Hải Hoàng lớn tiếng chất vấn, mọi người trên thuyền đều đưa ánh mắt tới trên người Đỗ Trần.
Đỗ Trần vuốt mũi, vận đủ đấu khí, cười vang nói: - Ta vì tái chiến với Hải Hoàng mà đến!
Âm thanh truyền đi khắp nơi, bá đạo vô cùng, làm cho Hải Hoàng mơ hồ chấn động. Lớn tiếng như thế, không gì khác hơn là vì, Hải Hoàng người này chỉ thích điệu bộ đó.
Quả nhiên, Sainz ở biển rộng đối diện điên cuồng cười lớn: - Phát trăm tiếng pháo lễ, hoan nghênh bằng hữu của ta tới!
- Đa tạ! Đỗ Trần lớn tiếng đáp lại, lại đột nhiêp thấp giọng, đưa mặt nhìn thẳng hải đảo, thấp giọng nói với mọi người sau lưng: - Cứ làm theo cách vừa rồi thương lượng!
Porter cúi đầu tới bên người Đỗ Trần, ở dây lưng sau lưng hắn cất vào một chiếc dây xích, còn có một cuộn giấy: - Đây là tín vật của ta, còn có thư tín tự viết, di dân vong quốc trên đảo nếu nhìn thấy thứ này, sẽ cho ngươi sự giúp đỡ lớn nhất!
Đỗ Trần ép nhỏ giọng hói: - Đã qua năm năm, trong những con dân này của ngươi còn có ai đáng tín nhiệm?
Porter báo ra mấy cái tên, Đỗ Trần hơi gật đầu, trong tiếng lễ pháo đùng đoàng ra lệnh Beierkesi cập bờ, bước lên vùng đất trung tâm - Đảo Borg.
Trên bến tàu, Hải Hoàng soái lĩnh một đội quân Hải tộc xếp hàng dưới cự pháo thánh khí phòng biển cung kính đợi Đỗ Trần, vừa thấy Đỗ Trần đi xuống thuyền con, cười lớn tiến lên cấp cho Đỗ Trần một cái ôm hảo sảng, cười nói: - Lần trước đánh đến thống khoái, ta sau khi thua lĩnh ngộ rất nhiều, cảm giác sắp có đột phá tiến nhập thập nhất cấp rồi, ha ha, đang muốn tìm ngươi đánh một trận!
Nụ cười sang sảng như thế, tấm lòng khoáng đạt như thế, nếu không phải Goethe ở bên người, Đỗ Trần rất khó tưởng tượng Sainz ở trước mắt là người có thể làm ra việc giết vương tử đại tam giác.
Đỗ Trần thầm nhủ, ngươi nêu đột phá thập nhất cấp là thật, lão tử ở trong mắt ngươi là một kẻ đức hạnh khác sao?
Sau khi bắt chuyện, mọi người tiến lên làm lễ, Hải Hoàng liếc nhìn Goethe, không vui nói: - Ngươi làm sao cũng ở đây? Đảo Borg mặc dù cũng ở trong đại tam giác hải vực của các người. Nhưng ta đã hạ lệnh đem nó đặt dưới quyền quản lý trực tiếp, không có quân lệnh của ta, ngươi dám lên đảo? Ngữ khí hắn trầm trọng nặng nề.
Goethe nửa quỳ hành lễ, nhưng đầu gối chỉ ở lưng chừng không hề chạm đất, nhìn tới giống như là liếc Hải Hoàng một cái, trong mắt sát cơ và khinh thường cùng tồn tại, nhưng trong miệng lại cung kính nói: - Tham kiến bệ hạ, hồi bẩm bệ hạ, Goethe đã bái Francis miện hạ làm thầy, hôm nay là tiếp sư phụ lữ hành, tịnh không phải là thân phận vương tử đại tam giác.
Sainz hơi chút sửng sốt, lập tức vỗ vỗ đầu vai Đỗ Trần, nói: - Đồ đệ này của ngươi thật tốt! Goethe. Đứng lên đi, Nể mặt sư phụ ngươi ta bỏ qua cho ngươi lần ngày!
Từ sau khi vương tử của đại tam giác chết, Goethe vẫn luôn đối với Sainz âm dương quái khí, Hải Hoàng hôm nay gặp được cũng không cảm thấy kỳ quái.
Đỗ Trần thầm thở dài, sự khôn khéo của Goethe quả thật không được a! Muốn báo thù, trước tiên phải cúc cung với cừu nhân! Hắn lôi cánh tay của Hải Hoàng đi trước, cười nhẹ nói: - Chẳng có cách nào, lãnh địa của ta đối mặt với biển lớn, nếu không có đại tam giác hải vương chiếu cố, nói không chừng dẫn tới bao chuyện rắc rối, vì giảm chút phiền toái, ta chỉ đành thu một vương tử đồ đệ thôi!
Lý do này quan miện đường hoàng, ám chỉ Hải Hoàng, kỳ thực quan hệ sư đồ của chúng ta chẳng bao nhiêu, chỉ là vì ích lợi mà thôi, điều này làm Hải Hoàng liên tục gật đầu tán đồng. Nhưng hắn rốt cuộc tin được mấy phần, e rằng chỉ có nữ thần vận mệnh bà nương kia mới biết được…
Đảo Borg khi cường thịnh có bảy trăm vạn nhân khẩu, nên diện tích tự nhiên không nhỏ. Từ trên bản đồ của Goethe mà suy đoán, diện tích của nó đại khái tương đương với ba tỉnh Rick của Lanning, hòn đảo có diện tích lớn như vậy ở trong hải dương còn có rất nhiều, nhưng đảo Borg lại có một đặc thù khác mà các đào lớn khác không có, đó chính là diện mạo địa lý của nó hết sức kỳ lạ.
Từ trên bản đồ nhìn qua, đảo Borg là một hòn đảo hình bầu dục không theo quy tắc, trung tâm là một lòng chảo trơ trụi, bất kỳ loại thực vật vụ mùa nông nghiệp nào cũng không có, so với sa mạc chẳng khác bao nhiêu, mà nơi này lại là nơi trung tâm hành chính của công quốc Mickey ngày trước, cũng là nơi đặt cung nữ thần. Ngoại vi thung lũng là một bình nguyên lớn hình tròn, so với thung lũng bên trong thì một vòng bình nguyên này có thể xưng là "Thượng Thiên Phủ chi Quốc", dùng câu nói đùa thô tục của nông phu Mickey mà nói, đó chính là "ở đây dù đái bừa một bãi, năm sau có thể mang ra cho ngươi hai cục muối".
Mà ở ngoại vi đồi, đều là địa hình bờ biển nhiệt đới, phong cảnh tú lệ, ngư nghiệp phong phú. Thung lũng, bình nguyên, bờ biển ba tầng địa hình hoàn toàn hợp với nhau, màu vàng nhạt, màu vàng đất, còn có màu hoàng kim ba vòng tầng tầng tiến tới, cấu thành thế đất độc đáo của đảo Borg.
Về phần diện mạo địa lý của đảo Borg vì sao đặc biệt như thế. Bọn Porter người Mickey sinh ra và lớn lên ở đó cũng không biết rõ, chỉ biết năm đó nữ thần Mickey thấy trên đảo này sản vật phong phú, là một thế ngoại đào viên, liền chọn nơi này làm đất phong.
Ra khỏi bến tàu, Hải Hoàng vốn muốn trực tiếp bay đến trung tâm hải đảo, nhưng Đỗ Trần vừa thấy trên bến tàu chưa hề chuẩn bị một công cụ giao thông nào, liền biết Hải Hoàng đã định dùng phi địa (phương tiện giao phông dưới đất), hắn không đợi Hải Hoàng đề xuất ý kiến, cười trước: - Bệ hạ, khó được một lần đến đất của ngài, không biết có thể hay không cho ta thăm quan một chút phong tình của hải đảo?
Hải Hoàng có chút sửng sốt, có vài phần không tình nguyện, nhưng vẫn nói: - Cũng tốt, chúng ta liền tới phụ cận Nữ Thần cung, trên đường xem thổ địa của ta!
Đỗ Trần trong lòng cười hắc hắc, trong đấu hồn nói: - Bối Bối, Andy, cả hai trên đường tra xét tỉ mỉ cho ta, đừng bỏ qua một tia dấu vết nào! Nếu ở nơi này làm mua bán lớn, điều tra địa hình tự nhiên là vị trí đầu tiên.
Trên đường bộ hành, khu vực ngoại vi của bờ biển không hề có địa phương thần kỳ, chỉ có rất nhiều quân đội hải tộc đang hành quân dàn trận, không biết là đang huấn luyện hay là đang phòng ngừa, ước chừng tiến vào hơn hai mươi dặm, liền tiến vào một mảng bình nguyên lớn "Đi tiểu ra muối", theo đó là tiếng khóc mơ hồ, còn có tiếng roi da "Bôm bốp"…
Nhìn thấy cảnh tượng trên bình nguyên, Đỗ Trần không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Đảo Borg mang khí hậu nhiệt đới, mặc dù bầy giờ chỉ là trung tuần tháng một, nhưng mặt trời trên đỉnh đầu vẫn như thiêu như đốt, khắp nơi trên bình nguyên đều là vong quốc di dân của công quốc Mickey, hoặc có thể nói là nô lệ của Hải tộc, bọn họ dưới roi da của Hải tộc lao động cực nhọc, mồ hôi chảy ướt lưng, thỉnh thoảng còn bị đánh lên một hai roi da.
- Bốp! Bốp! Bốp!
Hải tộc đốc công ở ven đường vừa thấy Hải Hoàng đi tới, lập tức vung roi da, lớn tiếng quát: - Xếp hàng, cung nghênh Hải Hoàng bệ hạ!
Theo tiếng hô những nô lệ cuống quít đứng ở ven đường, mỗi người đều mặc y phục vải thô mà ngày đó Lancien khi được cứu đã mặc, phần lớn mặt vàng vọt gày gò, trên người còn có rất nhiều vết thương, thật là đau xót tận tâm can. Nhãn thần của họ vẩn đục khiến người nhìn thấy sinh ra lòng thương cảm, cũng chỉ có nhìn thấy bên người Hải Hoàng xuất hiện vài nhân loại, trong mắt bọn họ mới có xuât hiện mấy phần thần sắc kinh ngạc như vậy.
Trong khoảng khắc, hai bên đường lớn đều là nô lệ và quản đốc, nhìn một cái không thấy bờ.
Đi trên đường lớn đất vàng của bình nguyên, Hải Hoàng có chút đắc ý liếc mắt nhìn đội ngũ nô lệ bên đường: - Francis, ngươi xem tình hình trên đảo này thế nào?
Đỗ Trần cười khan nói: - Thể hiện hết thần uy của bệ hạ!
Hải Hoàng cất tiếng cười to, kéo tay Đỗ Trần cùng đi nhanh về phía trước, nhưng sau khi đi được dặm đường, đột nhiên "rầm" một tiếng, một nô lệ cao tuổi đứng trong đội chịu không được hình phạt và cái nắng gay gắt, thể lực không chống đỡ được mới ngã xuống, hơn nữa chính ngã xuống ở trước mặt Hải Hoàng.
- Nước, nước... Hắn rên rỉ nho nhỏ, thần trí đã không còn được tỉnh táo nữa rồi.
Sainz nhướng mày, thế này không phải làm mất mặt ta sao? Ánh mắt sắc bén nhìn tới, đốc công hải tộc phụ trách một mảng này lập tức run lập cập: - Bệ, bệ hạ thứ tội! Rối rít tiến lên phía trước kéo lão nhân té xỉu kia đi, một lúc sau, sau tường người truyền đến hai tiếng kìm hãm: - Phụt phụt.
Mắt Đỗ Trần nhìn thấy hết thảy, đột nhiên cảm thấy hàm răng phát ngứa, mẹ nó, Hải tộc thật sự đem những di dân của Mickey làm người nhìn không thông, nói giết là giết……
Hắn vội vàng cười nói: - Bệ hạ, ngài xuất ra nghi thức hoan nghênh ta lớn như thế này, thật khiến ta xấu hổ a! Không thể vì ta chậm trễ sản xuất toàn đảo của bệ hạ ngài, hay là để bọn họ tiếp tục lao động đi!
Lại "Phạt đứng" tiếp, không biết còn phải hôn mê bao nhiêu người! Đây là sào huyệt của Hải Hoàng, đồn trú không biết bao nhiêu quân đội. Đỗ Trần giờ phút này cũng không thể cường hành giải cứu những nô lệ thuộc về Sainz này, chỉ có thể uyển chuyển làm chút việc thiện..
Sainz sắc mặt âm trầm: - Thứ vô dụng làm ta quá mất mặt. Francis, chúng ta…
Lời còn chưa dứt, lại "rầm" một tiếng, lại có một mặt người xuống đất, hắc, xem ra nữ thần vận mệnh bà nương kia hiềm Hải Hoàng mất mặt chưa đủ a! Trong lòng Đỗ Trần cười trộm, nhưng nhìn rõ ràng không khỏi ngẩn ra, lần này ngã xuống không ngờ là một đốc công Hải tộc, hơn nữa miệng hắn còn phun bọt trắng, không ngờ so với lão nô trước còn nghiêm trọng hơn.
Binh lính hải tộc mà cũng té xỉu? Chẳng lẽ thể chất của bọn họ còn không bằng một nô lệ lớn tuổi nhân loại?
Đỗ Trần chợt nhớ tới một đoạn hội thoại Goethe trên đường: - Sư phụ, cao cấp đấu thần của Hải tộc chúng ta không sợ lục địa, nhưng binh lính hải tộc bình thường sau khi rời nước chỉ có thể chống đỡ chừng một ngày, tinh nhuệ một chút, cũng chỉ có thể chống đỡ hai ba ngày, mà bình dân hải tộc càng khó rời khỏi biển!
Ngày đó Goethe còn bữa bãi trào phúng Hải Hoàng: - Ta nghe phụ thân nói, vì thống trị nô lệ trên đảo Borg, Sainz thậm chí tập hợp sáu mươi vạn đại quân, luân phiên tới lục địa đốc công! Mỗi năm quân phí đều dọa chết người.
Đỗ Trần sờ sờ mũi, có vấn đề! Nơi này tuyệt đối có vấn đề, hắn tận mắt chứng thực, Hải tộc thống trị lục địa căn bản là việc phải cố gắng hết sức để có kết quả a, mà Hải Hoàng lại hao phí nhân lực vật lực khổng lồ như thế thống trị đảo Borg, chẳng lẽ vì nơi đây sản vật phong phú, có thể sản xuất xa xỉ phẩm trong nhân loại?
Hắn chưa có ngu như vậy chứ?
Xem ra Sainz vẫn hoài nghi thứ trong tử sắc bì giáp còn ở đảo Borg, cho nên tiếng là thống trị, thực ra là tìm kiếm qui mô lớn.
Sắc mặt của Sainz trở nên cực kỳ khó coi, trong đội ngũ hoan nghênh liên tiếp ngã hai người, làm trên mặt hắn không còn chút vinh dự nào, vẫy vẫy tay, lạnh lùng nói: - Tản ra, tản hết ra! Francis chúng ta tiếp tục lên đường! Hắn cũng không quay đầu lại liền đi về phía trước.
Đoạn đường còn lại trong đầu Đỗ Trần tràn ngập nghi hoặc đối với tử sắc bì giáp kia, nửa ngày sau, bọn họ đi đến trung tâm hành chính, bất quá tới nữa là cung nữ thần, cũng là địa điểm cơ mật Hải Hoàng trọng thị, không thể để Đỗ Trần dễ dàng tiến vào, Hải Hoàng chỉ có thể đem bọn họ an bài trong lầu gác ở nơi giao cắt giữa bình nguyên và lòng chảo.
Ước định ngày mai thương đàm việc của giáo đình, còn có "Coi đây như nhà mình" một loạt lời khách sáo, và sau đó là... những thứ này chẳng cần nói tỉ mỉ, yến tiệc hoan ngênh buối tối qua đi, Hải Hoàng rời khỏi lầu các.
Đỗ Trần đứng ở trước giường trông xa bình nguyên rộng lớn trước măt, nhếch môi: - Cuối cùng cũng tiễn Hải Hoàng đi! Bối Bối, Andy tinh thần lực và khứu giác của các ngươi có phát hiện ra cái gì không?
Andy lắc lắc đầu, bất quá tiểu Bối Bối nói: - Ba ba, vừa rồi ở trên bình nguyên, có rất nhiều binh sĩ hải tộc không phải là đốc công, mà là đang đào hầm, hơn nữa trên đảo cũng bị âm thầm đào bới rất nhiều hầm lớn!
Nguyên nhân đào hầm khẳng định là Hải Hoàng tìm thứ bên trong bì giáp, đây không tinh là phát hiện ngoài dự liệu: - Chỉ có thế sao?
- Bối Bối chỉ tra được chừng đó!
Snoopy kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú cũng chủ động nhảy ra nói không phát hiện vân đề gì.
- Ai, xem ra phải tới cung nữ thần tìm đầu mối rồi... Đỗ Trần thất vọng thở dài, Alex đi theo bên cạnh "Rầm" một tiếng, đột nhiên ngã xuống, Đỗ Trần khẩn trương: - Alex, con làm sao... xú tiểu tử làm cái gì vậy?
Tiểu gia hỏa này cũng không phải là té xỉu, mà là cố ý nằm trên sàn nhà, nằm xoài ra ngửa bụng, còn nâng hai cai chân nhỏ lên, lãnh khốc tới ngây thơ thú vị. - Cao thủ, không thích nói thừa, tự mình nhìn xem!
- Tiểu tử thúi! Lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị tiểu gia hỏa này câu dẫn, ngay cả Snoopy cũng không nhịn được vây quanh Alex nhìn mấy lần. Nhưng tiểu gia hỏa này vẫn giữ cái bộ dạng rắm thối kia, không hề có chút nào dị thường. Ngược lại tặc nhãn của Đỗ Trần lưu ý tới một điểm - Alex với ngày thường có chỗ không giống, chính là đáy hài dưới chân nó thấm rất nhiều bùn đất màu vàng trên bình nguyên lớn, nhiều tới mức vượt qua lẽ thường!
Chẳng lẽ con trai nói tự mình xem là xem bùn đất dưới đáy hài? Đỗ Trần lập tức sáng lên, vội là lên: - Alex, bùn đất này là con cố ý mang lên chân sao?
Alex nằm lạnh lùng gật đầu: - Hạnh phúc của cao thủ, có được lão ba thông minh một chút!
Câu này làm Đỗ Trần chết nghẹn, một tay quắp lấy cổ con trai xốc lên, một tay khác xem xét chút bùn đất: - Những bùn đất này chỉ là thổ nguyên tố dầy đậm một chút, bình nguyên lớn của đảo Borg trở thành thiên phủ chi quốc, sản vật phong phú, quá nửa dựa vào bùn đất này... nhưng trừ những thứ này ra, nó cũng chỉ là đất bùn!
- Ài, quên đi, cha sau này người không cần nói biết con là được rồi! Alex tiểu đại nhân giống như phiền muộn thở dài, đột nhiên phun ra mấy từ: - Một trong ngũ nguyên chi lực của thiên hạ, Đại Địa Tinh Hoa!
Thân thể Đỗ Trần run lên: - Con xác định? Con làm sao nhìn ra được?
Alex lãnh khốc bĩu môi... Liên Hoa Bảo Giám
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT