phụ sao có thể không sinh ‘hổ nữ’, ta dĩ nhiên sẽ không làm mất mặt cha ta.”
Công chúa Trường Lạc đánh giá nàng một lượt rồi nói: “Y phục trong lều nhỏ, ngươi thay đi.”
Sở Tử Uyên hết cách đành nhìn nàng đi vào. Nhiếp Chính vương đứng bên ngoài lều nhỏ, nhìn thấy Vân Tử Lạc đi tới bèn hỏi: “Nàng cũng xuống vi trường?”
“Ừm.” Vân Tử Lạc không tiện nói chuyện nhiều với chàng, bèn giấu mọi người nháy mắt với chàng.
Nhiếp Chính vương nhịn cười, gật đầu.
Vân Tử Lạc nhìn thấy trên bàn có bộ y phục màu vàng tối, thầm nghĩ, màu vàng tối là màu đất, chắc chắn vô hại.
Ngược lại cô công chúa Trường Lạc kia hôm nay mặc đỏ rực, liệu có khiến vài con mãnh thú kích động muốn cắn ngươi không?
Thay xong y phục, nàng tiện tay vắt mái tóc rối sang một bên, làm thành kiểu đầu bánh bao, không một chút tóc nào rơi xuống.
Khi nàng mặc y phục bắn tên gọn gàng bước ra, với mái đầu thoải mái, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Công chúa Trường Lạc bĩu môi, chửi thầm trong lòng.
Sở Hàn Lâm rất kinh ngạc, không kiềm chế được, nói: “Bộ quần áo này đẹp thật, con gái mặc vào còn phong độ tuấn tú hơn đàn ông.”
Vân Tử Lạc ở bên cạnh âm thầm cắn chặt răng, trong lòng chỉ muốn nổi lên.
Từ khi nào Hàn Lâm đã nhìn Vân Tử Lạc bằng con mắt khác vậy?
Nàng lập tức buột miệng nói: “Hàn Lâm, thiếp cũng muốn xuống vi trường!”
Sở Hàn Lâm sững người, vốn không coi trọng chuyện của nàng ta: “Bừa bãi! Chỗ đó nguy hiểm, nàng không biết sao?”
Lần này Vân Khinh Bình đã hạ quyết tâm. Nàng ta cũng thay y phục, nàng ta không tin một người xinh đẹp như mình thay y phục vào lại không bằng được con nha đầu xấu xí Vân Tử Lạc.
“Không, thiếp cũng phải xuống vi trường! Hàn Lâm, chàng có thể phái người bảo vệ thiếp. Thiếp không vào vi trường, thiếp đợi chàng trên sân đọ sức được không?”
Sở Hàn Lâm bị bám riết, không còn cách nào khác, nghĩ bụng sân đấu cũng không có gì nguy hiểm bèn gật đầu đồng ý.
Nhưng Sở Tử Uyên thì nhíu mày, rất không tán đồng hành động ấy của Vân Khinh Bình: “Tứ ca, không thể để muội ấy mạo hiểm, bản lĩnh của Lạc Nhi chúng ta đều biết. Nhưng còn Bình Nhi thì chân yếu tay mềm.”
“Tử Uyên!” Vân Khinh Bình giận dữ: “Ta chính là muốn xuống vi trường, không được sao? Nếu huynh không yên tâm, cũng phái người bảo vệ ta đi, chắc chắn sẽ không có chuyện.”
Đối với mục đích của Vân Khinh Bình, Vân Tử Lạc đã đoán ra.
Chẳng qua là Sở Hàn Lâm khen nàng mặc đồ đẹp, nàng ta cũng muốn diện mà thôi!
Nàng không khỏi cảm thấy nực cười trong lòng.
Sở Tử Uyên thấy Vân Khinh Bình cứng rắn, bèn dặn dò một tiểu đội của Bát vương phủ đi theo bảo vệ Vân Khinh Bình.
Hành động ấy khiến Sở Hàn Lâm rất không vui.
“Bát đệ, vương phi của ta còn cần đệ bảo vệ sao! Đệ làm vậy là có mục đích gì? Để người ta chê cười ta sao?”
Mặc dù biết Bình Nhi từng cứu đệ ấy, chỉ vì báo ân nhưng sau này hai người họ đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Nhưng hắn lại mãi mãi không thể quên một lần, ở trong Tứ vương phủ, hắn tận mắt nhìn thấy Vân Khinh Bình nói chuyện rất thân mật với một người đàn ông dưới gốc cây.
Hắn từng hỏi đó có phải Tử Uyên hay không thì Vân Khinh Bình phủ nhận.
Nhưng từ việc trước mắt có thể thấy, người tốt với Vân Khinh Bình như vậy hình như chỉ có Sở Tử Uyên.
Nếu lần đó thật sự là Sở Tử Uyên thì há chẳng phải Bình Nhi đã lừa gạt hắn?
Sắc mặt Sở Hàn Lâm vô cùng phức tạp.
Sở Tử Uyên đã lạnh nhạt lên tiếng: “Sự nguy hiểm của vi trường huynh không lẽ nào lại hiểu biết ít hơn đệ. Mục đích của đệ đơn thuần chỉ là để bảo vệ Bình Nhi hơn mà thôi.”
Sở Hàn Lâm nghe nói vậy, nghĩ tới mức độ nguy hiểm của vi trường cũng không từ chối nữa.
Còn ánh mắt Vân Khinh Bình thì ánh lên vẻ đắc ý, nàng ta không kìm được lòng mình, vô thức nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc mím môi không nói.
Trong lòng thì đang nghĩ, thật ra ban đầu nếu không có Vân Khinh Bình, nàng có thể sẽ thật sự lựa chọn Tử Uyên… Xảy ra chuyện của Vân Khinh Bình, tâm tư ấy vì sợ hãi mới bị khép lại.
Chuyện này không thể trách ai, chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi.
Thế là nàng không xem tấn kịch của ba người đó nữa, quay người đi vào trong lều lớn.
Mười mấy quý phu nhân và thiên kim đều không vào lều, từng người từng người đang rải rác khắp nơi trò chuyện, bàn luận về phong cảnh xung quanh.
Thế nên khi Vân Tử Lạc đi vào, trong lều trống huơ trống hoác.
Nàng vén rèm bước vào trong, bỗng nghe thấy giọng nói buồn buồn của Nhiếp Chính vương: “Lạc Nhi.”
Vân Tử Lạc sững người, lòng hơi xao động, quay đầu nhìn rèm, thấy không có ai ở gần, lúc ấy nàng mới nheo mắt nhìn phía trong lều.
Cơ thể cao lớn của Nhiếp Chính vương đã rảo bước về phía nàng, ánh mắt đau đáu nhớ thương, ôm chặt lấy eo nàng.
“Lạc Nhi, ta nhớ nàng, nàng không nhớ ta à?”
Giọng chàng chất chứa một vẻ tủi thân rất tự nhiên.
Đáy lòng Vân Tử Lạc ngọt ngào nhưng lại sợ có người đi vào nên nắm chặt tay chàng nói: “Nhớ chứ.”
“Ta cũng vậy.” Lúc ấy Nhiếp Chính vương mới hài lòng, kẹp chặt nàng trong lòng, cúi xuống hôn lên gáy nàng, ánh mắt u tối và xa xăm.
“Cho dù nàng đứng trước mặt ta nhưng không nói chuyện với ta, ta vẫn rất nhớ rất nhớ nàng, nàng bảo phải làm sao đây?”
Giọng nói hơi khàn của người đàn ông và hơi thở nóng rực phả bên tai nàng. Vân Tử Lạc choáng váng, khẽ đẩy chàng: “Ý, không sao, tương lai của chúng ta còn rất dài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT