Lôi đài của tổ bảy được bố trí trong một hoa viên ở góc đông nam cung Verne, hai trăm bốn mươi thí sinh tổ này đều tụ tập xung quanh lôi đài, lắng nghe giám khảo trên lôi đài thông báo.
"...Thứ bảy, nghe thấy tên mình, thí sinh lập tức thượng đài, ba lần gọi không lên sẽ bị loại bỏ... Thứ mười ba, trong lúc đấu võ ngoại trừ thắng thua, giám khảo còn xem xét sự biểu hiện tiềm lực của thí sinh, dù cho thí sinh bị thua, nhưng biểu hiện tiềm lực và đấu khí thỏa mãn giám khảo, thì vẫn còn có cơ hội..."
Đỗ Trần đối với mấy điều này không có hứng thú, hắn ngồi xổm trong đám người, nói chuyện với tên bằng hữu Chu Nho.
"Hắc, Cem, ngươi được số một, vậy là ta được xem ngươi biểu diễn trước rồi." - Đỗ Trần cười.
Ánh mắt Cem tràn đầy cảm kích, bởi vì Đỗ Trần ngồi nói chuyện cùng hắn, đối với Chu Nho mà nói, đó là sự tôn trọng cực lớn, hơn nữa đối phương còn là một vị thần duệ.
Tổng cộng hai trăm bốn mươi người, chia làm nhiều cặp đấu, vậy khảo thí chỉ có chín vòng, hơn nữa vòng sáu, mười lăm người chọn tám người vào sẽ có một người may mắn không phải đấu.
Lúc đó, ở một phía cung Verne đột nhiên lóe lên ánh lửa, ngay sau đó, hỏa diễm rừng rực đầy trời, dưới bầu trời xanh như ngọc thật bắt mắt.
Cem lắc lắc đầu, buồn bã nói: "Phóng thánh yên hỏa. Chậc, có tay đen đủi chết trận rồi."
Giám thị tuyên bố đến quy tắc cuối cùng: "Thứ hai mươi sáu, khảo thí không kể sống chết, hai bên dùng toàn lực. Bắt đầu đi!"
Lôi đài cao hai mét, chu vi ba mươi mét, hình vuông được xây bằng đá, bốn góc có bốn vị giáo sĩ mặc trường bào đang ngồi, bọn họ vừa là giám khảo vừa đề phòng xẩy ra biến loạn.
Cặp đấu đầu tiên là Cem và một võ đấu sĩ loài người.
Thánh khí của Cem là một cây đoản trượng dài bằng cánh tay, nhìn màu sắc của Chu Nho thì hắn đã là một vị hoàng y ma đấu sĩ cấp ba, đối thủ của hắn chỉ là một vị hồng y võ đấu sĩ cấp một, cỡ như kẻ đã bị lột da, Frisbie.
Vị huynh đệ này thực lực không đủ, nhưng khẩu khí không nhỏ, hắn chỉ thánh khí trường kiếm về phía Cem, thét: "Cem, nhận thua đi, Chu Nho các ngươi đầu óc ngu xuẩn, dù ngươi đánh bại ta cũng không thể qua được môn văn."
Đôi mắt to của Cem biến thành màu hồng, nước da đen xì hiện ra ánh tím, đó là dấu hiệu phẫn nộ của Chu Nho.
Hắn không trả lời, vung đoản trượng lên hét một tiếng "Hỏa miện".
Liệt diễm từ nham thạch trên lôi đài bùng lên, trong nháy mắt, cả lôi đài đều bị lửa bao trùm chỉ chừa lại chỗ của bốn vị giám khảo.
Tay võ đấu sĩ kia không có chỗ đặt chân, hắn cố vận đấu khí, hai tay nắm kiếm chém vào đầu Cem.
Cem nhếch mép cười, da đen răng trắng càng nổi bật. Tiếp đó, một luồng lửa phún ra từ trên đầu hắn bắn vào ngực võ sĩ.
Ầm, võ sĩ ngã xuống đất, trong nháy mắt ngọn lửa trên lôi đài đã nuốt chửng hắn.
Azira đứng dưới đài chen miệng: "Thiếu gia, ta ngửi thấy mùi thịt lợn nướng."
Đỗ Trần đặt hai tay trước ngực nói: "Kẻ đáng thương, không ngờ lại dám khiêu khích sự tự tôn của Chu Nho."
Cem thu hồi hỏa diễm, giơ tay lên cao, cười ke ke theo kiểu Chu Nho.
"Cem thắng lợi!"
Một vị giám khảo đứng dậy tuyên bố: "Trận này, Cem được đủ mười điểm, được vào vòng hai, nhưng đối thủ của hắn đối mặt với đối thủ cao hơn hai cấp cũng không có chút sợ hãi, nghênh chiến đường hoàng, vì thế được sáu điểm, sau này có cơ hội tái chiến."
Đây cũng là một phương pháp đấu võ, không kể thắng bại, chỉ cần làm những thứ mà giám khảo muốn nhìn, thì sẽ có điểm.
Khảo hạch tổng cộng chín vòng, chỉ có thắng từ đầu đến cuối mới có cơ hội đấu đủ chín trận, mỗi vòng đều phải đủ mười điểm, tổng cộng chín mươi điểm.
Bị thua cũng không cần lo lắng, chỉ cần thể hiện được tiềm lực và đấu khí thì sẽ có cơ hội tái chiến, kiếm được điểm.
Cuối cùng, mỗi người đứng đầu ở hai mươi tư tổ lại đấu thêm lần nữa, như vậy, bọn họ có lần đấu thứ mười, cũng thêm một lần kiếm điểm đạt đến một trăm điểm.
Đấu võ vẫn tiếp tục, người bị thương được đưa đi, Cem bước tới cạnh Đỗ Trần không ngừng mắng chửi kẻ vừa bị hắn biến thành thịt nướng.
"Số bảy Francis, số tám Kaman thượng đài."
"Huynh đệ Francis, Cem chúc ngươi may mắn."
Tới lượt Đỗ Trần rồi, hắn từ từ bước lên lôi đài, ngược lại Kaman thì phi thân lên.
Hôm nay Kaman mặc một bộ giáp nặng màu chanh, tay cầm thánh khí phủ mới, hắn vừa thấy Đỗ Trần mặc bạch bào, tay không, liền cười nhạo: "Hừ, sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain, ngươi tới chịu chết phải không?"
"Hôm nay ai chết còn chưa biết đâu, ồ, thiếu gia Kaman thân ái, chẳng lẽ ngươi không biết cười là gì à? Ai lại để mấy trăm thí sinh và giám khảo thấy khuôn mặt nhăn nhó của ngươi?"
"Ngươi đừng vội đắc ý, hừ!" - Kaman chỉ tay vào Đỗ Trần rồi nói oang oang - "Chư vị, đây là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain, là thứ trời sinh phế vật không thể tu luyện đấu khí. Làm đối thủ của hắn là sự sỉ nhục của ta."
"Kaman!" Một vị giám khảo đứng dậy, hét: "Luật của thánh giáo không có quy định, không có đấu khí không được tham gia khảo thí, ngược lại quy định hậu duệ phong hiệu đấu thần phải tham gia ít nhất một lần, Francis đang làm chức trách của hắn, xin ngươi tôn trọng đối thủ. Được rồi, bắt đầu đi."
Lệnh vừa xong, Kaman vung chiến phủ xông tới Đỗ Trần.
Đỗ Trần lạnh lùng nhìn hắn, hai tay che trước ngực, sờ dây chuyền bên trong áo, thầm nhủ, nếu kế sách của Ferdinand có vấn đề, thì phải dựa vào dây chuyền cứu mạng rồi.
Nếu như dây chuyền không được, hôm nay nói không chừng phải cho Kaman thấy Liên Hoa nội kình mà Bồ Đề lão tổ thân truyền, Tề Thiên Đại Thánh khen ngợi.
Hai mươi bước, mười năm bước, mười bước...
Kaman càng lúc càng tới gần.
Nhưng khi hắn còn cách Đỗ Trần năm bước, đột nhiên chân mềm nhũn ra, "Bộp" một tiếng ngã ngay trước mặt Đỗ Trần.
"Ai da, thiếu gia Kaman, ngươi làm sao thế?" - Đỗ Trần ra vẻ quan tâm cúi xuống kiểm tra hơi thở của Kaman, chỉ thấy mép hắn sùi bọt trắng, mặt tái mét, hay tay ôm bụng co giật.
Giống như cá sống chưng trên vỉ.
Đỗ Trần đạp hắn hai đạp, không thấy phản ứng, bèn hướng về mấy vị giám khảo nói: "Các vị giám khảo tôn kính, các vị mau tới đây xem, Kaman hình như không ổn rồi."
Các giám thị kiểm tra Kaman, rồi tuyên bố: "Kaman ăn đồ ăn không sạch sẽ, bị ngộ độc thực phẩm rồi."
"Căn cứ luật của thánh giáo, trận này, Kaman không điểm, Francis thắng, nhưng hắn thắng không bằng võ, chỉ được sáu điểm."
Phán thế này rất xác đáng, các thí sinh đều không có nghị dị, giám khảo lại nói: "Vì đề phòng Francis dở trò trước đó, khảo thí tạm dừng, xin hai vị thí sinh và tùy tùng lập tức thượng đài, phối hợp với thánh giáo điều tra. Tất cả thí sinh tổ bảy ở đây làm chứng."
Ariza thật thà lên đài, tùy tùng của Kaman cũng lên.
Điều tra đi, Kaman đúng thật là trúng độc rồi, nhưng mà là giáo phụ Ferdinand hạ độc, nhân viên kiểm tra lại là người của thánh giáo, nếu mà lộ ra chân tướng sự thật, Đỗ Trần và Ferdinand coi như xong.
Khảo thí, đáng sợ nhất là giám khảo và thí sinh hợp tác giở trò. Liên Hoa Bảo Giám
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT