Cậy khóa phải nói đến mấy vấn đề: kỹ thuật, công cụ, kinh nghiệm, trực giác, trong bốn điểm đó thiếu một cũng không được.
Động tác của Đỗ Trần cực kỳ chậm, dùng que sắt nhét vào lỗ nhỏ xem xét. Hắn hết sức cẩn thận bởi vì thứ này dù gì cũng là thánh khí, ai mà biết bên trong có cơ quan phòng vệ nào không? Nếu Đỗ Trần không cẩn thận chạm vào chi tiết đó, đấu khí bên trong bùng ra là hắn lại phải chuyển sinh thêm lần nữa rồi.
Sự lo lắng vì chưa biết, sự tự tin về kỹ thuật khiến Đỗ Trần như trở về cái thuở ăn trộm kiếp trước.
Làm việc trong môi trường nguy hiểm dùng kỹ thuật tinh tế đổi lấy tiền bạc, cảm giác đó thật thoải mái, sướng hơn cả cảm giác Liên Hoa Bảo Giám giục đi làm việc tốt.
Đưa vào được mấy milimet Đỗ Trần cảm thấy ba que sắt không tiến được tiếp, nhưng que còn lại thì không bị ngăn trở gì.
"Tổ tiên Shigeru trên cao." - Đỗ Trần mừng phát điên, cảm giác này hắn quá quen rồi, một lỗ thông, ba lỗ đóng, chẳng lẽ đây là 'Tứ thược thăng hàng tỏa?'
Kết cấu của "Tứ thược thăng hoàng tỏa" giống như két sắt bốn tầng. Mở tầng đầu tiên bên trong còn có tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư, hơn nữa chỉ có mở tầng đầu tiên một cách chính xác thì tầng thứ hai mới hiện ra, cứ tiếp tục như thế.
"Nếu quả đúng như vậy thì…. Đầu tiên xoay ổ khóa ngược chiều kim đồng hồ, sau đó dùng chìa khóa xoay theo chiều kim đồng hồ, tới "kịch" thì đẩy nhẹ lên trên một chút."
Cạch!
Đỗ Trần nghe thấy tiếng truyền ra từ bên trong quả cầu sắt, liền sau đó hắn đưa que sắt vào lỗ thứ hai.
"Hắc, vẫn còn tốt. Vậy tầng thứ hai có lẽ có lò xo, dùng ba que sắt chặn lại rồi xoay xuống phía dưới. Mẹ nó, que sắt thô sơ quá cũng hơi khó..."
Cạch, cạch, cạch liền ba tiếng, ba lỗ khóa còn lại đều bị Đỗ Trần mở ra.
Ngay sau đó quả cầu bắt đầu biến hóa, trước là phồng to lên mấy lần, sau đó các hoa văn bắt đầu tách ra nhanh chóng tổ hợp lại thành hình khác.
Đỗ Trần dùng đôi mắt gian xảo nhìn quả cầu kim loại biến hóa, buột miệng: "Mẹ nó, biến hình kim cương à?"
Trong nháy mắt quả cầu kim loại đã biến thành một cái chùy nhỏ.
.......
Chính ngay lúc đó, trong một trang viện ở thành St. John.
Kaman mặt mũi sưng vù đứng trước mặt một quí tộc béo kể lể: "Phụ thân, phụ thân cho con mượn mấy món của thủ hộ đấu thần gia tộc ta, con phải đi tìm Francis tính sổ."
Lão quý tộc béo này là phụ thân của Kaman, hậu duệ của Bạo Phong đấu thần, Lanning đế quốc lễ pháp đại thần, công tước Videnov: "Kaman, Francis chẳng qua là một phế vật không thể tu luyện đấu khí, con so đo với hắn làm gì? Hơn nữa dù gì hắn cũng là thánh huy đấu thần hậu duệ, hôm nay đánh con là do cứu người, nếu như vì thế mà báo thù thì thánh giáo pháp điển không cho phép đâu."
"Con không biết, chuyện này không thể để thế được... ai da!"
Kaman vỗ ngực kêu thảm vội vàng sờ khắp người, lúc này sắc mặt hắn đã tái như tro: "Phụ thân, thánh khí Dương Giác chiến chùy của con mất rồi, hơn nữa nó còn bị người khác bức nhận chủ."
"Cái gì?" Videnov đột ngột đứng đậy đập bàn: "Không thể! Dương Giác chiến chùy của con là thánh khí cấp ba, muốn bức nó nhận chủ chỉ sợ đấu thần cấp chín mới làm được, nhưng hiện tại trong đế quốc chỉ có giáo phụ Ferdinand là đấu thần cấp chín."
"Nhưng mà phụ thân, sự liên hệ của con và thánh khí đã bị cắt đứt rồi!" - Kaman sốt ruột chạy mấy vòng, vội nói - "Nhất định là Francis, hôm nay con và hắn... không đúng!"
Kaman bỏ qua hiềm nghi với Đỗ Trần: "Francis cả đấu khí cũng không thể tu luyện, dù hắn trộm được thánh khí cũng không thể bức nó nhận chủ. Hơn nữa Anginus mạnh nhất gia tộc St. Kain cũng chưa có bản lãnh bức thánh khí cấp ba nhận chủ."
Videnov nhíu mày suy đi nghĩ lại rồi nói: "Nhất định là ngươi đánh mất thánh khí rồi, chắc một vị đấu thần cấp chín nhặt được. Lập tứ đến trụ sở thành vệ đội bảo bọn họ tìm kiếm."
"Vâng, con đi đây." - Kaman vừa quay người liền ngoảnh lại - "Phụ thân, Francis thì sao? Chẳng lẽ phụ thân thấy con bị đánh mà không báo thù à?"
Videnov cười, khuôn mặt béo núc, xem bộ dạng có phần giống với một tên gian thương.
"Làm sao lại thế, Kaman, ta chỉ có một mình con, con là hậu duệ của Bạo Phong đấu thần Alouma, tuyệt đối không thể để một thằng ngốc bắt nạt. Thế nhưng Francis vì giúp đỡ người nghèo đánh con, chiếu theo thánh giáo pháp điển hắn không làm gì sai, ngược lại còn đáng được tưởng thưởng. Vì thế chúng ta không thể dựa vào đó mà báo thù hắn được."
Kaman như trong sương mù nhìn phụ thân chờ lão giải thích tiếp.
"Ồ con ta, ngươi năm nay mười lăm tuổi rồi phải không. A, như quả phụ thân nhớ không lầm thì Francis năm nay cũng mười lăm tuổi rồi..."
Videnov vẫy tay: "Thôi đi đi, phụ thân nhất định cho ngươi một cơ hội danh chính ngôn thuận để ngươi giết hắn."
.......
Trong trang viên St. Kain, Đỗ Trần hoan hô một tiếng cúi người xem xét tiểu chùy.
Nó giống như cái búa làm mộc trên địa cầu (loại búa nhỏ, đầu búa một bên dùng đóng đinh, một bên có rãnh như hai cái sừng dùng nhổ đinh), cán cầm chỉ khoảng ba mươi centimet, đầu chùy một bên mặt trụ bên kia chia làm hai cong cong gập xuống, nhìn tổng thể giống như một cái đầu dê.
"Hắc hắc, không tồi, dùng để đập vỡ két sắt rất vừa tay." - Đỗ Trần cười hắc hắc, nắm chặt cán chùy định dùng thử.
Chùy không hề động.
Đỗ Trần ngạc nhiên, lại dùng lực mạnh lớn hơn nhưng hắn vẫn không động được chùy.
Thánh khí phải có đấu khí mới vận dụng được. Đỗ Trần đột nhiên hiểu ra cái đạo lý đó.
"Mẹ nó! Đồ ăn trộm về mà không dùng được đúng là tức chết!"
Tuy rất không cam lòng nhưng Đỗ Trần chẳng có biện pháp nào, hiện tại hắn ngoài ba mươi sáu bông hoa trên mông thì chẳng khá hơn người bình thường chỗ nào, chẳng có chút đấu khí.
Lúc này Đỗ Trần cảm thấy như trong đầu mọc một cây cỏ đuôi chó, ngứa ngáy khó chịu nhưng gãi không được.
Nhưng cũng còn may, theo lời của Steven có thể mở thánh khí thì đã cắt đứt liên hệ của nó với chủ nhân, ít ra bây giờ Đỗ Trần không lo bị tóm.
Mặt trời xuống núi, màn đêm bao trùm lên thành St. John, bầu trời đêm và tâm tình Đỗ Trần lúc này như cùng một dạng, đều gợi nên cảm giác buồn rầu.
Đến giờ ăn tối rồi.
Đỗ Trần dẹp phiền muộn sang bên trở về tháp lâu, lúc này Ariza đang đứng chờ hắn ở cửa: "Thiếu gia, vú trâu hứa cho ta đâu rồi?"
Đỗ Trần cười cười lôi Ariza vào tháp lâu. Tầng một của tháp là nơi ở của Ariza cũng là nơi tiếp khách, bố trí cực kỳ đơn giản, tường làm bằng đá xanh, một cái giường gỗ, một bộ bàn ghế gỗ.
Lão Fuye đang ở cạnh nấu ăn.
"Fuye bá bá, tối nay chúng ta ăn vú trâu được không? Ta đáp ứng với Ariza rồi."
Lão Fuye lộ vẻ khó khăn, bực tức liếc nhìn Ariza: "Thằng bé ngươi sao chẳng hiểu chuyện. Một nửa tiền tháng của thiếu gia dùng để nuôi ngươi rồi, ngươi còn muốn ăn vú trâu? Hôm nay mới là mười ba, ngươi muốn nửa tháng còn lại thiếu gia ăn bánh mì đen à?"
"Ồ!" - Ariza buồn bã gật đầu - "Vậy ta không ăn nữa."
Đỗ Trần thấy lạ, hỏi ra mới biết hóa ra anh em hắn ở gia tộc St. Kain mỗi tháng đều được cấp một số tiền cố định, nhị thiếu gia Charles được bao nhiêu lão Fuye không biết nhưng Steven thì không dấu lão, đại thiếu gia mỗi tháng được một đồng vàng, tương đương với một trăm đồng bạc.
Còn Đỗ Trần tam thiếu gia này chỉ có mười đồng bạc thôi.
Đỗ Trần lại hỏi giá cả của các vật dụng trong thành, dùng sự mẫn cảm đối với tiền bạc tính ra mười đồng bạc tương đương hơn một nghìn nhân dân tệ ở kiếp trước.
Hơn một nghìn nhân dân tệ, ba miệng ăn trong đó còn có một người cao hơn hai mét, nói chịu đói thì hơi khoa trương, nhưng cũng gò bó.
Đỗ Trần tức giận, Anginus thật là quá đáng, con lão tuy là một thằng ngốc không thể luyện đấu khí nhưng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, làm sao đối đãi lại khắc bạc như vậy?
Nhìn trên bàn một miếng thịt bò, thêm mấy bát canh đậu, Đỗ Trần bực tức đặt dao dĩa xuống bàn nói: "Ariza, thiếu gia đáp ứng cái gì nhất định sẽ làm, ngày mai ta sẽ nghĩ cách cho ngươi ăn vú trâu."
"Thiếu gia, ngài không phải định tìm Steven thiếu gia mượn tiền chứ? Như vậy không được đâu, tiền của Steven thiếu gia hầu hết đều bỏ ra đi dự tiệc của các thiếu gia tiểu thư khác, cũng chẳng còn lại mấy."
"Không, ta tự có biện pháp." - Đỗ Trần cười gian rồi cầm lại dao dĩa, thầm nghĩ, bọn nhà giàu ở St. John tối này tốt nhất nên cẩn thận.
Lão Fuye còn tiếp tục than thở: "Ai! Steven thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ có lúc hơi quá tay khi các quý tộc tiểu thư khác đến mượn tiền. Tiền tháng của ngài thêm vào lương đấu thần đều không đủ tiêu, thường phải vay thêm bên ngoài."
"Lương đấu thần? Lẽ nào đấu thần cũng được tiền à?"
"Đúng thế, Steven thiếu gia là hoàng y ma đấu sĩ cấp ba, mỗi tháng có thể lĩnh năm mươi đồng bạc từ đấu thần thánh giáo."
Đỗ Trần đấm một cái vào ngực Ariza: "Mỗi tháng Ariza được bao nhiêu tiền lương đấu thần? Hắn lợi hại thế này tiền được phát chắc cũng đủ ăn vú trâu chứ?"
Ariza buồn buồn: "Thiếu gia, ta không có đồng nào, ta là nô lệ không được tu luyện đấu khí." Liên Hoa Bảo Giám
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT