Đỗ Trần cảm thấy một luồng khí ấm xuất hiện trên mông, rất mỏng, chỉ cỡ sợi chỉ nhưng rất nghe lời.

Khí động theo ý, Đỗ Trần vừa chú ý tập trung trộm đồ, kỹ năng cậy khóa của đôi tay, luồng khí ấm đó tức thì chạy từ mông lên, vượt qua ngực phải tới tay hắn.

Ngay lập tức Đỗ Trần cảm giác tay phải của hắn dường như mạnh hơn nhiều.

Ghì chặt luồng khí nóng, Đỗ Trần đấm vào tường đá bên cạnh. "Bịch" một tiếng, tường đá bị đấm tạo ra hình nắm đấm sâu một thốn (1 thốn = 1 inch).

"Hắc! Thú vị!" - Đỗ Trần giơ tay phải lên, đưa luồng nhiệt lên ngón trỏ và ngón giữa, sau đó xỉa ra nhanh như chớp.

Một con ruồi nhặng bị kẹp giữa hai ngón tay hắn.

"Trời ạ, ta dùng cái này đi ăn trộm thì... giàu to rồi."

Gia tốc, sức mạnh, luồng hơi ấm này tuy nhỏ, nhưng công hiệu không thường.

Đỗ Trần cười cười, sự nỗ lực bao lâu nay của hắn cuối cùng cũng có thu hoạch. Cười chán, hắn cẩn thận đấm tường đá mấy cái, xóa vết đấm trước đó đi.

Mặc khố xong, Đỗ Trần đột nhiên cảm thấy túi quần nặng nặng, hóa ra là Dương Giác chiến chùy cấp ba còn trên người hắn.

Hắn chợt nghĩ: "Liên Hoa Bảo Giám là tiên gia pháp môn, nội kình nó sinh ra, chẳng lẽ lại không bằng đấu khí ở đại lục Iaeste?"

Nghĩ tới đó, Đỗ Trần mở quả cầu kim loại, sau đó vận dụng liên hoa nội kính cầm Dương Giác chiến chùy.

Lần này, chiến chùy động rồi, trong tay Đỗ Trần lơ lửng như không có trọng lượng.

Tiếp theo đó, trên chiến chùy lóe lên ánh sáng màu lục, thuận theo cán chùy chuyền qua tay Đỗ Trần, rồi tiến vào não.

"Với danh nghĩa của Alouman, từ lúc này, ngươi là chủ nhân của ta."

Chiến chùy tuyệt không có miệng, nhưng Đỗ Trần rõ ràng nghe thấy một giọng nói, giọng nói này có phần già nua, như tiếng hô hoán từ xa xưa vọng lại, truyền vào trong não hắn.

"Nhân danh Alouman bạo phong Dương Giác chiến chùy, dùng thực vật mang gió tới trợ lực cho ngươi, nâng cao tốc độ, bùng phát sức mạnh, đó là ta trợ lực cho ngươi, lúc ngươi muốn ta giúp..."

Dương Giác chiến chùy chậm rãi, cẩn thận nói cho Đỗ Trần biết cách sử dụng. Theo lời nó nói, Đỗ Trần rút lại Liên Hoa nội kính, chiến chùy biến thành quả cầu kim loại, sau đó hắn không dùng công cụ cậy khóa nữa mà đưa liên hoa nội kính đẩy vào theo một trật tự đặc biệt, lần lượt vào bốn lỗ khóa trên quả cầu. Đột ngột, quả cầu lại biến thành Dương Giác chiến chùy, huy vũ dưới bàn tay Đỗ Trần.

Mỗi lần huy động, chiến chùy nhỏ nhẹ như có sức mạnh ngàn cân, phát ra tiếng gió rin rít.

Tới bây giờ, Đỗ Trần không chỉ cưỡng gian được Dương Giác chiến chùy mà còn lấy được tâm của nàng.

Đỗ Trần xoa cằm cười nhạt, rồi lại nghi hoặc, không biết bây giờ thực lực của hắn tương đương đẳng cấp nào?

"Hy vọng đại ca không đi dự bữa tiệc tán gái."

Luyện thành Liên Hoa Bảo Giám bước đầu tiên, lại có được tâm của Dương Giác chiến chùy, tâm tình Đỗ Trần cực tốt, cũng không vội làm việc tốt, mà chạy một mạch thẳng về nhà, hắn vận dụng Liên Hoa nội kính, chạy không hề cảm thấy mệt mỏi.

Nội kính nhỏ nhưng không ngừng cung cấp thể lực, vô cùng vô tận, dùng mãi không hết.

Nhưng lúc về tới nhà Đỗ Trần thất vọng, hắn muốn tìm đại ca Steven hỏi tiêu chuẩn thực lực của đấu thần, tiện đó phán đoán sức mạnh của hắn hiện tại tương đương với đấu thần cấp mấy, nhưng không ngờ Steven đã đi tham gia tửu yến.

Phụ thân lạnh như băng và nhị ca đáng ghét chắc chắn chẳng thèm để mắt đến hắn, Đỗ Trần lại càng không muốn hỏi bọn đấu sĩ trong gia tộc, chỉ đành kìm chế nghi vấn trong lòng, trở về tháp lâu.

........

Liên tục mấy ngày sau đó, Đỗ Trần tới khu dân nghèo phía nam thành làm việc tốt, Liên Hoa nội kính càng lúc càng dày, đồng thời trên mông hắn, bông sen thứ hai cũng đang nở. Còn dân nghèo ở thành nam lần đầu tiên trong đời biết được, hóa ra quý tộc cũng có người tốt nguyện ý giúp đỡ bọn họ. "Thằng ngốc tam thiếu gia của thành St. John" cũng dần dần biến thành "Sự cao quý của thành St. John."

Đồng thời, Đỗ Trần cũng nỗ lực tìm hiểu mọi thứ ở thế giới đấu thần. Ừm! Bắt đầu từ viết chữ, bởi vì trước đây Francis là một tên mù chữ...

Trong ngày lễ quan trọng nhất ở thế giới đấu thần - đêm trước ngày Thần An, Steven, kẻ trong suốt những ngày gần đây chỉ đắm chìm trong yến tiệc của các quý tộc tiểu thư, cuối cùng cũng gõ cửa Đỗ Trần.

Lão Fuye mở cửa xong, Steven bước nhanh lên tầng ba, kéo Đỗ Trần chạy ra ngoài.

"Đại ca, vội làm gì thế? Ta cũng đang có việc tìm ngươi đây."

Đỗ Trần muốn hỏi tiêu chuẩn thực lực của đấu thần, nhưng Steven đưa cho hắn một bộ quần áo lễ phục quý tộc, rồi vội vàng nói: 
"Đệ quên rồi à? Ta nói rồi, phải đưa ngươi đến tham gia quý tộc tửu yến."

Hắn liên tay giúp Đỗ Trần đổi y phục, còn khoa trương cảm thán: 
"Đệ đệ, ngươi biết không? Theo quy củ của đế quốc, ngày Thần An, bệ hạ Bargnani sẽ mở tiệc mời tất cả các vị đại thần. Còn đêm trước ngày Thần An, trưởng công chúa, điện hạ Yuna sẽ mở tiệc mời tất cả hậu duệ quý tộc, hắc hắc, theo kinh nghiệm trước đây của đại ca, đệ đệ đáng thương của ta, hôm nay ngươi có cơ hội cáo biệt đời xử nam rồi."

Đỗ Trần cười khổ, cáo biệt xử nam? Hắn là một tên tu luyện biến dị đồng tử công.

"Đại ca, ta không muốn đi."

Steven kiên quyết lắc đầu: 
"Đệ đệ, ta đã nói với rất nhiều vị tiểu thư rồi, hôm nay muốn đưa đệ đệ mới biến thông minh giới thiệu cho bọn họ, ngươi không đi, thì ta mất mặt lắm. Nếu mất uy tín thì chẳng còn tiểu thư xinh đẹp nào dụ dỗ ta nữa, cái đó ngươi đền được không?"

Đỗ Trần lại tiếp tục cười khổ.

Lúc này lão Fuye cũng vui mừng nói: 
"Thiếu gia là hậu duệ phong hiệu đấu thần, sớm muộn ngài cũng phải tham gia tửu yến. Lão cũng chẳng sống được mấy năm nữa, nhưng vẫn còn muốn nhìn thấy ngài cưới được một vị tiểu thư xinh đẹp."

Đỗ Trần nhìn khuôn mặt già nua của lão Fuye, thở hắt: 
"Được rồi, ta đi, nhưng mà đại ca trước tiên cho ta biết, mỗi đẳng cấp của đấu thần có đặc trưng gì không?"

Steven ngây người, rồi lắc đầu, cực kỳ trịnh trọng nói: 
"Đệ đệ của ta, tối nay, đại ca đẹp trai của ngươi sẽ bị rất nhiều tiểu thư xinh đẹp dụ dỗ, chẳng nhẽ trước khoảnh khắc thần thánh đó, ngươi lại nhẫn tâm bắt hắn nói chuyện đánh đánh giết giết mất hết cả hứng."

Có loại đại ca này, đúng thật...

Ngồi trên một chiếc xe ngựa màu vàng đính tượng của Shigeru, Steven đưa Đỗ Trần đến một tòa giáo đường khu trung tâm thành.

Đây là một gian giáo đường hùng vĩ, cao khoảng ba mươi mét, tông màu chính là màu tro, điểm thêm những ngọn đèn đỏ, trong màn đêm càng hoành tráng. Nhưng Đỗ Trần đặc biệt để ý bức tượng ngay giữa cửa chính giáo đường - Lúc này hắn đã biết, mỗi bức tượng trước cửa nhà nào đều biểu trưng cho sự vinh diệu của tổ tiên nhà đó, cũng đại biểu cho đặc quyền mà gia tộc đó được hưởng.

Giống như giáo đường nơi thành vệ đội ở, trước cửa là huy hiệu đặc trưng cho ma đấu thần, đó là tiêu ký của đế quốc vương thất Lanning đế quốc, bức tượng là tổ tiên Carendo của gia tộc Bowen.

"Chỗ này là biệt viện của công chúa Yuna rồi." - Steven gọi thị vệ trước cửa, sau đó mở cánh cửa cao bốn năm mét làm bằng gỗ đen, vượt qua một hành lang trụ thủy tinh tới một cánh cửa cong màu hồng.

"Đệ đệ, nhớ ngày này đi, lịch Vẫn Thần, năm 1277, tháng 9, ngày 12, ngày hôm nay, ngươi gặp mĩ nữ còn nhiều hơn mười lăm năm ngươi sống."

Nói xong, Steven đẩy cửa, bước vào giơ hai tay lên cao: 
"Các vị tiểu thư xinh đẹp, các vị tiên sinh anh tuấn, tôi xin được long trọng giới thiệu hậu duệ thánh huy đấu thần Shigeru, con thứ ba gia tộc Kain, Francis!"

Tiếng của hắn vang rất lâu, cực cảm xúc, giống như là người chủ trì phát biểu.

Đỗ Trần nhìn quanh, thầm kinh ngạc, bên trong là một gian phòng lớn, tường đều là thủy tinh màu nhũ trắng, phòng chứa được hơn trăm người vẫn chưa thấy đầy, chính giữa có một cái bàn rất dài, trên bàn đầy hoa quả, đồ ăn, rượu. Lấy bàn làm trung tâm, bên trái là nơi khiêu vũ, bên phải là nơi nghỉ ngơi, nói chuyện.

Đây là tiệc của tầng lớp quý tộc trẻ tuổi rồi.

Những quý tộc thiếu niên nhìn Đỗ Trần, có kinh ngạc, có coi thường... có cả ghen tị.

Có thể nói, bề ngoài kiếp này của Đỗ Trần, cũng là bề ngoài của Francis quả thực rất xuất sắc, mái tóc dài màu vàng, đôi mắt màu xanh da trời, mày kiếm, mũi thẳng, thêm vào bộ trường bào quý tộc trắng, cũng gọi là mê nhân rồi. Chỗ duy nhất chưa được, là thân thể hắn hơi gầy một chút.

Hắn vừa bước tới, lập tức thu hút được ánh mắt của đại đa số thiếu nữ quý tộc.

Steven vỗ vai Đỗ Trần rồi bước tới trước, một mặt chào những người khác, một mặt hạ giọng nói với Đỗ Trần: 
"Francis, nhớ, ngươi bây giờ không còn là sự sỉ nhục của gia tộc Kain nữa rồi, dùng tất cả trí tuệ của ngươi nhớ từng người một, sau này, bọn họ có thể là bạn bè ngươi mà cũng có thể là kẻ địch."

Đỗ Trần thấy cảm động, hóa ra hôm nay Steven đưa hắn tham dự yến hội chẳng phải vì nữ nhân, mà muốn đưa Đỗ Trần bước vào giới thượng lưu ở Lanning đế quốc, mở đường cho tiền đồ sau này của hắn.

Đại ca quả là có lòng.

Đỗ Trần cười cười, cũng hạ giọng nói: 
"Yên tâm, ta không làm gia tộc mất mặt đâu."

Steven cũng cười, đệ đệ hiểu ý hắn, chuyện này quả là đáng con mẹ nó mừng, Francis không thể tu luyện đấu khí, nhưng làm quan văn cũng tốt.

Nhị ca Charles cũng có mặt, hắn muốn gọi Steven nhưng thấy Đỗ Trần cũng ở đó, lập tức quay người cười nói với mấy vị tiểu thư, dường như sợ người khác nói hắn là anh của thằng ngốc.

Ngoài ra Kaman và Frisbie cũng có mặt, nhưng bọn họ thấy Đỗ Trần tiến vào, cũng lập tức tránh xa. Dù gì bọn họ cũng từng bị Đỗ Trần làm cho mất mặt.

Steven đưa Đỗ Trần tới khu khiêu vũ, gặp một vị thiếu nữ.

Nàng mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, cũng giống như Đỗ Trần, mái tóc vàng, cổ áo rộng lộ ra một làn da trắng như tuyết, cổ nàng đeo một sợi dây chuyền quý giá, kim cương trên dây to như ngón tay cái, sáng đẹp vô cùng, nhưng so với dung mạo của nàng thì chỉ đáng ảm đạm vô quang.

"Francis, đây là đế quốc trưởng công chúa điện hạ Yuna." - Steven giới thiệu.

Đỗ Trần cũng mỉm cười, chào hỏi.

"Francis phải không? Ta xin lỗi trước đây hiểu nhầm, đôi mắt mê người của ngài tràn đầy trí tuệ, không thể là "sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain" trong dao ngôn được. Hơn nữa ta nghe nói nhiều người ở thành nam đều gọi ngài là đức hạnh của thành St. John."

Thiếu nữ dùng mấy câu khách sáo tán dương Đỗ Trần, rồi đưa tay ra.

"Đấu thần bảo hữu!" Trong đại thính lập tức có mấy chục đôi mắt nhìn Đỗ Trần như ăn thịt người. Trời ạ! Công chúa Yuna không ngờ lại chủ động yêu cầu Francis hôn tay!

Sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain có cơ hội hôn thiếu nữ xinh đẹp nhất thành.

Đấy là vinh quang mà các thiếu niên quý tộc ngày đêm mơ ước.

Nhìn lại Đỗ Trần, hắn cười nhẹ, từ tốn nói: 
"Công chúa, ta chưa bao giờ hôn tay ai cả."
Liên Hoa Bảo Giám

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play