Biển xanh trời xanh trên dưới cùng màu, gió biển cùng hú, mây trắng nhẹ nhàng trôi chậm rãi, chim biển kêu to, ngoài khơi màu lam lại nổi lên một đám sương nhàn nhạt, tự như màu xanh của trời, lại như màu xanh của nước, cấp cho cảnh sắc mê người này càng thêm một phần thần bí...

Nơi này tên là "Bạc Vụ hải", cách cảng New Zealand hai trăm dặm về phía bắc. Hai mươi năm trước, nó được các chủng tộc cho là Đông Hải đệ nhất thắng cảnh, đáng tiếc hôm nay sau hai mươi năm, trong nước biển ẩn hiện đầu cá, hoàn toàn hủy đi "Đông Hải đệ nhất thắng cảnh".

Đang cùng Dịch Cốt ẩn thân trong Liên Hoa, huyền phù giữa ngoài khơi, nhìn chằm chằm vào Ngư nhân đang không ngừng ẩn hiện trong sóng nước. Bay nhanh về phương bắc, Đỗ Trần vốn khi cùng Porter chia tay thì sắc mặt ngày càng xấu! Xác thực là ngày càng mê mang...

Xa xa, cảng New Zealand đã không còn trong tầm mắt, chỉ có thể mơ hồ thấy một lục địa tiếp giáp biển, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ngoài khơi hồi lâu, sắc mặt Đỗ Trần âm tình bất định, nắm chặt tay, hắn đột nhiên hỏi: 
- Dịch Cốt, ngươi một lần nhiều nhất hủy diệt bao nhiêu tính mạng?

Dịch Cốt lạnh lùng đứng sau Đỗ Trần, bình tĩnh nói: 
- Năm đó bốn thánh đồ quyết chiến, Phillip có một lần từng phái ba trăm người đi giết ta, trận chiến ấy, ta đem toàn lực, thân thụ trọng thương, nhưng ba trăm người không kẻ nào sống sót trở về! Mặt khác dư ba của cuộc chém giết đó hủy đi mấy thôn lạc phụ cận, tính ra... đại khái hơn ngàn nhân mạng.

- Hơn một ngàn tính mạng phải không? Ha ha!
Đỗ Trần đột nhiên cười điên cuồng, cười đến không thể ngậm miệng lại, chỉ vào ngoài khơi nói: 
- Vậy ngươi biết trong chốc lát sẽ có bao nhiêu sinh mạng bị hủy diệt không? Mười vạn, ít nhất mười vạn, thậm chí là tất cả Ngư nhân đáng chết.

Nói xong, Đỗ Trần ôn tồn, hai tay vuốt tóc dài màu vàng, im lặng không nói.

Đúng vậy, hắn chỉ cần chung cực tạc đạn có thể so với lôi hỏa chích viêm pháo trong Liên Hoa có thể hủy diệt tất cả Ngư nhân.

Mặc dù bọn chúng là dã thú, mặc dù bọn chúng đáng chết, nhưng, bọn chúng cũng là sinh mạng, trong đó có kẻ nói ngôn ngữ nhân loại, là sinh mệnh thể có trí tuệ nhất định! Hơn nữa trên đường đi tới, Đỗ Trần dùng mắt tính toán, số lượng bọn họ chí ít có... mười vạn.

Chỉ chốc lát cướp đi mười vạn sinh mạng...

Đỗ Trần thầm nghĩ, chỉ chốc lát cướp đi mười vạn tính mạng, còn mặt không đổi sắc, thậm chí dường như gánh một gánh nặng trong lòng chưa từng có, không nên làm người, mà hẳn là.. thần.. hoặc là ma! Hoặc là... cỗ máy giết chóc máu lạnh.

- Đáng chết liền giết, nam nhân vô uy bất lập!
Đỗ Trần mạnh ngước đầu lên, thân thể hiên ngang: 
- Ngư nhân đích xác đáng chết, Brook, ta giết bọn họ, là tạo phúc cho bình dân phương nam Lanning! Đúng không?

Nghe thiếu gia hô tên mình! Dịch Cốt trong lòng vừa động, gật đầu nói: 
- Đỗ Trần thần tại thượng! Dĩ thiện danh, vạn ác Ngư nhân đều đáng chết.

Mạnh mẽ, Liên Hoa biến thành lớn rơi vào trong biển, phốc thông, bọt nước nổi lên, Đỗ Trần vừa chìm vào nước, liền lệnh Dịch Cốt đại khai sát giới, chính mình cũng xuất Thệ Tuyết kiếm, trong nháy mắt cướp đi tính mạng bảy tám Ngư nhân.

- Giết, tới cảng New Zealand ở phương bắc, ăn sạch nhân loại nơi đó, đoạt lại thánh vật, sát.....đáng chết, có nhân loại tới.
Vốn đang sử dụng ngữ ngôn của Ngư nhân, thủ lĩnh Ngư nhân đang hô hào Ngư nhân cấp thấp đi trước tăng viện tại cảng New Zealand thì đột nhiên phát hiện, phía sau mình đột nhiên xuất hiện hai cường địch: 
- Ăn bọn họ, mọi nhân loại đều đáng chết.

Đỗ Trần giết cực kỳ nhanh, như trâu biển, tới trước mặt Ngư nhân nói tiếng người trước mặt, nhưng hắn không có ra tay giết hắn, mà cước đạp Liên Hoa xẹt qua người hắn, đột nhiên giơ cao tay trái, bàn tay là một khối ngọc thạch màu trắng hình nửa vòng tròn...

Thứ này, chính là ngũ ca mất không ít khí lực mới lấy ra được từ trong Liên Hoa, mặc dù nó bây giờ chỉ là cái xác chết, lực lượng bên trong đã cùng hạt cây bị áp súc trong viên cầu lực lượng! Nhưng nó chính là thánh vật mà Ngư nhân tìm kiếm, ít nhất bây giờ là vậy.

- Thánh vật! Là thánh vật, giết nhân loại đáng chết kia, đoạt lại thánh vật a.
Đầu lĩnh Ngư nhân vừa thấy Đồ Lạp Mỗ chi tinh, nhất thời lâm vào điên cuồng, hắn hận, hận thánh vật của Ngư nhân lại rơi vào tay nhân loại, hai nhân loại kia phải bị hàm răng nhọn của chúng ta cắn xé, như vậy mới có thể bình tức lại sự phẫn nộ của chúng ta.

Các Ngư nhân đầu lĩnh mắt hồng lên, lân phiến toàn thân run lên nhè nhẹ, răng sắc bén nghiến "kèn kẹt", sửng sốt thất thần, bọn họ nhanh chóng lao về phía Đỗ Trần.

Dưới sự dẫn động của đầu lĩnh, thánh vật đột nhiên xuất hiện kích thích, vô số đôi mắt màu đỏ nhìn Đỗ Trần.

- Đến đây đi.
Đỗ Trần cắn răng, không chút ham chiến, đón Dịch Cốt rồi chuyển Liên Hoa bay ra ngoài khơi, nhưng lại bay không cao, ở cách mặt biển mười thước giơ lên Đồ Lạp Mỗ chi tinh, lạnh lùng nhìn đại lượng Ngư nhân đang hướng mình vọt tới. Muốn đoạt lại thánh vật sao? Vậy theo ta đên đây đi! Ta đã chuẩn bị cho các ngươi cánh cửa lớn đi thông tới địa ngục, chuẩn bị bước lên đường tới hoàng tuyền, ba...

Ngư nhân vốn không có bao nhiêu trí tuệ, lại thấy Đồ Lạp Mỗ chi tinh liền nổi cơn điên, trong nháy mắt, tất cả Ngư nhân nhìn về hướng cảng New Zealand, kêu lớn truy đuổi Đỗ Trần! Còn có Ngư nhân đầu lĩnh kêu lên: 
- Kêu tộc nhân phía trước trở về, thánh vật ở chỗ này, không cần ở cảng New Zealand nữa! Tập hợp toàn bộ nhân lực, nhất định phải đoạt lại thánh vật.

Ngày đó, Ngư nhân vì truy kích Adams mà có thể khuynh đảo, cướp bóc khi đi ngang qua cảng New Zealand, hôm nay, bọn họ cũng bị khuynh đảo, bỏ mạng truy đuổi Đỗ Trần.

Cảng New Zealand, pháo đài phỏng thủ trên biển.

Porter lẳng lặng nhìn ngoài khơi, mặt không chút vui mừng! Cuộc tiến công của Ngư nhân đã bắt đầu sinh ra biến hóa rõ ràng. Mới đầu, Ngư nhân mặc dù thật sự loạn, không hề có chương pháp tấn công pháo đài, nhưng mục tiêu của chúng nhất trí là - cảng New Zealand! Nhưng bây giờ, Ngư nhân xa xa đã có một bộ phận đổi hướng. Hơn nữa Ngư nhân ở tiền tuyến cũng bắt đầu do dự. Loạn trận, rất nhiều Ngư nhân cường tráng phá lệ lớn tiếng hống lên, tựa hồ tiếp đón cái gì, kêu gọi bọn họ, Ngư nhân bắt đầu lui lại... hoặc là nói hướng vào một mục tiêu khác.

Đỗ Trần dẫn Ngư nhân tới một đám vân vụ trên biển, lệnh Dịch Cốt giám thị khoảng cách với Ngư nhân, chính mình lại nhìn chằm chằm vào đám vân vụ ở phương nam...

Muốn tạo một lần nổ lớn trong lòng biển, cần phải lo nghĩ rất nhiều, một vụ nổ lớn sẽ mang tới cho đại dương một trân hư tổn, cũng liên lụy tới hải tộc Đông Hải, Đỗ Trần phải suy nghĩ kỹ càng, bất quá hoàn hảo, hắn trong tay có một tiện lợi lớn lao.

Hải đồ của Goethe!

Bằng vào hải đồ của tiểu vương tử Goethe, Đỗ Trần biết rõ ràng, trong đám vân vụ ở nam hải, năm mươi dặm dưới biển sâu có một ngọn núi lửa cực lớn, nơi này hàng năm không ngừng gây hại, căn bản không thích hợp cho hải tộc sinh tồn, bởi vậy phụ cận vốn không có sinh vật trí tuệ, ngược lại Đông Hải vương vì bảo vệ tộc nhân, đã ra Phong Hải lệnh.

Chỉ non nửa ngày, Ngư nhân theo sau Đỗ Trần đã có hằng hà sa số. Không có thời gian tính toán, đủ rồi! Đỗ Trần tiến vào trong nước biển, Đồ Lạp Mỗ chi tinh nơi tay, Dịch Cốt mở đường, như lợi khí chém tách ra, lách sâu vào biển.
Ngư nhân nhanh chóng xông tới, Đỗ Trần lại giết một hồi, đợi khi Ngư nhân vây lại, hắn cắn răng, hai mắt nhắm lại, Liên Hoa thủy minh thuẫn bao phủ mình cùng Dịch Cốt trong Liên Hoa, lạnh giọng nói: 
- Ngũ ca, còn lại... giao cho ngươi.

- Tốt, giao cho ta! Chuyện nhỏ, chỉ cần không có mặt trong vụ nổ, chuyện nhỏ! Không có gì.
Thanh âm rắm chó của ngũ ca lại vang lên...

- Oanh.
Hết thảy đều bắt đầu, đám vân vụ màu lam bao phủ trên mặt biển, đột nhiên bắn lên một cột nước, phương viên gần ngàn dặm, phảng phất như một núi cao mọc lên từ đáy, dẫn động nước biển phụ cận trùng tới tận trời, tiếp đó, từng tầng từng tầng sóng lớn hướng tứ phương khuyếch tán, sóng biển ngày càng cao, hình thành một tai hại kinh khủng trong tự nhiên... biển gầm.

Khoảng cách nơi này tới cảng New Zealand là ba trăm dặm, biển gầm tới đó hẳn là đã yếu đi, mà Porter cũng sớm chuẩn bị ứng phó tốt...

Nhắm chặt hai mắt, Đỗ Trần ngực bị ép khó thở, trong lòng trầm xuống, mơ hồ có một chút hưng phấn.

Loại cảm giác này không đến từ vụ nổ lớn, chấn động tự nhiên khác thường, kỳ thật là rất bình thường! Nhưng loại cảm giác này lại phi thường quái dị, giống như đánh tan ngàn cân sức nặng, dễ dàng đi ngàn vạn lần, nhưng, trên ngực có gì đó đè nặng, hình như, trong lòng hắn có thứ gì đó...

Hơn cái gì? Đỗ Trần giờ phút này trong lòng cũng không rõ, nhưng trong lòng Dịch Cốt lại nổi lên một niềm vui sướng - có lần tẩy lễ này, từ hôm nay trở đi, những việc ngày sau thiếu gia làm sẽ tất nhiên càng tàn nhẫn quyết liệt! Thế chẳng tốt lắm sao, phải không?

"Nhất hoa nhất thế giới.." thanh âm của lão tăng niệm kinh trong đầu đột nhiên thành lớn, như tiếng hồng chung, chấn làm cho Đỗ Trần tỉnh táo lại, lúc này thanh âm của ngũ ca cũng truyền đến: 
- Còn lo cái gì? Đi mau! Đáng chết, ngươi sao lại chọn cái núi lửa làm địa điểm dẫn bạo? Bây giờ ngọn núi lửa bị vụ nổ mạnh dẫn phát! Ngươi không sợ vong linh phát nổ, nhưng ngươi không thể chống lại nham thạch từ núi lửa phun ra a.

- Biết rồi.
Đỗ Trần lắc đầu, thúc dục Liên Hoa lao ra khỏi biển, lúc này thì...

- Oanh!
Lại một loạt tiếng nổ mạnh cùng loại xảy ra, bất quá lúc này đây, tiếng nổ phát sinh trong đầu Đỗ Trần, xác thực, là Liên Hoa nguyên thần.

- A!
Đỗ Trần ôm đầu, vô lực hô: 
- Ngũ ca, ngươi tạm thời tiếp quản tất cả thánh khí, đáng chết, đây là làm sao?

Đầu đau kinh khủng, hai mắt vằn máu, nhưng cái này không đáng nhắc tới, chính thức khiến Đỗ Trần đâu không muốn sống nữa là Liên Hoa nguyên thần của hắn cũng chấn động.

- Ai nha, xin lỗi...
Ngũ ca đột nhiên cười rộ lên: 
- Quên nói cho ngươi, ngươi lần này giết chết tuyệt đại bộ phận Ngư nhân, bọn người kia...
Lão ngũ ca lẩm nhẩm, có chút chút đắc ý nói tiếp.

- Bớt nói nhảm đi, nói đơn giản thôi.
Đỗ Trần quát, đau đến khó có thể nhẫn nại.

- A, nói đơn giản một câu, việc thiện ngươi làm lần này quá lớn một chút... nhiều chỗ tốt cùng lúc, ngươi ăn nhiều mà không tiểu tiện đại tiện, chống chịu đi.
Liên Hoa Bảo Giám

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play