Đỗ Đinh hưng phấn, đôi mắt xanh biếc tràn ngập tơ máu, trong Liên Hoa nhảy loạn. Là một hạt cây, kim tệ, đá quý, châu báu, trong mắt nhân loại có thể dẫn tới đánh nhau sống chết, nhưng với hắn chẳng có chút giá trị, ngược lại hắn chỉ để ý hai thứ - nước cùng đất! Vì chúng cung cấp dinh dưỡng cho cây cối sinh trưởng.
Bằng vào thiên hạ bổn nguyên lực lượng, pháp bảo quẻ thứ 4 hiển lộ chân thân chỉ trong chớp mắt, tiểu Đỗ Đinh đã cảm ứng được, nắm đất kia là cực phẩm trong cực phẩm, ngay cả một trong ngũ đại thiên hạ nguyên lực là đại địa tinh hoa cũng không thể so bì.
Hạt cây nhỏ cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Đỗ Trần, miệng không ngừng nói lầm rầm: - Tiêu rồi, tiêu rồi, đời này sao lại cho ta thấy đất tốt như vậy chứ, sau này còn có đất nào có thể khiến ta để vào mắt? Tại sao lại cho ta thấy đất tốt như vậy... ta dễ dàng chửi ta sao?
Thần niệm của Đỗ Trần đều tập trung lên đất, đất cát màu vàng nhạt trên tay rất ít, chỉ có một nắm nhỏ, Đỗ Trần lật tay, nhẹ nhàng rắc đất, muốn chăm chú quan sát huynh đệ quẻ thứ 4, nhưng...
Mặc kệ Đỗ Trần cho chảy thế nào, một nắm cát nho nhỏ chạy mãi không hết! Khoảnh khắc, dưới chân Đỗ Trần đã hình thành một đống cát nhỏ màu vàng nhạt, mà đất cát trong tay... vẫn không chút giảm bớt.
- Dự trữ vô cùng, dùng mãi không hết sao? Đỗ Trần trở tay thu lại, đống cát trên mặt đất như biển chảy về sông, đều về trong lòng bàn tay hắn, nhưng vẫn là một nắm cát nho nhỏ.
Đỗ Trần trừng mắt, nở nụ cười: - Đỗ Đinh, nếu dụng loại đất này cùng Bi Minh Chi Lệ phối hợp, ngươi phải bao lâu mới có thể lớn lên?
Đỗ Đinh đôi mắt tham lam, ánh mắt bức người, rống to: - Cho ta một giờ, ta có thể phát triển thành một gốc vong linh bổn nguyên, mang mọi người rời khỏi nơi này về nhà.
- Nhỏ tiếng chút, chúng ta còn đang trong vòng vây của JuJu thú. Đỗ Trần thích ý giơ tay đặt lên mép, làm ký hiệu "cấm thanh" với tiểu Đỗ Đinh, sau đó dùng đài Liên Hoa làm bồn, cát của quẻ thứ 4 làm đất, gieo hạt tiểu Đỗ Đinh xuống, cuối cùng dùng một giọt Bi Minh Chi Lệ nhỏ xuống đất.
Chỉ chờ một canh giờ, mà Chaucey lại cho năm giờ, - tính ra cũng là còn hơn một giờ nữa mới tới lấy "Thức ăn". Thời gian như vậy đủ rồi.
Người Brockman bị ép vào sát vách tường tính mạng thụ, địa lợi cũng có, hết thảy đều nắm giữ.
Bất quá....
Đỗ Trần đột nhiên phát hiện Tuyết Cơ ngây ngốc nhìn hắn, dung nhan kiều mị ngượng ngùng, một đôi mắt màu đen có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại bị đôi môi hồng ngăn lại, ngượng ngập nói không nên lời... lão thiên a, Đỗ Trần cuối cùng cũng nhớ tới hắn đã làm cái gì.
- Tuyết Cơ, ta vừa rồi... Đỗ Trần vừa mới gian nan mở miệng, Tuyết Cơ lại cúi đầu, chuyển mình đi vào trong đám đông, trên mặt chỉ có ngượng ngùng, nhưng không có chút phẫn nộ vì bị nam nhân cường bức.
Điều này còn có thể nói gì nữa? Một thứ gì đó sau khi nảy mầm, chuẩn bị khai hoa kết quả.
Đố Trần đứng như trời trồng, tay chân bứt rứt, ngơ ngác chẳng biết làm sao thì tốt. Steven rẽ mọi người đi tới, vỗ vỗ đầu vai Đỗ Trần, nói: - Lão tam, ngươi phải chịu trách nhiệm a! Người ta là một nha đầu thanh bạch, vậy mà bị chà đạp trong tay ngươi, dĩ vãng Steven ta tự biết không phải thứ tốt, nhưng nữ nhân bị ta câu dẫn dù hơn tám mươi tuổi hay dưới tám tuổi cũng đều là tự nguyện, ta chưa bao giờ bắt buộc một ai...
- Đại ca, ngậm miệng của ngươi lại được không? Đỗ Trần trừng mắt, đột nhiên nhỏ giọng nói rõ tình huống của tiểu Đỗ Đinh, lại nói: - Trước tiên không nói cho người Brockman, vẻ mặt bọn họ không giấu được đâu. Đại ca, chúng ta có thể thoát thân, bất quá trước khi đi còn một vấn đề.
Steven sắc mặt đột nhiên âm trầm: - Đích xác còn có một chuyện, mới vừa rồi Tuyết Cơ nói đúng, JuJu thú này vô luận tới đâu đều cũng là một hồi tai nạn...
- Nhưng có một nơi, nếu bọn họ đi tới đó, chẳng những không phải tai nạn, ngược lại là việc thiện thật lớn.
Huynh đệ hai người nhìn nhau, đột nhiên cười âm trầm.
Thời gian năm tiếng qua đi rất nhanh, "Đông đông", cự vĩ Chaucey đập xuống đất, dẫn theo một đội JuJu thú cấp tốc đi tới.
- JuJu vương hắc dát dát! JuJu thú vây quanh người Brockman lập tức nhường đường, để Chaucey đi lên trước, bốn ngàn người gia tộc Brockman nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng bị vây trong một không gian nho nhỏ thì cũng đông đúc, khiến cho Chaucey đầu to cũng khó mà thấy được tình hình bên trong.
- Á Lực, thời gian tới rồi, giao một ngàn thức ăn ra đây. Chaucey ngạo nghễ đảo mắt qua mọi người.
- Hắc dát dát, giao ra đây, nếu không biến các ngươi thành nhục tương hắc dát dát. JuJu thú ầm ầm kêu rống, những con phía trước trong khoảnh khắc nhe nanh, cười kinh khủng, thỉnh thoảng còn liếm mép, mùi máu tươi trong miệng phả ra, khiến người ta run rẩy lui bước.
Đỗ Trần rẽ mọi người ra, người Brockman trong lòng run sợ tách ra hai bên, tạo ra một đường, nhưng vẫn dính sát vào vách tường. Đỗ Trần trong tay cầm một chậu cảnh như Liên Hoa, bất quá không giống cây con, cây này rễ màu xanh biếc, cành lá màu trắng, nhìn qua có vài phần quỷ dị.
Đỗ Trần cười nói: - Chaucey vương hắc dát dát, lương thực ta đã tuyển xong rồi, bất quá còn có một sự tình phải nói rõ ràng với ngài.
- Ngậm miệng lại, ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta. Chaucey sâm nhiên nói: - Lương thực được tuyển đi theo ta còn lại thành thật ở lại đây, ai dám lộn xộn, ta hắc dát dát cắn nát đầu hắn.
- Cô lỗ, cô lỗ. Quần thú đột nhiên vang lên thanh âm nuốt nước miếng, có JuJu thú nói: - JuJu vương, chúng ta ở đây nhìn bọn chúng nửa ngày, đều đói sắp hắc dát dát rồi...
Chaucey cười to ha ha: - Hiểu rồi, chờ ta mang thực vật đi, các ngươi tùy chọn bên trong một trăm tên mà ăn.
JuJu thú hô lớn: - Chaucey, hắc dát dát, hắc dát dát, Chaucey.
- Chaucey, ngươi không thủ tín. Người Brockman lớn tiếng chửi bới, nhưng sợ hãi lui về sau.
- Thủ tín? Hắc dát dát, ta phải giảng chữ tín với thực vật sao?
Đỗ Trần hừ lạnh một tiếng.
Tên ngạo mạn! Đỗ Trần cũng làm ra vẻ sợ hãi cùng kinh hoảng, cầm bồn cảnh trong tay, đột nhiên hỏi: - Chaucey vương, ngươi xem cây cảnh này của ta. Trong lòng hắn cười lạnh, chỉ cần chú ý lực của ngươi bị chuyển đi, lão tử sẽ đập chết ngươi.
Chaucey có chút sửng sốt, hắn đã sớm thấy cây cảnh này, bất quá không có cảm giác gì nhiều lắm - tiểu Đỗ Đinh dù cũng là mầm móng tính mạng thụ, thân mang khí tức của tính mạng thụ, nhưng hắn kế thừa vong linh, hoàn toàn khác biệt tính mạng thuộc tính mà JuJu thú hấp thụ. Chaucey thấy hắn nhiều nhất chỉ cảm thấy có chút chán gét, sùng bái cùng mừng rỡ quyết nhiên không có.
- Xem cây cảnh này làm gì? Chaucey hừ lạnh một tiếng, tiến lên bắt lấy một người Brockman, vác lên vai, từ trên cao nhìn xuống, cười độc ác: - Người bị chọn đi theo ta, ta ăn tứ chi cùng hai chân, kêu mọi người đi dẫn đường.
Hắc, tiểu tử này không rút lui! Thấy Chaucey không có bị Đỗ Đinh hấp dẫn chú ý, Đỗ Trần đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hai mắt màu đỏ của Chaucey, mỉm cười: - Chaucey, miệng ngươi rất hắc dát dát.
Đây là hắn mắng Chaucey: "Con mẹ tiểu tử nhà ngươi có đúng là có cái mồm thối không?"
Chaucey thốt nhiên giận dữ, mở ra miệng rộng, muốn cắn nuốt Đỗ Trần, nhưng hắn dù sao cũng là một JuJu thú thông minh, trong nháy mắt lúc hé miệng, Chaucey nghĩ thầm, không đúng, Á Lực dám kiêu ngạo với ta như vậy nhất định là có gì đó để dựa dẫm, nhất định tiểu tử này có biện pháp chạy trốn, mới dám chửi JuJu thú vương ta.
Nghĩ vậy, Chaucey chẳng những xoay người muốn chạy trốn, hơn nữa rống to hạ lệnh: - Ăn sạch bọn chúng.
Hết thảy đều chậm rồi, hắn bị chọc giận thì động tác chậm nửa nhịp, càng cho Đỗ Trần cơ hội tiến gần người! Đỗ Trần phất tay ném ra cát vàng, "Đánh" vào hai mắt Chaucey.
- A! Hắc dát dát. Chaucey kêu thảm thiết, nhưng bão cát của Đỗ Trần như hoàng long xuất hải, khoảnh khắc vây lấy người Brockman, ngăn cách bước tiến của JuJu thú, hô phía sau: - Czech, tiếp lấy đường đệ của ngươi.
Cùng lúc đó, Liên Hoa bay nhanh về phía sau, tiểu Đỗ Đinh đã trưởng thành cành lá tăng vọt, hung dữ đánh vào vách tánh mạng thụ.
Vách tường tánh mạng thụ ẩn hiện quang mang, một cửa lớn đủ cho trăm người đi lại xuất hiện - đây cũng là năng lượng cực hạn hiện giờ của Đỗ Đinh.
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến JuJu thú chết lặng, người Brockman cũng chết lặng, cát vàng đầy trời bao phủ người Brockman ở trong, Czech cuối cùng tỉnh ngộ nhanh nhất, điên cuồng hét lên: - Còn lo lắng cái gì? Á Lực tiên sinh cản phía sau cho chúng ta, chạy mau.
Steven nhướng mày, che chở cho Tuyết Cơ, quát lớn: - Theo tuổi, lão nhân ngoài sáu mươi tuổi đi trước, hài tử dưới 15 tuổi đi làm nhóm thứ hai, nữ nhân nhóm thứ ba, quân nhân cuối cùng! Ai dám rối loạn trật tự, đừng trách đao phong của ta vô tình.
Czech cười xấu hổ, lập tức lệnh cho người của mình theo trật tự lui lại.
Một mặt khác, Đỗ Trần dùng cát vàng ném vào mắt Chaucey, tiếp đó lại một dòng cát chảy ra thành tường bao lấy hắn. JuJu thú thấy vương hắc dát dát bị bắt sống, bản thân bị cát ngăn trở, lúc này cuồng nộ. - Hắc dát dát, ăn sạch bọn họ.
Quần thú rít gào điên loạn, mấy ngàn mãnh thú mở ra miệng rộng cắn vào tường cát, muốn dùng miệng rộng phá tường do quẻ thứ 4 biến thành, nhưng...
Hiện tại JuJu thú chỉ ăn được thịt người, bây giờ bọn hắn không còn có thể ăn được cát, đây là thứ cát mà trước đây bọn chúng thích nhất, bọn JuJu thú này chỉ có thể dùng miệng đào đất, sau đó phun ra, động tác chậm chạp! Mà cát của quẻ thứ 4 lại vô cùng, dùng mãi không hết, mặc cho bọn chúng đào thế nào, lượng cát tăng lên vĩnh viễn không giảm! Thời gian lâu, JuJu thú chẳng những không có đào được thông đạo, cát không được chuyển vận đi, ngược lại còn ngăn trở viện quân ở phía sau.
Trong vài phút, bốn ngàn người Brockman bình yên lui tới một nơi khác, Đỗ Trần cười dài ba tiếng, bắt lấy Chaucey lùi vào thông đạo, cũng rời đi.
Chỉ còn lại bọn JuJu thú sửng sốt.
Trong tính mạng mê cung, không còn chút cát vàng nào cả?
Đỗ Trần nhìn ra, sự đáng sợ của JuJu thú không phải số lượng, mà là dục vọng đối với thực vật của bọn chúng! Với loại dục vọng này, thực vật vượt quá trời, JuJu vương bất quá là một công cụ giúp bọn hắn tìm thức ăn - vận mệnh bi thảm của Pi Liesi là chứng cứ! Bọn JuJu thú đã mất đi một Chaucey, sẽ tuyển một JuJu vương khác là được! Cho nên bắt Chaucey khống chế JuJu thú cơ hồ là không tưởng. Nếu Đỗ Trần dám dùng JuJu thú vương lệnh cho quần thú, phỏng chừng JuJu thú dám ăn cả hắn cùng Chaucey.
- Mau! Thanh Biều thú có năng lực phá vỡ vách tường, Đỗ Đinh, mang theo chúng ta rời xa cách chúng trăm dặm mới dừng lại.
Dưới sự thúc giục của Đỗ Trần, tiểu Đỗ Đinh mở đường phá tường, mang theo người Brockman rời xa đại quân JuJu thú, chờ đến khi dừng lại ở một mảnh đất trống, lúc này Đỗ Trần mới thở phào nhẹ nhõm: - Hô! Cuối cùng cũng an toàn... Czech, nhanh điểm thành viên gia tộc, xem có người nào vừa rồi trong lúc chạy loạn bị rơi rớt mất tích không.
Trong khoảng đất u ám bích lục của tính mạng mê cung. Tĩnh lặng, Czech đối với lời nói của Đỗ Trần giật mình, đột nhiên quỳ xuống, đầu cúi xuống chạm đất, khóc lớn… một tráng hán bốn năm mươi tuổi mặt đầy lệ. Một lúc sau... Czech ngước đầu lên, giơ cao hai tay khóc lớn: - Đến rồi, người Brockman chúng ta tự do rồi.
Một tiếng rống này tựa hồ động tới cái gì đó, rầm rập, tiếng quỳ xuống liên tục vang lên, ô ô tiếng khóc vang lên, bốn ngàn người Brockman khóc, tùy ý phát tiết sự chịu đựng nhiều năm.
Đúng vậy, ai có thể hiểu bị tù đày ở một địa phương quái quỷ hơn 10 năm có tâm tình gì? Ai có thể hiểu nỗi thống khổ khi tinh anh của gia tộc đều bị giết, bỏ mạng trên đường lại có ai càng cảm nhận rõ sự vui mừng sau khi chạy thoát?
Đỗ Trần thở dài, không đi quấy rầy bọn họ, mà chỉ dùng nước lau mắt cho Chaucey, đè hắn xuống, phất tay gọi Steven tới.
Chaucey hai mắt màu đỏ, oán độc nhìn chằm chằm Đỗ Trần. Hắn trong lòng thầm hận, vì sao mình chỉ có cửu cấp đỉnh phong? Vì sao Á Lực trước mắt đột nhiên thực lực bạo tăng, còn có thứ cát cổ quái kia? Hắc dát dát.
Kỳ thật, hắn cùng Đỗ Trần đều không biết, Chaucey thật sự có cơ hội nhưng không có vận khí. Ngày đó hắn ăn Tử Huyết Nhân Chaucey, điều này chứng minh thuộc tính của JuJu thú Chaucey cùng Tử Huyết Nhân Chaucey đều có thuộc tính là - thổ.
Mười Ba ngày đó nói qua, có hai hạn chế kế thừa lực lượng của Xích Quân, một là có được đấu khí, hai là thuộc tính tương xứng! Chaucey thực ra là ăn Mười Bốn thập nhất cấp, nhưng thập nhất cấp tiêu chuẩn là dung hợp hai loại nguyên tố sao? Đơn thuộc tính của Chaucey, thân thể sao có thể hợp với song thuộc tính đấu khí của Mười Bốn? Chỉ có thể nói vận khí của JuJu thú Chaucey không tốt, hắn nếu có thể ăn Mười Bảy trước, lại ăn Mười Bốn, cuối cùng ăn Mười Ba, dựa theo số hiệu của Xích Quân mà ăn ngược lại, vậy thực lực của hắn...
Đáng tiếc, Chaucey không có mệnh này.
Đỗ Trần một cước dẫm mạnh lên đầu Chaucey, cười lạnh lùng: - JuJu vương hắc dát dát, ngài còn gì để nói không?
- Muốn giết cứ giết.
- Giết ngươi, ta sao lại giết ngươi? Đỗ Trần vỗ vỗ đầu hắn: - Không cần nói nhiều lời, muốn làm một chút giao dịch không - ta thả ngươi, ngươi tiếp tục làm JuJu vương, hơn nữa chỉ cho ngươi một nơi, nơi đó có đủ "Lương thực" cho các ngươi dùng! Bất quá, ngươi dẫn ta đi tìm gã Mười Ba bị ngươi bắt giữ.
Chaucey sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của Đỗ Trần, cười lạnh lùng nói: - Giao dịch này đối với ta thật sự là quá tiện nghi, ngươi có thể chịu thiệt lớn vậy sao? Á Lực, ta hiểu được ngươi có một đám cừu nhân, ngươi muốn đưa JuJu thú với ổ của cừu nhân ngươi, ăn sạch chúng.
Đỗ Trần sờ sờ mũi: - Ngươi thật sự là một con JuJu thú hắc dát dát.
Steven tiếp lời: - Thế nào? Là để chúng ta giết chết tại chỗ, hay là tiếp tục đi làm vị JuJu vương vĩ đại nhất trong lịch sử JuJu thú, cho con dân của ngươi tìm được nguồn thực vật sung túc?
Chaucey cười: - Ta có thể cự tuyệt loại đề nghị này sao? Nói đi, cừu nhân của ngươi là ai? Trăm vạn đại quân JuJu thú sẽ ăn bọn chúng đến xương đầu cũng không để lại.
- Đừng có khoa trương, con dân của ngươi phân liệt sinh thực, cừu nhân của ta cũng có thể khiến tử thi sống lại, liên miên không dứt gọi về.
Đỗ Trần phất tay triệu tiểu Đỗ Đinh: - Chỉ cho hắn ổ của Ma tộc, phương hướng thâm uyên.
Đúng vậy! Đỗ Trần cần JuJu thú đi đối phó vong linh quân đoàn của Ma tộc, một kẻ có khả năng phân chia sinh ra, một kẻ là cải tạo tử thi, đều là một sai lầm trong tự nhiên pháp tắc, đều có số lượng tăng lên điên cuồng, bọn chúng ở một chỗ với nhau,... a a, mặc kệ ai thắng ai thua, Đỗ Trần đều được chỗ tốt thật lớn! Thêm nữa đó là báo thù cho Thiên Đao Benz.
Đỗ Đinh biến thành cây thì thân thể run lên, rớt xuống một lá cây màu trắng: - Mấy lá cây này rất tốt, lá của nó vĩnh viễn chỉ hướng thâm uyên dưới đất, kêu thần tử của các ngươi theo hướng đó mà đi tới là được.
Đỗ Trần thấy Chaucey cẩn thận ngậm lá cây trong miệng, nói thêm: - Ngươi là một JuJu thú thông minh, vậy nên hiểu...
- Không cần phải nói, ta hiểu rồi. Chaucey nói hàm hồ: - Ngươi cho ta một phương hướng, ta lại không dám mang theo JuJu thú đi loạn trong tính mạng mê cung, ta chỉ có thể đi tới thâm uyên dưới đất.
Làm sinh ý với kẻ thông minh, đơn giản thế thôi.
Steven tiếp nhận Đỗ Đinh rời đi, hắn muốn lợi dụng năng lực đi xuyên vách Tính mạng thụ cứu lại Mười Ba, cũng muốn cam đoan Chaucey bình an trở lại bên JuJu thú. Đưa bọn họ đi, Đỗ Trần không có quấy rầy gia tộc Brockman đang tâm tình kích động, cũng không dám một lần nữa trêu chọc Tuyết Cơ. Mà là dựa vào vách tường, ngồi xuống, lẳng lặng tự hỏi tương lại.
Nhập tâm tính toán, mình gặp phải chuyện vừa rồi tựa hồ không quá phức tạp - mẫu thân cùng ngoại công, Demis cùng lão Bowen, Xích Quân, Thấm Thủy Hồ… còn có chiến tranh chống Ma tộc.
Đỗ Trần tính toán từng điều, Ma tộc lúc này dù khó khăn nhất, nhưng cũng đơn giản nhất, trước tiên để JuJu thú đánh với Ma tộc lưỡng bại câu thương, sau đó mình lợi dụng tiểu Đỗ Đinh cùng gia tộc Brockman, lại kêu lượng lớn cao thủ nhân loại đánh xuống thâm uyên, quét sạch bọn chúng.
Mẫu thân cùng ngoại công tại Vân Tiêu Kinh, tiểu Đỗ Đinh nói, địa phương này thần bí khó lường, năm đó sau Tiêu Kinh đại hội, thần hoàng Prince cùng tính mạng thụ đạt thành một hiệp nghị bí mật không tuyên bố ra. Phụ cận Vân Tiêu Kinh bỏ thêm hạn chế, hôm nay tiểu Đỗ Đinh cũng mơ hồ biết vị trí của Vân Tiêu Kinh, mà chưa bao giờ đi qua. Mình cũng không vội mạo hiểm, thành thật tăng cường thực lực cùng thế lực trước đã.
Hơn nữa, giờ phút này Đỗ Trần đối với việc tìm được Mayfair cùng Bairu cũng không mãnh liệt, dù sao hắn là Đỗ Trần, không phải nhi tử cùng ngoại tôn chính thức của họ.
Demis cũng lão Bowen... bọn họ cùng Thấm Thủy Hồ đặt chung một chỗ, ngày sau giải quyết.
Trước mắt chỉ có Xích Quân.
Đỗ Trần đang nghĩ, Steven đã mang Mười Ba trở lại.
Trải qua ba ngày trong kiếp sống tù binh, Mười Ba chưa phục hồi khí thế mạnh mẽ ngày đó. Ngồi trước mặt hai huynh đệ, tóc tai rối bời, áo bào tổn hại, nhưng không chút ảnh hưởng tới phong cốt thiết huyết hào sảng của quân nhân, dù là suy yếu ngồi xuống… yêu cầu cũng phải ngồi thẳng.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua Đỗ Trần cùng Steven, Mười Ba nói: - Giết ta đi, ta sẽ không nói gì về Xích Quân, không có giá trị lợi dụng với các ngươi.
Steven thích thú cười, hù dọa: - Thật không? Tiểu thư xinh đẹp, còn không có nữ nhân có thể trước mặt ta có thể kiên định.
Mười Ba bĩu môi, vẻ miệt thị không chút che giấu.
- Đại ca, giao cho ta. Nếu tiểu thư thật là nàng, chúng ta thật sự phải khách khí một chút.
Đỗ Trần ngồi trước mặt Mười Ba, không cần dùng hình bức bách, cũng không lợi dụ, mà từ một vấn đề Mười Ba không nghĩ tới bắt đầu thẩm vấn: - Mười Ba, ngươi nói chuyện ngươi làm bây giờ là tốt hay xấu?
Mười Ba có chút sửng sốt, Đỗ Trần lại nói: - Constantine là phản nghịch cự long, có thể nói là tay đầy máu tươi, ác tính mãn doanh! Anji giết chú diệt tổ, bán đứng gia tộc, mỗi người đều đáng giết. Mà người bây giờ... theo chân bọn họ có khác nhau không?
- Hừ, việc này không liên quan tới ngươi.
- Đúng vậy, là không quan hệ tới ta. Đỗ Trần đột nhiên thở dài, tiếp tục nói: - Có biết tiểu hài tử ở Lanning đế quốc muốn đọc sách, đọc chữ, phải học khóa học gì không?
- Ta không hứng thú nghe ngươi nói nhảm.
- Không muốn nghe thì cũng phải nghe! Nói cho ngươi biết, là thần dụ! Khóa đầu tiên là, chúng thần Einstein nói! Câu thứ tư là "Hồng Loan chiến thần Jolie nói, vì nhân loại mà chết trận, vô oán! Vì nhân loại mà hiến thân, vô hối! Ta với thân phận là thủ hộ đại lục Einstein với vinh diệu vô thượng. Đỗ Trần đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Mười Ba: - Bây giờ ngươi còn gì muốn nói nữa không?
Mười Ba khẽ nhếch miệng, ngạc nhiên không nói gì, lông mi hai mắt lại run nhè nhẹ, đôi môi nhẹ nhàng động. Cắn răng, hừ nói: - Jolie trung tướng nói qua cái gì, liên quan tới ta sao?
- Jolie trung tướng? A a, thần thánh liên minh Einstein chiến khu, đại thống lĩnh quân đoàn thứ sáu, Vẫn Thần tam tinh trung tướng, thần tứ hầu tước, Hồng Loan chiến thần Jolie...
Đỗ Trần liên tiếp nói ra mấy tôn xưng, mỗi một cái xưng hô, đều khiến Mười Ba sắc mặt trắng bệch, hai mắt ảm đạm.
- Jolie trung tướng có hai tỷ muội tùy thân, một tên là Lucy, một tên là Lily... Đỗ Trần nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Mười Ba, cười cười: - Nếu có người nói cho Lucy cùng Lily, đại thống lĩnh của các nàng, tỷ tỷ của các nàng bây giờ làm chó săn cho người khác, giờ không nhận ra nữa, ngươi nói, sẽ như thế nào?
Mười Ba cơ hồ nháy mắt khi Đỗ Trần nói xong cả giận: - Hai người chết mà thôi, các nàng liên quan gì tới ta?
- Người chết? Đỗ Trần nháy mắt bật cười: - Được rồi, các nàng đích xác đã chết, bất quá, ngươi muốn biết chuyện sau này của các nàng không?
Mười Ba im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt cũng lộ vẻ trông mong.
Đỗ Trần chậm rãi nói: - Ba năm trước đây, có một người trên bàn bạc đã thắng một tòa cổ bảo tại nam hải Einstein, tên là Jolie cổ bảo, từ trong cứu ra 102 vong linh đáng thương, hơn nữa... vong linh trải qua chuyển hóa, trở thành anh linh có thể tự do hành tẩu dưới ánh nắng mặt trời, không khác gì nhân loại.
- Ngươi nói cái gì? Mười Ba bắt lấy áo Đỗ Trần, nhưng lực lượng của nàng lúc này không thể đả thương được hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm Á Lực trước mặt.
Đỗ Trần chậm rãi nói những chuyện hai vị lão tổ mẫu trải qua, cuối cùng cười híp mắt nhìn Mười Ba buông tay: - Còn muốn ta tiếp tục nói không? Đại ca, nói cho nàng, họ chúng ta là gì?
Steven nhìn thoáng qua người Brockman cùng Tuyết Cơ đã rời xa, khuôn mặt tươi cười nói thầm: - Tiểu thư xinh đẹp, họ chúng ta rất dài, là... St. Shigeru Kain.
Mười Ba trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt hồi lâu, đột nhiên cười, vô lực khoát tay nói: - Thôi, thôi, không thể tưởng giết tới giết lui, cũng là giết người mình! Khó trách ngươi cứu ta, tiểu tử Steven, đỡ ta đứng dậy.
- A a, ngươi rốt cục thừa nhận, tổ tiên kêu ngài một tiếng muội tử, chúng ta hai người xưng ngài một tiếng cô tổ mẫu cũng không quá. Steven đỡ Mười Ba dậy, Mười Ba nhu nhược dựa vào vai hắn, có chút vô cùng thân mật, nhưng nàng không để ý, Steven sắc lang này để ý sao?
Mười Ba sau khi đứng lên ngắm nhìn khuôn mặt của Steven: - Tuổi trẻ đã cận thần cảnh, tốt, thật sự tốt. Nhưng ngươi đánh lén ta, không dụng "Thánh viêm kiếm" gia truyền của đại ca Shigeru.
- Sao? Ngài không tin thân phận của chúng ta? Steven một tay đỡ Mười Ba, một tay nhẹ nhàng chém ra, nhiều lưu quang lửa cháy lóng lánh, đánh vào vách tường, đúng là chiêu thứ nhất mà Đỗ Trần thấy khi chuyển thế - Lưu tinh hỏa vũ.
Mười Ba tựa hồ buông ra sự tình gì đó trong lòng, gật gật đầu: - Lưu tinh hỏa vũ, thân phận của ngươi là đúng... Steven, bổn mạng nguyên tố là hỏa, bây giờ đã dung hợp đệ nhị nguyên tố kim, đúng không?
Steven ngạc nhiên nói: - Nhãn lực của người thật tốt, ta đích xác có chút cơ duyên xảo hợp, cũng không giống như hỏa hệ đấu thần bình thường, sinh thành nguyên tố thứ hai là thổ, ngược lại hoả tương khắc kim.
Đây là vấn đề dung hợp Bác Bì, ngày đó Đỗ Trần còn định trộm chúng thần kim hoàn của Giáo hoàng để trợ giúp Bác Bì vượt qua thiếu sót này. Mười Ba nghe được trước mắt sáng ngời: - Tốt lắm! Chỉ cần ngươi có thể mạnh mẽ dung hợp hai loại nguyên tố này, tấn thăng thập nhất cấp, vậy nửa đoạn còn lại trên con đường đấu thần, chẳng bao xa sẽ thành thần.
Đỗ Trần nghe được có chút kỳ quái, hai người này sao lại dụng lý luận đấu khí?
Steven cũng không rõ, Mười Ba cũng không có ý giải thích, ngược lai yêu cầu: - Cho ta giấy bút, ta viết cho ngươi một chút.
Chẳng lẽ nàng muốn thổ lộ bí mật sao? Đỗ Trần lúc này đoán định Mười Ba, không chút cố kỵ, tìm Czech cần giấy bút, lại bảo Czech không quấy rầy bọn họ, sau đó trở lại bên đại ca.
Mười Ba kêu Steven cúi người, dựa vào lưng hắn bắt đầu viết, Đỗ Trần nhìn lắc đầu cười: - Thứ này viết cho đại ca ngươi, ngươi xem cũng vô dụng.
Đỗ Trần bĩu môi, không xem nữa.
Mười Ba chậm rãi viết thư, ngay khi viết xong dòng cuối cùng, đột nhiên, nàng nằm lên lưng Steven, Steven biết thể lực của Mười Ba yếu nhược, lập tức quay đầu xem xét, nhưng không tưởng nổi... Mười Ba thừa dịp Steven quay đầu lại, dùng miệng bịt miệng hắn lại.
Đỗ Trần sửng sốt, Steven cũng sửng sốt, đây, đây là gì? Steven là sắc lang không sai, cũng thường xuyên chiếm chút tiện nghi của nữ nhân, nhưng hắn chưa thử qua bị một lão cô mẫu cưỡng bức! Không phải là loạn luân sao?
Đỗ Trần phì cười, lão thiên a, tai sao gần đây chuyện cưỡng bức lại liên tục phát sinh?
Đang cười khổ, chợt nghe Steven cả kinh nói: - Jolie, ngươi điên rồi sao? Tập trung nhìn vào, Mười Ba xoay người té từ trên lưng Steven xuống, dung mạo chưa tới ba mươi nhanh chóng già đi, trong chớp mắt tóc bạc da mồi, khoé miệng máu tươi chảy ra, nhưng lại có vẻ vui mừng.
Mười Ba tự sát?
- Ngươi, ngươi làm gì vậy? Đỗ Trần khẩn trương, phất tay kêu tiểu Đỗ Đinh cùng Liên Hoa: - Trước đừng nói, Liên Hoa của ta hẳn có thể bảo trụ tính mạng của ngươi.
Mười Ba lắc đầu: - Ngươi không rõ, người Xích Quân chúng ta mất đi đấu khí, sẽ mất đi tính mạng, ta là một lão nhân phải chết, không ai có thể nghịch thiên cải mệnh... thời gian ta còn không nhiều, thành thật nghe ta nói vài câu.
Đỗ Trần xem xét, đích xác, Mười Ba là thọ hạn đã tận, loại tình huống này quang mang của Liên Hoa cũng không có tác dụng gì.
Mười Ba cự tuyệt trị liệu, chậm rãi nói: - Ai! Ta tưởng rằng ta năm đó "Thi cốt vô tồn", lại không thích được vẽ chận dung, hậu nhân không ai có thể nhận ra ta, nhưng không tưởng, hôm nay lại bị các ngươi nhận biết.
Mười Ba cười khổ, nhìn hai huynh đệ khoát tay, nói với Đỗ Trần: - Ngươi nói đúng, ta bây giờ là chó săn cho người khác, không, thậm chí chó săn cũng không bằng... loại cuộc sống này ta sớm đã không muốn nghĩ tới, cám ơn các ngươi, cám ơn các ngươi cho ta dũng khí.
- Ha ha, ha ha! Anh hùng nhân loại thành ác ma... sớm không có mặt mũi sống sót! Á Lực, Jolie trung tướng đã sớm chết, ngươi hiểu chưa?
Đỗ Trần vội la lên: - Ta hiểu rồi, Lucy cùng Lily hai vi tiểu thư vĩnh viễn đều chỉ biết anh hùng Vẫn Thần - Jolie trung tướng, tuyệt không biết Mười Ba là ai.
Mười Ba vui mừng gật đầu, mắt ngắm Steven: - Vừa rồi ta viết cho ngươi, là Lưu tinh trong Cửu Thần Huyền, uy lực của nó ngươi đã thấy qua. Thần hoàng thân truyền, đệ nhất bí pháp Vẫn Thần ngàn năm tuyệt phối với thuộc tính của ngươi! Hơn nữa ta mới truyền cho ngươi đấu khí, đủ cho ngươi trong vòng 10 năm đột phá thập nhất cấp, tấn phong thập nhị cấp Lưu tinh hỏa chiến thần.
Steven cầm lên tờ giấy, vội vàng lướt qua, thấp giọng cười khổ, nguyên lai Mười Ba vừa rồi đàm luận đấu khí với hắn, là muốn xác nhận đấu khí của Steven có hợp với nàng không...
Mười Ba lại nói đứt quãng: - Ngươi là trưởng tôn của đại ca Shigeru, ta tặng cho ngươi cũng không có tiếc...
Thanh âm ngày càng yếu, nhưng lại cười nói với Đỗ Trần: - Có đúng là trách ta thiên vị? Chỉ đại ca ngươi có chỗ tốt, cũng không để ý tới hài tử ngươi?
Đỗ Trần thật ra không để ý, một đời hai huynh đệ, còn so sánh làm gì?
- Khục khục. Mười Ba ho kịch liệt vài tiếng, điều hòa hơi thở mới hỏi: - Thủ pháp ngươi mở bí tỏa ngày đó, là Phá Khí huyền sao?
Đỗ Trần hơi chần chờ, gật gật đầu.
Mười Ba có chút cười, lại hỏi: - Thân là hậu duệ Shigeru, ngươi sao lại tóc vàng?
Đỗ Trần liếc mắt nhìn mọi người ở xa xa, quay lưng về phía bọn họ gỡ mặt nạ xuống, lại nhanh chóng mang lên.
- Wolfe? Mười Ba kinh hãi khó hiểu, đột nhiên cười khổ: - Nếu sớm thấy dung mạo của ngươi, sẽ không có nhiều chuyện như vậy,... cũng tốt, mới vừa rồi ta còn chút do dự, nhưng nếu ngươi giống Wolfe như đúc, cũng tinh thông Phá Khí huyền, vậy tuyệt đối có tư cách có được một thứ.
Chẳng lẽ Jolie còn có cái gì lưu cho ta? Đỗ Trần lập tức lắng nghe.
- Tòa cổ bảo nọ là của ngươi, tới địa lao trấn áp Cuban, dưới phòng tù một trăm thước...
Mười Ba nói tới đây đột nhiên một hơi thở ra, mắt thấy khó nói gì thêm, lạnh lùng nói: - Tìm được nó, đừng cho bất luận kẻ nào biết ngươi có nó! Sự cường đại của Xích Quân ngươi không thể tưởng tượng nổi, ta chỉ là một con chó coi cửa của Xích Quân thôi...
Đầu gục xuống, Mười Ba đã chết...
Đỗ Trần cùng Steven nhìn nhau cười khổ.
Nói thật, bọn họ đối với Jolie cũng không có gì thương cảm, dù sao một khắc trước bọn họ còn là cừu nhân, mặc dù có danh là thân hữu, nhưng cũng không quen, đối với cái chết của Mười Ba, Đỗ Trần càng cảm thấy khó hiểu.
Thân phận bị phá liền tự sát, đây có thể dùng tôn nghiêm của Vẫn Thần trung tướng giải thích.
Nhưng nàng vì sao truyền đấu khí cho Steven, thành toàn cho con đường đấu thần của Bác Bì? Đây là hành động phản bội Xích Quân, vì sao không nói ra bí mật của Xích Quân?
Cảm thấy khó hiểu nhất là, câu nói cuối cùng của nàng, cái gì mà "Cũng tinh thông Phá Khí huyền"? Nàng sao lại lưu lại đồ vật cho Đỗ Trần? Lưu lại cái gì?
Liên tiếp mấy nghi vấn xoay quanh Đỗ Trần, tóm lại hành vi của Jolie khiến mọi người khó hiểu.
Đang nghĩ, Steven vỗ mạnh Đỗ Trần: - Lão tam đừng nghĩ nữa, ngươi xem thi thể của Jolie.
Đỗ Trần ghé mắt nhìn, cả kinh nói không ra lời.
Hôm nay chuyện khó hiểu nhiều lắm, nhưng khiến người khó hiểu là, thi thể của Jolie... Liên Hoa Bảo Giám
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT