Nữ nhân, lại là nữ nhân! Trong đôi mắt xanh da trời của Arthur sâu xa tư lự, nói cho Đỗ Trần lời truyền ngôn kia là đúng. Cho dù là Sư Tâm vương Alonso năm xưa với "Võ Tôn" cùng xưng là Thương Khung song kiêu, cũng không chạy được cạm bẫy phấn hồng, từ một đời quân chủ anh minh luân lạc trở thành hôn quân, bạo quân.

Tựa hồ chuyện hồng nhan họa thủy ở thế giới nào cũng là thông dụng, chỉ cần thế giới đó có nam nhân, có nữ nhân... nữ nhân xinh đẹp!

Arthur tiện tay ném mấy đồng ngân tệ trả tiền rượu, đúng dậy cười khổ:
- Ngươi chớ hỏi nữa, ta thật sự không muốn nhắc tới nữ nhân kia!

Đỗ Trần ngược lại hết sức hiểu rõ tâm tình của hắn. Arthur từ thời nhỏ nhận hết ánh mắt coi thường, hôm nay lại là anh hào trẻ tuổi, danh tiếng đang mạnh, không thể thiếu chút tâm cao khí ngạo. Mình cần gì phải đi chọc vào, hắn không đủ đau đầu vì bị người ngoài về nói bê bối của gia tộc sao?

Ngay lúc này, bên ngoài có người hầu của gia tộc Tucker gõ cửa truyền tin:
- Hai vị khách nhân, lão gia tử nhà ta lập tức sẽ tới tháp Linh Lung, mời ngài nhanh một chút.

Arthur nhướng mày:
- Nhanh như vậy? Ta còn có rất nhiều lời chưa nói xong!

Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, thấp giọng nói: 
- Chuyện thì dài nhưng ta nói ngắn gọn thôi, vì muốn đoạt lấy hải lộ góc tây bắc Thương Khung, quân bộ của nước ta đưa ra một kế hoạch! Bất quá vừa rồi ngươi nhắc tới đảo Borg, ta đem kế hoạch thay đổi một chút, còn chưa kịp nói với ngươi… dù sao tiếp đến vô luận phát sinh cái gì, ngươi coi náo nhiệt là được rồi!

Đỗ Trần cũng thấp giọng: 
- Vậy ngươi phái hạm đội bí mật bắc thượng giúp ta đoạt lấy đảo Borg, sẽ không làm loạn tới kế hoạch của Renault chứ?

Hai người cười với nhau, sóng vai ra khỏi tửu quán, đi thẳng tới tháp Linh Lung trung tâm của thành Emerald.

Đi dọc theo hai bên đường lớn, phụ cận đông người lắm tai vách, không biết ẩn chứa bao nhiêu cao thủ, không nói được chuyện cơ mật. Đỗ Trần hạ thấp giọng hỏi chút việc vặt không thể hỏi công khai: 
Lão gia tử của gia tộc Tucker là người như thế nào? Ta nghe trong lời đồn, lão đầu tử này chính là lão cổ đổng so với con lừa còn ương ngạnh hơn.

(Cổ đổng: cố chấp, thủ cựu, không hợp thời)

Sắc mặt hơi mang chút âm trầm của Arthur cũng hé ra nụ cười như ánh mắt trời, cũng ép thấp giọng thích thú nói: 
- Ai nói cho ngươi thế, kẻ đó đáng giết, bởi vì hắn dám lừa gạt Duerkesi đại công các hạ...

Dẫm chân dẫm tay, làm cái động tác quật cường, hắn hạ thấp giọng: 
- Con lừa làm sao đủ để hình dung "Junker" lão gia tử chứ? Ít nhất cũng phải là ma vương lừa ngang bướng của Đại Tuyết sơn Einstein.

Khóe miệng Đỗ Trần nhếch lên, nhìn người hầu dẫn đường phía trước, gắng gượng nở một tiếng cười nhạo đáp lại.

Arthur lại nói: 
- Junker năm nay một trăm chín mươi bảy tuổi, tổng cộng có hai tám con trai, mười chín con gái, cháu trai cháu gái nhiều không kể xiết, tỳ khí của lão đầu tử này... Ta nói cho ngươi một câu thế này, Junker lão gia tử nếu nhận định một việc, thậm chí biết là sai, thậm chí phải trả cái giá khó có thể chấp nhận, nhưng ông ta sẽ luôn làm đến cùng.

Đỗ Trần nhếch môi cười:
- Người như vậy, hoặc sẽ sáng tạo ra kỳ công, hoặc sẽ bị chết cực kỳ khó coi.

- Nhưng Junker may mắn lại là người...

Hai người tán nhảm vài câu thì đã đi tới dưới tháp Linh Lung, sau khi thông báo, có người hầu đưa bọn họ dẫn đến đại sảnh hình vòm trên tháp, còn chưa vào cửa, bên trong âm thanh rầm rĩ đã mơ hồ truyền ra.

Người hầu giải thích:
- Tế điện từ ngày mai sẽ bắt đầu, hôm nay là ngày cuối cùng tân khách tụ hội, cũng là ngày lão gia tử muốn mời cơm tất cả các tân khách dự lễ, bây giờ tất cả khách nhân đều đến đủ rồi, đều ở bên trong!

Vừa nói, người hầu vừa mở cửa chính, một toà đại sảnh đủ ba trăm mét vuông hiện ra trước mắt Đỗ Trần, có rất nhiều nhóm người quây lại với nhau, tân khách có hơn năm sáu trăm người.

- Ái chà, Francis huynh đệ của ta, ngài cũng tới rồi?
Một người cười ha hả tiến lên phía trước chào hỏi Đỗ Trần, tóc xoăn màu vàng, trường bào giáo phụ, nguyên lai là nội sự giáo phụ của giáo đình, lão bằng hữu của Đỗ Trần - Bairu! Hắn thay mặt cho giáo hoàng tới dự lễ.

- Bairu đai ca, ngươi tới thật là sớm a!
Đỗ Trần thân thiết gọi, mắt thấy Hải Hoàng ở chỗ không xa, đánh mắt cho Bairu, cố ý lớn tiếng cười to nói: 
- Đã gặp Hải Hoàng chưa? Lần này việc bệ hạ ủy thác ta và bệ hạ Sainz thương đàm rất thuận lợi a, nhờ có Hải Hoàng bệ hạ hào sảng.

Bairu lĩnh hội, đáp:
- Vậy sao? Vậy ta nên thay mặt cho giáo hoàng bệ hạ trước mặt Hải Hoàng cám ơn vô cùng, bệ hạ Sainz, ngài bây giờ rảnh không?
Hai người đi tới, cùng Sainz nói chuyện.

Sainz làm ra vẻ không thèm để ý, nhưng đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Arthur bên người Đỗ Trần, Arthur cũng không chút yếu thế, lạnh lùng nhìn lại.

Mà Đỗ Trần không muốn giúp cả hai, Arthur vừa rồi đã rõ, giờ phút này vô luận hắn làm gì đều là kế hoạch ổn thỏa, vậy Đỗ Trần cũng sẽ vui vẻ xem náo nhiệt.

Không chỉ ở nơi này, tân khách đến dự lễ đều đại biểu các thế lực lớn. Năm sáu trăm người, khó tránh khỏi lúc cừu nhân tương kiến, ân oán tương phùng, chỉ là vướng thể diện của gia tộc Tucker, ai cũng không động thủ tầm cừu tại chỗ! Không khí trong cả đại sảnh tiếp tục ở dưới loại trạng thái quỷ dị này, cho đến lúc... một cỗ u đàn hương tràn ngập lan ra.

- Thân vương Junker giá đáo!!!

Theo tiếng hô chói tai của người hầu, đại sảnh trong khoảnh khắc biến thành không một tiếng động, ở phía bắc của căn phòng tròn, một lão nhân quắc thước cao gầy, dung mạo chỉ có hơn sáu mươi tuổi đi ra, thân mặc trường bào tử kim sắc của thần tứ vương tước, trên áo bào thêu hình lôi điện trường kích, tóc trắng bó riêng sau đầu, nhất là hai con mắt màu tím của ông, lấp lánh tinh quang, nhìn thấy làm lòng người phát run.

Junker hơi gật đầu với mọi người, ngồi trên vương tọa da thú màu tím ở mặt nam, mọi người trong phòng vội vàng làm lễ, người thân kêu một tiếng:
- Lão gia tử!

Người ngoài cũng cung xưng một câu:
- Thân vương các hạ...
Rồi huyên náo đủ các loại chúc tụng tốt lành một hồi. Junker đợi lời chiêu hô gần như xong, khẽ xua tay:
- Đều ngồi cả đi, nghe lão đầu tử ta nói mấy câu.

Mặt không biểu tình mà cũng có uy nghiêm vương tước, Junker chậm rãi nói: 
- Lời nhà Tucker nên nói, nghĩ rằng những con cháu ta khi nghênh đón đã nói rõ rồi, lão đầu tử ta cũng không muốn nhai lại nữa! Nói một lời trong lòng, sinh nhật hai ngàn tuổi của tổ tiên là một ngày trọng đại, chư vị trong lòng còn nhớ đến uy danh của tổ tiên Tucker, đến dự lễ, vậy là đủ nể mặt mũi nhà ta rồi, lão đầu tử ta cầu còn không được, càng không thể cự tuyệt, nhưng...
Mắt lão lạnh lùng quét qua mọi người, trên mặt có vài phần không vui.

Đỗ Trần vuốt mũi, xem ý tứ của Junker, hắn hình như là muốn tìm ai gây phiền toái a...

Đưa mắt nhìn Arthur bên người cười nhạt, tiểu tử này trên mặt tựa hồ có một tia đắc ý "Nằm trong dự liệu"!

A a, Arthur vừa tới đã tìm Hải Hoàng gây chuyện, quả nhiên sớm đã có dự mưu!

Quả nhiên. Giọng Junker đột nhiên biến lạnh:
- Có người, là có ân oán! Chư vị có lẽ có người đã ở trong sảnh Linh Lung này nhìn thấy cừu nhân của mình, cho dù vướng thể diện của nhà ta không dám động thủ, cũng nhất định ở trong lòng tính toán như thế nào giết chết cừu nhân! Bất quá lão đầu tử ta nói cho các ngươi một câu. "Ngày tế điện tiên tổ, ai dám ở thành Emerald động võ, chính là động thổ trên đầu lão đầu tử ta!"

- Bốp! 
Junker vỗ vương tọa dựa tay đứng lên, lạnh giọng quát: 
- Vương tử Arthur, bệ hạ Sainz, hai vị vừa vào thành liền ở trên đường trước tháp Linh Lung đấu võ... hừ, xem ra không nghe cảnh cáo của ta a! Betty, vì sao không mang quy củ ta định ra nói cho bọn họ?

Betty trước mặt Junker thậm chí rất "quy quy củ củ", cuống quít quỳ dưới vương tọa:
- Phụ thân, không phải là con không nói…

- Phu nhân Betty, xin hãy đứng dậy!
Hải Hoàng cười vang đi tới gần Junker:
- Lão gia tử, phu nhân Betty nói hết với ta rồi, bất quá quy củ ngài nói chính là không được thấy máu, ta và Arthur có ai thấy máu chưa?

Junker lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hải Hoàng:
- Bệ hạ Sainz, chẳng lẽ ngươi đường đường là Hải Hoàng cũng chơi cái trò chọc khe hở của câu chữ sao?

Lão đầu này thanh sắc câu lệ, ngay cả Hải Hoàng mà cũng dám thẳng thắn "đại phát tỳ khí", thật sự là uy phong lẫm lẫm! Nhưng ở đây những người quen thuộc ông đều một bộ dạng lý phải như thế, lão gia hỏa so với ma vương lừa còn ngang bướng hơn, nếu bận tâm đại quân của Hải Hoàng mà không dám phát hỏa, vậy ông không phải là Junker rồi.

Huống chi chuyện này gia tộc Tucker đích xác chiếm đạo lý. Người ta trước đó đem quy củ nói hết rồi, các ngươi còn dám động võ trên đường, vậy cũng không phải là quá không nể mặt người ta sao?

Hải Hoàng lời nói nhỏ nhẹ ôn hòa tiến lên xin lỗi.
- Lão gia tử, ta đây cũng chẳng có cách nào a! Sainz ta tôn trọng vinh quang của Tucker bệ hạ, nhưng có người khi ta vừa vào thành đã khóa chặt lấy ta rồi, vậy ta sẽ chờ chết không phản kích sao?
Một câu này liền đem vấn đề đẩy cho Arthur, thực tế, cũng đích xác là tiểu tử này trêu chọc hắn trước.

Lúc này, Arthur cũng đi tới trước mặt Junker, thần sắc khiếp sợ, nhưng cố giữ thể diện nói: 
- Ta chỉ huy đại quân cùng quân trấn hải của Sainz giằng co ba tháng, thương vong mấy vạn huynh đệ, món nợ máu này rõ ràng ở trước mắt…

- Là ta hỏi ngươi, có nghe qua quy củ của gia tộc Tucker ta hay chưa?
Không đợi Arthur nói hết, Junker chuyển chú ý sang hắn, cao giọng trách hỏi:
- Vương tử điện hạ, Sư Tâm vương hiệu xưng Khung Thương thiên kiêu, nhưng nơi này là thành Emerald cách xa Renault ba nghìn dặm, không phải là đế đô Renault của ngươi.

Đỗ Trần trong lòng cười lạnh! Có ý tứ! Lão gia hỏa Junker này thật sự đang phát hỏa với Sainz, hay là bọn họ đang hát song ca với minh hữu?

Dưới ánh mắt chăm chú của Junker, Arthur hơi hiện ra chút chần chờ và kinh hoảng, dường như đang hối tiếc mình vì sao nhất thời xung động trêu chọc Hải Hoàng a!:
- Cái này… vãn bối đích xác là hồ đồ rồi, cam tâm chịu phạt! Vì uy nghiêm của thần Tucker, vì tôn nghiêm của ngài, lão gia tử xin nói đi, ngài vô luận xử phạt thế nào Arthur tuyệt không lời oán hận! Chỉ là mong ngài nể mặt gia gia ta...

Bộ dáng này, khiến trong lòng tân khách xem náo nhiệt đều có một đánh giá, Arthur còn non, hắn đích xác có thiên phú trên quân sự, bất quá nói tới cùng vẫn là một con lừa mới sinh, thích sính cường đấu đá, tâm trí khờ dại còn chưa thành thục, thiếu rèn luyện!

Nhưng duy nhất chỉ có Bairu âm thầm chọc Đỗ Trần một cái, thấp giọng hỏi: 
- Bằng hữu này của ngươi không đơn giản a, là hắn cố ý đúng không? Lời này trước mặt mọi người một khi nói ra, Junker lão gia tử nếu không cho hắn chút biểu hiện trên mặt, vậy chẳng phải là mất tôn nghiêm của chính mình, báng bổ uy nghiêm của thần Tucker? Ha ha, hắn bày trận cố ý yêu cầu trừng phạt… có ý tứ, rất có ý tứ.

Đỗ Trần hỏi lại: 
- Giáo hoàng bệ hạ đối với nhà Tucker và đế quốc Renault thái độ thế nào?

- Chẳng quan hệ gì với chúng ta!

- Vậy còn hỏi cái gì? Xem náo nhiệt là được rồi!

Bairu sửng sốt, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Arthur bộ dạng khờ dại, lời chủ động xin khoan dung vừa ra khỏi miệng, Hải Hoàng không có phản ứng gì, nhưng Junker khẽ nhíu mắt lại, trong mắt tinh quang đại thịnh:
- Bỏ đi, nể mặt Sư Tâm vương, ta cũng không làm khó vãn bối ngươi! Bất quá như lời ngươi nói, nếu không xử phạt ngươi, uy danh của tổ tiên nhà ta chẳng phải là rơi xuống đất sao?

Arthur cướp lời:
- Lão gia tử nói rất đúng, theo vãn bối xem, gia tộc Tucker chính là quân lữ thế gia, trên khánh điển cũng không thể thiếu diễn võ trợ hứng, không bằng nên để vãn bối lên tế điện biểu diễn chút bí pháp, ngài thấy thế nào?

Với thân phận của Arthur lên đài biểu diễn, làm việc diễn trò, đây xem như biến tướng việc hạ thấp thân phận, cũng đủ biểu hiện thành ý xin lỗi rồi.

Junker trầm mặc thời gian rất lâu, rất dài, sau đó chậm rãi gật đầu.

Arthur không ngừng lộ ra nét người:
- Lão gia tử, diễn võ ắt phải có đối thủ, không biết quý gia tộc do ai đến làm đối thủ của ta!
Hải Hoàng đột nhiên nói: 
- Lão gia tử, ta nghĩ lúc khánh điển ngài phải bận rất nhiều việc, sợ rằng không rút được nhân thủ ra. Không bằng ta tới tiếp vương tử Arthur qua lại hai ba chiêu, thế nào?

Junker nhíu mày nói: 
- Bệ hạ, thân phận của ngài…

- Ài, Sainz ta tuy là Hải Hoàng, nhưng bình sinh ngưỡng mộ cao thủ phong trần tự do tự tại, không để ý hư danh nho nhỏ! Hơn nữa, ta cũng xúc phạm quy củ của ngài, về lý nên chịu phạt!
Sainz phất tay nói, kinh nghiệm của hắn đã chứng minh lời này không thật, mọi người trong đại sảnh ngược lại cảm thấy đó là đạo lý nên làm.

Junker đột nhiên có than khẽ.
- Được rồi, khánh điển sẽ kéo dài một tháng, các ngươi diễn võ ở ngày thứ bảy.

Lời vừa ra khỏi miệng, Đỗ Trần đã nhìn thấy, nắm đấm của Arthur đằng sau lưng nắm chặt lại…

Gia tộc Tucker vãn hồi thể diện, thủ phạm gây vạ xúc phạm quy củ của bọn họ cũng chịu "trừng phạt" rồi. Vậy yến hội tiếp theo lại là một đoàn hòa khí. Đưa ly đổi chén, kết giao bằng hữu, bợ đỡ cường giả, đạt thành hiệp nghị bí mật... Cảnh tượng thường thấy trong yến hội quý tộc diễn ra không nằm ngoài ý liệu.

Cho đến nửa đêm, yến hội mới giải tán trong một tiếng ho nhẹ của Junker. Qua một tiếng nữa chính là rạng sáng ngày 21, cũng chính là bắt đầu khánh điển kéo dài một tháng. Nhưng sau khi đuổi khách, Junker không đi đến tế chỗ điện chuẩn bị kéo màn khánh điển mà sau khi đẩy cửa bên trong sảnh Linh Lung, tính cẩn thận một chút, sau cửa một khoảng nhỏ có sáu người trẻ tuổi. Anne cũng ở trong số đó.

Nhìn lướt qua đám vãn bối đang cung cung kính kính, Junker nghiêm nghị nói: 
- Trong các ngươi có cháu của ta, cũng có chắt ta. Thậm chí là cháu chắt đời thứ năm thứ sáu… bất quá các ngươi đều là hậu duệ được ta coi trọng! Nói đi, đêm nay, các ngươi ở gian trong nhìn thấy cái gì?

Trong đó có một vị thiếu gia dung mạo cực kỳ giống Anne nói: 
- Gia gia, tôn nhi nhìn thấy dã tâm của đế quốc Renault, Arthur lợi dụng sự coi trọng quy củ của ngươi, còn có tính cách hiếu chiến của Hải Hoàng, câu dụ Hải Hoàng cùng hắn quyết đấu trên khánh điển...

Người khác nói: 
- Tằng tổ phụ, con cũng nhìn thấy giống như Angus tiểu thúc, bất quá con không rõ vì sao Arthur có tự tin khiêu chiến Hải Hoàng - mặc dù diễn võ là điểm đến thì dừng, nhưng nếu tạo ra tình huống "lỡ tay" quá dễ dàng, Arthur vì sao không sợ Hải Hoàng giết chết hắn chứ?

Junker gật đầu đối với hai hậu nhân này, hai người tức thì kinh hỉ quá mong mỏi chỉ nghe Junker lại nói: 
- Cho các ngươi chút gợi ý, Renault bây giờ phi thường thống hận Hải Hoàng ngầm đứng sau đế quốc Sauber quấy rối biên giới biển của họ, hai mươi vạn đại quân của Arthur bây giờ phân bộ ở phía nam của đảo Borg, thẳng đến một đường Kim Sa Giác…

Angus vất vả suy nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu: 
- Gia gia, Arthur hôm nay là nhằm vào Hải Hoàng, muốn đoạt lấy quyền khống chế góc tây bắc Thương Khung, đây là điều không còn nghi ngờ nữa! Nhưng... Tôn nhi thật sự nghĩ không ra hắn như thế nào có thể làm được điểm này?

Junker lạnh lùng nói: 
- Ngươi không đổi một góc độ khác? Quân trấn hải của Hải Hoàng rất cường đại, hạm đội phương bắc của Renault cũng không yếu, hai bên đối quyết căn bản là tức thời khó phân thắng bại! Mà lúc này Arthur khiêu chiến Hải Hoàng, đổi góc độ khác chính là hắn sẽ dùng bí pháp nào đó kéo Hải Hoàng ở thành Emerald, như thế, quân trấn hải và Hạm đội phương bắc đều mất đi thủ lĩnh! Nhưng hải tộc mất đi là thủ lĩnh tối cao Hải Hoàng, Renault chỉ mất đi một vương tử - bọn chúng còn có Sư Tâm vương chưa từng bại trên chiến trường.

Angus cả kinh nói: 
- Gia gia con hiểu rõ rồi, Arthur nhất định có biện pháp cầm chân Sainz, làm quân trấn hải quần long vô thủ, mà lúc này hạm đội phương bắc mất đi một đầu hổ, nhưng quân trấn hải mất đến một đầu rồng... như vậy Thương Khung Thiên Kiêu, Sư Tâm vương đã đến rồi.

Lúc này Junker mới lộ ra một nụ cười tán thưởng:
- Đúng thế, Sư Tâm vương muốn thừa dịp quân trấn hải quần long vô thủ, tự thân dẫn hạm đội phương bắc tiêu diệt chủ lực quân trấn hải.

Angus vội hỏi:
- Gia gia, Hải Hoàng cùng chúng ta là minh hữu, người vì sao ngồi nhìn Hải Hoàng bị móc lên? Chắc lẽ Sainz thân là một vị vương giả, không hề nhìn ra quỷ kế này sao?

Junker không đáp, ngược lại đưa ánh mắt chuyển đến trên người Anne.

Anne có chút hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì, đợi sau một tiếng ho khẽ của Junker, hồi phục tinh thần trở lại, thay gia gia đáp: 
- Tam ca, Sainz thật sự không có nhìn ra, hắn... đích xác là một võ phu hào sảng thích sính cường chiến đấu! Loại người này, làm một thân hiệp khách hoặc là đại tướng cầm quân ngược lại có dư, nhưng làm vương giả... hắn không đủ tiêu chuẩn!

Trả lời ca ca nửa phần sau câu hòi, Anne nhìn Junker một cái.

- Con tiếp tục nói đi!

Anne lúc này mới tiếp tục nói: 
- Tam ca, gia gia ngồi nhìn Hải Hoàng mắc câu, là muốn xem xem Hải Hoàng ở trong tuyệt cảnh đem ra toàn bộ quân bài trong tay.

- Toàn bộ quân bài? Chẳng lẽ Sainz còn có thứ gì chúng ta không biết?

Anne gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta cùng Sainz đích xác là minh hữu. Nhưng từ 10 năm trước, Sainz đột nhiên hiện ra hai loại phong cách hành sự cực đoan, nhìn bề ngoài hào sảng vô cùng, khiến người ta hận không thể cùng hắn uống thống khoái cả đêm - đây là Sainz chúng ta quen thuộc! Nhưng ở phía trong, âm mưu quỷ kế của hắn không ngừng xuất ra. Vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, dường như biến thành một người khác! Sainz không có khả năng biến hóa, vậy chính là... sau lưng Hải Hoàng thêm một người khác thao túng hoặc là hiệp trợ hắn.

- Một người khác?

- Đúng vậy! Tam ca ngươi không phải thường nói, ngươi nghĩ không thông năm năm trước Sainz vì sao từ dưới đất vận binh, hủy diệt công quốc Mickey sao? Người sau lưng hắn hẳn chính là nguyên nhân!

Angus trầm trọng gật đầu:
- Ta hiểu cả rồi, sau lưng Hải Hoàng thêm một người, điều này vi phạm minh ước giữa chúng ta, cho nên gia gia muốn nhìn rõ con bài cuối cùng của sa ngư này rốt cuộc là ai!

- Được rồi, hôm nay đến đây thôi, đều đi chuẩn bị khánh điển ngày mai đi!
Junker đột nhiên xua tay, lại từ trên ngón tay lấy ra hai chiếc nhẫn, một chiếc ném cho Anne, một chiếc khác cho Angus.
- Từ hôm nay, thương lộ duyên hải phía đông Yaqin giao cho Angus phụ trách! Anne, một dải hải vực từ đảo Borg đến Kim Sa Giác là vùng con quản lý, dẫn theo một ngàn lôi đình quân để ý chặt chẽ khu vực này!

Lời vừa nói ra, trong gian ngăn cách những thiếu niên hâm mộ nhìn chằm chằm vào Anne, nàng không ngờ thu được quân quyền rồi. Lão thiên a! Chúng ta lúc nào mời có quân quyền của gia tộc?

Hoặc đố kỵ, hoặc hâm mộ, nhưng không ai không phục. Nhà Tucker bồi dưỡng đời sau chính là quy củ này, Junker sẽ tùy thời ra đề khảo hạch, ai biểu hiện tốt hơn người, tự nhiên cũng được nhiều hơn so với người khác!

Trong ánh mặt khâm phục và ngạc nhiên, Anne cũng giật mình nói: 
Gia gia, Sư Tâm vương tâm sâu ở phía nam nhà ta, còn sáu mươi vạn hải quân trú ở đảo Borg... Mà mục đích của Đỗ Trần thần giáo không rõ, Francis cũng có thể thông qua Goethe điều động hải quân đại tam giác để nghịch chuyển tình thế... một dải hải vực đảo Borg đến Kim Sa Giác cục diện phức tạp như thế, tôn nữ sợ... sợ...

- Con không có tự tin?
Junker đưa tay ra:
- Vậy trả lại nhẫn cho gia gia!

Anne cắn răng, nắm chặt chiếc nhẫn nói: 
- Gia gia yên tâm, Anne nhất định không nhục sứ mệnh!
Bên trong nàng lại cười cay đắng, ài, trên vai lại nặng thêm, thật muốn... thật muốn lại tìm một bờ vai dựa vào, khóc một trận.

Nhưng cạnh tranh của gia tộc không cho phép ta có thời gian khóc.

Anne với ánh mắt kiên định đi ra khỏi gian ngăn cách.

--------------

Trong phòng khách, dưới bóng đêm, Đỗ Trần và Arthur sau khi cách âm, tiếp tục nói tỉ mỉ chuyện ban ngày chưa kịp nói.

Theo lời Arthur, nhìn chung kế hoạch của Renault cùng suy nghĩ của Junker không sai biệt lắm, mặc dù trên chi tiết chút khác biệt nhỏ, nhưng cốt lõi không sai! Sư Tâm vương đến rồi. Chính con sư tử bên ngoài thường truyền là đã già rụng răng, muốn ngầm thao túng hai mươi vạn đại quân, dùng móng vuốt già nua của hắn phất tay nghịch chuyển càn khôn, nhất cử san bằng chủ lực hải tộc ở hải vực tây bắc Thương Khung.

Đỗ Trần không khỏi có vài phần kỳ quái, quốc quân có thể đưa ra loại kế hoạch quân lược bậc này, dám cô thân mạo hiểm, thống soái chỉ tay tạo tình thế... làm sao người người đều nói hắn già rụng răng? Ngay cả Arthur cũng không ngoại lệ?

Nhưng loại lời này hắn không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Arthur chỉ vào bản lược đồ quân đội nói: 
- Đại khái chính là như thế, bất quá kế hoạch gốc của ta là giữ Hải Hoàng ở đây, không có Hải Hoàng, trận pháp quân trấn hải đã giảm đi trên ba phần...

- Sau đó gia gia ta sẽ tự thân chỉ huy đại quân hải vực tiêu diệt quân trấn hải!

Hắn cười hoan hỉ một tiếng:
- Bất quá ngươi mang đến cho ta một tin tức tốt, di dân của công quốc Mickey trên đảo Borg nếu có thể phối hợp với chúng ta, nhân cơ hội tạo bạo loạn trên đảo Borg - sào huyệt của hải tộc, vậy càng thêm hoàn mỹ!

Tay hắn chỉ một điểm trên đảo Borg ở bản đồ:
- Đương nhiên, Renault ta sẽ toàn lực giúp đỡ công quốc Mickey phục quốc!

Đỗ Trần gật đầu:
- Vì phục quốc, người Mickey sẽ toàn lực hiệp trợ các ngươi! Bất qua ta có một nghi vấn, ngươi như thế nào có thể đem Hải Hoàng trì hoãn ở thành Emerald? Chiến đấu tiêu diệt quân trấn hải ít nhất phải có mấy ngày mấy đêm, ngươi không sợ sau khi Hải Hoàng có được tin tức lập tức trở về sao?

- Hắn không về được!
Arthur cười lạnh lùng, đột nhiên vỗ cự kiếm sau lưng:
- Hôm nay ta cố ý để Sainz biết thanh kiếm này, bây giờ nhất định Sainz đang nghĩ, thanh kiếm này rất không tệ, nhưng chỉ thích hợp với ta dùng, nhưng căn bản không cách nào so được thánh khí của đấu thần.

Đỗ Trần lập tức sáng lên: 
- Cho nên khi quyết đấu hắn cũng sẽ không lưu ý đến biến hóa của thanh kiếm này, vậy bên trong nó có gì thế?

- Gia gia của ta cất giữ thập nhất cấp đỉnh phong bí pháp bên trong, dùng để cứu mạng cho ta!

Đỗ Trần kinh ngạc nhìn thoáng qua cự kiếm, Arthur lại nói: 
- Đúng rồi, hệ thống đấu thần của Thương Khung chúng ta với hai đại lục kia khác nhau, hai đại lục kia sau Vẫn Thần đem cửu cấp đỉnh phong tách riêng ra, biến thành thập cấp phong hào đấu thần, thập cấp đấu thần thời Vẫn Thần tự động điều chỉnh là thập nhất cấp!

Đỗ Trần gật gật đầu, đích xác là như thế, cái này là một trong những bài học lúc mới chuyển thế Steven cấp cho hắn! Shigeru và Julie là như vậy, thời Vẫn Thần tính là thập cấp, sau đó tính là thập nhất cấp.

Nghiêm khắc mà nói, bây giờ Giáo hoàng, Long thần, còn có Tuyết Cơ, ở thời Vẫn Thần chính là thập cấp đấu thần, so thực lực của Shigeru không sai biệt lắm, bất quá bây giờ biến thành thập nhất cấp đấu thần rồi.

Arthur cười nói: 
- Kỳ thực phong hào "Sư Tâm" của gia gia ta là Giáo hoàng tặng cho, lão nhân gia chỉ nghe thấy uy phong liền lấy nó dùng, đây là chuyện sáu mươi năm trước! Bây giờ, thực lực của gia gia ta dùng cách tính của Einstein các người là... thập nhị cấp đỉnh phong! Mà trong kiếm của ta, ẩn chứa một kích mạnh nhất của sức mạnh thập nhị cấp đỉnh phong!

Đỗ Trần cười:
- Nói như vậy, Hải Hoàng chết chắc rồi...

- Đúng vậy, ta sẽ "lỡ tay" giết chết Hải Hoàng, sau đó gia gia ta thừa cơ xua quân bắc thượng, nô lệ của đảo Borg đồng thời phát sinh bạo loạn, hải quân đại tam giác của vương tử Goethe giả vờ tuân lệnh, tạo ra phiền toái... những điều này sẽ đồng khởi... ta nghĩ không ra lý do chúng ta thất bại!

- Chờ một chút!
Đỗ Trần đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội nói: 
- Anne từng ám chỉ với ta, Hải Hoàng này có vấn đề, tuyệt không đơn giản giống biểu hiện bên ngoài...
Liên Hoa Bảo Giám

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play