"Nếu nhất định phải nói ra mục đích, thì đó là ta không muốn thấy cảng Antwerp vì sự cố chấp của Ziege mà sinh linh đồ thán!" - Đỗ Trần nêu ra một lý do.
Đỗ Trần tuy là tặc, nhưng vẫn có lương tri cơ bản nhất, sau một hồi đại chiến, đừng nói sinh linh đồ thán, lũ lụt khắp nơi, hơn nữa còn vì chiến tranh mà xuất hiện biết bao nhiêu cô nhi? Đỗ Trần tiền thế đã nếm trải qua cuộc sống cơ khổ của một cô nhi, cho dù không có "Bảo Giám" bức bách, hắn cũng không đành lòng thấy vô số đứa nhỏ rơi vào cảnh ngộ như hắn năm nào.
Cho nên, giờ phút này Đỗ Trần nêu ra lý do thật cực kỳ đường hoàng chính trực.
Thiếu nữ hơi nghiêng đầu nhìn Đỗ Trần ngồi bên cạnh, mặc dù hắn toàn thân đều bị hắc y che phủ, nhưng một đôi mắt màu lam vẫn lộ ra bên ngoài.
Thú vị, đôi mắt người này không ngờ cũng giống ta, hơn nữa đôi mắt hắn trong suốt hữu thần, không chút giả tạo, không có vẻ đang nói dối, cho dù ta đã dụng nhiếp hồn thuật cũng không phát hiện có điểm nào dị thường. Chẳng lẽ mục đích hắn cứu ta thực sự là do không muốn thấy cảnh sinh linh đồ thán?
Nhân loại khi nào lại xuất hiện loại người như thế này?
"Được, ta "tạm thời" tin tưởng lý do "thấp kém" đó của ngươi. Bây giờ ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ta và bằng hữu của ta đều không muốn giết người, tất cả mọi sự hôm nay đều là do Ziege bức bách mà ra. Chỉ cần sau khi ta rời khỏi đây, Ziege không hề đuổi theo, ta cam đoan cảng Antwerp sẽ không chết một người!"
Khi nàng nói chuyện trên mặt nổi lên một tầng sát ý, hơn nữa cũng không có ý che dấu, rõ ràng chính là muốn nói cho Đỗ Trần hay nàng ta đối với Ziege đã hận đến thấu xương. Ngươi hôm nay thả ta ra, ngày sau ta nhất định sẽ chuẩn bị tính sổ với Ziege!
Nhưng mà, nha đầu này tức giận trông thật là đẹp, mỹ nhân động nộ, cực kỳ câu hồn!
Đỗ Trần cười khanh khách, đứng dậy vỗ vỗ hắc y trên mình, đổi giọng cười nói: "Tốt, ta giải thoát cho ngươi! Phong ấn của ngươi giải khai rồi, Ziege nhất định sẽ cảm ứng được, đến lúc đó để xem ngươi đảm bảo như thế nào. Ta nhiều nhất chỉ có thể âm thầm giúp ngươi mà thôi."
Thiếu nữ sửng sốt, "Ngươi thật có năng lực đả khai phong ấn thánh khí của Ziege? Còn nữa, ngươi ngay cả tên ta cũng không hỏi mà cứ giúp ta, không sợ ta là ác nhân sao?"
Lão tử chưa bao giờ hỏi tên nữ nhân!
Ác nhân? A ha, mặc dù nha đầu ngươi nói chuyện quật cường, mỗi chút lại nổi sát tâm, nhưng "Liên Hoa Bảo Giám" sẽ không sai, nó tuyệt sẽ không chủ động kêu ta đi cứu một ác nhân.
Nói Đỗ Trần tin tưởng thiếu nữ tóc hồng không quen biết này, chi bằng nói hắn tin tưởng "Liên Hoa Bảo Giám".
"Ta quản gì ngươi là ác nhân hay không? Ngươi, ta quyết định cứu rồi, nhắm mắt lại, ta không hy vọng ngươi nhìn thấy thủ đoạn giải khai phong ấn của ta."
Thiếu nữ vừa nhắm đôi mắt, lại mở bừng ra.
"Thế nào? Sợ ta thừa dịp ngươi nhắm mắt làm bậy à" - Đỗ Trần chọc.
"Ta sợ gì trò quỷ của ngươi. Hừ! Ta chỉ muốn nhắc ngươi một câu" - Thiếu nữ ngưng một lát - "Trước khi cứu ta nên hiểu rõ, đừng để ngày sau phải hối hận, bởi vì thân phận của ta rất đặc thù."
"Thân phận của ngươi với việc ta cứu ngươi có quan hệ gì? Mặc kệ ngươi là công chúa hay là ăn mày, ta đều sẽ cứu ngươi. Nhắm mắt lại, trong lúc ta giải khai phong ấn không nên cố mở mắt ra, bằng không ngươi sẽ hối hận đấy!"
"Được rồi, để xem ngươi có trò gì." - Thiếu nữ nhắm mắt lại. Đến lúc này, nàng vẫn không tin có người có khả năng giải khai phong ấn thánh khí của Ziege.
"Cờ-rắc!"
Trên xích truyền đến một tiếng vang lớn, thiếu nữ chỉ cảm thấy phong ấn trên người giảm đi một phần.
Trời ạ, tâm nàng trầm xuống, hắn thật sự có thể giải khai phong ấn thánh khí của Ziege!? Ziege là thập cấp phong hào đấu thần, người có thể giải khai phong ấn của lão ta, đẳng cấp phải tới mức nào…
Lại một tiếng vang lớn.
Tim thiếu nữ vọt ra khỏi lồng ngực, kinh khiếp đến chết lặng, hắn thực sự làm được rồi, hắn đã giải khai phong ấn của Ziege.
Loài người thế nào lại có vị đấu thần cường đại thế này?
Cùng với từng âm thanh vang ra, tim nàng cũng kịch liệt nảy lên. Ta cũng thật quá buồn cười, lại đi hoài nghi hắn có ý đồ gì, trong khi thực lực của hắn có thể giải khai phong ấn thánh khí của Ziege, thì còn có điều gì không làm được nữa? Việc gì phải dùng quỷ kế đối với mình?
Lúc này tiếng cười của Đỗ Trần nhắc nàng có thể mở mắt ra rồi.
Nàng khe khẽ mở mắt, rồi trước mắt tối sầm, suýt nữa xỉu luôn. "Ngươi… ngươi đã bức Vân Vụ Toả Liên của Ziege nhận chủ!?"
Tổ tiên vĩ đại tại thượng!
Muốn bức tam cấp thánh khí nhận chủ, đã cần tới cửu cấp đấu khí. Vân Vụ Toả Liên của Ziege chính là cửu cấp thánh khí, người này có thể bức nó nhận chủ…
Thâm sâu khó dò, thực lực của người này thật thâm sâu khó dò!
Đỗ Trần cầm trong tay thánh khí đã biến thành hình thái kim chúc cầu, trong lòng buồn cười, thiện sự này thật không xoàng, còn được thêm một cửu cấp thánh khí. Có điều, do thể tích của Vân Vụ Toả Liên lớn hơn so với Dương giác chiến chuỳ, kim chúc cầu nó biến thành cũng lớn hơn nhiều, cỡ một quả dưa bở, không có cách gì dấu nó trong người được.
Đỗ Trần thấy thiếu nữ chăm chăm nhìn mình, không nhịn được cười lại nàng ta một cái. Nha đầu này nhất định là bị thủ đoạn siêu việt theo thường thức thế giới đấu thần của mình làm khiếp hãi rồi.
"Đừng có ngẩn người ra thế, mau đi đi, Ziege khẳng định đã phát hiện thánh khí bị mất, nhất định sẽ lập tức tìm tới."
"Không, bằng hữu của ta hẳn có thể cầm chân hắn một đoạn thời gian." - Nàng ta co duỗi gân cốt, ung dung tới trước mặt Đỗ Trần, quỳ xuống thi lễ, thần thái vô cùng cung kính. Tôn trọng cường giả là chân lý không thể phá bỏ trong thế giới này. Như con người trước mắt "cường đại" tới mức có thể bức cửu cấp thánh khí nhận chủ, vậy, thể hiện ít nhiều tôn trọng với hắn cũng không quá mức.
Nàng cung kính nói: "Helen Brockman bái kiến miện hạ, ngài đã che mặt hiện thân, Helen tuyệt không dám hỏi danh huý của ngài, nhưng ngài có thể nói cho Helen biết cấp bậc đấu thần của ngài được chăng?"
Đỗ Trần hờ hững cười, "Ta không có cấp bậc!"
Đây là lời nói thật, nhưng vào tai Helen lại biến thành một ý tứ khác – Đúng vậy, người có thể bức cửu cấp thánh khí nhận chủ, khẳng định vượt xa cảnh giới phong hào đấu thần, cho nên, đẳng cấp đấu thần hiện tại đã không còn thích hợp với hắn nữa.
Một hiểu lầm mĩ diệu sinh ra như thế.
"Miện hạ, đa tạ ngài đã cứu ta, nhưng Helen còn có một chuyện muốn nhờ cậy, ngài có thể giành chút thời gian nghe chăng?"
Helen cúi đầu thật sâu, ngôn từ mới rồi giao phong với Đỗ Trần cũng không còn thấy đâu. Nàng đang cầu người, thực lực của nàng kiếp này thật không có biện pháp làm được điều đó, mà Đỗ Trần với thực lực "biểu hiện" ra này lại đủ giúp nàng hoàn thành.
"Ô, vị tiểu thư này, ngươi không phải muốn ta lúc này tại đây nghe một cố sự dài ngoằng ngoẵng chứ hả?" - Đỗ Trần nhún vai, - "Miễn cho, ta còn nhiều việc khác!"
Helen ngước đầu lên, đôi mắt màu lam như bầu tời tràn ngập thần sắc dứt khoát, "Miện hạ tôn quý mà cường đại, ta hiểu, Helen không có tư cách thỉnh cầu người làm việc gì cho mình. Ngài có thể đưa ra điều kiện!" Liên Hoa Bảo Giám
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT