Đỗ Trần đem nửa sau câu nói giấu trong ánh mắt… hắn không dám nói tiếp. Theo suy luận logic thông thường - kẻ hạ thủ nhất định là băng nhân hôm trước ngẫu nhiên gặp mặt, mà băng nhân này là lão bằng hữu của Ziege, cho dù là Ziege không đến mức rất thân quen, nhưng hẳn là cũng phải hiểu rõ. Như vậy, Ziege ít nhất cũng phải giống Tuyết Cơ, sớm phải nghĩ đến băng nhân kia là người làm ra vụ bạo nổ…

Tiếp theo, hành động thông thường nhất là Ziege một mặt tổ chức cứu hộ, một mặt phái người đi bắt băng nhân kia. Nhưng căn bản Ziege lại không nhắc tới băng nhân, ngược lại còn bảo hai Tyre thú đều không thể xuất động.

Vậy kết luận hiển nhiên rõ ràng là - Ziege bao che cho băng nhân!

Nghĩ đến đây, Đỗ Trần cước bộ chậm lại, hai tay đang đỡ Tuyết Cơ cũng cứng ngoắc, trong lòng tự mình nói với mình: 
- Sẽ không phải thế a. Hết thảy đều là tự mình phân tích, chẳng lẽ bằng hữu lại không thể làm chút ám muội sau lưng Ziege sao? Chẳng lẽ chỉ bằng suy đoán này mà có thể hoài nghi sư phụ ẩn dấu dã tâm sao?

Tuyết Cơ cũng đã nghĩ đến điểm này, giật mình nói:
- Nếu nói băng nhân đã hạ thủ, vậy Ziege sư phụ chẳng phải là… 

- Không có khả năng! 
Đỗ Trần lắc đầu đáp lại Tuyết Cơ, nhưng lại cũng như là nói cho chính mình.

Đúng lúc này, Ziege được mấy giáo công dìu đỡ đuổi tới Francis:
- Mới vừa rồi vi sư suýt nữa quên một đại sự! 

Đỗ Trần sững sờ quay người lại hỏi, Ziege cười khổ nói: 
- Ngươi còn nhớ quái nhân phát tán hàn khí ngươi đã gặp ngày đến bái phỏng ta không? Vừa rồi bận cứu hộ cơ hồ quên mất chuyện này! Ta hoài nghi quái nhân kia chính là hung thủ, ngươi đã nhìn thấy dung mạo của hắn, vậy ngay lập tức tới chúng thần viện điều động cao thủ truy đuổi theo hắn! 

Lời vừa nói ra, Đỗ Trần như trút được gánh nặng, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng hạ xuống. Nguyên lai sư phụ gấp đến độ đầu óc u mê, nhất thời sơ xuất. Buồn cười thật, chính mình trong lòng còn đang nghi ngờ hắn.

Thật sự là không nên a!

Kiếp trước tại đạo môn tiếp nhận nền giáo dục tôn sư trọng đạo, đến giờ vẫn còn sâu đậm. Cho đến bây giờ, đối với Ziege, Đỗ Trần đều là ngưỡng mộ và tôn kính, là cấm kỵ trong tiềm thức không thể nghĩ xấu…

Ziege lại nói: 
- Băng nhân tên là Solar Gawar, là đại biểu của Yaqin Cassey công quốc… 

Lão đầu tử tùy ý biên tạo cho Thomas một thân phận đại biểu tiểu quốc khó có thể khám phá, xem như cung cấp chút thông tin, nhưng trong lòng vẫn nghĩ: "Đáng chết thật, lão tử mới rồi thấy băng độc quang hoàn tâm thần đại loạn, chỉ biết thầm hận tam đệ, khiến cho cử chỉ cực kỳ sơ hở để lại dấu vết. Hoàn hảo, hoàn hảo chính mình tỉnh ngộ kịp thời, đi bổ bịt đi lỗ hổng này!"

Lão tam, ta vừa rồi làm cho Đỗ Trần tổn hao đấu khí, cho dù hắn tự mình đi bắt ngươi, ngươi bằng quỷ bức cũng có thể chạy thoát lên không, ai, mau chạy đi thôi…

Ziege tính toán rất tinh minh, nhưng sau khi tảng đá lớn trong lòng đã được bỏ, Đỗ Trần cười nói:
- Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định bắt hung thủ về quy án! 

Nói xong, Đỗ Trần vọt lên trên không, đấu khí bồng bột, Thanh Vân cấp tốc, triển khai đại quy mô bí pháp, không còn thấy bộ dáng kiệt lực chút nào nữa!

Ziege giật mình cả kinh "Francis vẫn còn dư lực? Nguy rồi, tam đệ gặp nạn mất!"

Đỗ Trần đương nhiên là vẫn còn dư lực, lúc cứu hộ dân chúng vừa rồi, hắn thực sự đã hao tẫn lực lượng. Nhưng lực lượng của Đỗ Trần là đến tự cái gì a? Việc thiện! Xuy tán độc khí, khống chế nguy hại thành mức độ nhỏ nhất, đấy là bao nhiêu việc thiện? Mặc dù lúc này còn chưa kịp kiểm tra xem liên hoa tinh tiến đến mức độ nào, nhưng công đức việc thiện đã có thể bổ đầy Đỗ Trần phần lực lượng hao hụt.

Khỏi cần đề cập đến Ziege lo lắng như thế nào và làm gì để che lấp lỗ hổng. Nói về Đỗ Trần, sau khi hắn rời khỏi thành khu cũng không vội vàng đi hội hợp với Đỗ Tư, mà đứng trong phạm vi đấu hồn câu thông hỏi tiểu Bối Bối. Sau khi biết được toàn bộ tình hình sự việc trải qua, hắn trong lòng thầm nghĩ "Băng nhân đã bị trọng thương, mà quỷ bức cơ hồ toàn thân cũng bị cháy sạch. Vậy bọn chúng nhất định sẽ lựa chọn lộ tuyến vắng vẻ bí ẩn chạy trốn, đồng thời thu thập linh khí sung túc của nơi đó để bổ sung lực lượng, nếu không bọn họ không chạy xa được… mà xung quanh Đấu Thần đảo, chỗ phù hợp nhất với hai điều kiện này chính là… Thiên Vương sơn!"

Đỗ Trần lập tức điều chỉnh phương hướng, thần niệm gọi Đỗ Tư, chú ý nhưng nơi yên tĩnh trên đường từ thành khu đến Thiên Vương sơn, ta sẽ lập tức thẳng tới Thiên Vương sơn hội hợp. 

Đỗ Tư ứng thanh một tiếng, hai người chọn mục tiêu là nơi ngày trước vong linh Phillip biến dị - Thiên Vương sơn!

Thanh Vân dưới chân Đỗ Trần cực nhanh, mặc dù Ngũ ca đã đi ra ngoài thành trước một hồi lâu, nhưng chỉ một bước hắn đã tới phụ cận Thiên Vương sơn, kèm theo đó là một cỗ hàn khí mãnh liệt đập vào mặt ở ngay trên đỉnh núi.

Rét thật! Thân thể Đỗ Trần run lên, nhưng trong lòng lại vui vẻ, chẳng lẽ băng nhân đã chạy đến chỗ này?

Thanh Vân dưới chân lại tăng tốc, chớp mắt là tới bầu trời Thiên Vương sơn. Nhìn quanh toàn thấy núi cao nguy nga, khóe miệng hắn nổi lên một tia cười lạnh, băng nhân làm hại đến mười vạn dân chúng Đấu Thần đảo, tội giết không tha, đây chính là nhất đại thiện sự kinh thiên địa nghĩa!

Đôi mắt màu lam quét qua đỉnh núi, rồi nhìn xuyên xuống, Đỗ Trần khẽ cau mày, lại nhìn lên bầu trời đêm… đêm nay đúng là ngân nguyệt tránh lui, quần tinh lấp loáng! 
Từ trên núi truyền đến một tiếng lãng tiếu:
- Đêm nay trăng sáng hổ thẹn gặp người, thật khiến cho quần tinh di hận. Lão bằng hữu tới đây làm cho tinh không cảm thấy ân hận.

Đỗ Trần nhún vai:
- Các hạ vẫn còn đang "đào hôn" sao? 

Ở dưới Thiên Vương sơn có hai người đang đối lập. Trong đó có một người bạch bào khinh giáp, ngân phát kim mâu, tuấn lãng dị thường đang tọa chiếm một phía sau cái tửu án hồng sắc, mấy ngón tay ngọc thon dài đang cầm chén rượu thủy tinh, hơi nhíu mày mỉm cười!

Glagins, tên này có lẽ ít người biết đến, nhưng ngoại hiệu của hắn thì thật hiếm người quên được - Thiên hạ đệ nhất sát thủ! Nhưng Đỗ Trần nhớ kỹ Glagins không phải vì ngoại hiệu của hắn, mà là vì hai sự kiện: thứ nhất, hắn tay không đánh bại Ziege; thứ hai, năm đó Glagins vì không muốn cưới Francesca mới nghĩ ra chủ ý thối hoắc là lý đại đào cương (*), gia nhập đại quân bức hôn Đỗ Trần và nói một câu: Chỉ khi ngươi trầm luân trong ma trảo của Francesca bạo lực, ta mới có cơ hội tìm kiếm chân ái! 

Cho nên hôm nay gặp lại, Đỗ Trần mở đầu đã nhắc đến "đào hôn" giễu cợt hắn!

Glagins lắc đầu thở dài, nhẹ nhàng đưa tay đặt ly rượu lên bàn:
- Bạn cũ gặp lại, sao lại nói thứ chuyện làm hỏng phong cảnh đến vậy? Làm thế, rượu ngon cũng không còn tư vị! 

Đỗ Trần vuốt mũi nở nụ cười. Glagins là hậu duệ Tinh Không chiến thần, cũng là một trong những người muốn đi theo cứu thế chủ. Ôm loại tâm tư này nhìn lại hắn, quả nhiên là… thú vị!

- Thôi nói chuyện cũ trước cái đã, Glagins huynh đệ có thấy một gã toàn thân phát tán hàn khí qua đây không? 

Glagins chỉ chỉ ngay kẻ đang đứng thẳng đối diện hắn:
- Gần ngay trước mắt! 

Người này toàn thân mặc chiến giáp dầy nặng mầu xanh nhạt, trên đầu mang mặt nạ thú dữ tợn làm từ huyền thiết không trông rõ dung mạo, trên người đúng là tản ra hàn khí giống băng nhân, nhiệt độ của cả Thiên Vương sơn biến hóa cũng là do hắn gây nên, nhưng vóc người của hắn trung bình như những người khác, không cao lớn dị thường như băng nhân Thomas, hơn nữa hàn khí của người này so với băng độc cũng có khác biệt, không hàm chứa mùi vị ác độc, mà còn có vẻ chính đại quang mình, nói cách khác chính là đường đường chính chính băng tuyết lực lượng!

Đỗ Trần lắc đầu:
- Không phải hắn, ta còn phải tìm người, ngày sau tái ngộ! 

Người kia ngẩng đầu lên, thanh âm khàn khàn như bị lọc qua một lưới kim khí:
- Nếu ngươi muốn tìm một người toàn thân tán phát hàn khí, vậy khỏi cần phí tâm. Hắn cùng một con dơi quỷ từ một huyệt động dưới biển cách đây hơn 70 dặm tiến vào sinh mệnh mê cung, đã vô ảnh vô tung mất rồi! 

Đỗ Trần nheo mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

- Vị bằng hữu này của ta nói… có thể tin được! 
Glagins cười nói: 
- Nếu mục tiêu của ngươi đã mất, nếu không ngại thì lưu lại làm chứng cho chúng ta. Thật tấu xảo là ta cũng đang có một số việc muốn tìm ngươi nói chuyện đây! 

Glagins không có lý do gì để lừa gạt cứu thế chủ, xem ra băng nhân quả thật là đã đào thoát. Nhưng cảm giác lực của gã mặt thú này đúng là cường đại vô cùng! Đỗ Trần thu hồi tâm tư, chân đạp Thanh Vân, từ trên cao nhìn kỹ hai người dưới Thiên Vương sơn cười hỏi:
- Muốn ta chứng kiến cái gì? 

Glagins đưa tay chỉ người kia:
- Hắn chính là "Sát"

Thấy Đỗ Trần không phản ứng, hắn cười cười tự giễu:
- Thập Tam gia, xem ra gần đây ngươi tịnh không quan tâm đến chuyện trên đường nhỉ. Nếu không ngươi nhất định phải nghe được tối nay hai đại sát thủ vương quyết chiến trên Thiên Vương sơn, tranh giành cuộc sống thiên hạ đệ nhất sát thủ! 

Nhắc tới chuyện hắc đạo, Đỗ Trần mơ hồ có chút ấn tượng, phụ trách Đỗ thành nội vụ tình báo Harry đã từng đề cập qua một lần, hai năm gần đây trên đường xuất hiện một tân sát thủ có tên rất quái dị, chỉ có độc một âm tiết "Sát"

Nhưng chỉ là khi Harry nhắc đến "Sát" còn nói hắn không cần chú ý. Như thế nào hôm nay "Sát" lại có thực lực khiêu chiến thập cấp đấu thần Glagins vậy?

Tốc độ tấn cấp bậc này, thật sự là quá nhanh đi? Đỗ Trần không nhịn được lưu tâm nhìn sát thủ vương bên trong trọng giáp vài lần, tán thán nói:
- Nếu các hạ là đệ tử Đấu Thần học viện, chỉ sợ đấu thần tấn cấp ghi trên anh hùng bảng sẽ bị phá mất! 

Thanh âm "Sát" vẫn khàn khàn như trước:
- Các hạ nói đùa, nếu luận về tốc độ tấn cấp, trong thiên hạ ai còn có thể so sánh với Duerkesi đại công ngài đây?

Đỗ Trần xoa mũi, trong lòng thầm mắng: Ngươi - một gã sát thủ, học đâu cái thói quý tộc quan cách, lão tử ghét nhất trò này, có biết chăng? 

Glagins đột nhiên vỗ tửu án:
- Francis, ngươi tìm một gã toàn thân phát tán hàn khí làm cái gì? 

Đỗ Trần liếc liếc mắt:
- Đại chiến sắp đến, ngươi quan tâm chuyện này làm cái gì? 

Glagins giơ chén rượu lên chậm rãi phẩm trứ:
- Không có gì, chỉ là vừa rồi Đấu Thần đảo kinh thiên động địa, băng độc quan hoàn trong Phong tuyết Kinh Ức nhất thức suýt gây đại họa, nếu ngươi đang truy tra bí pháp Phong tuyết Kinh Ức này… rất tấu xảo, ta biết một chút! 

Nói xong, hắn mơ hồ liếc "Sát".

-----------------------------------------------------

(*) Lý đại đào cương: một trong tam thập lục kế, có nghĩa là lấy cây mận chết thay cho cây đào, nói tắt là lấy mận thay đào.
Liên Hoa Bảo Giám

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play