Vân Thái Lệ bị câu nói ấy dọa cho đờ đẫn, ngẩn người ngước gương mặt đẫm lệ lên nhìn phụ thân của mình.
Chu Thị òa khóc nức nở, nhào tới ôm chặt lấy chân Vân Kiến Thụ: “Lão gia, sao ông nhẫn tâm nói ra câu ấy! Lệ Nhi dù có không phải thế nào cũng vẫn là con gái của chúng ta! Nó phải lấy một thằng ngốc, ở trong nhà chồng vốn đã không có địa vị gì rồi, bây giờ ông còn muốn đuổi nó ra ngoài, thế chẳng phải chặn đường sống của nó hay sao?”
Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày, im lặng đứng một bên.
Nàng thừa nhận bây giờ Vân Thái Lệ chắc chắn sống không tốt, nhưng tất cả đều do muội ta tự chuốc lấy.
Nếu không có Nhiếp Chính vương giúp đỡ, không nhờ nàng hành sự thận trọng thì vai chính của tấn bi kịch tối đó sẽ là nàng.
Vân Kiến Thụ đã đủ phiền não vì những chuyện trong gia đình rồi, nhìn thấy Chu Thị hoàn toàn không ra dáng người chủ gia đình, còn khóc cực kỳ thương tâm thì càng thêm bực dọc.
Ông giằng chân mình ra khỏi sự bó buộc của Chu Thị, nghiêm mặt nói: “Con gái? Ta còn nghi ngờ nó có phải con gái ruột của ta không kìa! Vân Kiến Thụ ta tuy không phải anh hùng cũng tuyệt đối không phải loại vô tích sự, sao có thể nuôi nấng một đứa con gái đáng xấu hổ như vậy?”
Sắc mặt Chu Thị bỗng chốc trắng bệch, hai mắt trợn tròn, thẳng thừng ngất xỉu.
“Mẹ!” Vân Thái Lệ thét lên bò qua, lắc lắc bả vai Chu Thị.
Vân Tử Lạc vừa định né ra ngoài thì Vân Thái Lệ đã chỉ tay vàng nàng, nói với Vân Kiến Thụ bằng giọng cao vút: “Đều tại cô ta, đều tại đứa con gái tốt này của cha đó! Nếu không phải vì cô ta, sao con có thể ra nông nỗi này! Con tiểu tiện nhân này đúng là con của đồ tiện nhân…”
“Bốp!”
Vân Kiến Thụ bước lên tát cho nàng ta một cái nặng nề, lửa giận bừng bừng nói: “Cút!”
Vân Thái Lệ hằn học nhìn Vân Kiến Thụ: “Con sẽ cút!”
Nàng ta nhìn Chu Thị, cắn răng rồi đứng dậy lao ra ngoài. Khi đi ngang qua Vân Tử Lạc, nàng ta đột ngột lên cơn điên, xoay người nhào tới.
Miệng kêu gào những tiếng quái gở, hàm răng trắng nhe ra cắn về phía cổ Vân Tử Lạc.
Tiếc là nàng ta còn chưa cắn tới, Vân Tử Lạc đã khéo léo né tránh, nhìn nàng ta bằng biểu cảm thương hại, ánh mắt ấy khiến Vân Thái Lệ gần như sụp đổ.
Vân Kiến Thụ một tay nhấc cổ áo sau của nàng ta lên, sắc mặt khó coi: “Vân Hằng, trả nó về Hà phủ! Sau này Vân phủ không còn tam tiểu thư nữa. Nó không còn bất kỳ mối liên hệ nào với Vân phủ chúng ta nữa!”
Vân Hằng thở dài, bước lên đón lấy Vân Thái Lệ đang điên rồ.
Lão gia chỉ đang nhất thời tức giận, sau này từ từ sẽ nghĩ thông suốt.
Sau khi Vân Thái Lệ đi rồi, Chu Thị cũng tỉnh lại, được dìu xuống, tiền sảnh yên tĩnh trở lại.
“Cha, cha bớt giận.” Vân Tử Lạc bưng một tách trà cho Vân Kiến Thụ đang ngồi trên ghế thái sư thở hồng hộc.
“Hầy…” Vân Kiến Thụ thở dài, đón lấy trà, nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt hiền hòa. “Lạc Nhi, tối qua Thái hậu nói muốn định ngày bái đường cho con và Tứ vương gia, đã bị cha từ chối.”
Vân Tử Lạc ngồi đối diện ông, khẽ hỏi: “Cha, cha có biết vì sao Thái hậu muốn con lấy Tứ vương gia không ạ?”
Vân Kiến Thụ hơi sững người, sau đó gật đầu: “Thái hậu nói con có mệnh phượng. Năm xưa, lúc Thái hậu đề nghị với cha chuyện này, cha không đồng ý. Nhưng về sau Thái hậu triệu con tiến cung, cha cũng không ngờ là chính con lại ưng Tứ vương gia.”
Vân Tử Lạc chợt hiểu ra.
Thì ra đó là lần duy nhất đứa trẻ ấy được ra khỏi Vân phủ, là do Thái hậu triệu kiến. Vậy thì lần gặp gỡ giữa nàng ấy và Tứ vương gia ở trong cung cũng là do Thái hậu sắp xếp ư?
Cô bé ngốc đó cứ thế yêu Sở Hàn Lâm…
Vân Kiến Thụ mệt mỏi dựa nửa người vào ghế: “Cha vốn không có ý định để con lấy vương tôn hoàng thất, nhưng con lại cố chấp như vậy mới có vô vàn chuyện phát sinh về sau. Cũng may giờ con đã nghĩ thông suốt, việc chúng ta phải làm chính là từ chối chuyện hôn sự này. Cha sẽ lại chọn cho con một gia đình quan lại bình thường, trong sạch.”
Gia đình quan lại bình thường?
Vân Tử Lạc biết trái tim của mình đã có chủ.
Nhưng nàng không nhắc đến, chỉ nói: “Chuyện hôn sự này không dễ chối từ. Thái hậu đã nhận định con có mệnh phượng, vậy thì con chỉ có thể lấy Hoàng thượng tương lai. Nếu con lấy người khác, há chẳng phải lấy ai sẽ hại người đó sao?”
Vân Kiến Thụ nhíu mày.
“Thái hậu quá mê tín…”
Vân Tử Lạc cười khẽ, đánh mắt về phía cành lá cái cây to bên ngoài cửa, hờ hững nói: “Người trong Hoàng cung thích nhất là nghi ngờ một số chuyện vu vơ, không có căn cứ, cho dù đáy lòng thật sự không tin nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
“Lạc Nhi…” Vân Kiến Thụ nghiêng người qua, sắc mặt hơi tái, giọng nói run rẩy.
“Nếu con không lấy Tứ vương gia, thì chỉ có nước chết.”
Một câu nói cực kỳ khẽ khàng cũng cực kỳ sắc nét.
Khóe môi Vân Kiến Thụ giật giật, vẻ hoảng sợ ánh lên qua gương mặt, nhìn Vân Tử Lạc chăm chú, không nói bất kỳ âm thanh nào.
Lạc Nhi nhìn mọi chuyện thấu triệt đến vậy sao?
Hóa ra những chuyện này nó lại hiểu rõ ràng mạch lạc như thế.
Ông còn tưởng nó không hiểu sự đời, nhưng không ngờ rằng có một ngày, đứa con gái này còn suy nghĩ sâu xa hơn cả mình…
Đáy lòng có chút an ủi nhưng phần nhiều là khó chịu và thương cảm.
“Cha vốn tưởng rằng đó là tỷ tỷ song sinh với mình, kiểu gì cũng sẽ nương tay.” Giọng Vân Kiến Thụ có chút nghẹn ngào, lúc này đã không còn coi Vân Tử Lạc như một đứa trẻ, thở dài: “Lúc trước khi ông nội con đưa tỷ ấy vào cung, tỷ còn bé hơn con, cũng không lớn hơn Hạo Nhi là mấy.”
“Sau này tỷ ấy nói, mấy năm đó tỷ ấy đã trưởng thành trong những âm mưu, từ một tú nữ dần dần lên làm quý phi. Tỷ ấy nói với ta, đó chỉ là sự sủng hạnh nhất thời của Hoàng thượng, hậu cung nguy nan sóng gió, lúc đó mấy phi tử có địa vị khá cao, phụ thân, huynh trưởng trong nhà đều có người nắm binh quyền. Ông nội con là một quan văn, giữa chiến loạn tam quốc vốn không thể giúp được gì.”
Sóng mắt Vân Tử Lạc hơi xao động: “Thế nên cha mới đi làm tướng quân?”
Vân Kiến Thụ gật đầu, sắc mặt hơi tối đi: “Những năm đầu ta cũng từng vì tỷ ấy làm không ít chuyện trái lương tâm… Lạc Nhi, thật ra cha con không phải người tốt.”
“Trong Hoàng cung, không có người tốt thực sự.”
Khi nói câu ấy, trong đầu Vân Tử Lạc đột ngột hiện ra chiếc bóng trong áo bào đen, khóe môi hơi cong lên. Hắn… càng không phải người tốt!
“Nếu không lấy Tứ vương gia, cho dù Thái hậu ngoài mặt có đồng ý thì cuộc sống của cha cũng sẽ rơi vào cảnh ngộ nước sâu lửa bỏng. Cha tạm thời vẫn chưa có khả năng để đối chọi với Thái hậu, cũng không muốn vô duyên vô cớ phải chết.”
Vân Tử Lạc cười nói: “Thế nên, kế tạm thời chính là lấy hắn.”
Sau đó Vân Tử Lạc lại động viên Vân Kiến Thụ mấy câu.
Dùng bữa trưa tại Vân phủ xong, buổi chiều Vân Khinh Bình và Sở Hàn Lâm cũng về phủ.
Vân Tử Lạc lập tức rời đi, vốn không muốn gặp hai người họ.
Nàng và Đào Nhi ngồi lên xe ngựa, Đào Nhi dặn dò phu xe: “Mau tới tửu lầu thành Đông.” Sau đó còn tỉ mỉ cuộn tấm rèm bên phía Vân Tử Lạc lên mấy vòng để có chút không khí.
Vân Tử Lạc nghiêng mặt, chống tay lên má, nhìn dòng người như nêm, nghĩ tới chuyện của mình.
Xe ngựa đi xuyên qua mấy con phố chính, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Nàng nhìn kỹ qua, một nữ nhi đầu đội mũ cúi thấp, đi vào trong một đại viện, thị vệ đứng canh chặn nàng ta lại hỏi mấy câu mới cho qua.
“Dừng xe!”
Vân Tử Lạc gọi một tiếng giòn tan.
Phu xe lập tức dừng xe lại.
“Đó là dịch quán của Nguyên Kinh phải không?” Vân Tử Lạc vén rèm hỏi phu xe.
Phu xe gật đầu: “Dạ đúng, mấy hôm trước một đoàn sứ giả của nước Đông Lâm tới trước, đang ở trong dịch trạm.”
“Được, chỗ này không còn xa tửu lầu thành Đông nữa, ngươi đánh xe đưa Đào Nhi qua đó trước, ta có chút việc.” Vân Tử Lạc nhảy xuống xe rồi dặn dò.
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu? Em đi cùng cô?” Đào Nhi thò đầu ra.
“Không cần đâu, em đi đi.”
Vân Tử Lạc đã đi tới phía bên kia con đường, bóng hình khuất sau bụi cây.
Nữ nhân vừa rồi mặc dù trùm kín cả đầu, không thấy mặt, quần áo cũng cực kỳ bình thường giản dị nhưng Vân Tử Lạc lại tinh mắt chú ý đôi hài của nàng ta.
Một đôi hài thêu hoa mặt lụa màu xanh lục, chính là đôi buổi sáng Vân Thái Lệ từng đi.
Sau khi thấy cảnh đó, nàng đã có thể chắc chắn người kia chính là Vân Thái Lệ, không còn gì phải nghi ngờ.
Đây là dịch trạm quốc gia, không phải người dân Kỳ Hạ nào cũng được vào, Vân Thái Lệ tới đây làm gì? Hơn nữa còn lén la lén lút.
Đừng trách nàng đa nghi, đối với một người phụ nữ một lòng muốn dồn mình vào chỗ chết, nàng không thể không đề phòng.
Trèo tường đột nhập vào trong, nàng không thấy dấu tích Vân Thái Lệ đâu nữa.
Khẽ liếc mắt nhìn bốn xung quanh, Vân Tử Lạc quả quyết xuyên qua hành lang, lên tận cùng cầu thang.
Nàng nín thở, dường như nghe thấy một số động tĩnh, khi tới gian phòng sát trong cùng trên tầng hai, có tiếng nói chuyện thì thầm.
“Bảo bối, sao hôm nay muộn vậy?” Tiếng người đàn ông đùa giỡn.
“Chàng nói mà, sẽ đưa ta về Đông Lâm, câu này còn tính không?” Vân Thái Lệ cất giọng ỏn ẻn, có điều bình thường nàng ta nói chuyện quá to tiếng, khiến cho giọng nói lúc này đặc biệt lảnh lót.
“Dĩ nhiên là tính rồi. Để một mỹ nhân long lanh dường này lấy một gã ngốc, há chẳng phải quá đáng tiếc sao?”
Vân Tử Lạc nghe xong hơi chau mày, quả nhiên là một sứ giả Đông Lâm.
Sao Vân Thái Lệ lại chung chạ với hắn?
Khi còn muốn nghe tiếp thì trong phòng đã vọng ra tiếng nam nữ thở dốc, xác định không còn chuyện gì giá trị nữa, Vân Tử Lạc lặng lẽ bỏ đi, vẫn kịp nghe thấy Vân Thái Lệ không kìm chế được, rên rỉ một tiếng…
***
Tới tửu lầu thành Tây, nàng lại nhìn thấy Đào Nhi cùng Triển Hưng đứng trong góc nói chuyện, gò má Đào Nhi đỏ bừng.
Vân Tử Lạc nở một nụ cười xảo quyệt rồi len lén bước qua.
Nàng không nói gì, đi thẳng tới bên cạnh họ.
Đào Nhi thấy Vân Tử Lạc đột ngột xuất hiện, sợ đến nỗi tay chân luống cuống: “Tiểu thư, cô… cô quay về rồi ạ?”
“Ừ.” Vân Tử Lạc cố tình trở mặt.
Triển Hưng vội nói: “Ta đi nói với vương gia.”
Rồi hắn chạy lên lầu.
Vân Tử Lạc cười tít mắt nhìn Đào Nhi, Đào Nhi cúi gằm, đỏ mặt không nói.
Sở Tử Uyên đã từ trên tầng phi nhanh xuống: “Lạc Nhi!”
“Tử Uyên, hôm nay tới sớm vậy.”
Vân Tử Lạc đứng im.
Nhớ lại chuyện Nhiếp Chính vương kể với nàng tối qua, sau lần uống rượu đó, Tử Uyên đã… trong lòng nàng rất không thoải mái.
Nàng vốn rất để ý việc có sự tiếp xúc cơ thể với nam nhân, cho dù là say rượu xong mới biết cũng sinh ra cảm giác phản cảm.
Chỉ có điều nàng không hiểu, vì sao riêng người ấy gần gũi đụng chạm, không những không khiến nàng phản cảm mà còn rất thích…
Con người đúng là loài động vật diệu kỳ.
“Lạc Nhi, nhìn kết cấu chỗ này của muội, ta chỉ muốn được nhìn thấy thành quả ngay thôi. Hoàn toàn khác trước rồi!”
Sở Tử Uyên có chút phấn khích: “Tầng hai là chỗ trang nhã sao? Còn có cách cửa ngăn cách, rất độc đáo, rất mới mẻ. Trong cả Kỳ Hạ không tìm được tửu lầu nào như vậy! Chẳng trách lúc trước muội muốn mở tửu lầu, thì ra có kế hoạch lớn như vậy!”
Cho dù chàng có cực kỳ không đồng ý nhưng vẫn không lại được Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc ‘ừm’ một tiếng: “Muội lên lầu đây.”
Đội ngũ kiến trúc của tửu lầu thành Đông đều do Sở Tử Uyên tìm tới, nàng tránh không được việc gặp huynh ấy ở đây.
Sở Tử Uyên cũng đi theo sau, chỉ chỉ trỏ trỏ. Đào Nhi chốc chốc lại xen ngang, có vẻ rất rôm rả.
Mấy người đi một vòng, chuẩn bị lên tầng ba, vừa tới cầu thang thì đột ngột phát hiện trước cửa cầu thang tầng hai có thêm mấy người.
Vì tầng hai đang làm, gõ gõ đập đập nên không ai nghe thấy tiếng họ đi lên.
Nhiếp Chính vương vẫn mặc chiếc áo bào quanh năm không đổi, chắp hai tay, đôi mắt xa xăm đang quan sát các ngóc ngách trên tầng hai.
Sau lưng là Quỷ Mị và Quỷ Hình, mỗi bên một người khoanh tay đứng nghiêm.
Khóe môi Vân Tử Lạc khẽ giật: “Sao chàng tới đây?”
Sở Tử Uyên cảm nhận được giọng điệu thân thiết của nàng, hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn nàng.
“Rất đẹp.” Nhiếp Chính vương nhếch môi, ánh mắt đã dừng lại trên gương mặt Vân Tử Lạc: “Lạc Nhi, chỗ này thiết kế không tồi.”
Vân Tử Lạc mỉm cười: “Cả việc này chàng cũng biết rồi hả.”
“Chuyện của nàng ta lại không biết hay sao?” Nhiếp Chính vương cong môi.
Lòng Sở Tử Uyên bí bách khó chịu, lên tiếng ngắt lời họ: “Lạc Nhi, chúng ta lên tầng ba.”
Nhiếp Chính vương sải bước qua hỏi: “Lạc Nhi, tầng ba để dành làm gì?”
Chàng rất tự nhiên đẩy Sở Tử Uyên ra, đứng bên cạnh Vân Tử Lạc, cùng đi lên gác.
Nhiếp Chính vương dáng người lực lưỡng, cầu thang chỉ có thể đi sóng đôi hai người.
Sắc mặt Sở Tử Uyên hơi lạnh đi, đành bước chậm lại, để họ lên trước.
Đôi mắt phía sau lưng ngập tràn đố kỵ.
Nghĩ tới chuyện đêm qua Triển Hưng bẩm báo lại, trong lòng chàng quả thực khó chịu.
Nếu không vì suy nghĩ có thanh danh của Lạc Nhi, tối qua chàng đã xông vào rồi!
“Tầng một là đại sảnh, tầng hai là nơi tao nhã, tầng ba là đặt phòng.” Vân Tử Lạc giải thích.
Sau khi lên tầng, đẩy cửa căn phòng ở sát cạnh nhất ra, Vân Tử Lạc đi vào trong, bên trong vẫn còn một số đèn chưa trang trí lên, cửa sổ mở rộng đón gió.
Phía sau căn phòng này nhìn ra một con sông dài hướng thẳng tới cửa Đông, nơi gần sông nước, không khí luôn rất tốt.
Nhiếp Chính vương tới bên cửa sổ, chắp tay nhìn xuống dưới.
Lúc này trong phòng không có người ngoài, chỉ có Sở Tử Uyên, Vân Tử Lạc, Đào Nhi, Triển Hưng.
Nhiếp Chính vương quay người lại, đi mấy bước tới bên cạnh Vân Tử Lạc, đột ngột cúi người, bế ngang người nàng lên.
Mọi chuyện tới quá đột ngột.
“Hách Liên Ý!” Vân Tử Lạc đỏ mặt.
“Nhiếp Chính vương, ngươi làm gì vậy? Còn không mau thả muội ấy xuống?” Sở Tử Uyên lao ngay tới, mặt mũi tái xanh, nộ khí bừng bừng.
Vân Tử Lạc bắt lấy cổ áo Nhiếp Chính vương, tỏ ý để chàng thả mình xuống.
Nhiếp Chính vương khẽ mỉm cười, mặc kệ Sở Tử Uyên, hôn một cái thật khẽ lên trán nàng.
Sau đó chàng bế Vân Tử Lạc tới trước cửa sổ, dựa nàng vào bệ cửa sổ, bản thân cũng ngồi lên, không chừa chỗ cho ai.
“Lạc Nhi, nàng xem, đó là một đôi vợ chồng phải không?”
Nhiếp Chính vương thoải mái nheo mắt lại, giơ ngón tay phải đeo nhẫn ngọc ra, chỉ về phía mấy bóng người giặt quần áo bên bờ sông xa xa, mỉm cười.
Vân Tử Lạc nhìn theo, quả nhiên có một đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi sóng đôi bên một mỏm đá cạnh bờ sông, một người rửa rau, một người giặt đồ, vừa nói vừa cười, rất hòa hợp.
Nàng bỗng nhìn lâu hơn một chút.
Sở Tử Uyên đi tới, nộ khí còn chưa tan: “Nhiếp Chính vương, ngươi đừng có quá đáng quá!”
“Tử Uyên.” Vân Tử Lạc quay đầu lại, sắc mặt có chút không tự nhiên, không biết nên nói thế nào.
“Lạc Nhi, chúng ta đi tới chỗ khác xem.” Nói rồi, Sở Tử Uyên đã giơ một tay ra trước.
Nhiếp Chính vương từ từ thu tầm mắt lại, không xung đột với Sở Tử Uyên, chỉ uể oải nhìn Vân Tử Lạc: “Lạc Nhi, ở đây ngắm cảnh với ta một lát.”
“Được.” Vân Tử Lạc khẽ đáp, quay đầu nhìn chàng.
“Lạc Nhi?” Sở Tử Uyên đau khổ vô cùng, lòng bàn tay vô thức cuộn chặt lại thành nắm đấm: “Muội ở lại đây với hắn?”
“Phải.”
Sở Tử Uyên hít sâu một hơi rất dài, sắc mặt thay đổi mấy bận, cuối cùng bình thường trở lại, miễn cưỡng nở một nụ cười cũng tạm gọi là ôn hòa.
“Vậy được, muội ở đây chơi, ta về. Chơi mệt thì nhớ quay về, nếu hắn dám ức hiếp muội, nói cho ta biết.”
Sở Tử Uyên rời đi, Đào Nhi cũng lập tức ra khỏi phòng, ra ngoài rồi sắc mặt mới bình ổn lại được.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Nhiếp Chính vương và Vân Tử Lạc, Nhiếp Chính vương càng không cần kiêng dè, ôm Vân Tử Lạc vào lòng, thỏa mãn thở dài: “Lạc Nhi tốt thật!”
“Hách Liên Ý, ta sắp phải lấy Sở Hàn Lâm rồi.” Nàng ngước mắt lên.
Nụ cười của Nhiếp Chính vương hơi lạnh, chàng ngoảnh ra ngoài cửa sổ: “Ta biết ý của Thái hậu.”
Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nói: “Nhưng bây giờ ta vẫn chưa thể cưới nàng.”
“Ai nói sẽ cưới chàng chứ?”
Vân Tử Lạc hờn giận, thật ra trong lòng thì chua xót.
“Ở Kỳ Hạ, người muốn ta chết quá nhiều.” Nhiếp Chính vương khẽ mím môi, lạnh lùng nói: “Chỉ là chưa có khả năng đó! Nhưng nàng thì khác, nếu để kẻ khác biết quan hệ giữa nàng và ta, ta không biết sẽ có hậu quả gì.”
Thanh âm người đàn ông xa xôi trầm trầm: “Ta chưa từng nghĩ sẽ có một người như nàng, làm rối loạn mọi kế hoạch của ta. Ta đã tính toán chuẩn xác mọi thứ, vậy mà lại tính sót mất nàng.”
Vân Tử Lạc dựa vào ngực chàng, nhìn ra mặt sông, hạ thấp giọng: “Ta không sợ.”
“Nhưng ta sợ.”
Hơi nóng ùa tới, phả bên tai: “Ta sợ đấy, Lạc Nhi. Nếu có người lấy nàng ra uy hiếp ta, ta nhất định sẽ đánh mất chừng mực… Ta sợ lắm.”
Cổ họng Vân Tử Lạc nghẹn lại, gương mặt nhỏ hoảng loạn ngước lên. Khi nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Nhiếp Chính vương, trái tim bỗng nhiên sợ hãi mới từ từ tĩnh lại.
“Ý, vậy chẳng phải chúng ta sẽ sống rất mệt mỏi sao?”
Nhiếp Chính vương mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, không để kẻ khác có cơ hội đó. Khi nào giang sơn Kỳ Hạ thuộc về tay ta, lúc đó thiên hạ này sẽ là của nàng.”
Vân Tử Lạc nhìn sâu vào mắt chàng: “Chàng muốn thiên hạ này?”
“Không muốn, chỉ là cung đã lên dây, không thể không bắn.” Nhiếp Chính vương lẩm bẩm: “Ta không muốn tranh nhưng không còn đường lùi nữa rồi.”
“Ý…” Vân Tử Lạc đau xót vô cùng, ôm chặt lấy hông chàng, thì thầm: “Chẳng phải chàng là thiếu vương gia của Nam Xuyên sao? Vì sao không thể quay về Nam Xuyên?”
Trong lòng nàng rất không nguyện ý để chàng cũng bước vào con đường tranh đoạt quyền vị khói lửa này.
“Nàng muốn ta về Nam Xuyên?”
“Ừ.”
Chỉ cần rời xa trung tâm quyền lực này…
“Nàng đi cùng ta?”
“Phải.”
Nhiếp Chính vương trầm mặc rất lâu rồi nói: “Được.”
Chỉ một chữ được, không có bất kỳ lời lẽ hoa lệ nào, không có bất kỳ hứa hẹn hùng hồn nào vậy mà lại khiến trái tim Vân Tử Lạc bình yên trở lại.
Nàng biết, chàng đã hứa thì nhất định làm được.
Nhiếp Chính vương vỗ về lưng nàng: “Chập tối ta vào cung, bảo Thái hậu hủy hôn giữa nàng và Sở Hàn Lâm, có điều nàng phải thiệt thòi rồi, phải chờ đợi ta.”
“Không… Đừng hủy.” Vân Tử Lạc bám lấy cổ chàng, nói cho chàng nghe nỗi lo lắng của mình.
Nhiếp Chính vương cười khẽ: “Bà ta không động được vào nàng đâu, nàng yên tâm đi. Mạng của Thái hậu, chỉ là tạm thời giữ lại, bà ta đã sớm là cái xác không hồn rồi.”
“Hả?” Vân Tử Lạc kinh ngạc ngước lên.
Nhiếp Chính vương nhân cơ hội ấy hôn lên má nàng, thân mật với nàng.
Vân Tử Lạc cong môi nói: “Ban đầu chính chàng bảo ta làm Tứ vương phi, ta quyết không từ hôn, ta cứ lấy Sở Hàn Lâm.”
Nhiếp Chính vương khó xử véo mũi nàng: “Nàng giận dỗi ta hả? Ai bảo nàng lúc trước không chịu làm Nhiếp Chính vương phi cơ! Ta lại không muốn nàng và Sở Tử Uyên cao chạy xa bay!”
Vân Tử Lạc cười khanh khách, rồi đột ngột nhướng mày hỏi: “Chàng không muốn người khác biết quan hệ giữa hai chúng ta, nhưng nếu họ nhận ra thì phải làm sao? Ví dụ như Tử Uyên?”