Vóc người cao ráo, khuôn mặt lãnh diễm, lược tía cài trên mái tóc dài đỏ, quần áo màu tím, mặc dù trong bùn đất đào ra chưa lâu nên sắc mặt trắng bệch không chút máu, lại có vài vết thương, trên người cũng có vài vết máu, tóc tai rối bời, mới nhìn, cô gái này đúng là...

- Helen! Nàng sao lại ở địa phương quỷ quái này?
Đỗ Trần cảm thấy kinh ngạc, Helen bị người chôn sống ở đây, vậy Ted đâu? Susan đâu?

Nếu là Helen, vậy cứu người là đúng lắm. Lúc này không có thủy minh thuẫn ở bên, Đỗ Trần chỉ có thể biến đài sen lớn lên, dùng thánh quang ở trên phụ tá, tự thân dùng thủ pháp trị liệu học được trong học viện trị liệu cho Helen.

Dây trói tất nhiên không làm khó được Đỗ Trần, tiện tay dứt bỏ dây trói, vừa kiểm tra vừa nói: 
- Helen bị người cắt đứt ba xương sườn, ngực có vết đao sâu nửa tấc, xem vết thương hẳn là do cứ xỉ đao sắc bén gây nên... hai chân không đi hài, trên bàn chân còn có dấu vết hỏa thiêu, quái lạ, người nào ngu xuẩn tự nhiên thiêu bàn chân địch nhân để làm gì? Đại ca người xem, ngay cả y phục phía lưng Helen tình trạng thấm máu phi thường nghiêm trọng, dường như bị người dùng roi da quật vào lưng... đại ca, ngươi nhắm mắt làm gì?

Steven chẳng những nhắm chặt mắt lại, hơn nữa hai tay cũng che tầm mắt, cười nhẹ nói: 
- Ai da da, lão đệ ngươi kiểm tra kỹ lưỡng như vậy, đại ca ta không có ý nhìn... ngươi ngay cả bộ ngực người ta đều tra xét. Hắc hắc, Tuyết Cơ a, xem ra ngươi không phải là đệ muội duy nhất của ta a!
Hắn hướng về Tuyết Cơ trên đài sen hô to.

Đỗ Trần hai mắt vừa lộn, Tuyết Cơ hoàn hảo đang hôn mê: 
- Lão ca, đệ là cứu người mà!

Steven không nghe, ngược lại quay lưng hạ tay xuống nói: 
- Chúng ta là thần duệ, có thể cưới ba vị chánh thê, Tuyết Cơ một người, Helen một người,... lão đệ, người thứ ba ngươi định là ai đây? Đại ca giúp ngươi tìm trước!

Hắn vỗ ngực cam đoan. 
- Chuyện này nói ra, đại ca ta là đang ở độ tuổi bà mối tốt nhất! 
Thấy Đỗ Trần sắc mặt không tốt, Steven cũng thu liễm nụ cười, ngưng trọng nói: 
- St. Trudeau ám hình!

- Cái gì?

- Là St. Trudeau ám hình Ma tộc dùng để trừng phạt phản đồ cùng tù binh, giống như hắc ám thánh hình, chúng đều là một trong những hình pháp cực kỳ nổi tiếng trong thời đại Vẫn Thần!

Steven chỉ Helen, giải thích: 
- Trước dùng thiết tỏa trói toàn thân, rồi bức phạm nhân đi qua ngọn lửa than trên mặt đất, đồng thời phía sau quất bằng roi nhuyễn cốt da thú! Cuối cùng tại ngực dùng cứ xỉ đao khắc ra vết thương chảy máu hình chữ thập, chôn sâu xuống đất. Ngụ ý để tâm huyết thấm vào đất, xin thần đất mẹ hùng mạnh tha thứ... đây là St. Trudeau ám hình Ma tộc thích dùng nhất!

Đỗ Trần nghe được da đầu tê dại, nhưng cũng nghi hoặc trong lòng, Helen vì sao lạc nhập vào tay Ma tộc, lại còn chịu khốc hình như thế?

Steven tiếp tục nói: 
- Thời kỳ Vẫn Thần hình pháp ngàn kỳ trăm quái, mỗi một tông tội danh lớn đều có một loại hình pháp tương ứng. Phàm là thực hành St. Trudeau ám hình, phạm nhân nhất định là phản đồ hoặc tù binh, bây giờ loài người cùng Ma tộc vừa mới khai chiến, không có tù binh, vậy Helen nhất định là... phản đồ Ma tộc!

Đáng tiếc bên người A Miya ngân châm đã tan chảy trong hỏa nhãn, không có cách nào nghiệm chứng máu của Helen, nhưng Đỗ Trần tin tưởng ánh mắt đại ca!

Nguyên lai Helen là Ma tộc, bất quá địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Hơn nữa nàng với Ted nhiều lần cùng mình hợp tác, có lẽ có thể phát triển thành cùng đối phó cừu nhân - Ma tộc liên tịch hội nghị tối cao, Đỗ Trần nghĩ ra liền ngẩng đầu nhìn Steven.

Steven hắc hắc cười nói: 
- Đừng nhìn ta, ngươi muốn cứu người thì đừng do dự! Ai da da, nếu lão đệ của ta muốn cưới một Ma tộc lão bà thì bây giờ nên làm cái gì đây?
Hắn giả vờ tính toán.

Đỗ Trần đến bây giờ đối với tính tình đại ca thực không có biện pháp! Lúc này, đài sen phóng to đang tỏa ra quang mang cứu trị Helen, Tuyết Cơ cũng nhân đó mà được hỗ trợ, nàng chậm rãi mở hai mắt, xem xét tình hình. Đỗ Trần vẫn đeo mặt nạ Á Lực, nàng vốn cùng Steven tại hoa sen đồng xử một thời gian, dù không quen nhưng cũng biết không phải địch nhân. Nhưng lúc này cả hai huynh đệ, một người quần áo rách cả trăm chỗ, rất nhiều bộ vị cơ thể đều lộ ra bên ngoài, một người chỉ mặc nội khố, thấy chuyện này khiến Tuyết Cơ vội quay đầu ra chỗ khác, hỏi: 
- Á Lực tiên sinh, đây là...

Đỗ Trần còn chưa mở miệng, Steve đã làm một câu:
- Đệ muội tỉnh rồi!

Câu nói hơi bá đạo một chút, Tuyết Cơ khuôn mặt chợt hồng lên: 
- Này tiên sinh, ngài hình như có gì hiểu lầm.

- Không hiểu lầm!
Steven không quan tâm, rất đĩnh đạc nói: 
- Giờ này năm ngoái ta còn cùng Tuyết Ny thương lượng về chuyện…

Hắn thấy Đỗ Trần vẫn còn mang mặt nạ, liền sửa lời nói: 
- Chuyện kết hôn của Á Lực nhà ta, sao tìm được người tốt đây? Ai, Tuyết Ny đã nói, nàng có một tiểu muội còn chưa cưới gả!

Tuyết Cơ sắc mặt chuyển hồng, nhưng nàng cũng không ngu ngốc:
- Ngài nói đùa, lục tỷ biết rõ quy củ của gia sư, ta không thể lấy chồng!

Đỗ Trần cuống quít đánh mắt cho Steven, nhưng sắc lang hồn nhiên kia không để ý, thuận miệng nói: 
- Quy củ? Đệ muội ngươi đừng gạt ta! Chín đệ tử của Thấm Thủy Hồ, bắt đầu từ Tuyết Lan cho đến thê tử của Roland - bát tỷ Tuyết Ngưng của ngươi, có ai không có bạn trai đây?

Tuyết Cơ sửng sốt, trong lòng nghĩ, tên tám vị tỷ tỷ ta chưa bao giờ nói cho ngoại nhân, Á Lực tiên sinh cũng chỉ biết mỗi lục tỷ Tuyết Ny, người này như thế nào ngay cả chuyện ngàn năm trước Tuyết Lan đại tỷ gả cho St. Bowen trở thành Lanning khai quốc quốc mẫu cũng biết?

St. Bowen là con rể Thấm Thủy Hồ, cũng giống Roland, ôm mối hận bị sư tôn Margaret thần sát thê, nhưng bởi vì Bowen là quân vương một nước, gia sư mới mở một góc lưới, không tuyệt đường hậu duệ của St. Bowen... Đây, đây chính là bí mật lớn nhất của Thấm Thủy Hồ! Cừu hận dành cho Thấm Thủy Hồ, St. Bowen không thể kém Roland được!

Tuyết Cơ khiếp sợ, vội hỏi: 
- Các hạ sao lại biết chuyện này? 

- Tuyết Ny nói cho ta biết!
Steve cười cười.

- Ngươi là...

- Ngươi gọi ta là Bell Green! Ta là đại ca của Á Lực, bạn tốt của Tuyết Ny!
Vừa nói vừa tề mi lộng nhãn.

- Nguyên lai là Bell Green tiên sinh!
Tuyết Cơ tự nhiên ngây ngốc gật đầu, không chút nào hoài nghi Steven này lừa gạt dựng ra một tên giả, hắn là đại ca của ân nhân cứu mạng, lại vừa là bạn tốt củaTuyết Ny tỷ tỷ, vậy còn có thể nói gì đây? Steven đột nhiên nghiêm sắc mặt:
- Nói thật, mấy ngày hôm trước Á Lực nhà ta còn khen ngươi chẳng những xinh đẹp mà còn hiền thục, cưới được nhất định sẽ rất hạnh phúc đấy!

Tuyết Cơ mắc cỡ hận không thể trốn vào đài sen được, âm thanh nhỏ như muỗi:
- Bell Green tiên sinh nói đùa!

- Cô nương xem ta muốn dối gạt cô sao?
Steven trừng mắt, nghĩa chánh từ nghiêm, vừa định tiếp tục thuận miệng nói tiếp, Đỗ Trần nghiêm mặt thúc hoa sen mở ra:
- Đại ca, ngoại thương của nàng đều đã xử lý rồi, chuyện còn lại giao cho ngươi!

Hắn đồng thời đánh ánh mắt cho Steven, đại ca trước mặt Tuyết Cơ đã nói linh tinh, đợi lát nữa khi Helen tỉnh lại nhận ra ngươi Steven chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng, đại ca ngươi xử lý trước chuyện này rồi gạt người vẫn chưa muộn!

Steven bỏ đi, Đỗ Trần cùng Tuyết Cơ đồng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, Đỗ Trần lúng túng nói: 
- Ách, đại ca của ta... đại ca của ta bộ dáng trước đây cô nương khi trong cánh Liên Hoa cũng thấy được, hắn bệnh nặng mới khỏi, điên điên khùng khùng, nói lăng nhăng cô nương đừng để ý!

Tuyết Cơ gật đầu, không nói gì, trong lòng cũng ủy khuất. Á Lực tiên sinh phẩm hạnh đoan chính, không hiểu sao lại có một đại ca miệng trơn nói xạo như vậy? Thật sự là cùng là gạo dưỡng trăm người, đồng bào huynh đệ cũng có bất đồng a!

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng than thở sách sách, quay đầu nhìn lại, Steven hắc hắc cười quái dị, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, Francis là đệ đệ của ta, khuôn mặt tiểu tử này đúng là loại nữ nhân rất thích, nhưng hết lần này tới lần khác gặp nữ nhân lại không nói lời nào, tương lai chắc không tìm được lão bà vừa ý làm sao bây giờ? Cho nên ta đây là đại ca phải giúp một tay! Trong lòng đang tính toán tương lai tìm cho Đỗ Trần mấy người, những loại lão bà tốt nào, Steven đột nhiên nhìn thấy lông mi Helen rung động, hắn vội ngưng thần tìm cớ chuẩn bị để cấp cho Helen một giải thích hợp lý.

Helen chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt không sắc máu cũng xuất hiện vẻ mặt đặc hữu trí tuệ sinh mạng cùng khí chất.

Steven sửng sốt!

Không đúng! Nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp một khi mình đã gặp qua một lần, sẽ tuyệt đối không quên. Năm đó tại cảng Antwerp đối Helen kinh diễm một lần, ấn tượng chính mình cảm nhận là muốn lại gần hơn nữa để ngắm mỹ nhân, khi đó mặc dù Helen lãnh diễm cao ngạo, nghi tâm quá nặng, nhưng tuyệt không phải như nữ nhân trước mắt này...

Cô gái này mặc dù dung mạo cùng mùi thơm cơ thể so với Helen không khác biệt, nhưng khí chất thì thiên uyên khác biệt, tàn nhẫn, ác độc, nàng nhìn qua giống như một độc xà từ trong tuyệt cảnh đi ra đang rất đói khát, có thể ăn bất cứ thứ gì, muốn cắn xé hết thảy những sinh vật trong tầm mắt!

Mặc dù Bác Bì thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng Steven cũng không nhịn được đánh trống ngực trong lòng, nàng không phải Helen, tuyệt đối không phải!

Ngay khi nghĩ thông, Steven nhìn kỹ lại. Mùi thơm của cơ thể không nói, nhưng cô gái này dung mạo tuy giống với Helen như đúc, nhưng cẩn thận xét thì vẫn còn có đôi chút khác biệt nho nhỏ, nàng trẻ hơn so với Helen, chút khác biệt nhỏ này trên mặt nàng trước được vết thương che dấu, nhưng giờ lộ ra trong ánh mắt, khiến vừa rồi Steven vốn là cao thủ đánh giá phụ nữ cũng không phát giác.

- Lão Tam, ngươi lại đây!

Đỗ Trần cau mày đi tới, chẳng lẽ đại ca còn không nhận ra Helen? Vừa thấy được khí chất của Helen trước mắt, Đỗ Trần tựa hồ hiểu được chuyện gì.

- Là các ngươi đã cứu ta?
Cô gái kia lạnh lùng hỏi.

Steve cười khan: 
- Tiểu thư xinh đẹp, chính là ta không đành lòng thấy cô gái xinh đẹp như ngươi bị chôn vùi trong bùn đất...

- Ừm, biết rồi!
Nữ nhân nói xong liền quay người định đi, tựa hồ đối với hai ân nhân cứu mạng một chút cảm kích cũng không có! Đỗ Trần trong lòng xác định, không phải Helen, tuyệt đối không phải! Helen nha đầu mặc dù cũng có mao bệnh như vậy, nhưng cha con bọn hắn đều là biết cảm kích ân nhân, tuyệt không lãnh huyết vô tình!

Steven tiến lên ngăn cản cô gái, cười nói: 
- Tiểu thư xinh đẹp, ngươi xem, chúng ta cứu mạng ngươi, mặc dù đây là nghĩa vụ của một quý tộc, thi ân không cầu báo, nhưng ngươi ngay cả tên cũng không cho chúng ta biết, không biết có đúng không, nhưng thật sự là có chút...

Hắn thương tâm nói: 
- Nếu ngại thì một cái tên giả cũng được a!

Cô gái lạnh lùng đánh giá Steven và Đỗ Trần, hừ nói: 
- Chiến thần gia tộc không nói giả danh xúc phạm tổ tiên, gọi ta là... Brockman!

Hai huynh đệ giật mình sửng sốt!
- Tên hay!
Liên Hoa Bảo Giám

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play