Hỏi Đỗ Trần, biết được lúc tỷ Tuyết Ny đã mất tích thì Rebecca trầm mặc.
Đỗ Trần thầm nghĩ, tìm đại ca cùng Bác Bì mặc dù khẩn yếu, nhưng Rebecca là muội muội của Tuyết Ny a di, mình tuyệt không thể để tiểu di trọng thương chưa lành ở lại hoang sơn! Âm thầm căn cứ hiệu quả Liên Hoa thánh quang vừa rồi, Đỗ Trần nói: - Tiểu thư Rebecca, thương thế của ngươi nếu được ta mỗi ngày chữa trị, đại khái sau một tháng có thể khỏi hẳn, nếu ngươi không ngại, một tháng này theo bên người ta, thế nào? Rebecca lắc đầu nói: - Ân nhân còn có việc quan trọng, Rebecca không dám làm phiền ân nhân.
Đỗ Trần khoát tay: - Không sao, nếu ngươi là muội muội của Tuyết Ny, vậy cũng không phải ngoại nhân! Nếu ngồi nhìn muội muội của bằng hữu trọng thương mà không quan tâm, ngươi bảo ta sau này sao có thể đi gặp Tuyết Ny?
Đây là một câu nói thật tình.
Rebecca che miệng cười khẽ, ngẩng đầu hỏi: - Lục tỷ cô tịch nội liễm, không thích cùng người giao đạo, khó có mấy bằng hữu, nhưng nếu lục tỷ nhận định là bằng hữu, vậy nhất đinh là bạn tốt có thể nhờ cậy. Rebecca phiền toái ân nhân. Nàng thi lễ cảm tạ.
Đỗ Trần thầm vận nội kình gọi ra một đóa Liên Hoa, mang Rebecca theo, sau đó nhanh chóng tìm Bác Bì.
Nhưng lúc này Rebecca lai hỏi: - Ân nhân, còn có một việc Rebecca muốn nhờ ngài, vẫn là mau tìm được lục tỷ, bởi vì sư môn ta lần này gặp phải cừu nhân nhiều năm trước, bọn họ rất có thể là muốn đuổi tận giết tuyệt phái của ta, cho nên lục tỷ cũng có nguy hiểm.
Đỗ Trần gật đầu: - Ngươi nói đúng, chờ ta hiểu rõ chuyện ở A Mulang sẽ lập tức đi tìm Tuyết Ny. Tiểu thư Rebecca, ngươi lần này bị địch nhân tập kích, một chút đầu mối về cừu gia cũng không có sao? Ta tại tam đại lục có chút thế lực, có lẽ có thể tìm ra chút đầu mối giúp ngươi, đây cũng là giúp cho Tuyết Ny.
Rebecca khổ não nói: - Ba người kia hết sức cổ quái, hơn nữa thần bí khó lường, Rebecca chỉ biết một người trong đó là lão nhân miệng đầy răng vàng hèn mọn bỉ ổi, mở miệng là đoán mệnh cho người ta. Một người tóc bện đuôi ngựa, là nam nhân tuổi có chút trẻ, tự coi là nghệ thuật gia, còn người ra tay đả thương ta... đội quân khôi màu đỏ, trường bào màu đen!
Cái gì?
Ba người mà Rebecca tả... lão Bowen, Demis, còn có tổ chức thần bí kia nữa.
Trong lòng Đỗ Trần nổi lên cơn sóng gió động trời, Tuyết Ny trên Đấu Thần đảo cũng lão Bowen quen biết, quan hệ của hai người còn tốt nữa, lão Bowen sao lại đột nhiên phái người đến giết muội muội của Tuyết Ny?
Còn có, hắc bào đội quân khôi... tổ chức này không phải là địch của Thấm Thủy Hồ sao - trên đường từ Ngân Nguyệt đảo về, thần bí nhân trên đường giết bọn bốn người Donna thần sứ rõ ràng tỏ rõ thái độ, bọn họ cùng Thấm Thủy Hồ bất cộng đái thiên, chỉ muốn toàn lực đối phó thẩm thủy hồ.
Vậy Rebecca này là... người của Thấm Thủy Hồ? Vậy Tuyết Ny a di cũng là đồ đệ của Margaret sao?
Đỗ Trần ý thức được chuyện xảy ra.
Sờ sờ cái mũi, lại nhìn Rebecca, ấn tượng của Đỗ Trần với nàng lập tức chìm xuống đáy cốc. Mẹ nó, nguyên lai là lão bà bảy tám mươi tuổi, nhưng lại giả mạo tiểu nữ sinh thuần tình! Hừ! Chuyện Bác Bì cùng đại ca trước tiên do Dịch Cốt đảm trách. Lão tử cùng lão yêu bà này chơi một chút! Nàng thoạt nhìn như chưa có nhiều kinh nghiệm thế nhân, lịch duyệt không nhiều.
Đỗ Trần lập tức làm ra vẻ lo lắng, lộ ra một chút mồi: - Tiểu thư Rebecca, hai người ngươi nói ta thật chưa bao giờ nghe qua, bất quá nửa năm trước ta từng được tin tức, tại cảng Hongkong từng phát sinh hung sát án độc thần, lúc ấy hung thủ có bộ dáng của người thứ ba. Mà người chết... có một người tên là Donna.
Rebecca cả kinh nói: - Nguyên lai Donna đã chết.
Đỗ Trần ngạc nhiên nói: - Ngươi biết Donna sao? Án hung sát này ta cũng không biết rõ lắm, nhưng theo bình dân có mặt lúc đó nói, hung thủ biểu hiện ra cừu hận khắc cốt minh tâm với thần Margaret! Chẳng lẽ... ngươi là đệ tử của một trong những anh hùng vĩ đại nhất lịch sử loài người, Thấm Thủy thần Margaret?
Rebecca thoáng sửng sốt, nghe Đỗ Trần tôn kính với Margaret vô cùng, liền mỉm cười gật đầu.
- Ai nha, thất kính! Thất kính! Đỗ Trần lập tức khom người hành lễ: - Rebecca cũng là... a, năm đó Tuyết Ny, cũng giống ngươi không chịu lộ ra sư môn! Nhưng điều này có gì đáng giấu diếm chứ? Đệ tử của thần Margaret, thân phận vinh diệu ra sao.
Hắn sờ cái mũi, Đỗ Trần cảm khái hỏi: - Những người đó đương nhiên dám là địch của thần Margaret, chẳng lẽ là dư nghiệt của Ma tộc, hoặc là phản đồ của nhân loại? Tiểu thư Rebecca, thần Margaret gần đây có cừu nhân gì không? Có lẽ từ đó có thể nghĩ ra tin tức của địch nhân.
Rebecca suy tư nói: - Trước đây sư tôn thống soái Tiêu Kinh chiến khu, tự tay đâm chết vô số tướng địch, đã sớm cừu gia khắp nơi.
Đỗ Trần lắc lắc đầu: - Ta vừa rồi nói cũng không đúng, Ma tộc năm đó sớm đã bị thần hoàng Prince tiêu diệt toàn tộc, không có khả năng là cừu nhân của thần Margaret, tiểu thư Rebecca, những năm gần đây tôn thần có cừu nhân cường đại gì không?
Rebecca chần chừ một chút: - Mặc dù sư tôn có lệnh, Rebecca không thể tùy ý lộ ra bí mật của Thấm Thủy Hồ, nhưng ân nhân vì giúp ta mới hỏi, Rebecca không dám giấu. Sau Vẫn Thần chiến, Thấm Thủy Hồ ta cũng ít cùng người giao thiệp, người có năng lực tìm chúng ta báo thù chỉ có hai nhà...
Đỗ Trần trong lòng mừng thầm.
Rebecca lạnh nhạt phun ra một cái tên: - Người thứ nhất là tinh không hạ đệ nhất đấu thần Charleman!
Rồi lắc đầu: - Nhưng ba trăm năm trước, Charleman bị gia sư đánh trọng thương, không có khả năng sống lâu! Mà Charleman dù có mười ba vị thê tử, nhưng phần lớn đều bị gia sư giết chết, ngay cả nữ nhi duy nhất của hắn cũng ở trong Thấm Thủy thánh quang, thiên hạ không ai có thể cứu nổi.
Lão thiên, Charleman năm đó thảm như vậy sao? Hắn quy ẩn Đấu Thần đảo nguyên lai là vì chờ chết! Đỗ Trần có thể tưởng tượng năm đó Charleman bị Margaret làm cho thê thảm thế nào, nhưng việc này nhất định cũng liên quan tới bí mật gì đó, Rebecca nhất định không chịu lộ ra nhiều.
Rebecca lại nói: - Mà nhà thứ hai, là hậu duệ Da Tát thần, ân nhân có thể không nghe qua Da Tát, bọn họ là một giáo phái cực kỳ bí ẩn, từng cùng gia sư có chút xung đột, đại khái mười tám năm trước, sư tôn từng đích thân tới nhân gian, bắt thánh nữ đương đại của giáo phái này tên là Mayfair, phế đi nhi tử của Mayfair, lại giết thủ hộ đấu thần của thánh nữ quỷ đao Green, xem như kết thâm cừu đại hận.
Tâm Đỗ Trần, như là từ ngực trầm xuống bụng, lại thăng lên mắt, Green đã bị giết, vậy Bác Bì bây giờ là ai?
Da Tát thánh giáo cùng Thấm Thủy Hồ vì Phá Khí huyền mà sinh ra ân oán, Đỗ Trần nhớ lại nhưng việc biết được từ miệng Thomas, nhưng Bác Bì chết trong cuộc chiến năm đó khi Margaret bắt Mayfair, đây là chuyện gì?
Rebecca lại đau thương nói: - Nếu thật sự là người Da Tát, thì tốt hơn nhiều, lục tỷ năm đó cùng Quỷ đao Green có chút tình cảm, nàng càng vì Green mà quyết liệt với gia sư, định cư ở Đấu Thần đảo. Nếu địch nhân là Da Tát, lục tỷ hẳn không có gì nguy hiểm.
Đỗ Trần nghe được kỳ quái, lập tức hỏi chuyện Green cùng Tuyết Ny.
Rebecca khổ sở cười nói: - Năm đó lục tỷ phụng mệnh sư phụ tiến vào Đấu Thần học viện chấp hành nhiệm vụ...
Chuyện Tuyết Ny cùng Green cũng không phức tạp, Đỗ Trần dựa vào tình báo nắm được cùng lời Rebecca, rất nhanh hiểu rõ hết thảy - năm đó Tuyết Ny tiến vào Đấu Thần học viện chấp hành mệnh lệnh hạng nhất của Margaret, rồi làm quen với Green hơn nàng mười tuổi... nhưng ngại quy củ Thấm Thủy Hồ mà không có kết quả gì, sau này, Margaret bắt Mayfair, giết Green, Tuyết Ny vì Green mà phản lại Margaret.
Nhưng lúc ấy Margaret giết cả mẫu thân Arthur, thê tử Roland, cũng là thất tỷ và bát tỷ của Rebecca, trục xuất Tuyết Ny khỏi Thấm Thủy Hồ, mặc cho nàng định cư tại Đấu Thần đảo.
Nhưng nhiều năm sau, Green đã chết lại theo Francis tiến vào Đấu Thần học viện, xuất hiện trước mắt Tuyết Ny...
Đỗ Trần trong lòng nảy sinh độc ác, Margaret mẫu môn này thật ác độc.
Trộm đánh giá Rebecca một phen, Đỗ Trần thân thiện nói: - Tiểu thư Rebecca, ngươi nói ta đều hiểu, bây giờ thân thể ngươi còn hết sức suy yếu, không bằng nghỉ ngơi chốc lát, ta lập tức đi xử lý chuyện của mình, sau đó chúng ta đi tìm Tuyết Ny... Àh, có chút dược phẩm ta dùng luyện kim thuật phối chế, ngươi phục vào đi.
Rebecca không nghi ngờ, nuốt mấy dược hoàn vào, nhưng dược hoàn vừa nuốt vào thì nàng đã gục đầu ngủ thiếp đi. Đỗ Trần cười lạnh lùng, dược phẩm gì chứ, đây là độc dược làm cho người ta hôn mê!
Đặt Rebecca vào trong một đóa Liên Hoa, an bài ổn thỏa, Đỗ Trần tự mình giá ngự đóa Liên Hoa cuối cùng còn sót lại, như tia chớp bay khỏi hang động, dọc theo phương hướng ước dịnh đuổi theo Dịch Cốt.
Bay ra ngoài chừng nửa giờ, trong thần niệm đột nhiên vang lên tiếng Đỗ Tư: - Francis, đại ca ngươi Steven vừa rồi đột nhiên cười điên cuồng, hô to cái gì "Tìm được rồi, ta tới rồi!" mà Bác Bì lớn tiếng hô "Francis! Francis!... thanh âm hai người phi thường quái dị."
Đỗ Trần nhíu mày: - Mấu chốt là bọn hắn bây giờ ở nơi nào? Lời còn chưa dứt, đột nhiên thấy hướng Thiên Đao phong một đoàn khói màu đỏ phóng lên cao, tiếp đó hắc, lục, lam, hồng hoàng năm màu như ẩn như hiện.
- Không cần ngươi nói nữa, ta biết bọn họ ở nơi nào rồi. Hỏa liên đang xuất, bạo phát lực trong nháy mắt tăng lên, Đỗ Trần lao về phía Thiên Đao phong.
Cách đó không xa, một đám khí hắc lam hai màu cũng cấp tốc lao tới, hơn nữa so với Đỗ Trần nhanh hơn mấy lần, đúng là Dịch Cốt cũng phát hiện ra dị trạng, hắn đang tới gần: - Thiếu gia, Bác Bì tại Thiên Đao phong.
- Ta thấy được! Dịch Cốt, ngươi lập tức dụng tốc độ nhanh nhất bay tới, bảo vệ đại ca cho tốt! Về phần Bác Bì... Đỗ Trần nhìn chằm chằm Thiên Đao phong, phất tay ném hỏa liên đăng cho Dịch Cốt: - Bắt cho ta, mang thứ này, Đỗ Tư ở trong thân thể đại ca sẽ phối hợp với ngươi.
Dịch Cốt sững sờ.
Đỗ Trần lạnh nhạt nói: - Bác Bì chính thức, đã chết mười tám năm trước rồi. Liên Hoa Bảo Giám
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT